Hào Môn Kinh Mộng 2 Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 40: Q.5 - Chương 40: Không phải ai cũng có thể thừa nhận chân tướng




Trong phòng ICU của bệnh viện, ánh sáng càng thêm ảm đạm.

Cố Mặc ngồi dưới đất, vẻ mặt một màu tịch liêu.

Thật lâu sau, anh mới ngẩng đầu, nhìn mẹ mình nằm trên giường bệnh, có vẻ muốn nói lại thôi.

“Đi đi, không cần lo cho mẹ, mẹ không sao.” Bà Cố cười yếu ớt, cố hết sức giơ tay xua đuổi anh.

Cố Mặc chậm rãi đứng dậy, nhìn mẹ mình thật lâu mới gật đầu, mở cửa đi ra khỏi phòng bệnh.

Trên giường, bà Cố vẫn luôn nhìn theo bóng lưng của Cố Mặc, cho đến khi mất hút…

***

Nhà hàng hôn lễ.

Cửa phòng trang điểm chậm rãi mở ra, Trang Noãn Thần mặc váy cưới bước ra như một du hồn, trong tay cầm chặt tấm ảnh kia, trên mặt không biểu hiện gì nhiều, đáy mắt lại chất chứa rất nhiều ẩn nhẫn.

Hạ Lữ đúng lúc từ phòng tiệc bên kia đi lại, sau khi thấy cô đi ra liền nhanh chóng chạy đến thông báo, “Còn hai mươi phút nữa, hôn lễ chính thức bắt đầu, sửa soạn lại chút đi nha.”

Trang Noãn Thần dừng bước, ánh mắt dao động.

“Noãn Thần?” Hạ Lữ nhìn thấy sắc mặt cô có hơi tái nhợt, hoài nghi khẽ gọi cô một tiếng.

Ánh mắt Trang Noãn Thần trông thấy sự quan tâm của cô, đôi môi đỏ mọng hơi giật giật, “Giang Mạc Viễn đâu?”

“Chắc là ở trong phòng nghỉ chỉnh lại complet.” Hạ Lữ nói.

Trang Noãn Thần không nói gì thêm, đi về phía phòng nghỉ.

“Ê, Noãn Thần…” Hạ Lữ giữ cô lại, buồn cười nhìn cô, “Không phải chứ? Chỉ có một chút thôi mà đã muốn gặp rồi à?”

Trang Noãn Thần miễn cưỡng cười nhạt.

Phòng nghỉ của cô dâu và chú rể ở cuối hành lang bên trái, bởi vì không ở cùng khu với phòng tiệc và phòng khách quý, cho nên hành lang này thật im lặng, chỉ có nhân viên công tác phục vụ lễ cưới bận rộn tới lui, hôn lễ sắp bắt đầu, tất cả họ cũng đều đã đi đến phòng tiệc hỗ trợ.

Phòng nghỉ phân ra ba khu vực là phòng khách, phòng thay đồ và phòng dùng cơm. Đẩy cửa ra, Giang Mạc Viễn không có ở trong phòng khách, ở khu thay quần áo lại mơ hồ truyền đến tiếng có người nói chuyện, ngón tay cô theo bản năng siết lại, bước nhẹ đi đến chỗ tiếng nói truyền ra.

Cửa phòng thay đồ khép hờ, trong không khí thoang thoảng mùi xì gà thượng hạng, theo khe hở nhẹ nhàng bay ra, thuận tiện chui vào giữa hơi thở của Trang Noãn Thần, giữa cửa và sô pha trong phòng thay đồ còn có một khoảng cách, lại đủ để cô xem rõ toàn bộ tình huống xảy ra bên trong phòng.

Trên sô pha, Giang Mạc Viễn ngồi ở đó, từ góc độ này của cô nhìn qua trùng hợp có thể thấy sườn mặt anh.

Sau lưng anh là cửa sổ sát đất thật lớn, bên ngoài ánh dương tản mát, khúc xạ thành vô số quang ảnh chiếu lên mặt anh, phân cách gương mặt điển trai của anh thành hai vùng sáng tối.

