Xe chạy thẳng về Bán Sơn, suốt
đường đi Tô Nhiễm đều trầm mặc, cô dự nghiêng đầu vào ghế nhìn bên ngoài chằm chằm, đôi mắt cô trống rỗng và vô hồn, chẳng rõ đang nghĩ gì.
Lệ Minh Vũ luôn nắm tay cô, gần tới Bán Sơn, anh kéo cô đến gần mình, nhẹ giọng hỏi: “Em nghĩ gì thế?”
Tô Nhiễm không nhìn, cũng chẳng trả lời anh.
Thấy vậy, Lệ Minh Vũ chỉ mỉm cười.
Cái anh muốn rất đơn giản, anh chỉ hy vọng cô chịu theo anh về. Anh từng
nghĩ dẫn cô về phòng làm việc, nhưng ở đó còn phòng em bé trang hoàng
sặc sỡ sắc màu trẻ con. Anh mong quá khứ đau xót trôi qua hết và dĩ vãng không còn ảnh hưởng đến cô.
Đồng Hựu chạy xe thường quan sát mọi thứ qua kính, anh vô thức thở dài buồn
bã. Anh chỉ hy vọng hai người có thể như lúc trước, bắt đầu lại lần nữa.
***
Biệt thự Bán Sơn vẫn như mọi khi.
Tô Nhiễm xuống xe, lẳng lặng đứng trước biệt thự ngắm nghía vào trong. Lệ
Minh Vũ lấy mọi thứ từ trong xe ra ngoài, thấy cô nhìn biệt thự chằm
chặp, anh cũng lướt mắt theo, rồi xoay đầu cười với cô, “Chúng ta đến
nhà rồi, vào thôi.”
Đồng Hựu mang thuốc Tô Nhiễm phải uống thường ngày đi phía sau.
Vào biệt thự, sau khi Lệ Minh Vũ thu xếp gọn gàng mọi thứ, dợm mở miệng kêu cô lên lầu nghỉ ngơi, thì vẻ mặt lãnh đạm của cô bỗng thay đổi, đôi mắt trợn to sợ hãi ngó dáo dác xung quanh, trán cô túa đầy mồ hôi…
Đồng Hựu cũng thấy khác lạ. Anh vừa để đồ xuống ghế sô pha, liền phát hiện Lệ Minh Vũ cứng đờ người, bang hoàng nhìn Tô Nhiễm.
“Nhiễm…” Lệ Minh Vũ sải bước vội lên trước, kéo cô đến gần, nhẹ nhàng trấn an,
“Em sao vậy? Đây là nơi chúng ta từng sống, em không nhớ sao?”
Đồng Hựu cũng hoảng hốt nhìn Tô Nhiễm, sắc mặt cô trắng không một chút sắc
hồng, hai hàm răng va vào nhau lập cập, cô dựa vào lòng Lệ Minh Vũ,
nhưng không vì sự trấn an dịu dang của anh mà bình tĩnh, trái lại cô dốc sức đẩy anh ra khỏi mình, rồi ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu thét thất
thanh!
“A…” Tiếng hét thê lương như thanh kiếm sắc bén xuyên thấu bầu không khí tĩnh lặng.
Tiếng thét thảm thiết suýt đâm thủng màng tai Lệ Minh Vũ, anh giữ cô, “Nhiễm…”
“Nhiễm…” Tô Nhiễm lại hét lên, thanh âm càng sắc nhọn hơn vừa rồi. Cô tiếp tục
xô Lệ Minh Vũ ra xa mình, mà lần này anh chệnh choạng, suýt ngã sóng
xoài.
“Bộ trưởng!” Đồng Hựu phát hoảng, lật đật đỡ Lệ Minh Vũ. Đồng Hựu kinh sợ
nhìn đăm đăm Tô Nhiễm đang run lẩy bẩy, giọng anh nhát gừng, “Bộ trưởng, vợ anh, chị ấy làm sao vậy?”
