Lầu hai, phòng làm việc.
Bầu không khí kinh khủng vô cùng tận.
Tô Nhiễm run rẩy nắm chặt tay vịn cầu thang, sắc mặt cô yếu ớt như người
chết, bờ môi hồng hào tái nhợt, cô giận dữ trừng mắt nhìn Hạ Đồng, giọng cô vô lực nhưng lạnh như bang đó: “Cô đi ra ngoài cho tôi!”
Hạ Đồng chiếm thế thượng phong, làm sao dễ dàng bỏ đi? Cô ta vui vẻ nhìn
Tô Nhiễm khổ sở, cô ta thích thấy Tô Nhiễm mất khống chế và chật vật thế này, như vậy mới xoa dịu phần nào nỗi đau của cô ta.
Mỗi khi nghĩ đến việc Tô Nhiễm có cốt nhục của Lệ Minh Vũ, Hạ Đồng chỉ muốn xô Tô Nhiễm ngã từ lầu hai.
“Sao nào? Nghe không vào à?” Hạ Đồng cười nhàn nhạt đi về phía Tô Nhiễm, “Cô không muốn nghe chuyện của tôi với ba cô, hay của tôi với Lệ Minh Vũ?”
“Cuốn xéo!” Bụng Tô Nhiễm nhức nhối, cảm giác đau thắt này khác hoàn toàn cơn đau dưới mắt cá chân, trán và lưng cô đều đầm đìa mồ hôi.
“Ô kia kìa, đáng thương thật đấy.” Hạ Đồng táo tợn, nâng cằm Tô Nhiễm, đôi mắt gian ác của cô ta đối diện với đôi mắt trong veo của Tô Nhiễm,
“Thời điểm ba cô nhảy lầu bốn năm trước, nói không chừng Lệ Minh Vũ cũng có mặt ở đó, cầm chúng cứ hối lộ quan chức cấp cao của ba cô, bức bách
ba cô vào đường chết! Tô Nhiễm à, cô và Hòa Vy đúng là hai chị em, hai
chị em cô đều đê tiện như nhau. Lệ Minh Vũ dồn ép ba các cô chết, mà các cô còn mơ mộng kết hôn với anh ấy, rồi cô còn có cả con với anh ấy,
đúng là thú vị. Ha ha…”
“Cuốn xéo! Tôi kêu cô cuốn xéo…” Tô Nhiễm gần như điên cuồng đẩy mạnh cô ta,
ngay sau đó cô cảm thấy giữa hai chân mình ướt nhẹp, nỗi đau đớn thấm
thoát tăng vọt!
Hạ Đồng không ngờ cô sẽ phản kháng, cô ta suýt bị Tô Nhiễm đẩy té xuống
cầu thang, cô ta túm tay vịn, ngã ngồi trên bậc thang, đau đớn hét to,
“Cô…”
Âm thanh bén nhọn vừa vang lên, Hạ Đồng bỗng trợn to mắt…
Một dòng màu đỏ sẫm chảy ra từ hai chân Tô Nhiễm…
“A…” Tô Nhiễm đau khổ hét lên, cô đè bụng mình, cả người ướt sũng mồ hôi,
máu tươi nhuộm đỏ vạt váy, cô ngã quỳ trên thảm trải sàn.
“A!” Hạ Đồng hốt hoảng, đầu óc cô ta trống rỗng, tay chân run rẩy.
Vào lúc này…
“Tô Nhiễm!” Giọng nói lo lắng của đàn ông vang lên. Nghe thấy âm thanh thân quen, Hạ Đồng trợn tròn mắt ngỡ ngàng, cô ta kinh hãi quan sát một
người đàn ông xông vào phòng làm việc.
Vẻ mặt Lệ Minh Vũ không khác gì ma quỷ nhào đến lầu hai. Trông thấy Tô
Nhiễm quỳ trên thảm trải sàn, vẻ kinh hãi chiếm trọn đôi mắt Lệ Minh Vũ, anh mau chóng lao đến ôm cô, bàn tay vững vàng đến ôm cô, bàn tay vững
vàng của mọi khi run run, màu đỏ sẫm giữa hai chân cô tựa như con dao
sắc bén cứa nát tim anh.
“Con…” Tô Nhiễm bất lực dựa vào lòng Lệ Minh Vũ, đôi mắt cô mơ màng, làn môi nhợt nhạt run rẩy.
“Xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu!” Lệ Minh Vũ vừa quát Đồng Hựu theo sau vừa ôm chầm Tô Nhiễm. Nỗi sợ hãi chưa từng có quẫy lên từ nơi sâu thẳm trái tim, nó như báo rằng anh sắp đánh mất một thứ gì đó. Anh không thể để
cô gặp chuyện không may!