Điếu xì gà trong tay anh yếu ớt phà khói, như là một linh hồn xinh đẹp, chui ra từ thể xác hóa thành từng mảng khói, mặt anh được ánh sáng phân cắt, lại lâm vào giữa làn khói mơ hồ, nhìn qua vừa xa xôi lại xa lạ.

Ngoại trừ anh ra, còn có một người phụ nữ, bởi vì góc độ này, cho nên Trang Noãn Thần không nhìn thấy diện mạo người đó, nhưng từ vóc dáng, cô cảm thấy trông rất quen mắt, chắc là đã từng gặp ở đâu rồi.

Cô gái kia cũng ngồi trên sô pha, hai người hình như đang nói chuyện gì đó.

Tiếng nói cả hai có hơi nhỏ, hơn nữa còn bị âm nhạc che lấp, Trang Noãn Thần ngoài cửa không nghe rõ nội dung nói chuyện của hai người.

Ảnh chụp trong tay cô dường như sinh nhiệt, cô giương mắt nhìn đồng hồ, kim giây vẫn cứ xoay tròn như trước, thời gian đang trôi qua từng giây từng phút. Cô cắn chặt răng, lúc đang chuẩn bị xông thẳng vào thì…

Cô gái vẫn ngồi trên sô pha lại đột nhiên đứng dậy!

Tình hình ngoài dự đoán khiến Trang Noãn Thần dừng bước lại, tay khoát lên khung cửa, không dám hành động nông nổi.

“Giang Mạc Viễn, anh làm như vậy sẽ hại chết dì Cố!” Cô gái hơi cao giọng, hổn hển nói.

Tiếng nói quen thuộc như một mũi tên bắn lén bay vèo đến cắm xuyên qua lồng ngực Trang Noãn Thần, tốc độ cực nhanh, nhanh đến nỗi chỉ có thể khiến cô ngẩn ngơ!

Cô gái bên trong tuy rằng không nhìn được chính diện, nhưng từ bóng lưng cũng có thể phát hiện ra lo lắng và khủng hoảng của cô, tiếng nói cô sắc nhọn như tiếng chim bị người ta kết liễu, đâm đau màng tai của Trang Noãn Thần.

Tiếng nói này, sao cô có thể quên được!

Là Hứa Mộ Giai!

Trong lòng nổi lên dự cảm không tốt, cũng vì sự xuất hiện bất ngờ của cô gái này trong hôn lễ mà cảm thấy khiếp sợ.

Hứa Mộ Giai và Giang Mạc Viễn, hai người họ quen biết nhau ư?

Ngón tay Trang Noãn Thần bấu chặt vào cánh cửa, hai mắt khó tin nhìn vào bên trong.

Cho đến khi, khuôn mặt cô gái hoàn chỉnh lọt vào tầm mắt cô…

Nghĩa trang ký ức bị cô chôn sâu lại lao ra như cơn ác mộng, mỗi một tình hình ồ ạt trở về.

Cô ấy nói, chỉ có cô ấy mới giúp được Cố Mặc.

Cô ấy nói, chỉ có cô ấy mới có năng lực mang đến cho Cố Mặc một tương lai sáng lạn.

Cố ấy nói, chỉ có cô ấy mới xứng đôi với Cố Mặc.

Cô ấy có thể làm cho Cố Mặc trở mình chỉ trong một đêm, điều kiện là, cô ấy phải có được Cố Mặc.

Hai mắt Trang Noãn Thần dán chặt vào gương mặt cô gái trong phòng thay đồ, quanh quẩn bên tai cô là lời nói ngày đó cô ấy từng nói, vết thương lòng khó khăn lắm mới khép miệng giờ đây lại tét ra, bắt đầu tứa máu.

Chính là bởi vì lời nói của cô ấy, nên cô mới bán Cố Mặc cho cô ấy.

Nhưng vì sao cô ấy lại ở chỗ này?

Dì Cố trong miệng cô ấy…

Trái tim thắt lại, chẳng lẽ là… mẹ của Cố Mặc?

