Vì tối đó đã lỡ hẹn với Tiêu Tiểu Diệp nên Cung Ân Thần quyết định buổi trưa sẽ mang Tiểu Màn Thầu đi ăn cùng cô ấy. Một điều đáng buồn, xe của cô hư hỏng nặng, phải đưa tới hãng để sửa. Cô và Tiểu Màn Thầu quyết định sẽ đi tàu điện ngầm. Hai mẹ con cô may mắn không đi vào giờ cao điểm nên trên khoang không đông, ai cũng có chỗ ngồi. Tiểu Màn Thầu là lần đầu tiên được đi tàu nên rất hứng khởi, luôn miệng nói với cô về những điều mà cậu bé thấy lạ. Cung Ân Thần kiên nhẫn giải thích cho con.
Cô để ý, có hai cô gái trẻ ngồi đối diện cứ nhìn điện thoại rồi lại lướt lên nhìn cô. Lại là gì nữa đây? Như bắt gặp ánh mắt đầy lạnh nhạt của cô, hai mắt tò mò đó nữa. Cô lắc đầu, thấy điện thoại bỗng rung lên, cô nhìn tên người gọi, nghe máy.
“ Em gái của anh, từ bao giờ em nổi tới vậy?” Justin gọi tới, trò chuyện với giọng rất hứng khởi.
Cung Ân Thần đầu óc bù lù, “ Gì cơ?”
“ Chà, em chưa lên Baidu xem hình ảnh về em đã nổi tiếng như thế nào rồi sao?” Justin tỏ vẻ ngạc nhiên.
Cung Ân Thần nghe anh, mở Baidu, trời mẹ.
[ Phi vụ đánh ghen giữa vợ mới vợ cũ.]
[ Buggati hỏng thân và câu chuyện chốn hào môn của ông chủ địa ốc Dung Dĩ.]
[ Vợ cũ của tỉ phú Ý đánh vợ cũ của ông trùm khách sạn người Trung.]
Hơn nữa còn có tường tận ảnh chụp cảnh hai con siêu xe va vào nhau nằm giữa đường. Cung Ân Thần lắc đầu, mẹ nó chứ....
Tiểu Màn Thầu thấy vẻ mặt chán nản của mẹ bèn ngồi kế tới, ôm chặt mẹ, “ Tiểu Thần không vui sao?”
Cung Ân Thần cất điện thoại, lắc đầu, “ Mẹ Tiểu Thần chỉ là bị shock thôi.”
Tiểu Màn Thầu nắm lấy tay cô, rồi mở lòng bàn tay cô ra, ngón trỏ của cậu bé vẽ trên tay cô từng vòng tròn, “ Cậu lớn đã chỉ cho con cách này, mẹ chỉ cần vẽ vẽ từng vòng tròn trên tay như thế là một lúc sau sẽ cảm thấy bình thường trở lại.”
“ Ỏ, mẹ cảm ơn con trai của mẹ.” Cung Ân Thần hạnh phúc mỉm cười, xoa đầu con trai.
Chuyến tàu của họ cuối cùng cũng tới bến, hai người đi xuống, ra khỏi khu vực tàu ngầm, nhanh chóng tìm thấy con Jaguar trắng của Tiêu Tiểu Diệp. Cô đi tới gõ ngoài cửa xe, Tiểu Diệp ở phía trong nhanh chóng mở cửa.
“ Hôm nay đi ăn lẩu nhé, trời mùa đông này ăn lẩu là tuyệt nhất.” Tiêu Tiểu Diệp hào hứng
“ Được.” Cung Ân Thần gật đầu.
Bọn họ mất tầm hơn hai mươi phút để tới quán lẩu nổi tiếng Kim Dạ Sắc. Nghe cái tên thì rất mĩ miều nhưng phong cách nơi đây lại đối lập hoàn toàn. Nó là nhà hàng theo kiểu châu Âu, lạ lùng. Ba người vào đặt chỗ rồi đi tới bàn ăn.
