Có đôi khi em không trong thấy nỗi đau đớn của tôi, nhưng bi thương của em lại hằn sâu vào mắt tôi, bén rễ nẩy mầm trong tim tôi.
***
Gần đây, mọi thứ đều có vẻ bình lặng, thuận buồm xuôi gió. Song chỉ người
nhìn xa trông rộng mới hiểu những biến động nằm sau vẻ yên ổn này, nó
phảng phất như dòng nước ngầm lướt dưới lớp băng lạnh buốt, có vẻ như
tĩnh lặng nhưng ẩn chứa nguy hiểm đằng sau.
Giới chính trị cũng như lớp bang này, càng yên bình thì càng nguy hiểm.
Thời gian này, Hạ Minh Hà như cá gặp nước, sau bao biến động nhỏ về mặt danh dự, ông ta bắt đầu nỗ lực xây dựng lại hình tượng và niềm tin yêu của
dân chúng. Ông ta đề xuất những cải cách có lợi cho dân chúng, dân chúng cũng từng bước nhìn nhận và đặt kỳ vọng vào ông ta.
Ông ta có thể xem như đã thành công phần nào, thành công đến từ sự lôi kéo khắp nơi!
Thời tiết bước vào những ngày hè oi ả nhất, cũng có nghĩa là mùa thu sắp đến.
Trong phòng hội nghị của chính phủ, máy điều hòa được bật ở công suất cao nhất.
Do công việc đang ở giai đoạn dầu sôi lửa bỏng, Lệ Minh Vũ phải đích thân
chủ trì cuộc họp này. Anh vận áo sơ mi màu sáng phối với quần tây xám,
trông càng nho nhã vào cao quý.
Người phụ trách từng khâu cẩn thận báo cáo công việc và kế hoạch trong thời
gia tới. Họ cố gắng phối hợp nhịp nhàng và theo kịp tiết tấu làm việc
của Lệ Minh Vũ.
Ai cũng biết Lệ Minh Vũ là một người làm việc cực kỳ nghiêm túc và khó
tính. Có lần một người phụ trách báo cáo công việc nói miên man suốt nửa phút, liền bị anh phê bình nghiêm khắc! Người phụ trách đó được điều từ phòng ban khác qua nên cảm thấy không phục, cho rằng Lệ Minh Vũ cố tình gây sự. Sau đó, Lệ Minh Vũ đích thân làm thế anh ta, dùng hành động
thực tế để dạy cho anh ta biết trọng điểm của báo cáo là gi!
Kết quả khỏi nói ai ai cũng biết! Người phụ trách ấy được điều đến từ đâu thì bị đá văng lại nơi đó.
Vì vậy người làm việc cạnh Lệ Minh Vũ đều không phải hạng tầm thường, ít
nhất họ cần có thần kinh thép, nếu không chỉ thấy Lệ Minh Vũ hơi nhíu
mày thì sẽ luống cuống, không làm nên việc gì.
Có điều nhờ tính cách nghiêm khắc mà anh tạo ra được khá nhiều thành tích
vẻ vang. Đây cũng là nguyên nhân giúp anh liên nhiệm thành công.
Mọi người còn truyền tai nhau rằng người nào có thể làm việc cho Lệ Minh Vũ trong suốt một năm, dù đi đến đâu cũng được xem trọng.
Cuộc họp này dài hơn ba giờ đồng hồ, Lệ Minh Vũ sắp xếp và đưa ra ý kiến cặn kẽ từ hoạch định cho đến thực thi kế hoạch.
Cuộc họp kết thúc, Đồng Hựu thu dọn tài liệu, anh gõ cửa, rồi đi vào phòng làm việc của Lệ Minh Vũ.
“Hủy hết mọi tiệc tùng xã giao không cần thiết này. Sau này đừng để tôi phải nhắc nhở.” Lệ Minh Vũ vừa vào đến phòng làm việc không bao lâu, anh nói nhàn nhạt, lướt mắt nhanh qua danh sách những bữa tiệc xã giao mà thư
ký trình lên.
Thư ký sợ hãi, mặt mày tái mét.
Thấy Đồng Hựu đi vào, Lệ Minh Vũ ra lệnh cho thư ký, “Ra ngoài làm việc đi.”
“Dạ.” Thư ký nhẹ nhõm hẳn, cô xoay người nhìn Đông Hựu bằng ánh mắt biết ơn.
Ai cũng biết Lệ Minh Vũ yêu cầu rất cao với trợ lý riêng, nếu làm việc
sai lầm dù chỉ một chút đều sẽ bị thay thế người khác ngay lập tức.