Giang Mạc Viễn anh ấy, rốt cục đã làm cái gì?

Trong phòng thay đồ, Giang Mạc Viễn ngồi trên sô pha, vẻ mặt vẫn nhàn nhã như trước, bình tĩnh hút xì gà, bình thản nhìn vào ánh mắt gần như điên cuồng của Hứa Mộ Giai, thật lâu sau mới thản nhiên nói, “Trở về nói lại với Cố Mặc, chỉ cần anh ta an phận thủ thường, tôi cam đoan mẹ anh ta sẽ không sao.”

Ở cửa, Trang Noãn Thần bỗng dưng trợn tròn mắt, cách một lớp sương khói lờ mờ nhìn Giang Mạc Viễn ở kia, vẻ mặt anh là sự bình tĩnh quen thuộc đến cực hạn, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng vậy, nhưng tại sao, cô lại cảm thấy anh như một người xa lạ?

Lời nói của anh mang ý tứ gì?

“Mục đích của anh đã sắp đạt được, Cố Mặc anh ấy tuyệt đối không đến hôn lễ phá rối, khi anh ấy nghe nói đến chiều dì Cố mới có thể dùng thiết bị mới thì đã sớm chạy đến bệnh viện rồi.” Tiếng nói Hứa Mộ Giai có phần gấp gáp, “Tôi van xin anh, nói bác sĩ chủ trị mau chóng ký tên đi.”

“Không được, còn chưa phải lúc.” Giọng nói Giang Mạc Viễn vẫn lãnh đạm như cũ, “Hết thảy đều phải đợi cho đến khi hôn lễ kết thúc. Tình hình sức khỏe của mẹ Cố Mặc, tôi rõ ràng hơn bất cứ ai, trước mắt không dùng máy mới cũng chẳng có vấn đề.”

“Nhưng ngộ nhỡ thì sao?” Tay Hứa Mộ Giai run rẩy, “Sáng nay dì Cố bị ngất đó.”

“Đó là bệnh tình của bà ấy gây nên, cho dù dùng thiết bị mới, bà ấy vẫn sẽ ngất thôi.” Giang Mạc Viễn rít một hơi xì gà, nhả khói, động tác lộ vẻ hờ hững.

“Anh không thể như vậy, vì hôn lễ của mình mà giở hết thủ đoạn, một khi Trang Noãn Thần biết chuyện này, anh cho rằng cô ấy vẫn có thể gả cho anh sao?” Hứa Mộ Giai dứt khoát trở mặt, khản giọng nói.

Giọng nói bén nhọn của cô quanh quẩn trong không gian, cho đến khi chạm vào đôi mắt chợt chuyển lạnh của người đàn ông thì bật trở về.

Dúi xì gà vào gạt tàn, Giang Mạc Viễn dựa lưng về sau, giữa vùng chân mày bình thản đã nhuốm vẻ tàn nhẫn, vẻ tàn nhẫn này lại lan tràn lên mắt, tròng mắt vốn đen tối không thấy đáy chợt như tinh thạch ngâm trong băng lạnh, sắc lạnh đến nỗi khiến Hứa Mộ Giai bất giác rùng mình.

Bộ complet sa hoa cố gắng che giấu bản tính tà ác bẩm sinh của người đàn ông, nhưng sự lạnh lẽo phát ra quanh thân anh, ngay cả Trang Noãn Thần đứng nép bên ngoài cửa đang khiếp sợ khi nghe những lời này, cũng cảm thấy lạnh như ngâm mình trong băng tuyết.

Anh vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, bình tĩnh đối diện với Hứa Mộ Giai.

Ánh mắt này lại khiến hai chân người ta phát run.

“Cô tốt nhất nên thành thật cho tôi, Cố Mặc là tôi cho cô đạt được, nếu lễ cưới hôm nay bị hủy, cô cũng sẽ chẳng có ích lợi gì.” Thật lâu sau anh lên tiếng, ngữ điệu trầm thấp cố hữu lại đủ để người nghe chấn động.