Một lúc sau nồi lẩu được mang lên, Tiểu Màn Thầu quanh năm ở Canada, chưa từng được ăn món lẩu nên nay lại càng thích thú, cậu bé luôn miệng nói với mẹ rằng cậu mong chờ được thưởng thức nó như thế nào. Tiêu Tiểu Diệp thì lại rất hào hứng kể cho cậu bé nghe về những món ăn Trung Hoa khác. Cung Ân Thần tựa cằm ngắm con trai, con cô có khuôn mặt giống với Thẩm Hạ Thiên đến kì lạ, đôi mắt của con khiến cô không thể không nghĩ tới anh ta.
“ Mẹ Tiểu Thần, nước lẩu này rất cay sao?” Tiểu Màn Thầu đột nhiên níu lấy tay cô, chỉ vào khoang lầu Tứ Xuyên với màu đỏ của nước.
Cung Ân Thần gật đầu.
“ Mẹ Tiểu Diệp nói chỉ cần con chấm một chút vào lưỡi là miệng con sẽ đỏ rồi sưng như con tôm luộc.” Cậu bé to tròn đôi mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Cung Ân Thần bật cười, “ Đúng vậy, lúc đó thì con sẽ xấu trai.”
“Noooo.” Tiểu Màn Thầu ôm hai má mình lại, lắc đầu.
Đột nhiên một bóng dáng xuất hiện, người con gái mặc bộ đồ màu đen đi tới bàn của hai người. Điệu bộ rất ngạc nhiên.
“ Chị Tiểu Diệp! Chị Tiểu Thần!” Lâm Hiểu Khê lúc nãy vừa vào nhà hàng đã thấy quen quen, bèn tiến lại xem có phải đúng người không, ai ngờ đúng thật.
Cung Ân Thần thật sự rất lâu rồi mới gặp lại Lâm Hiểu Khê, vẻ mặt cũng rất ngạc nhiên. “ Hiểu Khê!”
Tiêu Tiểu Diệp thì nhanh chóng bắt lấy tay cô em họ mình, “ Tiểu Khê à, đừng nói với bà là chị ở đây nhé!”
Lâm Hiểu Khê liếc mắt, bộ dạng ương ngạnh, “ Hôm nay bà ngoại tới Bạch gia, cốt là để đưa chị tới gặp chồng tương lai, vậy mà chị ở đây ăn lẩu, bà không mắng chị là lạ.”
Tiêu Tiểu Diệp nài nỉ.
Lâm Hiểu Khê lúc này mới chú ý tới cậu bé nhỏ ngồi bên cạnh Cung Ân Thần. Đôi mắt nâu trầm loé lên tia sáng, ha, xem này.
“ Hi nhóc!” Lâm Hiểu Khê vẫy tay.
Tiểu Màn Thầu thấy cái chị xinh đẹp vừa xuất hiện này dường như rất hứng thú với cậu. Ánh mắt nhìn cậu rất là kì quặc. Tuy nhiên, cái chú với bộ mặt tê liệt phía sau mới khiến cậu sợ.
Cung Ân Thần ngay khi bắt gặp Hứa Luật Khôi, cả người run lên, kí ức ở Thái Lan năm nào hiện về. Hứa Luật Khôi cũng tiếp nhận ánh mắt của cô, vẻ ẩn ý sâu trong đôi mắt màu trà.
“ Diệp cô cô và Thẩm phu nhân sao lại ở đây?” Hứa Luật Khôi chòng ghẹo, “ Còn có cả cậu bé này nữa.”
Tiêu Tiểu Diệp che mặt lại, hôm nay gặp quá nhiều người rồi.
“ Vào đây ngồi chung luôn.” Cung Ân Thần mỉm cười, rủ hai người đó vào cùng bàn.
Hứa Luật Khôi lắc đầu, ôm vai Lâm Hiểu Khê, “ Không được rồi. Hôm nay, có hẹn khác.”
Lâm Hiểu Khê đẩy cái tay gọng kìm trên vai mình ra, trừng mắt dẫm chân Hứa Luật Khôi rồi mỉm cười cho hai người, “ Xin lỗi, hôm nay quả thật có hẹn.”
Cung Ân Thần gật đầu.
