Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên khác thường.
Nắng trau
khác thường, hắt sáng gương mặt Tô Nhiễm càng tái nhợt, lời Mộ Thừa nói
dọa cô giật nảy người. Có người báo cảnh sát, đám lưu manh bị bắt? Cô lơ đãng nhớ hôm qua Lệ Minh Vũ nói... Thấy lần nữa có nhận ra đám lưu manh đó không? Lẽ nào, chuyện này liên quan tới anh?
"Chuyện này hơi phức tạp." Mộ Thừa thấy cô bỡ ngỡ, anh chau mày, ánh mắt nghiền ngẫm.
Tô Nhiễm nghe vậy, ngồi xuống nhìn anh.
"Đối phương bị cảnh sát giải đi nhưng đồng thời cũng tố cáo Tiêu Diệp Lỗi cố ý gây thương tích người khác. Cảnh sát rất coi trọng sự việc lần này."
Anh trầm ngâm.
"Rõ rang họ sai, mà quay lại cắn ngược một cái?" Vẻ mặt Tô Nhiễm không vui.
"Dù bị định tội, họ vẫn có quyền bảo vệ lợi ích bản thân. Huống hồ hiện nay còn đang trong vòng điều tra, pháp luật phải bảo vệ nhân quyền." Mộ
Thừa uốn nắn thái độ của cô.
Tô Nhiễm bất đắc dĩ dựa người vào
sofa, nói, "Em định nếu cảnh sát tìm em hỏi, em sẽ kể hết tình huống lúc đó, không để Diệp Lỗi chịu oan ức vì em."
"Chuyện này em nên
giao cho cảnh sát." Mộ Thừa nhẹ giọng, "Anh nghĩ chuyện này không hề đơn giản, thái độ của cảnh sát rất căng thẳng."
Tô Nhiễm trầm mặc. Nếu chuyện này liên quan đến Lệ Minh Vũ, thái độ của cảnh sát căng thẳng cũng chẳng có gì đáng trách.
Bắt gặp thần sắc cô có vẻ mệt mỏi, ánh mắt Mộ Thừa càng yêu thương, nhìn
cô, thấp giọng hỏi: "Phải tới khi nào em mới rời khỏi cậu ta?" Giọng anh nặng nề cất lên.
Hàng mi của Tô Nhiễm run nhè nhẹ, hé đôi môi đỏ au, "Năm ngày, còn năm ngày."
Cô trả lời thẳng thắn, khiến Mộ Thừa ngây ra chốc lát. Vốn dĩ anh chỉ cảm
than một câu bất đắc dĩ, không ngờ cô lại cho anh đáp án chính xác nhất, nhưng đáp án này dội vào tai càng khiến anh đáng sợ hơn, năm ngày? Vì
sao năm ngày??
Tô Nhiễm không đợi anh mở miệng, cô bình thản dõi
mắt về anh, "Mộ Thừa, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, em xin anh đừng hỏi
được không anh? Anh giúp đỡ em rất nhiều suốt bao nhiêu năm qua, anh
đừng tiếp tục lo lắng cho em nữa. Em với anh ta chỉ còn năm ngày, sau đó em sẽ không còn liên quan gì đến anh ta."
Hàng mi phe phẩy dưới ánh nắng, ý cười nhẹ nhàng hiện trên môi, đáy mắt che khuất nỗi cô đơn, cố gắng tỏ vẻ vui tươi.
Mộ Thừa nhìn cô, anh tôn trọng cô nên không hỏi lại, một lúc sau như quyết định việc gì đó, anh gật đầu, cười cười, "Anh chờ em."
Tô Nhiễm sửng sốt, lật đật xua tay, "Mộ Thừa, anh..."