Hứa Mộ Giai mỉm cười chua xót, “Hết thảy đều nằm trong vòng khống chế của anh, hôn lễ này có có thể bị đổ vỡ sao? Anh cho tôi có được Cố Mặc, có phải tôi nên cám ơn anh không? Người thắng cuộc thật sự là anh chứ không phải tôi, tôi chẳng qua chỉ là quân cờ anh dùng để đạt được Trang Noãn Thần thôi! Giang Mạc Viễn, anh dùng trăm phương ngàn kế, mọi việc đều được anh sắp xếp không có chút sai lầm, công ty khai thác thiết bị mới có cổ phần của anh, anh đã sớm an bài xong tất cả, thậm chí lúc chuẩn bị chiếm lấy Trang Noãn Thần, anh cũng đã định liệu được đến ngày hôm nay rồi!”

Giang Mạc Viễn lạnh lùng nhìn cô, không nói gì.

“Anh vì muốn có được Trang Noãn Thần, nhưng lại không muốn dùng thủ đoạn chiếm đoạt quá rõ ràng, anh muốn Trang Noãn Thần cam tâm tình nguyện đến tìm anh, đến cầu xin anh. Anh thành công rồi, khi một tay anh bày bố đẩy Cố Mặc vào nguy cơ nợ nần, quan hệ của Trang Noãn Thần và Cố Mặc thực sự đã rạn nứt, chỉ tiếc là, Trang Noãn Thần yêu Cố Mặc như vậy, cho dù anh ấy hai bàn tay trắng cũng không quan tâm, lúc anh thấy cô ấy và Cố Mặc đi chọn nhẫn, rốt cục cũng xuất ra độc chiêu, hoàn toàn đẩy Cố Mặc vào vực sâu vạn trượng không ngóc đầu lên nổi, lợi dụng tôi đến bảo Trang Noãn Thần rời khỏi, Cố Mặc cho dù có chết cũng không ngờ rằng, dụng cụ y tế mới anh ấy nỗ lực muốn có cho bằng được hóa ra chính anh là người đầu tư. Mà hôm nay, anh lại một tay khởi động kế hoạch đã sớm dự trù, đẩy lùi việc sử dụng thiết bị mới mà Cố Mặc ngày đêm mong muốn dùng trên người dì Cố lại, ở bệnh viện chỉ có một máy, các bác sĩ đương nhiên sẽ chiếu cố đến những bệnh nhân có nhu cầu cấp bách hơn, anh làm cho Cố Mặc không thể thoát thân, chỉ có thể đợi ở bệnh viện. Giang Mạc Viễn, anh giỏi lắm, mỗi một bước đi đều trù tính sâu xa, khiến đối phương hoàn toàn không có năng lực chống đỡ. Cho nên, anh đều đã lập kế hoạch hết tất cả, còn lo lắng cái gì nữa chứ? Anh chừa lại một con đường sống cho Cố Mặc đi.”

Bên ngoài, Trang Noãn Thần đã sớm mềm nhũn dựa vào cánh cửa, nếu không phải có chỗ dựa, cô đã sớm xụi lơ trên đất. Cơn ớn lạnh thổi quét qua toàn thân, đầu ngón tay bấu vào cánh cửa gần như trắng bạch, ngoài chết lặng cũng chỉ còn lại lạnh lẽo.

Cô cố gắng bấm mạnh đầu ngón tay mình, chí ít, cô có thể nếm được đau đớn.

Nhưng, khi đau đớn trong tim đã sớm vỡ òa, sự lạnh lẽo đã sớm làm máu trong cơ thể đông đặc lại, đau đớn, chẳng được tính là gì…

Tuy rằng như thế, Trang Noãn Thần vẫn cố gắng dỏng tai lên, như một con cá giãy giụa trong bão tuyết, cùng với Hứa Mộ Giai, lắng nghe phán quyết cuối cùng của Giang Mạc Viễn…

Trong đau đớn, có lẽ còn chút tia sáng le lói, chỉ chờ một câu nói của Giang Mạc Viễn.

Khoảng cách giữa cô và Giang Mạc Viễn chỉ vỏn vẹn có mấy thước.