“ Con trai của cô rất giống với anh ta đấy. Đặc biệt là đôi mắt xanh.” Trước khi quay đầu rời đi, Hứa Luật Khôi không mặn không nhạt chêm vào một câu khiến sắc mặt Cung Ân Thần biến đổi.
Tiểu Màn Thầu vẫn im lặng nhưng trong đôi mắt xanh đã phang phảng sóng ngầm.
Bữa ăn hôm đó, Cung Ân Thần ăn không ngon. Lúc đi về trên tàu điện ngầm, cô im lặng, tay nắm chặt lại với nhau. Tiểu Màn Thầu dường như cũng hiểu được cảm xúc của mẹ nên không nói gì. Khi bọn họ đi tới trước cửa chung cư, một chiếc xe cao cấp đã dừng sẵn ở đó. Dường như là rất lâu rồi, vì tuyết đã phủ trắng xe. Cửa xe mở, một người bước ra ngoài, bộ âu phục sang trọng màu ghi, mái tóc vàng cùng đôi mắt biếc của người phương Tây.
“ Cung tiểu thư, tôi là trợ lí của cố vấn pháp luật của ngài Lioen. Hôm nay tôi tới để đưa cô chút hồ sơ về vụ kiện sắp tới giữa cô và ông chủ của tôi.” Người đàn ông đó hướng tờ hồ sơ màu vàng trước mắt cô.
Cung Ân Thần nghe thấy sét nổ trên tai, tay cô cầm lấy phong bao, nét mặt đơ cứng.
“ Tầm khoảng 2 tuần nữa sẽ có quyết định từ toà án Singapore, lúc đó, ông chủ của tôi và cô Cung sẽ cùng nhau chất vấn trên quan toà.”
Chiếc xe SUV cao cấp kia rời đi, Cung Ân Thần vẫn cầm trên tay phong bao, cô nắm chặt lấy tay Tiểu Màn Thầu cùng vào thang máy, khi thang máy dừng ở tầng lầu mà họ muốn đến, Cung Ân Thần bước ra, mở cửa căn hộ của mình.
“ Tiểu Màn Thầu, con cho mẹ 1 tiếng nhé!”
Nói xong, cô bước vào căn phòng mà rất lâu rồi cô chưa từng vào. Căn phòng này là phòng trống, ở giữa phòng chỉ có một chiếc ghế. Cung Ân Thần ngồi xuống ghế, cảm nhận được đau đớn đang dấy lên trong tim cô.
“ Thẩm Hạ Thiên, vì cớ gì không buông tha cho tôi?” Cô hét lên. Hai tay ôm lấy đầu.
————-
Thẩm Hạ Thiên ngồi trên máy bay yên lặng, trên bàn trà có một tờ đơn trịnh trọng ở đó, cây bút vừa được sử dụng vẫn chưa đóng nắp, anh cứ nhìn ngoài ô cửa sổ máy bay, tựa như đang suy tư về một nơi xa xăm.
“ Ông chủ, chúng ta đã tới thành phố X rồi.”
Anh gật đầu, cầm lấy cây gậy chống xuống đất rồi tự mình bước xuống máy bay. Thành phố X thời tiết rất lạnh, cái giá buốt này khiến cho chân của anh tê tái. Vết thương cũ cứ thế mà nhức nhối lên, khi bước được hết cầu thang, anh mới thở sâu.
Lãnh Phong đã chờ anh sẵn trước, vừa thấy anh thở sâu đã chạy tới đỡ anh.
“ Cậu chủ, vết mổ lại nhức ư?” Lãnh phong dìu anh vào trong xe, lên ghế lái phụ rồi ân cần hỏi han.
Thẩm Hạ Thiên gật đầu, “ Quanh năm ở Mỹ, bây giờ tới đây lại vào mùa đông, cái chân này không hợp.”