"Anh không có quyền can thiệp vào quyết định của em, anh cũng sợ em khó xử
nên anh không can dự vào, vì vậy em cũng đừng can thiệp vào quyết định
của anh được không?" Anh ôn hòa: "Anh yêu em, anh chờ em, những việc này là của một mình anh. Dù em không đón nhận thì đó cũng là quyết định của bản thân anh. Dẫu sao em cũng không thể khống chế người khác không yêu
em thì phải?" Câu cuối cùng của anh đầy ý trêu ghẹo.
Tô Nhiễm
muốn cười nhưng cười không nổi, tâm trạng càng thêm nặng trĩu, liếm môi
gượng gạo: "Mộ Thừa, thực ra bên cạnh anh còn có người đáng giá để anh
yêu..." Suýt nữa Tô Nhiễm đã nhắc đến tên Tiểu Đóa, suy nghĩ một chút Tô Nhiễm vẫn kìm nén. Tiểu Đóa không dưới một lần nói với cô, Tiểu Đóa yêu Mộ Thừa là việc của cậu ấy, điều này không cần bất kì ai lo lắng, cũng
chẳng cần bất kì người nào mang tâm lý gánh vác. Nghĩ như vậy cô thấy
quan điểm tình yêu của Mộ Thừa và Tiểu Đóa rất giống nhau.
Thực
ra cô rất muốn nói rõ tình cảm của Tiểu Đóa với Mộ Thừa, nhưng cô rất
hiểu Tiểu Đóa, một mai lời này nói ra từ miệng cô, lòng tự trọng của
Tiểu Đóa tuyệt đối không chịu nổi, bao nhiêu điều vừa đến miệng, nhưng
nhớ đến gương mặt Tiểu Đóa cô chỉ biết miễn cưỡng nuốt xuống.
Mộ
Thừa cười phản bác, "Tiểu Nhiễm, anh biết bao nhiêu năm qua em chỉ coi
anh là bạn bè. Vậy chúng ta cùng giao ước với nhau thì sao?"
Cô khó hiểu nhìn anh.
"trước khi em chưa yêu ai thật lòng, khoan hãy đẩy anh xa em. Ít ra cũng cho
anh một cơ hội gần em." Mộ Thừa cười, nét mặt chuyển sang nghiêm túc,
đôi đồng tử đều ánh rõ thâm tình, "Từ hôm nay trở đi, anh sẽ không dùng
tình yêu ep buộc em, sẽ không tạo nên áp lực tâm lý với em. Nếu có ngày, em thật lòng yêu một người nào đó, anh sẽ chủ động từ bỏ, được không
em?"
Anh nói khiến Tô Nhiễm đau nhói tim, "Mộ Thừa, sao anh phải
như vậy?" Anh là người đàn ông tốt bụng,một người đàn ông rất tốt, mà cô không cách nào yêu anh, nhưng cô lại thích anh, vì vậy cô rất mong anh
có thể hạnh phúc.
Mộ Thừa nở nụ cười, "Được rồi, chúng ta không
nhắc vấn đề này nữa. Suýt nữa anh quên mục đích tìm đến em hôm nay." Anh nói xong, lấy một thứ từ cặp xách ra đưa Tô Nhiễm, "Em mở ra xem có
thích không?"
Tô Nhiễm nhìn thoáng qua, "Điện thoại di động? Mộ Thừa, anh tặng em điện thoại làm gì?" Cô kinh ngạc.
"Em mất điện thoại, anh mua mới để tiện liên lạc với em, lần sau anh khỏi
phải chạy từ xa đến phòng làm việc của em." Anh bình thản nói.
Nghe vậy, cô cười nhe, bất đắc dĩ lắc đầu, "Anh coi em thành con nít? Em tự
mua được rồi, em không thể nhận quà của anh." Nói hết câu, cô trả lại.
"Em cầm đi, nếu xem anh là bạn thì đừng tính mấy thứ này." Mộ Thừa nhất
quyết đưa cho cô, đứng dậy cầm cặp xách, "Chiều nay, anh còn phải viết
báo cáo, anh đi trước."