Lại như cách muôn sông nghìn núi.

Gương mặt anh lờ mờ xuất hiện trong mắt Trang Noãn Thần, bởi vì, nước mắt cô đong đầy trong mắt, lại trước sau không chịu rơi xuống.

Cô vẫn đang chờ, lẳng lặng nhìn Giang Mạc Viễn, hi vọng anh có thể mỉm cười, ôn hòa nói một chữ ‘được’ giống như trước kia.

Cô chưa bao giờ có loại khát vọng này, muốn thấy anh gật nhẹ đầu một cái hoặc là nói một chữ ‘được’ mà thôi.

Bởi vì, không phải anh là Giang Mạc Viễn sao? Không phải một lời hứa của anh đáng giá ngàn vàng sao?

Trong phòng thay đồ, Hứa Mộ Giai cũng nhìn Giang Mạc Viễn như vậy, gắt gao quan sát anh.

Ánh nắng xuyên vào bên trong, rọi không gian thành một khoảng vàng óng.

Toàn thân Giang Mạc Viễn đều chìm ngập trong ánh sáng, rốt cục, anh hơi nhích mép, nhìn Hứa Mộ Giai nhấn mạnh ba chữ…

“Không thể nào!”

Cơ thể Hứa Mộ Giai mềm nhũn, ngã ngồi xuống sô pha.

Ngoài cửa, nước mắt Trang Noãn Thần cuối cùng cũng không chịu được sức nặng, chảy dọc theo hai má, cô nhắm mắt lại, đầu ngón tay từ từ, từ từ siết chặt, mỗi lần hít thở đều đau đớn như có lưỡi dao cắt qua…

Hy vọng cuối cùng của cô đã bị chôn vùi trong câu trả lời tuyệt tình của anh.

Chút ánh sáng le lói trong lòng, đã tiêu tan…

“Cô đã quên, đúng lúc sáng nay bác sĩ chủ trị nghỉ.” Giang Mạc Viễn tao nhã vắt chân trái lên đùi phải, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.

Hứa Mộ Giai yếu ớt lắc đầu, “Đây là anh tính toán giỏi… anh đã sớm biết sáng nay bác sĩ chủ trị nghỉ…”

Giang Mạc Viễn hừ lạnh, “Cho dù hắn không nghỉ phép, tôi cũng có thể sai người sáng nay không đưa dụng cụ đến bệnh viện.” Anh điều chỉnh tư thế ngồi một chút, “Tôi không có lý do gì để cho bất cứ tình huống nào khiến hôn lễ của mình thêm loạn.”

“Anh…” Hứa Mộ Giai đứng lên, tức giận đến đầu ngón tay phát run, chỉ vào anh, “Giang Mạc Viễn, anh là tên khốn!”

“Sao nào, giờ cô mới biết à?” Giang Mạc Viễn không cho là đúng, cười lạnh, tròng mắt thâm thúy lộ vẻ hờ hững.

Hứa Mộ Giai siết chặt nắm tay, hét lên với anh, “Đừng tưởng rằng chỉ có anh mới có lợi thế uy hiếp! Nếu anh không lập tức đưa dụng cụ mới vào bệnh viện, hiện giờ tôi sẽ đi tìm Trang Noãn Thần, kể hết toàn bộ những chuyện anh đã làm cho cô ấy biết! Anh không để Cố Mặc sống yên, tôi cũng tuyệt đối không để anh dễ chịu! Chẳng những tôi sẽ nói hết sự thật anh làm thế nào để cô ấy gả cho anh, còn nói cho cô ấy biết lúc trước anh thu mua khách sạn của Nhan Minh như thế nào!”

Ngoài cửa, Trang Noãn Thần vốn bị đả kích đến chết lặng lại đột nhiên run rẩy, khách sạn của anh họ…

Giang Mạc Viễn nhìn Hứa Mộ Giai chằm chằm, hai mắt hơi nheo lại, đáy mắt càng ngưng tụ ánh sáng sắc lạnh, đôi môi gợi cảm gần như mím thành một đường.

