Hào Môn Kinh Mộng 2 Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 1: Q.2 - Chương 1: Gặp chuyện xui xẻo




Thời điểm Hạ Lữ gặp chuyện không may, Trang Noãn Thần vừa hoàn tất kế hoạch quảng cáo cho một siêu thị. Trở lại công ty, cô trông thấy đồng nghiệp xầm xì không rõ nói gì, thấy cô tới liền tản ra, tỏ vẻ bận rộn hoặc nghe điện thoại.

Trang Noãn Thần cảm thấy bầu không khí vô cùng bất thường, nhưng vì nghĩ mãi vẫn không ra kế hoạch cho Tiêu Duy, nên cô không bận tâm, ngồi xuống mở máy tính. Lập tức, Ngải Niệm ném cho cô một túi đồ ăn vặt, kéo ghế xoay ngồi xuống cạnh bên.

“Phen này Hạ Lữ xong đời rồi.” Ngải Niệm thở dài ngao ngán.

Màn hình vi tính sáng lên, ánh sáng từ đó chiếu lên gương mặt nghiêng bất ngờ của Trang Noãn Thần, “Cậu ấy gặp chuyện gì à?” Lẽ nào ban nãy các đồng nghiệp cư xử kỳ lạ là do liên quan đến Hạ Lữ?

Ngải Niệm lo lắng: “Cậu ấy đắc tội với khách hàng. Bên Vạn Đức đó, hiểu chưa.”

Trang Noãn Thần gật đầu, Vạn Đức là một công ty chuyên sản xuất dụng cụ thể thao, kế hoạch hoạt động do bộ phận ba phụ trách, hạng mục này không phải lớn nhưng hợp tác với Đức Mã đã hơn một năm, và muốn gia hạn hợp đồng.

“Người phụ trách của Vạn Đức hẹn bàn việc ngày hôm nay, Angel giao cho Hạ Lữ giải quyết. Người phụ trách đó khi gặp Hạ Lữ trao đổi thì lại sờ soạng tay chân. Cậu cũng biết tính Hạ Lữ đó, lúc đầu còn nhịn, nhưng sau đó cậu ấy vứt hợp đồng lên bàn, kêu khách hàng cút xéo, không thèm làm nữa. Người phụ trách bên Vạn Đức đương nhiên không bỏ qua, đến tìm Trình tổng trách cứ. Ông ta chưa đi bao lâu thì cả công ty đều biết chuyện.” Nói đến đây, Ngải Niệm hạ thấp giọng: “Mà nói thật, Hạ Lữ đúng là giành thể diện lại cho chúng ta, chúng ta làm việc bằng năng lực, chứ đừng tưởng làm PR là phải bán rẻ bản thân để có hợp đồng.”

Trang Noãn Thần hoàn toàn tưởng tượng ra được dáng vẻ giận dữ của Hạ Lữ. Công ty Vạn Đức khó khăn thế nào, mọi người trong công ty đều biết. Lần nào đề ra kế hoạch Vạn Đức cũng không chịu thông qua, người phụ trách bên đó thì mai muốn thế này mốt muốn thế khác, tin tức đưa lúc nào cũng sai, mỗi lần làm việc thì cực kỳ thiếu chuyên nghiệp. Đương nhiên khách hàng khó khăn thế này cũng là bình thường, nhưng điều không thể chấp nhận chính là phẩm chất của người phụ trách Vạn Đức, mọi đồng nghiệp tiếp xúc với Vạn Đức đều phản cảm cực kỳ hành vi tay chân không yên của ông ta.

“Lần này quả là đụng phải sao chổi.” Trang Noãn Thần lẩm bẩm, cũng lo nơm nớp. Đầu tiên là cô xui xẻo, giờ lại thì đến phiên Hạ Lữ, không biết có phải do Hạ Lữ bị lây xui xẻo của cô không nữa.

Cuối tuần vừa qua, cô sống khổ vô cùng. Thân phận ‘bồi bàn’ của Giang Mạc Viễn bị vạch trần, dẫn đến một cuộc chiến chưa bao giờ có bùng nổ trong gia đình cô! Đầu tiên là bác cô không đúng ý mình thì không chịu thôi, bà khủng bố điện thoại cô liên hoàn; sau đó anh họ ‘thân chinh’ đến nhà, lôi cô ra khỏi giường, nói chuyện dịu dàng bằng tất cả tình cảm anh em; đuổi được anh họ đi, lại đến điện thoại của ba mẹ, hai ông bà khóc lóc nức nở, yêu cầu cô chia tay với ‘bồi bàn’ rồi thử gặp gỡ Trình Thiếu Tiên.

Chỉ trong một cuối tuần ngắn ngủi, cô liền mắc ‘chứng hoảng sợ’ khi nghe điện thoại đổ chuông. Cô không muốn nhận điện thoại của bất cứ ai, kể cả Giang Mạc Viễn. Tối đó về nhà chưa bao lâu, Giang Mạc Viễn liền gọi điện đến, nhưng cô không nghe máy. Không phải cô không dám, mà là nhớ đến nụ hôn ấy, cô thấy rất bối rối. Tuy cô thuộc tầng lớp thanh niên hiện đại, tư tưởng lẽ ra phải thoáng hơn, nhưng đột nhiên có hành động thân mật với người đàn ông mà cô tôn trọng hơn một năm qua, cô không thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nghĩ tới nghĩ lui trốn tránh cũng không đúng, dù gì cô vẫn còn gặp anh, ít nhất là khi làm dự án.