Cô là thư ký vừa được điều đến. Khi biết mình làm thư ký cho Lệ Minh Vũ,
cô vui sướng nôn nao suốt mấy ngày liền, ai cũng biết anh là một người
đàn ông thành công, là tâm điểm của giới chính trị. Anh có ngoại hình
xuất sắc, phong thái khiêm tốm, khí châ trầm tĩnh. Anh thân thiện và ôn
hòa với dân chúng, sở hữu mọi ưu điểm và là mẫu đàn ông lý tưởng trong
mắt phụ nữ.
Nhưng niềm vui của cô mau chóng tàn lụi.
Ngày đầu tiên nhận việc, cô đã bị đả kích trầm trọng!
Ở phòng ban cũ, năng lực làm việc của cô rất khá. Vì vậy ngày đầu tiên
đến nhận việc, cô không cho rằng Lệ Minh Vũ là một cấp trên khó chiều.
Cô sắp xếp mọi việc theo thói quen mình từng làm cho cấp trên trước đây. Nhưng cô đã quên Lệ Minh Vũ là Lệ Minh Vũ, anh làm việc có nguyên tấc
và yêu cầu riêng của bản thân.
Rút cuộc vì tự ý sắp xếp nên bị Lệ Minh Vũ phê bình gay gắt. Anh nói rằng
lịch làm việc do cô sắp xếp quá tệ hại, lãng phí thời gian của anh.
Thư ký tủi thân, òa khóc nức nở. Có ai trong giới chính trị mà không kéo bè kéo cánh? Cô chỉ vì muốn tốt cho anh, mới sắp xếp như vậy, ở phòng ban
khác cách làm việc giống cô cũng là bình thường mà thôi. Tại sao bộ
trưởng Lệ lại kêu lãng phí thời gian?
Kể từ ngày đó, cô biết bộ trơởng Lệ không tuyệt vời như thái độ anh thường tỏ ra với người ngoài. Khi làm việc, anh là cấp trên hay bắt bẻ và
nghiêm khắc nhất mà cô từng biết.
Vì vậy cô rất sợ anh. Chỉ cần thấy anh nhíu mày là hai chân cô mềm nhũn,
sợ anh tức giận đuổi việc cô. May mà Đồng Hựu đi vào, cô mới thoát được
đại nạn này.
Thấy thư ký hớt ha hớt hải chạy ra, Đồng Hựu đóng cửa, lầm đầu tiên anh nói một câu không hề dính dáng tới công việc.
“Bộ trưởng, thỉnh thoảng em thấy anh không nên dồn ép những ánh mắt hâm mộ
biến thành sợ hãi anh. Em thấy anh dọa cô ấy sợ đến bủn rủn tay chân.”
Nói hết câu, anh giao tài liệu cho Lệ Minh Vũ.
Lệ Minh Vũ nhận lấy mở ra xem, ánh mắt anh dừng trên những hàng chữ nghĩa
trong tập tài liệu, cất giong dửng dưng, “Chính phủ là nơi làm việc
nghiêm túc, không phải trường học mở mang kiến thức.”
Đồng Hựu đành nhún vai, tập trung vào công việc…
“Hạ Minh Hà có vẻ rất hứng thú với lần hợp tác này, anh xem nguồn vốn điều
tiết của ông ta…” Anh chỉ tay lên chữ số trong tài liệu, tiếp tục nói:
“Hình như ông ta không hề nghi ngờ.”
“Trước giờ, cậu làm việc tôi rất yên tâm. Chúng ta bày binh bố trận bao lâu
qua, làm sao Hạ Minh Hà có thể nhìn ra kẽ hở?” Lệ Minh Vũ nhếch miệng
cười nhạt, tay anh chỉ vào con số ước lượng tiền vốn, “Tạm thời cứ giữ
nguyên mức này, tôi muốn ông ta mất hết tất cả.”
Đồng Hựu gật đầu, “Anh yên tâm, chúng ta sẽ thả dây dài câu cá lớn. Hiện
nay, Hạ Minh Hà đang cò kè với người của chúng ta, theo kinh nghiệm và
sự hiểu biết của em về ông ta, ông ta rất muốn nắm bắt hợp đống này, vì
vậy ông ta mới trưng mặt ra mặc cả.”
“Người được lợi nhất là ông ta, đương nhiên ông ta phải bỏ tiền vào. Như vậy,
bà xã ông ta càng bận rộn.” Lệ Minh Vũ hơi nheo mắt.
“Dạ, ông ta không thể lấy tiền của chính phủ làm việc riêng qua mức lộ liễu, vậy nên ông ta phải tìm cách rửa tiền. Bộ trưởng, anh xem…” Đồng Hựu
trải thêm một tập tài liệu khác lên bàn, “Em đã bí mật điều tra ra trước đây khi ông ta mượn cớ xây dựng công trình công cộng, ông ta đã nhận
một số tiền lớn từ công chúng, tuy nhiên số tiền này lại không cánh mà
bay. Hiển nhiên, nó đã nằm gọn trong túi Hạ Minh Hà.”
