Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 713: Q.14 - Chương 713: Anh muốn gặp cô một lần




Bàn tay nắm vô lăng của Kỷ Đông Nham cứng đờ. Một lúc lâu sau anh ấy mới nói: “Cứ đưa cậu về trước đi, tiện đường.”

“Đưa cô ấy về trước!” Niên Bách Ngạn cực kì kiên quyết.

Kỷ Đông Nham không lên tiếng. Cách một lúc anh ấy tạt xe vào lề đường, đỗ lại. Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn anh ấy nhíu mày.

“Bách Ngạn!” Kỷ Đông Nham thở dài: “Quan hệ của cậu và cô ấy đã thay đổi rồi. Không phải cậu quên rồi đấy chứ?”

“Kỷ Đông Nham! Tớ chỉ muốn đưa cô ấy về nhà thôi.” Ngữ khí của Niên Bách Ngạn trở nên nặng nề.

Kỷ Đông Nham nhìn anh chằm chằm: “Cậu muốn đưa cô ấy về nhà hay cậu muốn biết bây giờ cô ấy đang sống ở đâu?”

Niên Bách Ngạn mím chặt môi, cằm căng ra.

“Bốn năm trước, cậu đã lựa chọn từ bỏ cô ấy. Đó là quyết định của chính cậu. Cậu không thể khiến người khác tổn thương rồi lại hối hận, càng không thể tới quấy rầy người ta sau khi vết thương của người ta khó khăn lắm mới lành lại được. Niên Bách Ngạn! Trước nay lời hứa của cậu luôn đáng giá ngàn vàng, tớ nghĩ chuyện này có lẽ cậu cũng không thể làm ra được phải không?” Kỷ Đông Nham cất giọng lạnh lùng, ánh mắt bất mãn: “Mặc dù tớ chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy rơi nước mắt, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra năm xưa cô ấy đau khổ nhường nào. Cậu đã làm tổn thương cô ấy thì nên tránh xa cô ấy ra một chút, đừng khiến cô ấy sống không bằng chết. Nói một cách khác thì quả đắng mà cậu trồng ra cậu phải tự ăn, đừng lôi người khác vào chịu tội cùng cậu.”

Lời nói tuy khó nghe nhưng đầy lí lẽ.

Niên Bách Ngạn đờ mặt ra. Bao cảm xúc kìm nén trong lồng ngực hóa thành nỗi đau. Anh cắn chặt răng, từ đầu tới cuối vẫn không quay đầu nhìn Tố Diệp ở ghế sau. Kỷ Đông Nham mắng đúng lắm. Năm xưa người lựa chọn buông tay là anh, dù xuất phát từ lý do gì cũng đều là anh nói chia tay trước. Bây giờ anh lấy tư cách gì để quan tâm cô? Quan hệ giữa cô và anh đã hoàn toàn thay đổi.

Anh không nói được một lời. Lời nói của Kỷ Đông Nham chặn đứng cổ họng anh, mặc cho anh có là một người giỏi biện hộ đến đâu thì cũng thất bại thảm hại. Rất lâu sau, anh gật đầu một cách bất lực, mở cửa rồi xuống xe. Anh không cần Kỷ Đông Nham đưa anh về nhà mà bắt một chiếc xe khác rồi đi mất.

Kỷ Đông Nham như một người vừa đánh xong một trận chiến lớn, mệt mỏi dựa ra sau ghế. Nghĩ tới những lời vừa nói, nhớ lại ánh mắt nhẫn nhịn ban nãy của Niên Bách Ngạn, sau cùng, ngao ngán thở dài.

Lúc này Tố Diệp ở ghế sau lại ngồi dậy. Cô xuống xe, rồi mở cửa ngồi vào ghế lái phụ. Trên ghế vẫn còn vương mùi hương của Niên Bách Ngạn, mùi gỗ mộc dìu dịu, ấm áp,dễ chịu. Cô bàng hoàng cảm thấy mình như đang ở trong vòng tay anh.

Kỷ Đông Nham không lái xe ngay mà quay sang nhìn cô.