Lệ Minh Vũ cố kiềm nén nỗi lo lắng, ép bản thân tỉnh táo quan sát Tô
Nhiễm. Anh phát hiện ánh mắt cô nhìn xung quanh rất kỳ lạ, đó là ánh mắt sợ hãi và tuyệt vọng xuất phát từ nội tâm của cô.
Anh nuốt khan, hít sâu rồi đến gần cô. Anh không ôm cô, anh chỉ cố gắng giữ giọng mình nhẹ nhàng…
“Nói anh biết, em làm sao vậy?”
Tô Nhiễm cuộn người vào góc tường, không dám ngước đầu, nghe anh hỏi, cô
dè dặt ngẩng lên, đôi mắt đầy vẻ hoảng loạn lia xung quanh, môi cô run
run, “Nhiễm… Nhiễm không muốn ở đây… không muốn…”
Lệ Minh Vũ đảo mắt một vòng, đau xé lòng nhìn dáng dấp của cô nhưng giọng
anh tắc nghẹn. Đầu anh bất giác nhớ đến hình ảnh trong đoạn phim ở bệnh
viện Thanh Sơn và lời nói của bác sĩ Vương…
“Cô ấy chỉ thích hoàn cảnh sáng sủa và không gian tông màu nhạt sẽ giúp cô ấy bình tâm. Tại sao như vậy thì chúng tôi không rõ.”
Hoàn cảnh sáng sủa…
Căn biệt thự này năm đó cô sửa sang thành màu tối theo sở thích của anh,
mọi thứ ở đây đa phần là màu đen và tông màu sẫm tối! Lẽ nào…cô không
thích màu sắc nơi đây?
Anh trầm mặc, đôi mày rậm cau chặt, anh quay nhìn Đồng Hựu, ra lệnh, “Cậu mang đồ vào xe, chạy đến khu Hoa Phủ.”
“Khu Hoa Phủ? Bộ trưởng, chẳng phải anh…chưa bao giờ đến đó ư?” Đồng Hựu sửng sốt.
Ngoài hai nơi ở Bán Sơn và nội thành, thì Lệ Minh Vũ còn một căn biệt thự tại khu Hoa Phủ. Nhưng Đồng Hựu nắm rõ khi Tô Nhiễm không ở Bán Sơn, anh sẽ ở văn phòng hoặc về biệt thự trong nội thành. Còn khu Hoa Phủ, anh hầu
như không đến.
Đồng Hựu từng hỏi Lệ Minh Vũ nguyên nhân nhưng anh không trả lời, anh chỉ
căn dặn người đến đó quét tước đúng giờ, đổi mọi thứ bày biện cũ thành
mới. Nói chung anh không sống ở đó. Mà ngày hôm nay, anh đột nhiên nhắc
khu Hoa Phủ? Có gì đó quá kỳ lạ.
Lệ Minh Vũ đỡ Tô Nhiễm đứng dậy, anh sợ cô đẩy mình ra nên ôm cô thật
chặt. Lệ Minh Vũ nhìn thần sắc nghi ngờ của Đồng Hựu, anh nghiêm giọng,
“Còn chưa đi lấy xe?”
“À, dạ.” Đồng Hựu lập tức làm theo.
***
Khu Hoa Phủ nằm ở một đầu khác của thành phố, phải vượt biển mới đến được đây.
Từ nội thành đến đây mất mấy tiếng chạy xe, còn từ Bán Sơn thì khoảng hai tiếng đồng hồ.
ở đây bình lặng, không phồn hoa và sầm uất, nó như một thành phố độc lập, có hệ thống đường sá và cột mốc riêng biệt.
Khu Hoa Phủ là nơi sạch nhất trong thành phố, đi đến đâu cũng sạch trơn
không một cọng rác, dù mặc đồ trắng nằm lên trên đường cũng không sợ
bẩn.
Nội thành có quá nhiều dân nhập cư và người ngoại quốc đến sống, nhưng khu
Hoa Phủ là nơi dành cho người già hoặc người giàu có về hưu tịnh dưỡng.
Mỗi con đường đều nằm thẳng tắp, trải cỏ khắp hai bên, trên mặt cỏ là
những căn biệt thự màu trắng na ná nhau với sân vườn trồng cây anh đào.