Lệ Minh Vũ tức giận và bất bình nhìn chằm chằm số tiền kếch xù trên tài liệu.
Anh cuộn tay thành quyền, đường nét trên gương mặt nghiêng càng có vẻ lạnh
lùng và cứng ngắc, làn môi mỏng nhếch thành một đường cong săc bén…
“Nếu vậy thì nguồn vốn của ông ta từ đây mà ra. Ngoại trừ nhận của hối lộ,
ông ta còn tìm cách đúi túi hết tiền thuế của nhân dân! Đồng Hựu…” Anh
nhướng mắt nhìn Đồng Hựu, “Cậu tìm cách moi hết số tiền này của ông ta.
Ông ta ăn chận bao nhiêu, tôi muốn ông ta nhả ra bấy nhiêu!”
“Dạ.”
“Cải phải chú ý kỹ đến nông trại rượu vang, đó là con đường rửa tiền duy nhất của ông ta.”
“Dạ.”
Lệ Minh Vũ hơi cong môi khép tài liệu lại. Anh trầm mặc một lát, nhìn Đồng Hựu, việc tôi kêu cậu điều tra sao rồi?”
Đồng Hựu là người không bao giờ lãng phí thời gian làm những chuyện vô ích.
Anh mỉm cười, trả lời Lệ Minh Vũ bằng giọng chắc nịch…
“Có lẽ ông trời đang giúp chúng ta.” Anh bổ sung thêm, “Bạch Sơ Điệp và Hạ Minh Hà thật sự có quan hệ với nhau.”
Lệ Minh Vũ không hề nghi ngờ năng lực làm việc của Đồng Hựu. Khóe miệng của anh càng cong hơn, “Nói tôi nghe một chút.”
Đồng Hựu bèn kể hết đầu đuôi ngọn nguồn, cuối cùng còn nói, “Vì vậy em ngờ
vực Bạch Lâm chỉ là bia đỡ đạn trong cái chết của Trần Trung. Người nắm
đằng chuôi hẳn là Bạch Sơ Điệp và Hạ Minh Hà.”
“Bạch Lâm hữu dũng vô mưu, nó không chừng ông ta cũng bị lợi dụng.” Lệ Minh
Vũ gật đầu trầm ngâm, “Thật không ngờ người tình cũ của Hạ Minh Hà là
Bạch Sơ Điệp.”
“Đúng là không nhìn ra, Bạch Sơ Điệp lúc nào cũng ra vẻ hiền lành, vậy mà
thấy Hòa Tấn Bằng vừa chết thì liền quan hệ bất chính với Hạ Minh Hà.”
Đông Hựu nói vẻ xem thường.
“Tôi không quan tâm ngày xưa họ yêu đương thế nào. Có điều nếu Hạ Minh Hà
dính líu đến việc giết người thì chuyện này càng thú vị.”
“Ý của anh là…” Đồng Hựu đưa mắt nhìn anh, nói ngần ngừ, “Anh muốn cảnh sát tham dự vào?”
“Chuyện cảnh sát can thiệp chỉ là sớm hay muộn. Dẫu sao chúng ta cũng không thể ra mặt vạch trần ông ta, thời điểm này chưa phải lúc.” Lệ Minh Vũ nói
thong dong.
“Người làm quan chức sợ nhất là thân bại danh liệt. Người thân bại danh liệt
sợ nhất là đến chỗ dung thân cuối cùng cũng mất.” Lệ Minh Vũ dằn từng
tiếng rành rọt, “Chúng ta chỉ đẩy một người lên đỉnh cao chót vót, sau
đó ngồi tận hưởng cảm giác nhìn ông ta từ trên cao rớt xuống.”
“Anh muốn để lộ lần hợp tác này ra ngoài?” Đồng Hựu hỏi.
“Đối với loại người như ông ta, chỉ trừng phạt bao nhiêu đó là quá nhẹ.” Lệ Minh Vũ nói lãnh đạm.
Đồng Hựu gật đầu. Anh hiểu ý Lệ Minh Vũ.
Một hồi sau, Lệ Minh Vũ đứng dậy, anh bước đến bên cửa sổ ngắm thành phố
sầm uất bên dưới, bóng lưng anh cao lớn và có vẻ áp lực lớn lao, giọng
anh quá đỗi bình thản cất lên lần nữa…
“Đồng Hựu, cậu cho rằng bao nhiêu đây là bồi thường đủ tính mệnh con tôi?”
Đông Hựu ngẩn ra, anh đáp, “Người làm hại vợ anh là Hạ Đồng nhưng em nghĩ
nếu nhà họ Hạ gặp nạn, Hạ Đồng cũng không còn chỗ nương thân. Tới khi
ấy…”
“Tôi đã quá mệt mỏi vì việc trả thù. Lần này, tôi chỉ mong báo ứng giáng
xuống ông ta rõ ràng và hợp lý hơn thôi.” Giọng Lệ Minh Vũ nhàn nhạt xen ngang.