Lần đầu tiên Đồng Hựu chứng kiến cảnh tượng thế này, anh vội vàng gọi đến
trung tâm cấp cứu gần nhất. Anh chưa bao giờ thấy Lệ Minh Vũ mất kiểm
soát bản thân như thế này.
Mặt mày Tô Nhiễm tái mét, Lệ Minh Vũ cũng không đợi nổi nữa, anh bồng cô bước nhanh xuống lầu.
“Bộ trưởng, xe cấp cứu gần đến rồi.” Đồng Hựu hiểu anh, nhưng vẫn lý trí nhắc nhở anh đừng làm lỡ thời gian cứu chữa.
“Tôi chạy ra đó chặn xe!” Lệ Minh Vũ sốt ruột.
Đồng Hưu hiểu ý anh, ánh mắt Đồng Hựu dừng trên người Hạ Đồng, “Bộ trưởng, cô ta…”
Lúc này, Lệ Minh Vũ mới ngó đến Hạ Đồng. Từ nãy đến giờ, cô ta luôn ngơ
ngác dõi nhìn Lệ Minh Vũ, trong tích tắc chạm phải mắt anh, cô ta run
bắn hoảng hốt.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, tàn nhẫn và cay nghiệt!
Tim Hạ Đồng nát vụng. Cô ta chưa từng gặp Lệ Minh Vũ căng thẳng vì một
người phụ nữ, kể cả khi gặp chuyện không may, anh cũng chỉ thong dong
bình tĩnh, không hề lo sợ. Nhưng ngày hôm nay cô ta đã thấy, từ lúc bước vào phòng làm việc, trong mắt và lòng anh chỉ có Tô Nhiễm, đôi mắt anh
chứa đầy hoang mang, cử chỉ thân thiết và nuông chiều đều thuộc về một
mình Tô Nhiễm…
“Đồng Hựu, cậu canh chừng cô ta cho tôi!” Anh giận dữ ra lệnh.
Đồng Hựu gật đầu.
Lệ Minh Vũ bế Tô Nhiễm ra khỏi phòng làm việc tức thì.
***
Xe cấp cứu gấp rút băng qua khu vực thành thị, vượt đèn đỏ, chạy thẳng đến bệnh viện gần nhất.
Nhân viên cấp cứu sơ cứu khẩn cấp cho Tô Nhiễm, Lệ Minh Vũ ngồi bên nắm chặt tay Tô Nhiễm, bàn tay anh to lớn ấm áp phủ lấy bàn tay lạnh giá của cô, đôi mắt anh đong đầy yêu thương và lo lắng.
Máu đỏ thấm ướt áo sơ mi và quần tây của Lệ Minh Vũ, hình ảnh này trông có
vẻ đáng sợ nhưng anh không quan tâm, anh chăm chú nhìn Tô Nhiễm, kéo tay cô đặt lên môi mình, bàn tay còn lại run run lau vầng trán rịn mồ hôi
của Tô Nhiễm, lòng anh không ngừng xót xa và ân hận!
Nếu anh không tham gia cuộc họp đó, nếu anh sớm phát hiện Hạ Đồng đến phòng làm việc tìm Tô Nhiễm, vậy cô sẽ không chịu đựng nỗi đau đớn vô ngần
như lúc này! Là anh hại cô, nỗi đau đớn của cô là do một mình anh gây
nên!
Tô Nhiễm vẫn chưa hôn mê, cô nằm im, lẩm bẩm liên tục, “Đau… đau quá…”
“Mình gần đến bệnh viện rồi.” Giây phút này, Lệ Minh Vũ căm ghét bản thân vô
cùng, vinh hoa phú quý để làm gì? Anh không cách nào gánh chịu nỗi đau
cho cô. Nếu có thể, anh tình nghuyện mình đau đớn gấp bội thay cô!
Nước mắt không ngừng tuôn chảy, thanh âm của cô càng lúc càng yếu ớt, “Cứu, cứu con của tôi… con…”
Lòng Lệ Minh Vũ lòng đau như cắt siết tay Tô Nhiễm.
Mộ Thừa vừa làm xong phẫu thuật đang đứng ký tên ở bàn y tá, An Tiểu Đóa
đi đến, cô hưng phấn nhìn Mộ Thừa: “Anh đúng là cao thủ, dây thần kinh
mỏng manh như vậy mà qua tay anh chăng hư hao chút nào, lợi hại thật.”
“Em cũng rất khá, vừa chuyển khoa đã giúp được anh, em có năng khiếu với
nghề này lắm.” Mộ Thừa cười cười, ký tên xong, đưa trả ý tá.
“Đó là nhờ em có thầy giỏi chỉ dạy.” An Tiểu Đóa cũng ký tên, cười mỉm chi. Hai ngày nữa là Mộ Thừa đi Đức, tuy cô không nỡ để anh và Băng Nựu rời
khỏi đây, nhưng cô hiểu việc cảm tình không thể gò ép. Thà như vậy, chi
bằng cô và anh cứ là bạn tốt mãi mãi.