Khi xe chạy vào khu vực Hoa Phủ, Lệ Minh Vũ có cảm giác như cả thế hệ trôi
qua, gần hai mươi năm rồi anh không đến nơi này. Ở đây chứa đựng biết
bao kỷ niệm vui sướng và đau buồn của anh.
Lệ Minh Vũ hơi chau mày, từng dòng hồi ức vụt qua đầu, anh giơ tay xoa
huyệt thái dương. Đột nhiên anh cảm thấy gió mát phả vào mặt, anh xoay
đầu liền trông thấy Tô Nhiễm hạ cửa sổ, nhoài hơn nửa người ra ngoài.
Anh không ngăn cản cô vì rất hiếm khi thấy cô hứng thú với gì đó và ở đây ít xe nên sẽ không nguy hiểm.
Ở đây vắng vẻ, dân cư thưa thớt. Thỉnh thoảng mới có vài người dắt chó đi dạo, hay đẩy xe em bé ngang qua, con đường rộng thênh thang cũng chỉ có mỗi xe của họ, nhưng mọi người trên đường vẫn tiếp tục ung dung không
chú ý đến.
Tô Nhiễm hiển nhiên rất hứng thú với nơi này, ánh mắt cô tò mò, ló đầu ra
ngắm nghía xung quanh. Lệ Minh Vũ bảo Đồng Hựu chạy xe chậm lại, anh nở
nụ cưởi cưng chiều nhìn vẻ mặt tươi vui của Tô Nhiễm.
Xe rẽ chừng năm sáu con đường rồi dừng trước một biệt thự màu trắng. Người lạ mới tới chắc chắn lạc đường bởi vì khu phố hay nhà cửa đều giống hệt nhau, nếu khác thì chỉ khác cách trang trí bên trong.
Lệ Minh Vũ bước vào biệt thự, ba cây ngọc lan trắng trong sân xum xuê xòe
tán dưới ánh mặt trời, lúc này đang là mùa hoa nở, từng nụ hoa đua nhau
nở rộ trên nhánh cây, hương hoa thơm ngát lan tỏa mọi nơi.
Đồng Hựu đem đồ vào nhà trước, Lệ Minh Vũ đến bên Tô Nhiễm, ôm cô từ đằng
sau, anh áp cằm lên gương mặt nghiêng của cô, mùi hương thanh mát từ
ngọc lan trắng và hương thơm thuộc riêng cô khiến anh cảm thấy thoải mái và yên lòng.
“Em thích ở đây không?” Anh hỏi nhỏ.
Tô Nhiễm không lên tiếng nhưng cô gật đầu đáp lại. cô chạm vào búp hoa
trắng giữa nhánh cây, hương hoa tươi mát nhuộm vào ngón tay cô. Ánh nắng rọi sáng càng tôn lên vẻ xinh xắn cho tay Tô Nhiễm.
Lệ Minh Vũ dõi nhìn tay cô, trước mắt anh dần xuất hiện một hình ảnh khác.
“Mẹ ơi, cây này là cây gì?”
“Cây này là ngọc lan trắng, sau này sẽ rất cao.”
“Cao hơn con luôn sao?”
“Chuyện này à, mẹ nghĩ có thể sẽ cao hơn con.”
“Tại sao phải trồng ngọc lan trắng vậy mẹ?”
“Chúng ta thường gọi ngọc lan trắng là mỉm cười. Mẹ mong muốn gia đình mình lúc nào cũng sống vui vẻ và đầm ấm.”
Từng dòng hồi ức dấy lên trong đầu Lệ Minh Vũ, lòng anh đau nhói.
“Đây là mỉm cười…” Tô Nhiễm bất giác mở miệng, cô ngắt một đóa hoa ngọc lan
trắng đặt gần chóp mũi, vừa hít thật sâu vừa khép hờ mắt, khóe miệng
cong lên.
