Hào Môn Kinh Mộng 2 Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 5: Q.5 - Chương 5: Giữa vợ chồng




Trang Noãn Thần ôm nỗi sốt ruột và giận hờn nho nhỏ, chẳng qua cũng là một thỏa hiệp về mặt tâm lý. Trong hôn nhân, quan hệ có chút nguy cơ chính là hai người đều kỳ phùng địch thủ, còn sợ nhất chính là vợ mạnh mẽ còn chồng thì nhu nhược, bất cứ người phụ nữ nào cũng không muốn chấp nhận chuyện này, sâu thẳm tận đáy lòng đại đa số đều muốn một mối quan hệ vợ chồng như thế này: phụ nữ muốn ngưỡng mộ người đàn ông của họ còn hơn cả chuyện muốn người đàn ông đó phải ngưỡng mộ mình. Giang Mạc Viễn tuyệt đối là một người đàn ông bẩm sinh mạnh mẽ và có thể khống chế dục vọng, đối mặt với chuyện giành được thắng lợi vào sáng hôm sau ngày tân hôn, đương nhiên là cảm giác tốt hẳn lên.

Bầu không khí vào buổi sáng thoang thoảng mùi hương thơm mát ấm áp.

Trước kia, Giang Mạc Viễn cảm thấy căn nhà này quá trống trải, hiện giờ, ngay cả không khí cũng lây nhiễm hương thơm của cô, hít sâu một hơi là thấy ngập tràn hạnh phúc.

Sau hơn mười phút, Trang Noãn Thần rốt cục cũng đánh răng rửa mặt xong đi ra, cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc váy ngủ trên người, âm thầm thở dài, mù mờ đứng tại chỗ.

Trên sô pha, Giang Mạc Viễn lần nữa ngồi xuống tiếp tục uống trà xem báo, cô thấy lạ, anh không cần đi làm sao?

Siết bàn tay, chậm rãi bước lên trước, vô thức khoanh tay ôm ngực, đến gần anh mới phát hiện, anh đang xem báo tiếng Anh.

“Cái này…” Trang Noãn Thần ấp úng lên tiếng, mím môi.

Giang Mạc Viễn ngẩng đầu, nhìn cô, cười nhẹ.

Cô chìm ngập trong nắng sớm nhàn nhạt, ánh sáng dịu nhẹ khiến làn da cô trở nên sáng bóng, cô bất lực đứng trước mặt anh, mái tóc dài mượt còn đẹp hơn cả tảo biển, rũ xuống bờ vai, làm tôn lên gương mặt trắng mịn của cô, giờ phút này mọi thứ dường như có vẻ cực kỳ đẹp đẽ.

Anh im lặng, chờ cô nói tiếp.

“Quần áo của tôi đâu? Còn có…” Trang Noãn Thần ấp úng nói, “Lát nữa phiền anh đưa tôi đến công ty.” Cô không phải chưa từng thử gọi taxi ở chỗ này, nhưng hy vọng quá xa vời, đợi cô gọi được xe chắc sẽ càng đến muộn hơn.

“Đến công ty?” Giang Mạc Viễn nhướn mày, đặt tờ báo trong tay xuống, sau đó kéo tay cô qua, “Lúc nãy anh xin nghỉ giúp em rồi, hôm nay em không cần đến công ty.”

“Hả?” Trang Noãn Thần hết hồn, cũng quên mất rút tay về, “Anh thay tôi xin nghỉ phép à? Xin phép ai? Tại sao phải xin phép giúp tôi?” Cô không muốn ở đây, sẽ cảm thấy rất lạ lẫm.

Giang Mạc Viễn hơi dùng sức kéo cô xuống người mình, cô giật mình, hai má bỗng dưng đỏ bừng, sau đó giãy dụa, lại bị anh giữ càng chặt.

“Anh…”

“Còn lộn xộn nữa anh sẽ muốn em đó.” Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông lộ ra đè nén rõ ràng.

Trang Noãn Thần toàn thân căng cứng, mở to mắt, cơ thể cũng không dám động, cô hiểu hàm ý trong lời nói của anh.

Thấy cô ngoan ngoãn, Giang Mạc Viễn bất giác cười nhẹ, siết chặt vòng ôm hơn, hài lòng thở dài, “Anh gọi thẳng cho Trình Thiếu Tiên.”

“Cái gì?” Trang Noãn Thần kinh hãi, quay đầu trừng mắt với anh, miệng mở lớn.

Trời ạ, anh cũng thật…

“Em ăn gì đi, hôm nay anh và em cùng về Thông Châu thu xếp một chút, dọn đồ đạc của em qua đây.” Giang Mạc Viễn khẽ nói.

“Nhưng cũng không phải ngày một ngày hai mà, tôi có rất nhiều nghiệp vụ phải làm, nhiều việc lắm, rất bận rộn.” Trang Noãn Thần gấp gáp nói.