Tố Diệp không né tránh cũng quay đầu nhìn Kỷ Đông Nham. Trong mắt cô nào có men rượu? Tỉnh táo vô cùng.

“Anh hiểu cậu ấy, cậu ấy sẽ tìm em.” Kỷ Đông Nham khẽ thở dài: “Những người đàn ông bình thường hiếu thắng, mạnh mẽ đều như vậy. Khi cậu ấy không được như ý, cậu ấy sẽ không hy vọng người con gái của mình bị mình liên lụy nên sẽ đẩy cô ấy ra. Tới khi cậu ấy lại có khả năng, việc đầu tiên cậu ấy nghĩ tới luôn luôn là hy vọng người con gái ấy quay trở về bên cạnh mình. Em cũng đừng trách cậu ấy. Mẫu đàn ông này còn tốt hơn loại người rõ ràng biết mình không thể tự lo được cho mình nhưng vẫn gào khóc cầu xin em đừng rời xa.”

Tố Diệp bình thản nhìn ra ngoài cửa xe. Đó là hướng Niên Bách Ngạn vừa lên xe đi mất, chỉ còn những chiếc lá rụng nhẹ nhàng lướt qua trong gió đêm. Rất lâu sau cô khẽ nói: “Em chỉ biết lúc sinh Hảo Hảo anh mới là người bận rộn trước sau trong bệnh viện.”

“Hảo Hảo là con gái của cậu ấy.” Kỷ Đông Nham không thể không nhắc nhở cô một câu.

Tố Diệp nghiến răng: “Cái tính xấu này của anh ấy kiểu gì cũng phải sửa.”

Kỷ Đông Nham chẳng biết nói gì hơn. Anh ấy giơ tay vỗ lên đầu cô: “Tội gì chứ, dẫu sao cũng là máu mủ ruột già.”

Tố Diệp không né tránh. Nhưng sau khi cánh tay Kỷ Đông Nham hạ xuống cô liếc nhìn ngón áp út của anh ấy, cau mày rồi trừng mắt lườm anh ấy. Kỷ Đông Nham thấy cô nhìn mãi vào ngón áp út trống trơn của mình, gương mặt trở nên gượng gạo. Anh ấy liếm môi rồi nói: “Anh chỉ sợ… cậu ấy sẽ phát điên mất.”

Tố Diệp không lên tiếng, chỉ mím môi nhìn anh ấy không rời mắt.

“Được được được. Anh sai rồi. Lần sau anh nhất định sẽ đeo, được không?”

Kỷ Đông Nham liên tục tỏ ra yếu thế.

Lúc này sự bất mãn trong ánh mắt của Tố Diệp mới từ từ tan đi. Cô bực bội nói một câu: “Lái xe đi!”

Kỷ Đông Nham tuân lệnh, lập tức cho xe chạy…

***

Tin tức Niên Bách Ngạn trở lại Niên thị như một quả bom nổ dưới nước sâu, làm nổ tung đầu óc của tất cả mọi người, khiến cho giới thương nhân vốn dĩ đã chẳng bình yên lại có một lần trao đảo, ngạc nhiên. Niên Bách Ngạn sau khi ra tù không nghỉ ngơi thêm một ngày. Hôm sau anh tới công ty. Còn Giản Ngôn sau khi nhận được lệnh thì đã sắp xếp mọi việc xong xuôi từ trước, chỉ còn đợi ông chủ lớn của Niên thị quay trở về vị trí của mình.

Bốn năm, những nhân viên tài giỏi và cốt cán của công ty từng đến làm vì Niên Bách Ngạn chưa một ai rời khỏi Niên thị. Tất cả mọi người đều đứng trước cửa công ty, chỉ thiếu nước xếp hàng chào mừng.

Niên Bách Ngạn không ngờ mọi người vẫn đông đủ cả. Trong xã hội lợi ích là trên hết này, tình cảm của con người dường như đã trở nên bạc bẽo. Anh đứng giữa mọi người, nhìn những ánh mắt kỳ vọng của họ rồi cúi gập người chào tất cả.