Tô Nhiễm ngây ngẩn nhìn hộp quà trên tay, đợi anh đi đến cửa, cô mới định thần đuổi theo...
"Mộ Thừa..."
Dưới ánh mặt trời, vầng sáng nhè nhẹ bao trọn lấy anh, áo sơ mi trắng sáng
chói, khuôn mặt anh rạng ngời càng anh tuấn. Anh dừng chân, ngoảnh đầu
lại.
"Em không nhận điện thoại này được." Tô Nhiễm đứng trước mặt anh cất giọng dịu dàng, "Anh giữ lại đi, được không?"
"Làm gì có đạo lý đồ đã tặng lại cầm về chứ, vậy đi..." Anh không cầm,
thoáng suy tư, anh cười nhìn thẳng vào mặt cô, "Hai ngày nữa là sinh
nhật của Băng Nựu, anh để tiệc sinh nhật lần này cho em liệu được không? Vậy em nhận điện thoại được chưa?"
Tô Nhiễm vỗ trán bừng tỉnh, "Đúng rồi, em quên mất, gần tới sinh nhật Băng Nựu rồi. Được thôi, tiệc sinh nhật lần này để em lo."
"Ừ." Dưới ánh mặt trời, anh cười hiền hậu.
Dưới bóng râm. Một chiếc xe MPV màu tối sậm chậm rãi ngừng lại, hình ảnh đôi năm nữ đứng cười nói cách đó không xa hoàn toàn đập vào mắt người đàn
ông ngồi ở ghế sau xe, nụ cười của người phụ nữ tươi mát xinh xắn như
hoa sen, nhưng nét mặt vui cười của cô lại vì một người đàn ông khác.
Cảnh tượng này dưới ánh mặt trời có vẻ rất trữ tình nên thơ, người đàn
ông cao lớn hòa nhã, người phụ nữ xinh xắn đáng yêu, nhưng đập vào mắt
người khác lại không hiệu quả như vậy.
Ở ghế sau, Lệ Minh Vũ cứng đờ người, sống lưng kiêu căng lạnh lung ưỡn thẳng, cằm bạnh ra, ngay cả Đồng Hựu chạy xe cũng cảm thấy khác lạ. Anh lúng túng lướt mắt ra ngoài cửa sổ, hộp điện thoại Tô Nhiễm cầm trong tay chính là mẫu điện thoại
mới nhất, lại thoáng nhìn Lệ Minh Vũ ngồi phía sau anh không khỏi rùng
mình.
Ánh mắt Lệ Minh Vũ trầm ngâm đến đáng sợ nhìn chằm chằm cặp nam nữ trò chuyện bên ngoài, dáng dấp điển hình của một người chồng
ghen tuông, bắt gặp vợ mình vụng trộm. Đồng Hựu không hiểu lắm chuyện
của Lệ Minh vũ và Tô Nhiễm, tuy nhiên anh vẫn cảm giác được giữa họ có
vấn đề. Chí ít một đôi vợ chồng bình thường sẽ không vô duyên vô cớ xa
nhau bốn năm, nhưng dựa vào sự hiểu biết của anh về Lệ Minh Vũ, anh cho
rằng tình cảm giữa hai người này không đơn giản.
Ít ra, Tô Nhiễm
khác Hòa Vy. Tô Nhiễm sẽ làm cảm xúc của Lệ Minh Vũ trở nên khác thường, còn đối mặt với Hòa Vy, Lệ Minh Vũ bao giờ cũng điềm tĩnh đến không thể điềm tĩnh hơn.
"Bộ trưởng Lệ, anh xem..." Đồng Hựu chần chừ mở
miệng, định hỏi Lệ Minh Vũ có muốn xuống xe hay không. Thực ra, từ lúc
Lệ Minh Vũ bảo anh chạy đến đây, ý muốn của Lệ Minh Vũ đã rõ rang. Lệ
Minh Vũ muốn tự tay đưa điện thoại đến tay Tô Nhiễm, không ngờ lại có
người nhanh chân đến trước.