“Lúc trước, anh vì thu mua khách sạn của Nhan Minh, chẳng những thăm dò hoạt động của khách sạn họ, còn lợi dụng lỗ hổng và vết nứt tài chính trong khâu quản lý để đạt được mục đích thu mua của anh. Đương nhiên, anh luôn có phong cách làm việc của chính mình, làm đến xuôi gió xuôi nước, ai cũng sẽ không nghĩ đến người ôm tiền bỏ trốn là người anh sắp đặt, cho nên sự xuất hiện của anh khiến Nhan Minh xem anh thành vị cứu tinh, nhưng Nhan Minh cũng không ngốc, vẫn là nghe phong thanh được một số manh mối không đúng, chỉ tiếc anh ta hành sự kích động, trước khi chưa có chứng cớ gì lại đi tìm anh tính sổ, tôi thật sự thấy đáng tiếc thay anh ta.” Hứa Mộ Giai nghiến răng quan sát anh, “Chuyện này, đều là anh nợ Trang Noãn Thần, tôi nhất định sẽ kể cho cô ấy nghe không sót một chữ!”

Giang Mạc Viễn vẫn luôn tốt tính nhẫn nại, so với sự cuồng loạn của cô, anh vẫn bình tĩnh như thế. Đợi sau khi cô nói xong, vẻ tàn ác nơi đáy mắt không mảy may suy giảm, khóe môi lại lờ mờ gợn lên độ cung khiêu khích…

“Được, cô đi thử xem.”

Cơ thể Hứa Mộ Giai run lên, hô hấp càng dồn dập.

“Hôn lễ sắp bắt đầu rồi đó, tốt nhất cô nên đến trước mặt toàn thể khách mời, cầm micro nói hết tất cả những lời vừa nãy cô nói ra.” Giang Mạc Viễn hơi rướn người về trước, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, trong vẻ lãnh đạm lại ẩn chứa mười phần uy hiếp, “Nhưng tốt nhất là cô phải có năng lực tiếp nhận hậu quả của việc chọc giận tôi, hậu quả ấy như thế nào, cô chưa nghĩ tới?”

Môi Hứa Mộ Giai run rẩy, không nói gì.

“Có vẻ như công ty của ba cô còn chưa hoàn toàn xoay vòng được vốn, nghĩ lại xem, một khi tôi rút vốn…” Lời còn lại, Giang Mạc Viễn không nói tiếp, nhưng anh không nói thì kẻ ngốc cũng có thể hiểu được lợi và hại trong đó.

Quả nhiên, Hứa Mộ Giai vừa rồi như con gà chọi thì sau khi nghe xong lời này, toàn thân cứng đờ, xì hơi như một quả bóng cao su, không còn chút ý chí chiến đấu.

Ngoài cửa, Trang Noãn Thần nhìn thấy gương mặt cười nhạt quá đáng của Giang Mạc Viễn, đã không còn đau đớn nữa, chỉ còn lại hương vị của tuyệt vọng và chết chóc lan tràn vô định, đây là người đàn ông cô vẫn luôn biết đó sao?

Khi mọi người hỏi cô, Giang Mạc Viễn là người đàn ông thế nào, cô không chút do dự mà trả lời họ rằng, anh ấy là người ốt. Cô tin tưởng sự dịu dàng của anh, tin tưởng vẻ quan tâm của anh, tin tưởng vào nụ cười của anh, tin tưởng vào thời điểm cô thống khổ và bất lực nhất anh luôn ở bên cô, thậm chí cô còn tin rằng, cho dù trên đời này ai nấy đều phản bội cô, ức hiếp cô, thì Giang Mạc Viễn cũng tuyệt đối không làm như vậy.

Cô tin tưởng anh như vậy đó, chưa bao giờ hoài nghi từng quyết định, mỗi một câu nói của anh.

Nhưng hôm nay, ông trời đã cho cô tận mắt nhìn rõ ‘người tốt’ này, thì ra trên đời này không có ai vô duyên vô cớ là người tốt cả…

Khóe mắt khô cạn, khô cạn đến phát đau.