Cái chào ấy khiến mọi người đều kinh ngạc. Đầu tiên họ ngỡ ngàng sau đó lập tức phản ứng lại, cũng lần lượt khiêm nhường cúi chào. Giản Ngôn đứng bên nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng đầy chấn động.

Cậu ấy đã từng phục vụ cho những công ty có danh tiếng nhưng một công ty bảo vệ sếp của mình như thế này thì đây là lần đầu tiên cậu ấy chứng kiến. Từ trước đến nay, cậu ấy đều hiểu rõ mục đích những người này không rời đi. Chỉ có điều hôm nay được tận mắt chứng kiến mới càng cảm thán. Thật ra trên thương trường, người ta vẫn có thể có được chân tình.

Niên Bách Ngạn quay trở về phòng chủ tịch. Anh còn ngồi chưa ấm chỗ thì đã có sự xuất hiện của một loạt các tài liệu lớn nhỏ, báo cáo của các bộ phận. Dường nhu mọi người không hề có cảm giác xa lạ, tựa hồ anh mới chỉ đi công tác xa một chuyến.

Quan trọng nhất là việc Niên thị lên sàn. Sau khi xem xét, Niên Bách Ngạn quyết định chờ đợi thêm. Nguyên nhân rất đơn giản, anh cần bồi đắp mức độ tin cậy của khách hàng đối với Niên thị. Dù sao anh cũng mới ra tù, cũng cần có thời gian chuẩn bị.

Cứ như thế các buổi họp lớn nhỏ nối tiếp nhau như trước đây. Cả bữa trưa cũng là Giản Ngôn bê thẳng tới phòng họp. Tới lúc Niên Bách Ngạn có thời gian để thở thì ngoài cửa sổ hoàng hôn đã buông xuống. “Giản Ngôn! Những việc còn lại giao cho cậu đấy!” Niên Bách Ngạn vớ lấy áo khoác và chìa khóa xe dặn dò một câu.

“Chủ tịch! Có cần gọi tài xế không ạ?” Giản Ngôn hỏi.

Niên Bách Ngạn liếc qua đồng hồ đeo tay: “Không cần!” Dứt lời anh sải bước rời khỏi công ty.

Giản Ngôn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, càng không biết anh định đi đâu.

***

Dưới ánh tịch dương, Sanlitun của thời điểm này vô cùng đẹp. Hoàng hôn chia thành từng tầng từng lớp đổ xuống những tòa nhà đứng sừng sững, nhuộm đỏ những ô cửa kính thủy tinh công nghiệp. Vẻ đẹp này khác hẳn với vẻ mê hoặc của ban đêm. Là một vẻ đẹp giản dị nhưng lại mang theo một sự kỳ vọng.

Vì thông thường vào thời điểm này, có người mong sắp được tan ca, có người chờ đợi một cuộc hẹn hò buổi tối, lại có người ngóng chờ một buổi xem phim, một hôm nhàn nhã dạo phố.

Nhưng điều Niên Bách Ngạn chờ đợi là được nhìn thấy bóng hình ấy.

Sau khi từ quán bar trở về tứ hợp viện, anh gần như mất ngủ cả đêm. Anh ngủ trên một chiếc giường rộng lớn là lại nhớ những khi Tố Diệp nằm bên cạnh. Mỗi lần anh bận rộn xong trở về nhà, cô lại lẩm bẩm như một đứa trẻ rồi len vào lòng anh tiếp tục ngủ.

Đáng nhẽ anh đã quen với việc ngủ một mình từ lâu, dù là trước kia khi chưa có Tố Diệp hay bốn năm qua sống trong tù. Đáng nhẽ anh sẽ chẳng cảm thấy gì to tát, nhưng khi về tới nhà mới phát hiện ra tất cả mọi sự bình thản chỉ là vô ích.

Anh khó mà chợp mắt được, chỉ nghĩ đến việc bốn năm qua không có anh, Tố Diệp đã sống thế nào.