Trong lúc hai người cười nói, có một cô y tá trẻ tuổi vừa đi vừa xoa cổ, một y tá khác sóng vai bên cạnh hỏi, “Kêu cậu đến phòng cấp cứu giúp đỡ, mà
sao trông cậu giống mới đi đánh giặc về thế?”
“Cậu đừng nói nữa, cậu không biết bên phòng cấp cứu bận thế nào đâu, nếu
không họ cũng chẳng điều người qua giúp làm gì.” Y tá trẻ tuổi nói tiếp. “Người bệnh càng lúc càng nhiều, nhìn mà thấy phiền. Này, biết mình vừa gặp ai dưới lầu không?”
“Ai hả, cậu làm không lo làm, cứ thừa nước đục thả câu thế ư?”
“Bộ trưởng Lệ Minh Vũ đấy, cậu biết mình mê anh ấy còn gì. Ban nãy mình hỏi được một tí, nghe xong mà hết hồn hết vía, anh ấy đưa một thai phụ đến
đây, máu chảy quá trời luôn…”
“Vợ anh ấy à?”
“Mình không biết, lúc đó rối lắm…”
Mộ Thừa và An Tiểu Đóa nghe thấy, lật đật chạy khỏi khoa ngoại thần kinh!
***
Bên ngoài phòng cấp cứu, Lệ Minh Vũ chết lặng, chống hai tay lên cửa sổ, đôi mắt anh lờ đờ vô hồn.
Bóng lưng rộng lớn của anh tựa như cánh chim diều hâu bay lượn cô đơn khắp
chân trời, đáy mắt anh ngập vẻ buồn đau, hối hận và lo lắng. Anh nhớ rất nhiều việc liên quan đến bản thân, nhà họ Tô, nhà họ Hòa và cả Tô
Nhiễm…
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cái anh nhớ nhất cũng chỉ là nụ cười bốn năm trước và bốn năm sau của cô…
Nếu có thần linh, anh nguyện quỳ xuống cầu xin cho Tô Nhiễm và đứa bé bình an vô sự.
Lệ Minh Vũ nhắm hai mắt, hình ảnh thảm trải sàn ướt sũng máu lấp đầy tâm trí, tim anh run rẩy đau đớn khôn cùng.
Nếu là một hồi nợ máu, vậy nỗi đau của cô, máu tươi của cô đã trả hết từ lâu…
Trong hành lang vang dội tiếng bước chân gấp gáp, Mộ Thừa và An Tiểu Đóa chạy đến.
“Minh Vũ…” Mộ Thừa đến gần, “Tiểu Nhiễm sao rồi?”
Lệ Minh Vũ không hề ngẩng đầu, giọng anh khàn khàn đánh mất hoàn toàn vẻ trầm ổn thâm căn cố đế, “Đang cấp cứu.”
“Chuyện gì xảy ra với cậu ấy? Tiểu Nhiễm đang khỏe mạnh, tại sao lại xảy ra
chuyện hả?” An Tiểu Đóa nhìn Lệ Minh Vũ, cô vứt hết mọi sự kính nể
thường ngày, cô hét to. Cô nhớ Tô Nhiễm từng nói… Lệ Minh Vũ sẽ hại chết đứa bé này!
Mộ Thừa kéo An Tiểu Đóa sang bên, ý bảo cô bình tĩnh.
Một bác sĩ khác vội vã bước về phía phòng cấp cứu, Mộ Thừa và An Tiểu Đóa
đều nhận ra người này. Dưới những tình huống thông thường, khi cấp cứu
chỉ cần một bác sĩ chính và một người giúp là đủ, nhưng lần này lại gọi
một bác sĩ nổi tiếng và có thâm niên nữa, lẽ nào…
Lệ Minh Vũ xông lên trước, vội hỏi, “Bác sĩ, vợ tôi có sao không?” Anh
không dám hy vọng xa vời, anh chỉ cầu mong Tô Nhiễm bình an vô sự.
An Tiểu Đóa nhìn Lệ Minh Vũ chằm chặp.
Bác sĩ để hai y tá theo sau vào trước, nhìn Lệ Minh Vũ, nói: “Tôi vừa nhận
được tin, bà Lệ mất máu quá nhiều, chúng tôi phải truyền thêm sáu túi
máu.”
Lệ Minh Vũ chếch choáng, anh cầu xin, “Bác sĩ, dù có chuyện gì, xin bác sĩ hãy cứu vợ tôi, cứu vợ tôi.”
“Xin anh yên tâm, bác sĩ chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Minh Vũ, cậu mau để bác sĩ vào trong đi.” Mộ Thừa lý trí kéo Lệ Minh Vũ ra.
