“Vô vị, cho nên hôm nay nói thẳng ra tôi không muốn che giấu lén lút nữa, nhạt nhẽo!” Ánh mắt Hạ Lữ lạnh đến doạ người, như mạ một lớp kim loại, những cảm xúc thường ngày của cô đều tan mất, bình thản chết lặng như một người máy.
Mạnh Khiếu nhìn chằm chằm cô, tim bị lời của cô đâm từng nhát đón lấy từng vết thương. Tựa như rốt cục không thể tiếp nhận được sự nặng nề và đau đớn do phản bội mang đến, thân người cao lớn hơi nhoáng lên một cái, thương tâm lạnh lẽo nhất chính là lòng người, hôm nay xem như anh đã thật sự hiểu rõ.
“Hôm nay tôi sẽ thu xếp đồ đạc dọn đi, Mạnh Khiếu, sau này chúng ta không nên gặp nhau nữa, hai bên đỡ phải xấu hổ.” Hạ Lữ chậm rãi nói một câu như thế.
Sau một lúc lâu Mạnh Khiếu mới cười khẩy gật đầu. “Được, được! Hạ Lữ, cô giỏi lắm!” Nói xong lời này anh liền không quay đầu lại bước ra khỏi cửa phòng.
Không lâu sau, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng đóng cửa, lầu hai đều có thể nghe được, có thể tưởng tượng được sự phẫn nộ của anh.
Đi rồi.
Anh ấy đi rồi.
Dây diều đột nhiên bị cắt đứt, Hạ Lữ cảm thấy mình như là con diều kia, trong tích tắc dây đứt cô cũng không có khả năng ngăn lại nữa, cô biết, cô đã vĩnh viễn mất đi Mạnh Khiếu…
Thân thể suy yếu rốt cuộc không nhịn được đau thương tột bậc, đột nhiên ngã ngồi ở trên giường, bụng truyền đến đau đớn âm ỉ, tim khuấy lên đau đớn, mồ hôi mịn trượt xuống dọc theo thái dương, mặt cô tái xanh đến đáng sợ.
Người đàn ông bị đánh rốt cuộc có động tĩnh, nơm nớp lo sợ ở trên đất, “Chị… Anh ta sẽ không trở lại đánh tôi nữa chứ?”
Hạ Lữ không nhúc nhích, ngoảnh mặt làm ngơ.
“Vậy… Bà chị, lúc trước tôi đã nói rồi, nếu tôi bị đánh thì chị phải bồi thường cho tôi gấp đôi tiền, chị xem…”
Ánh mắt của Hạ Lữ rốt cuộc có dao động, bực dọc yếu ớt nói một câu, “Ví tiền ở trong giỏ xách đó, tự mình lấy đi.”
Hắn vội vàng đi lấy ví tiền, vừa mở ra thấy bên trong thật sự có không ít tiền mệnh giá lớn. Dụi khoé miệng đau nhức rồi lại sờ sờ gương mặt sưng vù, hắn đau đến nhe răng trợn mắt, nhìn thoáng qua ví tiền nghĩ nghĩ rồi nhìn về phía Hạ Lữ, “Ở trong này… tôi có thể lấy bao nhiêu? Vừa rồi anh kia xuống tay nặng quá, tôi còn phải đi bệnh viện…”
Hạ Lữ hoàn toàn mất kiên nhẫn, đi lên đoạt lấy ví tiền, lấy tất cả tiền mệnh giá lớn ở bên ra trong ném lên người hắn, vô cùng lạnh nhạt nói một câu, “Cút ngay lập tức cho tôi!”
Hắn ta vội vàng nhặt tiền ở trên đất lên, tuy trong lòng không thoải mái nhưng cố nhịn, trước khi đi hắn dường như chưa từ bỏ ý định, gian nan cười lấy lòng, “Chị gái, hay là tôi để lại phương thức liên lạc nhé, về sau nếu còn có chuyện này…”
“Tiền đến tay rồi anh mau cút cho tôi! Còn nữa, chuyện hôm nay anh dám truyền ra ngoài thì tôi nhất định giết chết anh!” Hạ Lữ hung tợn cắt ngang lời hắn.