Đáy mắt Giang Mạc Viễn hiện lên vẻ cười, “Cô nhóc, ở trước mặt anh mà em nói bận sao?”

Cô ngậm miệng…

Nói bận rộn, cô đích thực không bận bằng anh.

“Noãn Noãn…” Anh xoay mặt cô qua, nhìn cô rồi nghiêm túc nói, “Thu xếp xong đồ đạc thì em tranh thủ đến công ty xin nghỉ dài hạn, khoảng hai tuần.” Thấy cô định lên tiếng, anh liền giải thích ngay, “Trước hết nghe anh nói đã. Đầu tiên chúng ta phải về Cổ Trấn một chuyến đúng không? Chuyện kết hôn phải báo cho ba mẹ một tiếng mới được, sau khi gặp ba mẹ xong, em còn phải theo anh về Thụy Sĩ, cần làm một số thủ tục, và thông báo cho một số người, bởi vậy có thể mất khoảng hai tuần.”

Trang Noãn Thần ngẩn ngơ nhìn anh, nhất thời còn chưa tiêu hóa được hàm nghĩa ba mẹ trong lời nói của anh. Đợi sau khi hoàn hồn lại thì không cười nổi, người này sao có thể sửa miệng nhanh như vậy chứ.

Thật lâu sao, cô lộ vẻ lưỡng lự, “Nhưng mà, thời gian này công ty thực sự rất nhiều việc…”

“Em phải hiểu rằng, trái đất sẽ không bởi vì ai mà ngừng chuyển động, công ty cũng vậy.” Giang Mạc Viễn cười nhẹ, đưa tay quấn lấy ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của cô.

Trang Noãn Thần khẽ nhíu mày.

Cảm giác này, có chút không thoải mái.

“Giang Mạc Viễn…” Cô cúi đầu lên tiếng, ngẩng lên nhìn anh, “Tuy rằng, chúng ta đã kết hôn, nhưng, tôi thực sự không thích thế này.”

“Không thích chuyện gì?” Giang Mạc Viễn mỉm cười nhìn cô.

“Không thích cuộc sống của mình bị người khác an bài.” Cô luôn quen với việc độc lập, cuộc sống một thân một mình đã sớm rèn luyện thói quen tự thân vận động của cô, nhưng hiện giờ trong cuộc sống của riêng cô lại đột nhiên xuất hiện thêm một Giang Mạc Viễn, thậm chí mỗi ngày đều phải sống chung với anh, cô đã rất không quen rồi, mà tính tự tiện làm chủ của Giang Mạc Viễn càng khiến cô không thoải mái.

Giang Mạc Viễn không giận còn cười, ôm sát cô, “Thứ nhất, anh là chồng em, an bài cách sống thích hợp nhất cho em là lẽ dĩ nhiên; thứ hai, em là một cô nhóc không biết chăm sóc bản thân, anh không giúp em quan tâm em thì ai quan tâm?”

Trang Noãn Thần nghe vậy liền sững sờ, chớp chớp mắt mấy cái, chỉ vào mũi mình nói, “Tôi làm sao mà không chăm sóc bản thân?”

“Em mà biết chăm sóc bản thân thì có thể ngồi quá trạm xe được à?” Anh chỉ thuận miệng nói ra một ví dụ, lại nói đến Trang Noãn Thần á khẩu không đáp lại được.

Cả buổi, cô mới như con cá chết chỉ còn sót lại chút hơi tàn, thổi ra một câu, “Khi đó là tôi, là tôi…” Nói cũng không nói xong được, cô chính là đau lòng vì Cố Mặc.

Giang Mạc Viễn dường như hiểu được cô muốn nói gì, ánh mắt thoáng u ám, nhưng chỉ cười nhẹ nhàng, giơ tay giữ lấy cằm cô, nhấn mạnh từng chữ, “Noãn Noãn, tóm lại, trong thời gian ngắn nhất, anh sẽ khiến em quen với cuộc sống có anh bên cạnh.”

Trang Noãn Thần cụp mắt, che giấu đi vẻ trống vắng bên trong đó, sau một lúc lâu thì nhẹ nhàng gật đầu.

“Còn có…” Anh cố ý xem nhẹ vẻ hoang vắng trong đáy mắt cô, giọng nói lộ ra chút xíu không vui, “Từ nay về sau phải đổi cách xưng hô với anh mới được.”

“Hửm?” Trang Noãn Thần bị lời nói của anh làm lơ mơ.

“Không thể gọi thẳng cả tên lẫn họ của anh ra được.” Giang Mạc Viễn bị vẻ mặt ngớ ngẩn của cô chọc cười, không vui trong lòng thoáng bay biến sạch, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn, “Em có thể gọi anh là Mạc Viễn, hay trực tiếp gọi anh là ông xã đều được.”