Trang Noãn Thần rất muốn khóc to lên.

Thế nhưng, cô lại có thể bật cười…

Cười bản thân!

Quá ngốc!

“Trở về sống tốt bên Cố Mặc đi, hôn lễ xong, tôi cam đoan cho dù công ty của ba cô hay là hắn đều sẽ bình an vô sự.” Giang Mạc Viễn lạnh lùng nói, híp mắt lại, “Điều kiện tiên quyết chính là, đừng đến chọc giận tôi nữa!”

Hứa Mộ Giai đứng chết trân thật lâu sau mới yếu ớt nói, “Giang Mạc Viễn, xem như anh lợi hại!” Nói xong, xoay người bước đi.

Giang Mạc Viễn không ngăn cô, cầm lấy điếu xì gà, tiếp tục châm thuốc, cả người dựa vào ghế sô pha.

Hứa Mộ Giai đi ra ngoài cửa.

Trang Noãn Thần không né tránh, khoảnh khắc ngẩng đầu, cửa mở, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt tuyệt vọng của cô đối diện với ánh nhìn kinh ngạc của Hứa Mộ Giai, nháy mắt, Hứa Mộ Giai sợ hãi kêu lên một tiếng.

Cho tới nay, cô đối với cô gái tên Hứa Mộ Giai này vừa thương lại vừa hận, hận là bởi vì cô ấy cướp đi Cố Mặc, thương là bởi vì cô ấy cũng yêu Cố Mặc, cho dù thủ đoạn đê tiện, nhưng ít ra cô có thể lý giải, nhưng hôm nay, giờ khắc này đối diện với ánh mắt của Hứa Mộ Giai, tiếng kêu sợ hãi của cô ấy, hết thảy của cô ấy đều khiến Trang Noãn Thần cảm thấy ghê tởm, thậm chí là thống hận đến cực hạn!

Còn có người đàn ông bên trong kia!

Hai người đó, vì ham muốn cá nhân của riêng mình mà thao túng cuộc sống của cô và Cố Mặc!

Anh ta dựa vào cái gì mà làm vậy?

Bọn họ dựa vào cái gì?

Tiếng kêu của Hứa Mộ Giai khiến Giang Mạc Viễn chú ý, anh quay đầu, ánh mắt nhìn thấy Trang Noãn Thần đứng ngoài cửa thì bỗng nhiên đình trệ, nhẹ buông tay, điếu xì gà rơi xuống đất, thân hình cao lớn đột ngột đứng lên.

Trang Noãn Thần vừa động, tầm mắt nhìn xuyên qua Hứa Mộ Giai đứng ở giữa.

Bầu không khí như đông đặc lại.

Xung quanh là hương xì gà lành lạnh.

Thật lâu sau, Hứa Mộ Giai bất đắc dĩ cười nhạo, “Đúng là ý trời trêu người.” Nói xong, lách người đi ngang qua Trang Noãn Thần rời khỏi phòng nghỉ.

Trong không gian độc lập, hai người, vẻ mặt anh căng thẳng, vẻ mặt cô bi ai.

Chẳng được bao lâu, có tiếng bước chân dồn dập xông vào phòng nghỉ, là Mạnh Khiếu, sau khi nhìn thấy biểu hiện của cả hai thì cảm thấy lạ liền lên tiếng hỏi, “Hai anh chị còn bần thần gì đó? Mau chóng chuẩn bị đi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi.”

Mạnh Khiếu hôm nay mặc complet mang giày tây, trông phóng khoáng đẹp trai.

Trang Noãn Thần quay lại nhìn anh ta, nhất thời cảm thấy hoài nghi, Mạnh Khiếu có phải chăng cũng là người như thế?

Mạnh Khiếu vốn mỉm cười, bị Trang Noãn Thần nhìn như vậy thì nhất thời hết hồn, nụ cười cứng lại, cúi đầu cẩn thận quan sát Trang Noãn Thần, “Cô khóc à?”