Hắn vừa nghe liền sợ chết khiếp, vội vã rời đi.
Trong phòng yên lặng đến ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Không biết qua bao lâu Hạ Lữ mới máy móc đứng lên, chậm rãi thu dọn đồ đạc của mình, nên rời đi rồi.
Khi tay đụng tới khung hình thì nước mắt lại từng giọt lớn rơi xuống vỡ tan. Bức ảnh là hai người họ chụp chung, là cái ngày cô tâm huyết dâng trào cột tóc của Mạnh Khiếu thành cái đuôi nhổng lên trời rồi chụp hình với nhau. Trong bức ảnh cô cười đến vô cùng vui vẻ, Mạnh Khiếu cố ý bĩu môi trừng mắt với cô, vốn là một người đàn ông anh tuấn phóng khoáng lại thấy rất buồn cười.
Cô khẽ sờ Mạnh Khiếu trong bức ảnh, cũng muốn cười theo anh, thế nhưng, cô khóc…
***
Thời gian, mỗi một ngày đều là ngày mới.
Có người cảm thấy mặt trời mỗi ngày đều giống nhau, không có gì khác, nhưng có người có thể nhìn thấy ánh mặt trời mỗi ngày mỗi khác. Người ở vế trước hoặc quá bận hoặc cuộc sống mất đi mục tiêu cho nên chết lặng; còn người vế sau là trong lòng tràn ngập hy vọng.
Trang Noãn Thần là người ở vế sau.
Vào mấy ngày trước cô cũng có thể xem như là người ở vế trước, trận bệnh này của Giang Mạc Viễn khiến cô cảm thấy sống một ngày như một năm. Nhưng sáng nay ánh mặt trời rất tốt, lúc một phiến lá cây bạch quả màu vàng kim bị thổi vào phòng khách theo cửa sổ rộng mở, Giang Mạc Viễn cũng từ phòng ngủ đi ra.
Thứ bảy luôn khiến người ta vui vẻ.
Ít nhất là thứ bảy này.
Trang Noãn Thần đang lau sàn nhà không phát hiện Giang Mạc Viễn đã xuống giường, cẩn thận tỉ mỉ ngồi xổm trên mặt đất hết sức chú tâm lau sàn nhà đến sáng bóng. Trong nhà lấy màu trắng làm tông chính, sàn nhà dĩ nhiên cũng là màu trắng, cô mặc váy ngủ màu trắng, ngồi xổm nhìn thật nhỏ nhắn, khiến người ta yêu thương.
Giang Mạc Viễn dựa ở đằng kia, nhìn cô không hề chớp mắt, môi nhịn không được gợi lên độ cong xinh đẹp.
Sáng sớm nay thật yên tĩnh, ngay cả không khí xung quanh cũng đều lững lờ hơi thở ấm áp, là cô mang đến.
Vì thấy lá cây bạch quả, Trang Noãn Thần ngồi xổm tại chỗ bất động, cầm lấy lá cấy nhìn cười ngây ngô, khoé mắt đuôi lông mày lộ vẻ dịu dàng, sau một lúc lâu đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhẹ tay thả chiếc lá ra, lá theo gió thu lơ lững bay đi, về với đất mẹ. Anh nhìn thấy mà trong lòng như nhỏ mật, tâm trạng cũng bị khoé môi tươi cười của cô cuốn hút, kiềm lòng không đậu đi lên trước, đưa tay ôm lấy cô từ đằng sau.
“A…” Trang Noãn Thần thật sự giật mình, vừa quay đầu lại thấy là anh thì kinh sợ chuyển thành hưng phấn. “Mạc Viễn, anh thức rồi!” Giọng kích động nên cũng cất cao nhiều.
Giang Mạc Viễn có chút dở khóc dở cười xoa xoa lổ tai, đê-xi-ben của người phụ nữ này khá là cao.