Anh trằn trọc không yên, cuối cùng ngồi hẳn lên sofa, đối mặt với căn nhà trống trải, vừa mới đó đã thất thần. Dường như anh nhìn thấy Tố Diệp đang khóc lóc trong đau khổ khi nhận được đơn xin ly hôn. Anh dơ tay vuốt nhẹ mép sofa. Có lẽ Tố Diệp đã nằm bò lên đây mà khóc.

Có lẽ cô cũng đã từng hoảng sợ tỉnh dậy khỏi giấc mơ, không ngủ được, cô độc ngồi ngắm trăng tới khi mặt trời lên. Ngày qua ngày, hôm nào cô cũng lặng lẽ ở trong căn nhà này, mỗi khi về tới nhà lại đối mặt với vách tường giá lạnh.

Rồi một ngày cô cũng chuyển đi, rời xa nơi đây.

Còn anh thì quay lại, chịu đựng những khổ đau cô từng chịu đựng.

Anh thật sự đã ngồi tới tận khi trời sáng nhưng không hề cảm thấy mệt mỏi, có chăng chỉ là nỗi nhớ cuồn cuộn như nước thủy triều. Anh nhớ cô, da diết khôn nguôi. Cho dù là khi bận rộn nhất, hình bóng cô vẫn quẩn quanh trong đầu.

Sau cùng, anh đã quyết định anh phải gặp mặt cô một lần.

Cứ như thế, Niên Bách Ngạn lái xe tới Liêm Chúng. Anh tới từ rất sớm, sớm hơn thời gian tan ca. Thật ra anh là một kẻ nhát gan, vì anh vẫn không dám hỏi Kỷ Đông Nham, không dám hỏi liệu Tố Diệp còn làm ở Liêm Chúng hay không.

Muốn tìm hiểu thông tin về một người không khó, nhưng anh chính là muốn dùng cách này để gặp cô, cho dù chỉ là đứng từ xa nhìn cô.

Gió thu nổi lên. Dường như mọi thứ xung quanh đều đang thay đổi. Thái Cổ Thành chiếm lĩnh cả con đường lớn Sanlitun. Một số cửa hàng quen thuộc đã không còn nữa. Đây chính là thực tế, cũng chính là Bắc Kinh.

Chỉ có điều vẫn có những người hoặc những việc chưa bao giờ thay đổi. Ví dụ như bóng hình đang từ Soho đi ra. Con tim đã chờ đợi quá lâu của Niên Bách Ngạn bỗng đập điên cuồng. Anh ngồi thẳng người dậy, sống lưng cứng đờ, nhìn cô gái đang đi về phía bãi đậu xe qua tấm kính chắn gió.

Cô xuất hiện rồi, thật sự đã xuất hiện như vậy ngay trước mắt anh.

Chưa đầy một lúc sau, một chiếc xe đã lái ra khỏi cửa cách đó không xa. Niên Bách Ngạn tinh mắt nhận ra người lái xe là Tố Diệp. Đó là chiếc xe anh chưa bao giờ nhìn thấy. Có lẽ là chiếc xe cô mới mua, một chiếc xe SUV, loại xe trước nay cô không thích lái cho lắm.

Niên Bách Ngạn không suy nghĩ gì hết lập tức đi theo.

Xe ở trên đường không ít. Tuy chưa tới giờ tan tầm nhưng lượng xe cộ ở Sanlitun vẫn chật ních. Rõ ràng là Tố Diệp đang rất vội. Cô gần như chẳng tuân thủ luật lệ giao thông, liên tục đổi làn đường qua kẽ hở giữa các xe, khiến không ít chủ xe ấn còi liên tục để kháng nghị. Niên Bách Ngạn không biết cô vội đi đâu, chỉ muốn đi theo cô như thế.

Cho tới cuối cùng khi xe của Tố Diệp dừng lại, anh cũng đi chậm lại. Anh cho xe dừng lại cách cô khoảng ba bốn xe, tắt máy. Anh thấy Tố Diệp đã xuống xe. Cô đứng yên ở một vị trí, không biết đang đợi ai. Niên Bách Ngạn hạ cửa xe xuống, ngước mắt lên nhìn mới phát hiện đây là một trường mẫu giáo quốc tế…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.