Đồng Hựu lặng thinh giây lát, nói, “Em biết phải làm thế nào.”
Lệ Minh Vũ trầm mặc.
Đồng Hựu biết Lệ Minh Vũ lại nhớ tới Tô Nhiễm. Mỗi khi Lệ Minh Vũ trầm tư,
hơn phân nửa đều vì Tô Nhiễm. Nhưng Đồng Hựu không hiểu trước giờ bộ
trưởng là người sáng suốt, tại sao vẫn khộng hiểu tình cảm của bản thân? Hay anh biết bản thân minh muốn gì nhưng lại không dám thừa nhận?
Về mặt công việc, Đồng Hựu là trợ lý tốt của bộ trưởng, còn về cuộc sống thì anh đành chịu.
Một người đàn ông dù lý trí và chín chắn thế nào, khi gặp một cuộc hôn nhân hỏng bét đều sẽ tiều tụy và suy sụp.
Anh khẽ thở dài, “Bộ trưởng, em ra ngoài làm việc.”
“ Đồng Hựu, cậu đợi một chút.” Lệ Minh Vũ đột nhiên xoay người, anh ngồi
vào ghế, chỉ tay về ghế sô pha bên cạnh, “Cậu ngồi trước đã.”
Đồng Hựu thoạt sửng sốt, sau đó cũng ngồi xuống.
“Anh còn căn dặn gì ạ?”
Vẻ mặt Lệ Minh Vũ mất tự nhiên, anh vuốt cằm, rồi như quyết định xong một
việc trọng đại, anh nói, “Đồng Hựu, cậu yêu đương bao giờ chưa?”
“Sao?” Đồng Hựu đang chăm chú chờ đợi Lệ Minh Vũ dặn dò công việc, những không ngờ Lệ Minh Vũ sẽ nói như vậy, anh ngớ người, miệng há hốc kinh ngạc.
Lệ Minh Vũ hơi lúng túng. Dẫu sao đàn ông với nhau nếu không phải là hết
cách thì cũng hông nói việc riêng tư, nhất là về mặt tình cảm. Anh hắng
giọng, hai tay cài nhau, nhìn Đồng Hựu, “Tôi nghĩ cũng đến lúc cậu nghĩ
đến việc lập gia đình.”
Đồng Hựu choáng váng, đứng bật dậy, “Bộ trưởng, em không hiểu ý của anh…”
“Cậu ngồi xuống.” Anh lại kêu Đồng Hựu.
Đồng Hựu đành nghe lời ngồi xuống.
Lệ Minh Vũ suy tư, lục tìm trong ngăn kéo cả buổi, rút ra một tấm hình, “Cậu xem có thích cô gái này không?”
Đồng Hựu chần chừ, đảo mắt qua ảnh chụp. Bức ảnh chụp một cô gái xinh xắn tầm hai mươi tuổi, nhưng mà…
“Bộ trưởng không thích.”
“Đương nhiên tôi không thích. Tôi đang hỏi cậu cơ mà.” Lệ Minh Vũ chỉ tay vào ảnh chụp.
Vẻ mặt Đồng Hựu lúng túng, “Bộ trưởng, anh định làm gì?”
“Ờ…” Khả năng dùng từ của Lệ Minh Vũ đột nhiên trở nên nghèo nàn vô cùng,
anh suy nghĩ chốc lát, “Thực ra chuyện là thế này. Bộ trưởng Tả có một
người con gái. À, cô gái này tên Tả Giai Tuệ, vừa tốt nghiệp đại học ở
nước ngoài. Lão Tả nhìn trúng cậu, hy vọng tôi có thể làm mai, sắp xếp
cho cậu và con gái ông ấy gặp nhau.”
Đồng Hựu nghẹn ngào…
“Bộ trưởng, ý của anh là… coi mắt?”
“Hả? Ờ, đúng đấy. Đi coi mắt, cậu gặp thử cô gái này xem có ấn tượng không.” Bộ trưởng Tả cũng là người làm việc chu đáo và tận tâm trong giới chính trị. Ông ta có một cô con gái rượu, cưng như cưng trứng, hứng như hứng
hoa. Ông ta chọn tới chọn lui đối tượng cho con gái mình, cuối cùng lại
chon trúng Đồng Hựu.
Đồng Hựu là trợ lý đắc lực của Lệ Minh Vũ, năng lực làm việc của anh khiến bạn bè đồng trang lứa theo không kịp.
Đồng Hựu cũng có ngoại hình xuất sắc như Lệ Minh Vũ, là hình mẫu lý tưởng của nhiều cô gái.