“Mau để em xem xem.” Trang Noãn Thần trước tiên đưa tay sờ sờ trán anh, rồi nâng khuôn mặt anh lên cẩn thận đánh giá trên dưới một hồi, thậm chí còn ghé vào trên ngực anh cẩn thận nghe một chút.
Khiến cho Giang Mạc Viễn có chút kinh sợ vì được cưng chiều, nhất thời cười ngây ngô, “Sao em giống như rađa giám sát vậy, có khám ra bệnh không?”
Anh bệnh nặng mới khỏi tuy nhìn còn có chút tiều tuỵ, nhưng ánh mắt sáng tỏ, nhiệt độ cơ thể bình thường, xem ra là khỏe rồi. Nhưng cho dù như vậy cô cũng lo lắng, “Không được không được, chúng ta vẫn nên đi bệnh viện tái khám đi, đừng để lại di chứng gì.” Nói xong vội vàng xoay người đóng cửa sổ.
Khoé môi Giang Mạc Viễn mang nụ cười, đưa tay kéo cô, thuận thế ôm vào trong ngực, “Anh không sao, chỉ lên cơn sốt mà thôi, Noãn Noãn, anh đã nằm rất nhiều ngày rồi đúng không? Vất vả cho em.” Sáng nay khi anh thức dậy ở trên giường, tuy đầu có chút mơ hồ váng vất nhưng đã lần lượt nhớ lại rất nhiều chuyện. Anh nhớ mình đã uống rất nhiều rượu, rồi trong mơ mơ màng màng phát hiện có người đưa nước cho anh, cả người anh nóng muốn chết, như ở trong biển lửa, nhưng vào lúc khó chịu nhất thì cái trán lại mát đi rất nhiều, bây giờ nghĩ lại hẳn là cô đã không ngừng đổi khăn lạnh cho anh.
Thấy anh đã biết là, bấy giờ cô mới nhẹ lòng, giọng điệu nhịn không được có chút hờn dỗi, “Anh còn biết mình lên cơn sốt hả, còn biết mình bị bệnh rất nhiều ngày hả.”
“Nhớ mang máng.” Giang Mạc Viễn khẽ cười, cúi đầu thì thầm ở bên tai cô, “Nhưng tối qua anh nhớ rõ nhất là có một cô gái nào đó nhiệt tình dào dạt, thì ra cô gái đó khi chủ động thì vô cùng nóng bỏng.” Hết thảy chuyện xảy ra tối hôm qua anh nhớ rất rõ ràng, với anh mà nói đó là hooig dung hợp cả thể xác lẫn tinh thần, thoả mãn chưa từng có.
Mặt Trang Noãn Thần đột nhiên đỏ lên, trong nháy mắt như bị bốc cháy, đưa tay khẽ đấm vào ngực anh một cái, “Loại chuyện này thì anh lại nhớ rất rõ ràng?” Tối hôm qua anh thiếu chút nữa đã nuốt cả xương cô, người đàn ông chết tiệt, rõ ràng là người bệnh mà còn có thể tra tấn cô đến chết khiếp. Sáng nay rời giường xương cốt cả người cô đều muốn rã ra, toàn thân như là bị bánh xe nghiền qua.
Nếp nhăn trên môi Giang Mạc Thần sâu thêm khi cười, con ngươi thâm thuý còn mơ hồ loé lên vẻ hiểu ra, cúi đầu nói, “Em hiếm khi chủ động, anh cả đời khó quên.”
“Phải không? Phụ nữ chủ động yêu thương nhung nhớ anh cũng không chỉ có mình em mà? Có phải cũng từng cho anh cả đời khó quên?” Thấy anh thật sự khỏe rồi, cô cũng có tâm trạng đùa giỡn anh. Bộ dạng khoe mẽ của khiến cô khó chịu, làm thế nào cũng phải mỉa mai anh mới được.
Giang Mạc Viễn hơi nhướng mày, không rõ lời của cô.
