Hào Môn Kinh Mộng

Chương 14: Q.2 - Chương 14: Cáo già và hồ ly




Phòng khách sạn, rèm cửa sổ dày che khuất khung cảnh mỹ lệ của thành phố bên ngoài cửa sổ.

Hạ Đồng mặc váy ngủ đỏ gợi tình nóng bỏng bước lả lướt lên trước, hai ly rượu vang đỏ trên tay ánh lên bàn tay trắng bóng càng thêm tươi sáng, cô ta buông một lỵ rượu xuống, cánh tay mượt mà ôm lấy cổ người đàn ông, cả cơ thể mềm mại ngả vào lòng người đàn ông đó. "Anh thật là đáng ghét mà, lẽ nào em không bằng những phần tài liệu này sao? Từ nãy tới giờ, ngay cả con mắt cũng không thèm nhìn người ta gì hết à."

Lệ Minh Vũ ôm Hạ Đồng, nhếch môi cười rồi buông tài liệu xuống, nhận lấy ly rượu vang cô ta đưa, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, "Em phải hiểu rõ, hai ngày nữa là tới bầu cử.”

"Biết, đương nhiên em biết mà. Trên đời này còn ai quan tâm chuyện này hơn em chứ?" Cơ thể đầy đặn mĩ miều ép sát vào anh, khẽ vuốt ve lồng ngực đàn ông rắn chắc, ngón tay chậm rãi lướt qua đôi má cương nghị, thở gấp một tiếng, "Nhưng Minh Vũ, người ta rất nhớ anh mà."

Thần sắc Hạ Đồng động tình như một mèo con, nhưng ngược lại Lệ Minh Vũ quá mức nguội lạnh, anh chỉ nhếch miệng nhìn hai mắt mơ màng đỏ hồng ham muốn tình ái của cô ta.

"Hạ Đồng, tài liệu này chưa đủ." Giọng nói anh trầm thấp.

Hai cánh tay cô ta vòng lại ôm anh, đôi môi đỏ mọng cạ vào quai hàm khiêu gợi của anh, cúi đầu nói: "Minh Vũ, Hòa Tấn Bằng là cáo già không dễ ứng phó đâu, anh cũng biết sức ảnh hưởng của ông ta ở giới kinh doanh không nhỏ, ông ta có thể lôi kéo phần lớn người trong thương hội đấy. Em có thể cầm được tài liệu này không dễ chút nào đâu."

Bàn tay Lệ Minh Vũ chậm rãi dời xuống bờ mông vểnh của cô ta, ngắt nhẹ làm cô ta cong môi rên rỉ, "Hòa Tấn Bằng là cáo già, thì em cũng là hồ ly, muốn mấy người trong thương hội đó nhả ra lại khó sao?"

"Minh Vũ, anh thật xấu. Anh cam lòng để em đi giao thiệp với mấy lão già đó vậy sao? Người ta là của anh mà." Hạ Đồng chu miệng õng ẹo.

Anh nâng cằm cô ta lên, ánh mắt không chút ý cười, "Đương nhiên, nếu thấy ấm ức, em có thể không làm. Từ trước tới giờ, tôi đều không thích miễn cưỡng người khác."

Hạ Đồng thấy thế liền vội vàng bổ nhào vào lòng anh, nũng nịu nói: “Người ta nói chút thôi, anh giận làm gì? Anh yên tâm, cáo già Hòa Tấn Bằng này cứ để em điều tra, nhất định kết quả sẽ khiến anh hài lòng."

Lệ Minh Vũ luồn tay vào tóc cô ta, ánh mắt sâu thẳm đăm chiêu, giọng nói trầm thấp, "Nhất định phải nhanh."

“Em làm việc đã bao giờ khiến anh thất vọng chưa? Mấy lão già trong thương hội sống đến tuổi này, muốn cái gì em rất rõ." Hạ Đồng vừa nói vừa chủ động cọ đôi môi đỏ mọng vào môi anh, lẳng lơ nói, “Đàn ông các anh thật là xấu. Nhất là anh, lại càng xấu hơn.”

“Tôi xấu? Xấu chỗ nào?” Anh đóng tài liệu lại, dựa người ra sau, coi thường lên tiếng.