Lúc này Lệ Minh Vũ mới buông tay, mặt mày anh tái mét, ngã ngồi trên ghế.
Bác sĩ đi nhanh vào phòng cấp cứu.
Hành lang lại rơi vào im lặng.
Mộ Thừa nhìn Lệ Minh Vũ, anh xót xa Tô Nhiễm, càng xót xa Lệ Minh Vũ. Mộ
Thừa hiểu Lệ Minh Vũ, một người phụ nữ có thể khiến Lệ Minh Vũ đánh mất
lý trí, chẳng phải đó là người phụ nữ Lệ Minh Vũ yêu hay sao? Đáng ra
anh nên nghĩ đến điều này. Minh Vũ yêu Tô Nhiễm tuyệt đối không ít hơn
Tô Nhiễm yêu Minh Vũ. Có lẽ, tình yêu của Lệ Minh Vũ càng thêm sâu đậm,
càng thêm kín đáo.
Mộ Thừa cười khổ, thở dài thườn thượt. Đến lúc này, anh chỉ mong Tô Nhiễm bình an vô sự.
***
Đèn ngoài phòng cấp cứu rốt cuộc cũng tắt.
Lệ Minh Vũ, Mộ Thừa và An Tiểu Đóa hớt hơ hớt hải lên trước.
Tô Nhiễm được các y tá đẩy ra, cô hôn mê từ lúc đưa vào phòng cấp cứu đến
giờ. Lệ Minh Vũ vọt lên trước, thì thầm gọi tên cô, thấy cô nhắm nghiền
hai mắt, anh đau đớn vô ngần.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, ánh mắt thoáng mệt mỏi.
“Tiểu Nhiễm, cô ấy sao rồi?” Mộ Thừa đè nén nỗi lo, cất giọng bình tĩnh.
Lệ Minh Vũ cũng lo âu nhìn bác sĩ.
Bác sĩ ra hiệu các y tá đẩy Tô Nhiễm về phòng bệnh, sau đó cô ta quét mắt
qua ba người, cô ta quen Mộ Thừa và An Tiểu Đóa, nhìn đến Lệ Minh Vũ,
ngữ khí cô ta chuyển lạnh, “Đến phòng làm việc của tôi.”
Lệ Minh Vũ cảm thấy có điều không may, An Tiều Đóa kéo bác sĩ, “Chúng tôi
cũng đi.” An Tiểu Đóa không tin Lệ Minh Vũ, bất kể nguyên nhân tạo nên
cục diện này là gì, Lệ Minh Vũ cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.
Bác sĩ trầm mặc giây lát, gật đầu đồng ý.
Trong phòng làm việc, bác sĩ đặt tấm phim X quang của Tô Nhiễm lên mặt kính,
bật đèn sáng. Lệ Minh Vũ xem không hiểu, nhưng An Tiểu Đóa và Mộ Thừa
đều là bác sĩ nên vừa nhìn liền biết đây là hình chụp tử cung của Tô
Nhiễm.
“Bác sĩ chẩn đoán cô Tô mang thai là tôi.” Bác sĩ giới thiệu về mình, nhìn
vẻ mặt lo lắng của Lệ Minh Vũ , cô ta thở dài, “Anh là ba của đứa bé?”
Lệ Minh Vũ gật đầu, “Bác sĩ, rốt cuộc vợ và con tôi thế nào?”
“Trước tiên nói về kết quả thế nào đã. Bộ trưởng Lệ, cô Tô suýt chết vì mất
máu quá nhiều, may mắn là cô ấy được cứu kịp thời, mới thoát khỏi cái
chết. Thế nhưng tôi xin lỗi anh, đứa bé không còn, trên đường đến bệnh
viện, cô Tô đã sẩy thai.” Bác sĩ báo kết quả cho Lệ Minh Vũ biết một
cách lãnh đạm.
Toàn thân Lệ Minh Vũ run rẩy, đôi mắt ngỡ ngàng, một nỗi đau khó tả nhấn
chìm anh, anh vô thức siết chắt tay. Mộ Thừa cũng cau mày, còn An Tiểu
Đóa thì òa khóc nức nở. Một lúc lâu sau, thanh âm khàn đặc của Lệ Minh
Vũ vang lên…
“Vợ tôi, cô ấy không gặp nguy hiểm, phải không?”
“Lẽ nào anh muốn cô ấy có chuyện lần nữa? Hai lần sảy thai khiến cô ấy sắp
mất mạng tới nơi rồi!” Giọng bác sĩ lạnh buốt, nhìn Lệ Minh Vũ bằng ánh
mắt khó chịu, “Tôi thật sự không hiểu anh làm chồng kiểu gì? Vợ anh từng sảy thai một lần, tại sao anh vẫn không rút kinh nghiệm?”