Lệ Minh Vũ không lên tiếng, cơ thể
dựa vào ghế cũng không nhúc nhích, đôi mắt anh nhìn chằm chằm Tô Nhiễm
đang cười ngoài cửa xe. Nụ cười của cô như con dao nhỏ tàn nhẫn đâm vào
tim anh, một nỗi đau chưa từng có tào dâng, tay anh chạm cửa xe, chỉ cần mở ra, anh có thể bước xuống ngay lập tức, tiến lên, sau đó kéo Tô
Nhiễm ôm vào lòng, biểu thị cô là của anh với người đàn ông kia.
Nhưng...
"Cậu có thể để một người phụ nữ từng yêu cậu biến thành sợ cậu, Lệ Minh Vũ, đây là thành công hay thất bại của cậu?"
Lời Mộ Thừa nói hôm qua chợt va chạm mạnh đầu anh, tạo nên dư âm như cơn
song rung động. Lệ Minh Vũ nắm tay thành đấm, gân tay nổi lên, ánh mắt
ẩn nhẫn mà tàn độc như lang sói vùng rừng núi hoang dã.
Đồng Hựu
phát hoảng nhìn Lệ Minh Vũ trong kính, anh đã chuẩn bị sẵn sang, anh sợ
Lệ Minh Vũ nổi giận xuống xe đánh người, Lệ Minh Vũ như thế này anh chưa từng gặp qua. Đồng Hựu đang suy tính chốc lát Lệ Minh Vũ đánh nhau, anh phải can ngăn thế nào mới tốt.
Phương án còn chưa hình thành
hoàn chỉnh trong đầu, giọng Lệ Minh Vũ trầm thấp đã vang lên, "Chạy xe." Giọng nói nam tính lộ ra cảm giác thất bại như có như không.
"Ơ? À, dạ." Đồng Hựu sửng sốt, lập tức định thần, tảng đá đè nặng trong
lòng rơi xuống, anh vội khởi động xe, dè dặt lia mắt qua Lệ Minh Vũ. Đôi mắt Lệ Minh Vũ vô vùng trầm lặng, không ai có thể nhìn thấy suy nghĩ.
Đồng Hựu nhất thời mù mờ.
Xe MPV rẽ ngoặt, chạy về phái ngược lại, nhanh chóng hòa vào dòng xe...
***
Mộ Thừa vừa cầm chìa khóa mở cửa phòng liền nghe tiếng Băng Nựu đang khóc, anh lật đật bỏ cặp sách xuống, bước về phái phòng ngủ.
Không
biết Quý Hâm Dao đón Băng Nựu về từ lúc nào, dùng chìa khóa của co0o ta
mở cửa, thu dọn hành lý của Băng Nựu. Băng Nựu ngồi trên giường khóc nức nở, thấy Mộ Thừa về, cô bé càng thêm ấm ức nhào vào lòng anh.
"Cô đang làm gì?" Mộ Thừa thấy Băng Nựu run rẩy, cáu giận nhìn Quý Hâm Dao.
Quý Hâm Dao chẳng chút nào quan tâm Mộ Thừa về nhà đột xuất, xách va ly
lên, đứng dậy nhìn anh chăm chăm, "Mộ Thừa, anh không chịu phục hôn với
tôi, vậy bây giờ tôi dẫn Băng Nựu đi. Anh đừng mơ tòa án giao quyền nuôi Băng Nựu cho anh, tôi là mẹ ruột của con bé,c on cái đương nhiên phải
sống cạnh mẹ mới tốt."
"Mẹ? Cô thực hiện nghĩa vụ của một người
mẹ ngày nào chưa?" Mộ Thừa cười nhạt, so với sự dịu dàng của anh cho Tô
Nhiễm, anh lúc này tràn đầy lạnh lung, "Bỏ hành lý của Băng Nựu xuống.