Hạ Đồng như dây leo nhích gần lại, “Anh lúc nào cũng làm trái tim người ta bất ổn, thế còn không xấu sao?”

Lệ Minh Vũ nhìn người phụ nữ trong lòng, không lên tiếng.

Cô ta chỉ cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc, dù anh không làm gì, lòng cô ta vẫn không kềm chế được mà điên cuồng. Khuôn mặt tô son trát phấn cầu kỳ dán vào ngực anh, tay cô ta trượt thẳng xuống dưới, mạnh dạn phủ lên bụng dưới của anh, chậm rãi tháo dây nịt hàng hiệu. Cả người cô ta mềm dẻo như động vật không xương, đôi môi đỏ mọng hé ra, lưỡi gợi tình mở dây kéo quần của anh, rồi ngẩng đầu, vô cùng lẳng lơ nói: "Minh Vũ, người ta muốn hút xì gà..."

Lệ Minh Vũ nhếch miệng, bàn tay vỗ nhẹ lên đầu cô ta, giọng nói không chút dao động, "Phải xem bản lĩnh của em."

Gương mặt Hạ Đồng tràn đầy vui mừng, như một con cá đói khát dây dưa trên người anh, rồi phóng túng đứng dậy dựa vào bàn trà, cầm qua một ly rượu vang đỏ, tùy tiện nghiêng ly rượu, đổ lên khe rãnh đầy đặn của mình. Rượu vang đỏ nhanh chóng thấm ướt làn váy mỏng đến không thể mỏng hơn của cô ta. Thân hình cô ta trắng trẻo tản ra mùi rượu vang đỏ nồng đậm hấp dẫn.

"Minh Vũ.." Cô ta quyến rũ mời gọi, ẩm ướt nửa che nửa đậy khiến đàn ông phát cuồng.

Lệ Minh Vũ vẫn dựa người vào sofa như trước, ánh mắt sâu thẳm không chút động tình. Anh chỉ thản nhiên cong môi, nhìn cơ thể mềm mại đang nôn nóng trước mặt, rất lâu sau tỉnh bơ buông lời, "Tự cởi."

Hạ Đồng muôn vàn lẳng lơ, đưa tay tụt dây váy ngủ. Váy voan mỏng manh ướt sũng rượu vang thoáng chốc rơi xuống đất. Hai tay cô ta khẽ vuốt cơ thể đẫy đà của mình, uốn éo như rắn cám dỗ đôi mắt đàn ông. Sau cùng, cô ta quỳ gối giữa hai chân anh, bàn tay bao phủ vật đàn ông hùng vĩ, đầu lưỡi đói khát trượt lên cánh môi. Có trời mới biết cô ta khao khát vật đàn ông hùng vĩ này đến nhường nào.

"Minh Vũ…" Cô ta rên rỉ, nhìn chăm chú vào ánh mắt anh, rồi không thể chịu đựng được nữa, cô ta liền cúi đầu, há mồm.

Đầu lưỡi mềm nhẵn khiến Lệ Minh Vũ vừa lòng nhếch môi cười, bàn tay to lớn ấn mạnh đầu cô ta khiến cô ta không chịu nổi nhưng cũng không cam lòng đẩy ra, thân thể cô ta chuyển động, lộ ra một mặt khêu gợi nhất.

Toàn bộ quá trình, Lệ Minh Vũ vẫn lạnh nhạt quan sát cô ta. Trong nháy mắt, cô ta thì thầm gọi tên anh, anh lơ đãng nhớ tới Tô Nhiễm. Dáng dấp ngượng ngùng của cô, vẻ mặt lo sợ của cô, run rẩy trên giường của cô, khi cô vì đau nhức mà khóc thầm bên tai anh, cùng với khuôn mặt lúng túng vùi vào chăn nhưng lại không kềm được tiếng rên đê mê của cô... Nghĩ rồi nhớ, đôi mắt trước sau yên ổn của anh rốt cục cũng có biến hóa, đôi mắt anh càng lúc càng tối tăm sa sầm, hít thở cũng dần dồn dập.