“Cậu lẩm bẩm gì vậy?” Ngải Niệm hỏi.

“Không có gì, vậy Hạ Lữ đâu rồi?” Cô hỏi. Dù là Hạ Lữ hay Ngải Niệm xảy ra chuyện, cô đều không an tâm làm việc.

“Bị Trình tổng gọi lên phòng làm việc rồi.” Giọng Ngải Niệm càng lo lắng, “Trình tổng vừa nhậm chức, anh ta đang khao khát lập công, mà Hạ Lữ lại gây chuyện, coi như là tự kéo bản thân vào đầu súng rồi còn gì. Noãn Thần, cậu nói có khi nào Trình tổng đuổi việc Hạ Lữ không?”

Nỗi lo của Ngải Niệm cũng là của Trang Noãn Thần. Trang Noãn Thần cau mày, kêu cô dự đoán chuyện này thế nào đây? Khi hai người đang thấp thỏm lo âu, Hạ Lữ đi ra từ phòng làm việc của Trình Thiếu Tiên, hai người thấy vậy liền chạy đến hỏi thăm.

“Thích ra sao thì ra, mình vốn chả sai gì cả.” Mắt Hạ Lữ đỏ hoe, vẻ mặt rấm rứt.

Trang Noãn Thần và Ngải Niệm không rõ Trình Thiếu Tiên nói gì với Hạ Lữ, nên cũng chẳng biết an ủi thế nào, đành đưa khăn giấy, im lặng chờ cô khóc xong.

“Trình tổng nói thế nào?” Chờ Hạ Lữ bình tĩnh hơn, Trang Noãn Thần khẽ hỏi, vài đồng nghiệp cũng đến dỗ dành Hạ Lữ.

“Anh ta nghe mình kể tình huống lúc đó, rồi bảo muốn nói chuyện với Angel.” Giọng Hạ Lữ nức nở. Cô vừa nói hết câu, tiếng giày cao gót gấp gáp truyền đến, tiếp đó là tiếng của Angel.

“Hạ Lữ không sao chứ em?” Angel bước vội đến, thấy Hạ Lữ khóc sướt mướt, Angel xoa dịu, “Chị vừa biết chuyện này. Em yên tâm, em là người của chị, chị tuyệt đối không để em chịu oan ức.”

Angel dịu dàng nhưng vẫn lộ rõ vẻ cứng rắn, “Bây giờ chị đi gặp Trình tổng. Nếu vì chuyện này mà anh ta đuổi việc em, chị nhất định tranh luận đến cùng.”

“Angel…” Hạ Lữ nghẹn ngào.

“Em đừng lo, không sao đâu.” Angel vỗ vai Hạ Lữ, sải bước vào phòng làm việc của Trình Thiếu Tiên.

Các đồng nghiệp đứng cạnh xôn xao, tranh cãi ầm ĩ.

Ngải Niệm vươn tay ôm vai Hạ Lữ, “Yên tâm đi, Angel sẽ bảo vệ cậu. Cậu rửa mặt đi, mỹ phẩm trôi hết rồi.”

Hạ Lữ gật đầu.

Thừa dịp Hạ lữ đi rửa mặt, Ngải Niệm lo âu trò chuyện với Trang Noãn Thần, “Cậu nghĩ Angel thuyết phục được Trình tổng không?”

“Mình nghĩ chắc được.” Kỳ thực cô cũng không dám cam đoan. Nếu Vương tổng ở đây thì đỡ, nhưng Trình Thiếu Tiên thì mọi người không rõ tính cách của anh.

Cao Doanh đi đến, nghe hai người nói, mỉm cười, “Không sao đâu, Angel thường ngày coi trọng cấp dưới, làm sao chị ấy có thể để nhân viên mình chịu uất ức? Nhưng việc này đổi lại là chị Mai, thì tiêu chắc luôn, mấy cậu cũng biết chị Mai cai trị hà khắc…”

“Mấy cô rảnh rỗi lắm hả?” Cao Doanh còn chưa nói hết câu, một giọng nói uy nghiêm truyền đến từ phía sau. Mấy người cùng quay đầu, trông thấy chị Mai ai cũng giật thót tim.

Khuôn mặt Cao Doanh trắng bệch trong chớp mắt.

“Thông báo bộ phận một họp gấp!” Chị Mai lạnh lùng, dặn dò một câu, xoay người đi ngay.

Một hồi sau, Cao Doanh mới hoàn hồn, “Xong đời, chị Mai chắc chắn đã nghe được.”

“Bình thường mình bảo đã bảo cậu phải giữ mồm giữ miệng rồi mà. Vào họp thôi.” Trang Noãn Thần đánh cô một cái, ôm laptop đi vào phòng họp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.