Trang Noãn Thần không nói gì, Giang Mạc Viễn lại sải bước đi tới, một tay kéo Trang Noãn Thần vào lòng, trầm tĩnh nhìn vào mắt của Mạnh Khiếu, “Báo dàn nhạc chơi thêm một lát trước đã.”

Mạnh Khiếu ngạc nhiên, “Gì? Sao vậy…”

Nói còn chưa xong, cửa phòng thay đồ bị đóng sầm lại.

Mạnh Khiếu quơ quơ bụi bay trước mũi, đừng sững tại chỗ, trong lòng âm ỉ thấy bất an.

Phòng thay quần áo, Trang Noãn Thần nhìn chòng chọc Giang Mạc Viễn, hơi thở ngày càng dồn dập.

Giang Mạc Viễn giơ tay vuốt lại tóc, sau đó nới lỏng cà vạt, hồi lâu đặt hai tay lên bả vai cô, ánh mắt lộ vẻ ảo não, “Noãn Noãn…”

Trang Noãn Thần ngẩng đầu nhìn anh, nhìn rồi lại nhìn, nước mắt lại đong đầy khóe mắt.

“Xin lỗi em, anh có thể giải thích với em.” Giang Mạc Viễn nhìn qua có chút phiền não, hai tay cố định vai cô hơi tăng thêm chút sức.

Qua làn nước mắt, cô vẫn luôn quan sát anh, không nói chuyện.

Anh mở miệng, biết cô đang chờ nghe lời giải thích của anh, nhưng… nhất thời anh thực sự không biết phải nói gì, trước giờ anh không có thói quen đi giải thích: “Noãn Noãn, anh…” Giang Mạc Viễn đưa tay miết cằm cô, mày nhíu chặt, từ gương mặt anh tuấn rõ ràng nhìn ra được sự lo lắng của anh.

Trang Noãn Thần cố nén dục vọng muốn khóc, sau lúc lâu mới lên tiếng, giọng hơi run run, “Anh đã không nói được gì, vậy trả lời câu hỏi của tôi đã.”

Giang Mạc Viễn cúi xuống nhìn cô, môi mím lại, dường như cũng muốn biết cô hỏi gì.

“Anh thực sự lợi dụng thiết bị mới, chỉ là vì không muốn để Cố Mặc đến hiện trường hôn lễ?” Cô hít sâu một hơi, lúc này mới hỏi ra một câu đầy đủ.

Giang Mạc Viễn hơi gật đầu.

“Vậy còn khách sạn của anh họ tôi?”

“Quả thực anh có sử dụng chút thủ đoạn để thu mua khách sạn của Nhan Minh.” Anh nói đúng sự thật.

Trang Noãn Thần bi thương nhìn anh, “Kể cả cuộc hôn nhân của tôi và anh, cũng là do anh dùng thủ đoạn để đạt được?”

Giang Mạc Viễn giữ chặt cô, nhắm mắt lại, khi mở mắt, trong con ngươi sâu thẳm chỉ còn lại bóng dáng của cô, “Chính như em vừa mới nghe được.”

“Tại sao?” Cô hỏi.

“Bởi vì anh yêu em!” Giang Mạc Viễn nhìn sâu vào mắt cô, nói ra nguyên nhân, “Bởi vì, em ở bên Cố Mặc căn bản là không hạnh phúc! Anh ta hoàn toàn không hợp với em!”

Trang Noãn Thần nhìn thẳng vào anh, sau khi nghe vậy thì đột nhiên nở nụ cười thê lương, “Hay cho một câu nói anh yêu em, Giang Mạc Viễn, là chính miệng anh nói vào tai tôi, là quân tử, không đoạt người yêu của kẻ khác!”

“Đúng vậy, anh quả thực từng nói câu này.” Giang Mạc Viễn cúi thấp mặt, hơi hơi nheo mắt, “Nhưng, chỉ tiếc anh là kẻ tiểu nhân, anh chưa bao giờ ở trước mặt em thừa nhận anh là người quân tử…”

“Bốp…” Một cái tát tàn nhẫn cắt ngang lời nói của anh.

Khi ra tay, nước mắt của Trang Noãn Thần đã sớm rơi đầy mặt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.