Hở…

Trang Noãn Thần há miệng, trái tim va mạnh vào lồng ngực, cô… không gọi ra miệng được.

“Thói quen… phải có cả một quá trình.” Cô lẩm bẩm nói.

Giang Mạc Viễn nhìn cô suy nghĩ mông lung mất mấy giây, rồi sau đó đôi môi mỏng khẽ nhếch, “Được, anh không ép em. Ăn sáng trước đi.” Nói xong, kéo cô đứng dậy.

“Ái khoan, từ từ…” Cô đứng tại chỗ.

Giang Mạc Viễn quay đầu lại.

“Tôi không biết phải nói chuyện này với ba mẹ mình thế nào.” Khẽ thở dài thườn thượt, đây là chuyện khiến cô buồn bực trong lòng nhất.

Giang Mạc Viễn giơ tay đặt lên vai cô, “Chuyện này để anh giải quyết. Còn nữa, họ cũng là ba mẹ anh.”

Trang Noãn Thần giương mắt nhìn anh, trong lòng lơ đãng xẹt qua một cảm giác khó có ngôn ngữ não tả được, có chút hơi đau, cũng có chút xíu cảm động…

Thấy ánh mắt anh nóng bỏng nhìn mình, cô lại cảm thấy toàn thân cứng nhắc, xấu hổ cúi đầu tằng hắng, “Tôi, tôi lên lầu thay đồ trước.”

Giang Mạc Viễn thấy cô vậy cũng làm khó cô nữa, khẽ nói, “Bộ đồ tối qua của em mang đến tiệm giặt ủi rồi, trên lầu phòng thứ hai bên phải là phòng để quần áo, anh có sắm vài bộ cho em, em thử xem có vừa người không.”

“À…” Cô liếm môi, cúi đầu nói, “Cám ơn.” Nói xong liền chạy thẳng lên lầu hai.

Giang Mạc Viễn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của cô, nở nụ cười bất đắc dĩ, sao lại giống thỏ chạy trốn sói thế này?

Phòng để quần áo ở lầu hai, diện tích còn rộng hơn cả phòng ngủ.

Trang Noãn Thần nhìn đến tặc lưỡi, không khỏi có chút xa xỉ.

Đi vào trong đóng cửa lại kỹ càng, kéo mở một cái tủ trong số đó, bên trong là quần áo đi làm của đàn ông, đa số là màu tối, chạm nhẹ vào chất liệu đã biết là sa hoa rồi, chắc mỗi bộ đều được đặt may thủ công. Cô lại nhìn đến áo sơ mi, cà vạt, giày da cùng khuy măng sét, kẹp cà vạt đều được phân loại đặt ngăn nắp. Hình như Giang Mạc Viễn rất chuộng mấy dạng ăn mặc rập khuôn, tùy tiện cầm lên một thứ xem đều là kiểu kinh điển trên thị trường hoặc là phiên bản số lượng có hạn.

Đi vào trong thêm một chút, phong cách phòng để đồ không còn nhạt nhẽo như vậy nữa, ngược lại lộ ra một vẻ dịu dàng, trước tủ quần áo Trang Noãn Thần đứng ngẩn ra, cô vốn nghĩ anh chỉ có thể chuẩn bị cho cô vài bộ để mặc tạm, không ngờ đập vào mắt chính là trang phục nữ rực rỡ muôn màu, từ áo khoác mùa đông cho đến đồ mặc bên trong, quần tây, váy, đến những đôi giày xinh đẹp, nhìn đến cô hoa cả mắt.

Bên cạnh gương đứng có đặt một chồng tạp chí thật dày, Trang Noãn Thần tò mò mở ra xem, toàn bộ đều là album quần áo của các thương hiệu có mặt trên thị trường, album đều mới toanh, có thể thấy được đều là mới chuẩn bị, rồi nhìn lại loạt quần áo và trang sức này sao thấy quen quen, các con số đều được gạch dưới, lúc này mới ngớ ra, chỉ cần quần áo có con số được gạch chân thì tất cả đều xuất hiện trong tủ quần áo của cô.

Cô từng nghe Hạ Lữ nói rằng, cuộc sống mà cô ấy ước ao nhất chính là có thể cầm lấy album thương hiệu trang phục mới nhất để mua sắm, thích bộ nào thì trực tiếp báo cho nhãn hiệu đó vận chuyên hàng đến là được, nhưng cuộc sống mà Hạ Lữ muốn, lúc ấy cô chỉ cảm thấy quá lạ lẫm, nhưng giờ phút này, thật sự đặt mình vào hoàn cảnh đó mới phát hiện, cảnh này tuyệt đối có lực rung động siêu mạnh đến tâm lý của phụ nữ.

Trang Noãn Thần đứng trước tủ quần áo xinh đẹp hồi lâu, thở dài, đây… là cuộc sống mà cô muốn sao?

Hết chương 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.