Hương hoa ngọc lan trắng rất đặc biệt, có thể coi là mùi đặc biệt và khó quên nhất trong tất cả các loài hoa. Khi nó còn nhỏ, chúng ta có thể trồng
trong bồn, khi lớn trở thành cây cao trong sân vườn, khi hoa nở rộ thì
tỏa hương nhè nhẹ khắp sân, nhưng khi hái hoa cài vào tóc, ép trong sách hay quần áo, mùi hương lưu lại rất lâu.
Lệ Minh Vũ hơi đờ đẫn, anh không ngờ cô cũng biết biệt danh của nó. Trông
thấy cô cười, anh không kìm được cúi xuống hôn lên má cô. Cô vẫn nhắm
mắt, nụ cười rạng rỡ như rung động
Tiêu Diệp Lỗi về đến chỗ ở của mình, anh vừa bật đèn liền giật mình bắt gặp
Hòa Vy với vẻ mặt phờ phạc đang ngồi trên ghế sô pha, anh cau mày, nói
nhàn nhạt, “Hình như đây là nhà tôi thì phải?” Nói hết câu, anh thay
giày, đi thẳng lên lầu hai.
Hòa Vy nhìn Tiêu Diệp Lỗi, đứng dậy đi theo anh.
Trên lầu hai ngoài phòng ngủ, thì tất cả các phòng còn lại được sửa thành
một căn phòng tắm nắng lớn, bên trong trồng đủ hoa và cây cỏ sặc sỡ sắc
màu, có loại sinh trưởng trong đất hữu cơ, có loại dùng máy nuôi trồng,
nom như một khu vườn thực sự.
Tiêu Diệp Lỗi đẩy cửa đi vào, khuấy động bầu không khí ẩm ướt và tươi mát
bên trong. Anh mặc áo blue trắng, kiểm tra một loạt, rồi đến bàn làm
việc kiểm tra số liệu đo được.
Hòa Vy đứng ngoài, dựa người vào cửa, ngữ khí mệt mỏi, “Cậu đừng quên, đây
là chỗ Hòa thị cho cậu, tôi có chìa khóa cũng là bình thường.”
Tiêu Diệp Lỗi lướt mắt qua Hòa Vy, cười bất đắc dĩ, “Cô chẳng hiểu cái gì gọi là quyền riêng tư.”
“Cái đó thì tùy người.” Hòa Vy không có tâm trạng tranh cãi với Tiêu Diệp Lỗi, cô vén tóc lúng túng, muốn nói lại thôi.
Tiêu Diệp Lỗi đi tới một nhóm cây, ngồi xổm xuống kiểm tra, thấy cây cối
tăng trưởng tốt, anh cong môi vui mừng. Suốt quá trình, anh đều đưa lưng về phía Hòa Vy nhưng tựa hồ có con mắt đằng sau quan sát cô, anh cất
giọng thản nhiên, “Cô muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Hòa Vy cười gượng, lắc đầu, một lúc sau mới hỏi, “Tiểu Nhiễm… bệnh thế nào?”
“Xuất viện rồi.” Anh nói, quay đầu lại, “Bây giờ mới hỏi đến cô ấy hình như hơi muộn.”
Hòa Vy ngây ra, “Về thị trấn Hoa Điền à?”
“Không, Lệ Minh Vũ dẫn cô ấy đi.” Ánh mắt Tiêu Diệp Lỗi mơ hồ đau xót, giọng nói trầm trầm.
Hòa Vy run rẩy, đôi mắt vụt lên một tia khổ sở.
“Nếu lúc đó có cô ở đó, không chừng nhất trí dễ dàng hơn. Nhưng đáng tiếc
tôi và dì Vân chỉ có hai phiếu chống chọi với ba phiếu, cuối cùng thua
tơi bời.” Tiêu Diệp Lỗi cắm nhiệt kế vào đất trồng.
Hòa Vy cắn môi. Kỳ thực cô rất muốn đến bệnh viện, thậm chí cô đã tới bệnh
viện nhưng chỉ đứng ngoài cổng, hai chân cô cứng ngắc như bị đổ chì. Cô
biết Lệ Minh Vũ ở bên trong, cũng biết anh luôn bên cạnh chăm lo cho Tô
Nhiễm, nhưng chính vì vậy cô không biết phải cư xử thế nào khi chạm mặt
anh.