Cô không có tư cách bước vào đây. Đi ra..."
"Đi?" Quý Hâm Dao vứt quần áo trong tay sang bên, gương mặt xinh xắn như tranh vẽ u oán, "Anh chỉ ước gì mau có người thế tôi phải không? Anh muốn tìm mẹ kế cho Băng Nựu?Ai? Tô Nhiễm à? Mộ Thừa, anh là đồ giả nhân giả nghĩa. Tô Nhiễm là
vợ của cháu anh, ngay cả người phụ nữ của cháu mình mà anh cũng muốn
chiếm giữ, anh có biết xấu gổ không? Tô Nhiễm có gì tốt? Cô ta là hồ ly
tinh, tôi thấy anh và Lệ Minh Vũ điên hết rồi. Bề trên với bề dưới đều
bị con hồ ly tinh đó mê hoặc."
Băng Nựu khóc nức nở trong lòng Mộ Thừa...
"Không cho nói mẹ Tô Nhiễm, không cho... Oa, oa, cô là người xấu."
"Cách Lạc Băng!" Quý Hâm Dao phát điên, tiến lại kéo cô bé, "Mẹ mới là mẹ của con, nghe rõ chưa? Mẹ mới là mẹ của con! Tô Nhiễm là hồ ly tinh, cô ta
không phải mẹ con..."
"Quậy đủ chưa?" Mộ Thừa túm cánh tay cô đẩy sang bên, thần sắc anh càng thêm nét lạnh, "Việc giữa tôi và cô không
liên quan bất lì ai. Cô đi ra. Tôi tuyệt đối không từ bỏ quyền nuôi Băng Nựu. Nếu cô muốn tranh giành, chúng ta gặp nhau ở tòa án."
Quý
Hâm Dao khóc rống lên, chỉ anh, "Họ Mộ kia, anh còn lương tâm không hả?
Trước đây khi tôi chung sống với anh, tôi không hiểu gì về anh, là do
anh lừa dối tôi. Trước đây, vì sao anh không nói hết với tôi? Chúng ta
là vợ chồng, anh còn giấu giếm gia thế của anh? Tôi là một người phụ nữ, lẽ nào tranh thủ một phần bảo đảm cho bản thân là sai ư?"
Mộ
Thừa nhìn cô, hồi lâu sau ánh mắt anh hiện lên một tia u thương, "Cô
không sai, tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi những tưởng trách nhiệm có thể thay thế tất cả. Nhưng lúc trước lấy cô là việc tôi đã suy nghĩ cặn kẽ. Tôi không muốn giấu cô chuyện gì. Gia thế cũng được, danh tiếng cũng
được, đối với tôi mấy thứ này không quan trọng." Anh đã từng nghĩ, thậm
chí khi anh biết mình yêu Tô Nhiễm anh vẫn nghĩ như vậy. Tuy quyết định
này rất khó khăn, nhưng vì trách nhiệm, anh vẫn quyết tâm làm một người
chồng đúng nghĩa. Anh quyết định sẽ sống trọn đời với Quý Hâm Dao, anh
giấu Tô Nhiễm vào nơi sâu nhất trong lòng, không động tới, không nhớ
nhung, chỉ an phận làm tròn trách nhiệm của một người chồng.
Thế nhưng Quý Hâm Dao lại phá hoại quyết tâm của anh. Sự việc đến ngày hôm nay, tâm tư anh không thể trở lại.
Quý Hâm dao nghe xong liền nổi điên, khóc lóc tức giận, dốc sức ném đồ.
Băng Nựu sợ hãi càng khóc to hơn, Mộ Thừa nổi cáu, để Băng Nựu một bên,
rồi đi lên kéo Quý Hâm Dao vào phòng khách, "Cô điên rồi phải không? Nếu không đi đừng trách tôi không khách sáo."