Bàn tay đang đè chặt ót cô ta tăng thêm lực, khiến Hạ Đồng đau đớn thành tiếng, nhưng làm cho dục vọng của Lệ Minh Vũ dâng cao. Anh dường như có thể nghe đến tiếng khóc Tô Nhiễm xin anh nhẹ lại, hít sâu một hơi, anh dường như ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người Tô Nhiễm, như một liều thuốc độc khiến anh điên cuồng không thể kiềm chế.

Hô hấp của Lệ Minh Vũ càng lúc càng khàn đục, anh kéo mạnh người phụ nữ giữa hai chân mình lên, không chút tình cảm đẩy ngã lên giường rộng lớn. Trước mặt anh, tất cả đều thành Tô Nhiễm...

—————————— hoa lệ phân cách tuyến ——————————

Từ bệnh viện đi ra, Tô Nhiễm đi dạo từ con phố này đến con phố khác, mơ hồ không mục đích. Tuyết trắng dày bay phất phơ quanh người, rơi trên áo khoác trắng của cô. Dừng bước trước cửa kính của một tủ trưng bày, gương mặt nhỏ nhắn thoáng phấn khích. Khuôn mặt cô thanh tú khiến cho người đi đường không kìm được mà quay lại nhìn nhiều lần.

Một bộ quần áo kiểu mới trên ma-nơ-canh nam sau cửa kính tủ trưng bày thu hút ánh mắt của Tô Nhiễm. Nhìn một chút, khóe môi cô không nhịn được hơi cong lên, ánh mắt cũng đong đầy hạnh phúc ấm áp. Bộ quần áo này rất hợp với Lệ Minh Vũ. Nhớ lại lần trước cô cùng anh đi chọn lễ phục, trong lòng càng thêm ngọt ngào như những bông tuyết nhẹ rơi. Cô đẩy cửa đi vào, nhân viên cửa hàng ngay lập tức bước tới chào đón...

"Chào chị. Cửa hàng chúng tôi có mẫu mới, chị muốn mua tặng hay là để mặc ạ."

Tô Nhiễm dịu dàng cười, chỉ chiếc áo khoác trong tủ kính, "Đây là mẫu mới? Tôi muốn mua cái này tặng chồng tôi."

Nhân viên nhìn cô, ngượng ngùng cười, "Rất xin lỗi chị, cái áo khoác này vừa có nguời đặt trước nhưng chưa kịp tới lấy, cái áo khoác ngoài này là do nhà thiết kế JK mới hoàn thành, trong tiệm chỉ có duy nhất cái này, nếu chị muốn thì có thể đặt trước."

"À, vậy tôi muốn đặt một cái." Tô Nhiễm từng nghe tên nhà thiết kế này, tuy tính cách không tốt nhưng là nhà thiết kế đầy tài năng. "Chồng tôi cao chừng 187 cm, vai rộng…" cô nói ra các số đo như thuộc nằm lòng của Lệ Minh Vũ cho nhân viên.

Sau khi đặt mua xong, Tô Nhiễm đưa tiền đặt cọc, chuẩn bị đi thì nhân viên ở đằng sau gọi cô lại, "Chị nếu không ngại, có thể cho tôi một phút được không? Sắp tới là cuộc tranh cử chức bộ trưởng kinh tế. Chị có thể bỏ một phiếu cho nghị sĩ Lệ Minh Vũ được không?" Nói xong, kín đáo đưa cho cô một tờ rơi.

Tô nhiễm sững sờ, khóe môi nhếch lên.

"Tất cả mọi người trong khu phố chúng tôi đều bầu cho nghị sĩ Lệ. Anh ấy thực sự nghĩ cho thương nhân chúng tôi. Nếu như anh ấy trúng cử chức bộ trưởng, chúng tôi hoàn toàn tin tưởng anh ấy là một bộ trưởng tốt." Nhân viên hết sức kiên nhẫn nhìn Tô nhiễm, sau đó giơ nắm tay lên, "Chúng tôi tuyệt đối sẽ không công nhận loại người như Giả Ny làm bộ trưởng. Thế nên chúng ta nhất định phải nỗ lực! Cố lên! Bảo vệ quyền lợi của chúng ta."

Tô Nhiễm ấm áp trong lòng, cười, "Được, chúng ta cùng nhau nỗ lực."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.