Lãnh Phong thở dài, chân của Thẩm Hạ Thiên kể từ vụ nổ năm năm trước đã không ổn, lại vì vụ tai nạn đâm xe vào ngân hàng mà càng yếu hơn. Chữa được chân đã là kì tích rồi, tuy nhiên thỉnh thoảng vết thương cũ vẫn hành hạ anh. Thông qua kính chiếu hậu, Lãnh Phong nhìn thấy sự đau đớn ẩn hiện nơi chân mày của Thẩm Hạ Thiên. Vốn dĩ đâu cần phải chịu khổ như vậy, nhưng chỉ vì người phụ nữ mình yêu, đau đớn mấy cũng gánh nhận.
Điện thoại đột nhiên rung lên, Thẩm Hạ Thiên nhanh chóng bắt máy.
“ Nguy rồi, Bạch Niên Vũ bị Lục Ẩn bắn một phát vào tim, bây giờ đang rất nguy kịch.” Chấn Tưởng Dạ là người gọi đến.
Cả người Thẩm Hạ Thiên rung lên, “ Đang ở đâu?”
“ Bệnh viện Tĩnh Châu.”
“ Được, tôi liền đến đó.”
Lãnh Phong thấy sắc thái lo lắng trên khuôn mặt của Thẩm Hạ Thiên.
“ Tới bệnh viện Tĩnh Châu.”
Từ sân bay tới bệnh viện, mất hơn 1 tiếng, khi bọn họ đến nơi, ca phẫu thuật cũng đã hoàn thành, Thẩm Hạ Thiên vì chân đau nhức nên đã phải nhờ tới xe lăn và Lãnh Phong đẩy vào. Khi tới trước căn phòng bệnh, anh thấp thoáng nghe thấy tiếng của ai đó, à, giọng của Tiêu Tiểu Diệp. Anh vẫy tay hỏi Thần Dực đang đứng canh chừng ở ngoài cửa.
“ Người phẫu thuật là ai?”
“ Một vị bác sĩ họ Tiêu.” Thần Dực trả lời.
“ À.”
Để tránh không làm phiền, anh nói với Thần Dực cùng mình tới cuối hành lang.
“ Tại sao Lục Ẩn bỗng nhiên lại hành động như vậy?”
“ Thẩm thiếu, là chuyện liên quan tới Lục Nhi tiểu thư.”
“ Hắn biết rồi sao?”
“ Không phải, là nghi ngờ Thiếu gia chúng tôi đã khiến cô ấy nhảy lầu.”
“ Chuyện đã lâu vậy rồi mà vẫn chưa nói sao?”
Thần Dực im lặng.
Một lúc sau, cánh cửa phòng bệnh được mở ra, người bước ra đầu tiên là Tiêu Tiểu Diệp, sau đến thư kí Cao. Lãnh Phong chờ tầm 5,7 phút rồi đẩy xe lăn Thẩm Hạ Thiên đi vào phòng bệnh.
Bạch Niên Vũ mới phẫu thuật xong, mặt vẫn còn trắng bệch, thân trên cuốn băng trắng.
“ Ha, số tốt!” Thẩm Hạ Thiên nhìn anh rồi châm biếm.
Bạch Niên Vũ gật đầu, cười khổ, “ Cái cô bác sĩ đó, tôi không phản ứng với thuốc mê vậy mà vẫn tiêm thuốc tê cho tôi!”
“ Ồ, xem như có ý tốt.” Thẩm Hạ Thiên cười nhẹ.
Bạch Niên Vũ nhìn Thẩm Hạ Thiên ngồi trên xe lăn, “ Chậc, vết thương tái phát?”
“ Ừ, không hợp cái lạnh cho lắm.”
“ Nhưng mà vì một người con gái, đau đớn như vậy chẳng tiếc hoài đúng không?”
“ Không tiếc.”
“ Hừm, a da!!!” Bạch Niên Vũ hơi cử động, động vào vết mổ, đau thét lên.
Thẩm Hạ Thiên bật cười, “ Nghỉ ngơi tốt!”
Bạch Niên Vũ nén đau, gật đầu.
“ À mà, chuyện lần trước xử lí sạch sẽ đi, bọn cảnh sát đánh hơi được điều gì đó rồi đấy!” Bạch Niên Vũ dặn Thẩm Hạ Thiên.
“ Rồi.”
“ Còn nữa, cô ta ở phòng 701.”