Một hồi sau, cô thở dài rầu rĩ hỏi, “Về Bán Sơn?”
“Chắc vậy, tôi chẳng rõ lắm.”
Hòa Vy nhìn anh, “Không ngờ cậu dễ bỏ cuộc như vậy.”
Tiêu Diệp Lỗi cười nhạt, vuốt nhẹ lá cây, “Bây giờ làm gì cũng không được.
Nhưng chúng nó phát triển khỏe mạnh, tôi có thể làm mọi thứ mình muốn.”
“Đây là…”
Tiêu Diệp Lỗi khẽ nhếch mép, “Đây là thứ tôi sắp đặt cho Tô Nhiễm.”
Hòa Vy ngờ vực, không sao hiểu nổi.
***
Bệnh viện.
An Tiểu Đóa tắt điện thoại với vẻ mặt thâm trầm khó đoán.
Mộ Thừa vừa kiểm tra xong các phòng bệnh, viết lời dặn dò của bác sĩ rồi
đi vào phòng nghỉ, anh cầm một ly nước cam ngồi xuống, thấy vẻ mặt An
Tiểu Đóa hoảng hốt, anh hỏi một cách thân thiết, “Em sao thế?”
An Tiểu Đóa ngước nhìn Mộ Thừa ngồi đối diện, sắc mặt hơi bần thần, cô cầm ly nước cam của mình uống một hớp, nói, “Em lo cho Tiểu Nhiễm, vừa nãy
em gọi điện hỏi thăm mà cậu ấy không ở Bán Sơn.”
“Không ở Bán Sơn? Vậy ở đâu?” Mộ Thừa ngây ra.
“Em nghe bộ trưởng Lệ nói hình như cái gì mà Hoa với Phủ đó.” An Tiểu Đóa nhớ lại lời mình nghe được trong điện thoại.
Mộ Thừa nhăn mày, “Khu Hoa Phủ?”
“Đúng rồi, chính là khu Hoa Phủ.” An Tiểu Đóa vỗ đầu, hoài nghi nhướng mắt nhìn Mộ Thừa, “Là ở đâu thể anh?”
Mộ Thừa không trả lời, thần sắc khó hiểu.
“Mộ Thừa?” An Tiểu Đóa lo lắng.
Mộ Thừa nhướng mắt nhìn cô, vội nói, “À, không sao. Đó chỉ là một căn biệt thư ở xa, nó giống như thị trấn nhỏ riêng biệt.”
An Tiểu Đóa gật gu, cất giọng lo âu, “Tại sao Tiểu Nhiễm không ở Bán Sơn? Liệu tinh thần của cậu ấy có vấn đề không?”
Nỗi lo của cô không phải là dư thừa, vì đây cũng là điều Mộ Thừa canh cánh
trong lòng. Anh thở dài thườn thượt, “Anh cũng sợ. Hay ngày mai anh với
em đến đó thăm Tiểu Nhiễm.”
“Được.” An Tiểu Đóa gật đầu liên tục.
***
Khu Hoa Phủ.
Màn đêm bên ngoài lặng phắc, đèn trong sân sáng trưng hòa quyện vào vì sao
trên trời, gió thổi lướt qua đài phun nước đang mở, bắn tia nước lên cây ngọc lan trắng.
Sau khi Lệ Minh Vũ giải quyết xong công việc, anh dọn dẹp quanh phòng cho
gọn gang. Anh quyết định thời gian này làm việc ở nhà, xã giao không cần thiết sẽ hủy hết, còn công việc quan trọng sẽ họp trực tuyến.
Làm xong mọi thứ, anh đẩy cửa đi vào phòng ngủ, thấy Tô Nhiễm ngồi ôm chân
trên giường lặng lẽ ngắm trăng bên ngoài, anh đến ngồi cạnh cô, nói dịu
dàng, “Em mệt rồi, để anh dẫn em đi tắm.”
Tô Nhiễm nhìn anh, bất ngờ lên tiếng, “Cửa sổ vẫn chưa khóa.”
