Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 68: Q.2 - Chương 68: Đến thẳng phòng làm việc của tôi




“Thấy chưa, thấy chưa! Trước mặt tôi mà cô còn mắng anh ấy té tát như thế. Bác sỹ Tố à! Thái độ của cô chính là vấn đề, cô phải tự kiểm điểm lại mình đi.” Giáo sư Đinh đứng dậy, nét mặt buồn rầu: “Tôi không quan tâm cô và anh ấy đã xảy ra chuyện gì không vui. Nếu anh Niên đã nghi ngờ thái độ làm việc của cô thì cô phải nghĩ cách bù đắp đi. Tố Diệp à! Thế này đi, cô chủ động một chút, tìm thời gian nào đó, hẹn anh Niên nói chuyện cho đàng hoàng.”

“Tôi? Nói chuyện với anh ta? Anh ta thích đầu tư hay không liên can gì tới tôi? Trên đời này nhà đầu tư nhiều vô số kể, thiếu anh ta chết sao?”

“Nói vậy cũng không sai. Trên đời này không chỉ mình anh ấy là nhà đầu tư. Nhưng tôi già rồi, còn có vài năm nữa thôi còn phải khúm núm lôi kéo nhà đầu tư để làm nghiên cứu?” Giáo sư Đinh tận tình khuyên bảo: “Thêm nữa, chuyện này vì cô mà ra. Cô cũng phải chịu trách nhiệm một chút chứ?”

Tố Diệp nhìn gương mặt âu lo của giáo sư Đinh, nói trong lòng cô không thấy khó chịu là giả. Giáo sư Đinh và con trai ông ấy, Đinh Tư Thừa đều là những người kiêu ngạo. Nhưng vì việc nghiên cứu của mình cũng không thể không cúi đầu. Cô cũng biết hạng mục nghiên cứu này, nhà đầu tư đã đặt bút viết một con số không nhỏ, xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng đủ khiến giáo sư Đinh phải bù lại bằng tâm huyết cả đời. Nghĩ tới Đinh Tư Thừa, cô lại động lòng trắc ẩn. Cô thề, chỉ vì nể mặt Đinh Tư Thừa cô mới cảm thông như vậy.

Cô thở dài, trong lòng bỗng chốc như bị một tảng đá đè nặng.

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy”, câu này nếu dùng với Niên Bách Ngạn, Tố Diệp ngàn vạn lần không đồng ý. Vì anh quả thực là một thương nhân độc ác, tuyệt tình, đâm một nhát dao sau lưng cô mà mặt không biến sắc, còn đổ mọi tội lỗi lên đầu cô. Cuối cùng câu nói đó của anh đã ứng nghiệm: Ba ngày sau tôi ở phòng làm việc đợi cô.

Cô tưởng rằng đó chẳng qua chỉ là một câu nói đùa của anh, qua ba ngày này là sẽ không sao nữa. Nhưng vào lúc ánh hoàng hôn sắp buông, ngày thứ ba sắp bình an trôi qua, thật không ngờ Niên Bách Ngạn cuối cùng vẫn ra tay.

Tố Diệp vào nhà vệ sinh rửa mặt. Những giọt nước mát lạnh thấm vào da thịt ít nhiều làm dịu đi những áp lực đau đầu. Cô với lấy tờ giấy ăn, nhìn vào gương chà mạnh lên mặt. Trên khuôn mặt, ngập tràn sự ấm ức khi bị Niên Bách Ngạn ngầm bắn tên sau lưng, phải đến khi da mặt sắp bị cô chà rách mới chịu thôi. Một lúc lâu sau, cô khó khăn lắm mới thả lỏng được tâm trạng buồn bực trong lòng, lấy điện thoại ra.

Lúc ấn điện thoại, cô dùng lực mạnh tới nỗi ngón tay có chút tê dại. Cô chỉ hận bản thân không có khả năng đặc biệt gì đó, qua một cái điện thoại cũng có thể đâm chết cái gã đàn ông tùy tiện chụp cả một thùng phân lên đầu cô như thế!

Điện thoại nhanh chóng được kết nối. Có lẽ Niên Bách Ngạn đang ngồi trong phòng làm việc, xung quanh rất yên tĩnh, đến giọng nói của anh nghe cũng trong lành bình yên như thế: “Tôi bận chóng cả mặt, quên mất gửi cho cô địa chỉ của công ty.”

Anh nói nhẹ nhàng và thản nhiên cứ như thể đã đoán chắc cô sẽ gọi cuộc điện thoại này vậy, ngữ khí tự nhiên như một người bạn cũ mời cô tới uống trà trò chuyện. Cái tính lúc nào cũng nghĩ mình sẽ thắng chắc của anh thật sự khiến Tố Diệp muốn chửi tục.

Cô mím chặt môi, tới tận khi tê buốt đến sắp chảy máu mới buông ra: “Tập đoàn Tinh Thạch tiếng tăm lẫy lừng, địa chỉ được trưng sáng loáng trên google và baidu. Anh Niên, anh lo xa quá rồi.”

Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên ở đầu kia điện thoại: “Đến thẳng văn phòng của tôi đi.”

“Sao tôi nghe giọng anh giống kiểu tiểu nhân đắc chí thế nhỉ?” Tố Diệp trợn mắt nhìn vào gương, nhìn mãi nhìn mãi, dường như cô nhìn ra được cả thần sắc ung dung nhàn nhã đáng đấm đó của Niên Bách Ngạn.

“Thì ra áp lực của giáo sư Đinh khiến cô rất không thoải mái.”

“Chữa lại một chút, là áp lực từ phía anh.” Tố Diệp không khách khí chút nào.

“Ồ?” Giọng Niên Bách Ngạn vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng bên tai: “Nếu là như vậy, chúng ta gặp nhau rồi cũng có thể nói những chuyện khác.”

“Chuyện khác?” Tố Diệp cười khẩy: “Nếu anh muốn tôi cảm ơn anh thì anh hoàn toàn vô vọng rồi, dù sao thì tôi cũng chẳng nhờ anh trả giúp tiền bảo dưỡng xe.”

Dường như Niên Bách Ngạn càng cười to hơn: “Các bác sỹ tâm lý đều có một điểm chung, luôn tự cho mình là đúng. Tôi không hề có ý định sẽ đòi lại tiền sửa xe.”

“Vậy thì tôi và anh chẳng còn chuyện khác gì để nói nữa.”

“Ai nói không có?” Thanh âm của Niên Bách Ngạn nhẹ bẫng, giống như một vốc nước suối nắm trong lòng bàn tay: “Cà vạt của tôi… vẫn còn ở chỗ cô.”

Hơi thở của Tố Diệp còn chưa kịp thoát ra đã bị chặn đứng lại. Sau khi ngắt điện thoại, cô nghiến răng nghiến lợi. Cái gã Niên Bách Ngạn này nhìn thì có vẻ ổn trọng bình tĩnh, thực chất chẳng bao giờ xuất chiêu theo một quy luật nhất định. So với việc tấn công trực diện, người đàn ông này hình như sở trường tấn công bất ngờ hơn. Vốn dĩ cứ tưởng có thể dồn anh ta vào ngõ cụt, nhưng chỉ một câu nói hời hợt đã giúp anh ta biến nguy thành an. Chuyện này đối với anh ta là ưu thế, đối với cô lại là một đòn bất thình lình có thể khiến mình bị nội thương.

Ánh mắt lại nhìn về phía chiếc gương, khẽ híp mắt lại. Lướt qua đôi mắt ấy là một ý chí ngoan cường, không thể lay chuyển.

Niên Bách Ngạn, anh cứ đợi đấy! Đừng có tưởng dễ chọc vào bổn cô nương đây. Tôi sẽ chống mắt lên coi, tối nay anh có thể giở trò gì!

*Lời tác giả: Có độc giả cho rằng tiến độ của câu chuyện này quá chậm. Ở đây tôi chỉ muốn nói tiến độ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình không nhất định phải thống nhất ngàn quyển như một. Nếu chỉ lấy tốc độ nam nữ chính hôn nhau rồi quan hệ để nhận định tiến độ thì không công bằng. Cách xây dựng nhân vật của câu chuyện này là chưa từng có từ trước tới giờ. Con người không ai là hoàn hảo, đó chính là định nghĩa chung nhất cho tất cả các nhân vật trong bộ truyện này. Đây là một câu chuyện tươi sáng rực rỡ, cả các nhân vật cũng thế, nhưng đằng sau vẻ rực rỡ đó, mỗi người đều có sự ích kỷ, bất lực, tính toán và âm mưu của riêng mình. Nếu nói Giang Mặc Viễn là hình ảnh thu nhỏ và là tổng thể của nhiều người đàn ông trong xã hội, thì Niên Bách Ngạn lại phù hợp với hình tượng của một người duy nhất. Trong thế giới thực anh cũng là một nhà cung ứng đá quý, cuộc sống của anh cũng xa hoa, tình cảm cũng day dứt và có những câu chuyện đặc sắc. Còn Tố Diệp, tôi nghĩ nhân vật này dần dần khi từng lớp suy nghĩ nội tâm được bóc ra, mọi người sẽ cảm thấy càng ngày càng chân thật. Bởi vì ở cô ấy nhất định sẽ có hình bóng của mọi người, bất luận là ưu điểm hay khuyết điểm. Có lẽ câu chuyện này không nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người, nhưng còn người xem là tôi còn viết, dùng ngôn ngữ bình thường nhất, giản dị nhất. Vẫn câu nói đó, tất cả mọi phán đoán đừng vội kết luận quá sớm, chưa tới giây phút cuối cùng, chưa tới chương kết cuối cùng, thì câu chuyện và nhân vật mãi mãi chưa thể kết luận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.