“Đứng ở góc tường kia nhớ lại cho rõ đi, sau khi anh uống rượu say đã lên giường của người phụ nữ nào? Nhắc nhở một câu, là lõa lồ nha!” Tính sổ chính là độc quyền của phụ nữ, cô cũng không ngoại lệ. Sau khi ném lại những lời này, cô đi vào bếp, lúc xoay người không nhịn được cười trộm một cái.
“Hả?” Giang Mạc Viễn giật mình đứng tại chỗ nửa ngày không nhúc nhích, cau mày gắng sức nghĩ.
Trang Noãn Thấn cố tình không hề để ý anh, bưng từng món điểm tâm lên bàn ăn, lặng lẽ nhìn anh một cái, thấy bộ dáng mù tịt của anh thì thật sự rất muốn cười.
Giang Mạc Viễn vừa thấy cô xụ mặt là trong lòng hơi sốt ruột, đi lên trước vừa giúp múc cháo vừa khẽ nói, “Anh loã thể, nằm ở trên giường phụ nữ? Noãn Noãn, đừng náo loạn, sao có thể như thế? Giường phụ nữ duy nhất anh từng nằm là của em.” Cuộc sống của anh vào thời gian trước khi gặp được Trang Noãn Thần thật sự có chút loạn, nhưng anh chưa bao giờ có thói quen đến nhà của phụ nữ, cùng lắm là đi khách sạn.
“Giả bộ mất trí nhớ phải không?” Cô cố ý nghiêm mặt lạnh lùng, chỉ chỉ cái ghế đối diện bàn ăn, “Anh ngồi xuống cho em.”
Giang Mạc Viễn thấy cô càng phát cáu, anh bình tĩnh trước sau như một rốt cuộc xẹt qua một tia cảnh giác, ngồi xuống, đưa tay muốn kéo tay cô qua, bị cô vuột ra, “Tay này cũng đã chạm qua phụ nữ khác.”
Anh không hiểu ra sao, “Noãn Noãn…”
Trang Noãn Thần ở đối diện anh, đột nhiên cười tủm tỉm với anh, nụ cười này làm sao cũng thấy vô cùng quỷ dị. “Ông xã yêu dấu, thật sự mất trí nhớ à? Muốn bà xã như em giúp anh nhớ lại một chút hay không? Với lại anh nói thử xem một người phụ nữ bốn mươi lăm ký làm thế nào để tha anh từ nhà của người phụ nữ khác về nhà mình?”
“Hả?” Giang Mạc Viễn nghe xong càng cảm thấy kinh ngạc, cái gì với cái gì? Nhưng mà hai từ ông xã, bà xã này của cô ngược lại trong lòng rất thoải mái.
“Em hỏi anh, anh có uống rượu hay không?” Dám cùng anh đùa như vậy đơn giản là thấy anh tươi cười lần nữa. Đều nói sau một trận bệnh nặng là mùa xuân, cô cũng rõ ràng bà nội qua đời đối với Giang Mạc Viễn là một đả kích rất lớn, nhưng anh không phải là người sa ngã, mượn rượu để gây tê liệt bản thân chỉ là một lần phóng túng, phóng túng qua đi cô tin rằng anh đã chuẩn bị sắp xếp tốt tâm trạng của mình.
Giang Mạc Viễn gật gật đầu.
“Uống bao nhiêu anh biết không?”
Anh nghĩ nghĩ, lắc đầu, chắc là uống rất nhiều.
“Chuyện là như thế này.” Trang Noãn Thần chậm rãi ăn cháo, hắng giọng kéo âm dài ra, nén cười nhìn anh, “Vào ngày nào đó em đang chờ ông xã yêu dấu của em về, chờ lại chờ cũng không thấy anh đâu, khỏi nói là em có bao nhiêu sốt ruột. Đột nhiên liền nhận được một cú điện thoại, ai gọi tới đây? Chính là cái vị nhân tình kia của ông xã mình, cô Sa Lâm dùng giọng nũng nịu nói cho em– người vợ cả này- biết ông xã của em đang ở chỗ cô ta đấy.”