Mắt Lệ Minh Vũ lóe lên một tia kinh ngạc, anh nhìn cửa sở, cong môi cười, “Em vào phòng tắm trước, để anh đi khóa cửa.”
Nghe vậy, Tô Nhiễm lại cau mày đứng dậy, tự mình đi khóa cửa.
Lệ Minh Vũ bỗng dưng ngớ người.
Tô Nhiễm đứng trước cửa sổ một lúc, sau đó cô cứ lặp lại động tác đóng mở
cửa ba lần rồi mới thở dài thỏa mãn, xoay người đi vào phòng tắm. Lệ
Minh Vũ ngăn cô lại, ôm ghì vào lòng, “Ở đây rất an toàn, em đừng lo.”
Tô Nhiễm xô anh ra, không nói tiếng nào đi vào phòng tắm.
Lệ Minh Vũ đau thắt lòng, ánh mắt anh nặng nề theo cô vào phòng tắm.
Trong phòng tắm đang mở nước nóng, hơi nước bốc lên mịt mù.
Nếu là thường ngày, nhất định Tô Nhiễm sẽ đuổi anh ra, nhưng hôm nay bất
ngờ thay vì cô không trách anh theo cô vào phòng tắm. Trái lại, cô còn
tự nhiên cởi áo đầm trắng, thắt lưng, tụt váy lót đến mắt cá chân, cuối
cùng là quần con…
Cơ thể phụ nữ quyến rũ không mảnh vải che thân hiện ra trong hơi nước nghi ngút, đập vào mắt Lệ Minh Vũ.
Lệ Minh Vũ đang dựa vào cửa phòng tắm, đôi mắt bỗng u ám, yết hầu chuyển động, cả người anh căng cứng…
Anh thở hắt ra, muốn dời tầm nhìn sang nơi khác nhưng đôi mắt anh như bị dán chặt, tham lam nhìn chằm chằm phía trước.
Tô Nhiễm bước vào bồn tắm, cô ngồi xuống, khẽ vẩy nước lên da mình, phảng phất như thiếu nữ mềm mại tắm gội ngoài suối.
Rốt cuộc Lệ Minh Vũ không kìm nổi nữa, anh tiến đến ngồi cạnh cô.
Lệ Minh Vũ vươn cánh tay rắn chắc ôm cô từ phía sau, anh cúi gằm mặt, đầu
mũi lướt qua tóc chạm vào tai cô, sau đó âm thầm đặt tay lên ngực Tô
Nhiễm.
Song Tô Nhiễm vẫn không đẩy anh ra, cô khép hờ mắt tựa hồ đang hưởng thụ sự dịu dàng của anh.
“Nhiễm…” Anh rủ rỉ bên tai Tô Nhiễm, cố kìm nén dục vọng của bản thân.
Tô Nhiễm bỗng mở to mắt, đôi mắt mơ màng lóe vẻ lo sợ, cô đẩy Lệ Minh Vũ chạy ra khỏi phòng tắm.
Lệ Minh Vũ thoạt ngây người, lập tức chạy theo cô.
“Nhiễm…”
Lệ Minh Vũ đột nhiên khựng lại, anh thấy Tô Nhiễm đứng trước cửa sổ, kiểm
tra tỉ mỉ, sau đó cô chạm tay vào tựa hồ đang xác nhận rằng cửa đã khóa
hay chưa.
Tô Nhiễm khỏa thân hoàn toàn, ánh trăng rọi xuống đường cong trên cơ thể
cô, Lệ Minh Vũ cả kinh sải bước lên kéo rèm cửa sổ lại, xoay người cô
đối diện với mình, vẻ mặt nghiêm túc…
“Em làm gì vậy?”
Mặc dù không ai có thể nhìn thấy cảnh này, nhưng anh ích kỷ không muốn cô phơi bày dưới ánh trăng.
Ngữ điệu của anh hơi nghiêm khắc, Tô Nhiễm dường như sợ hãi, cô cắn môi,
hốc mắt đỏ hoe, ấm ức mở lời, “Cửa sổ… cửa sổ chưa khóa…”