Tô Nhiễm nằm sấp trên người Lệ Minh
Vũ, ngón tay cô lần từ thắt lưng của anh xuống đến một vật nóng rãy khác thường...
Tô Nhiễm nhìn thẳng vào mắt anh, rồi tay cô chà xát vào bộ phận đàn ông đã dựng
đứng của anh. Lệ Minh Vũ thở hổn hển, đôi mắt anh tối sẫm tố cáo anh đã mê loạn.
Dưới ánh đèn, cơ thể cô hiện ra lộng
lẫy như trong mơ, làn da trắng muốt và mái tóc đen nhánh làm anh bị kích thích
mạnh.
"Nhiễm..." Anh nhấc cằm
cô, ngắm cô bằng ánh mắt khát khao điên cuồng, anh không muốn chờ đợi thêm một
giây, một phút nào nữa...|
Thế nhưng anh lo lắng cho sức khỏe của cô!
Tô Nhiễm tựa hồ nhìn thấy sự giao tranh giữa dục
vọng và lý trí của anh, cô mỉm cười hiền hậu, hôn nhẹ phía sau tai anh,
"Anh không muốn em ư?"
Muốn!
Quỷ tha ma bắt anh muốn vô cùng!
Cổ họng Lệ Minh Vũ khô rát, anh vô thức vòng tay ôm eo cô.
Tô Nhiễm cười quyến rũ, cô nhẹ nhàng chuyển động để nơi mềm mại ướt đẫm cọ xát
với vật căng cứng của anh.
Váy ngủ đen đã tốc lên lưng cô, đỉnh
đồi trắng như ngọc lộ ra hoàn toàn, hai nụ hoa nở rộ run nhè nhẹ đập vào mắt Lệ
Minh Vũ.
Lệ Minh Vũ làm sao có thể nhịn được lời mời cám dỗ như vậy. Anh lập tức ngửa đầu
ngậm nụ hoa trên ngực Tô Nhiễm mút mạnh.
Tô Nhiễm ngửa đầu, thở hắt một tiếng, rên rỉ gọi tên anh.
Thanh âm của cô như bùa chú rút sạch lý trí của Lệ Minh Vũ. Người đàn ông trầm
tĩnh và vững vàng thường ngày nay biến mất hoàn toàn. Mỹ nhân trong lòng anh đã
xóa tan bản tính kiêu ngạo và biết kiềm chế cố hữu của anh.
Anh vùi mặt vào ngực cô, còn tay
thuận theo eo cô dịch chuyển xuống dưới, hơi nhấc mông cô lên cao, từ từ tiến
vào nơi mềm mại của cô.
Tô Nhiễm khó nhọc thở dồn, cơ thể
được lấp đầy bỗng co thắt.
Lệ Minh Vũ kêu một tiếng đầy khoan khoái.
Khoái cảm mãnh liệt khiến động tác
của anh nhanh hơn, càng lúc càng kích thích, càng lúc càng mãnh liệt.
Đêm khuya tĩnh mịch, một đôi nam nữ triền miên đốt cháy nhiệt độ trong phòng.
Khi Lệ Minh Vũ bồng Tô Nhiễm đứng dậy,
một cánh tay đang ôm cổ anh của cô hạ xuống, với lấy con dao trong dĩa trái cây
bên cạnh!
Đôi mắt lờ mờ say mê của cô vì sắp thực hiện
được kế hoạch trở nên kỳ dị!
Lệ Minh Vũ hoàn toàn trầm luân trong dục vọng
không hề hay biết hành động khác thường của cô. Anh đứng dậy nhấc người Tô Nhiễm,
để chân cô quặp chặt hai bên hông anh. Bộ phận đàn ông của anh như thanh sắt
nóng bỏng xuyên vào cửa động ướt át, sau đó anh bế cô đi đến gần cửa sổ, ấn chặt
cô vào tường.
Sự cọ xát làm anh hưng phấn, tất cả các dây thần
kinh của anh bị kích thích, một nguồn khoái cảm không từ ngữ nào có thể diễn tả
được.
Thanh âm của Tô Nhiễm như muỗi kêu thôi thúc Lệ Minh Vũ nhấn vào nơi sâu nhất
trong cơ thể cô.
Ánh mắt anh ngày càng thẫm lại, động tác vẫn dịu
dàng nhưng lực đạo ngày càng lớn. Khuôn mặt cô đê mê dụ dỗ anh vùi mặt vào cổ
cô, anh vừa hôn vừa liếm láp làn da cô, có lúc anh cắn mạnh để lại vết đỏ trên
da Tô Nhiễm.
Mỗi cú nhấn người của anh đều như
rung động đến trái tim Tô Nhiễm.
"Nhiễm..." Anh ngước nhìn cô chăm chú.
Lưng anh ướt sũng mồ hôi, cơn hoan lạc này khiến
anh thỏa mãn và hạnh phúc vô cùng.
Đôi mắt mê ly của Tô Nhiễm dần trở
nên trong vắt, cô cười dịu dàng nhìn anh, ngực cô nhấp nhô theo từng động tác của
anh, còn cánh tay vẫn ôm ghì cổ anh. Lệ Minh Vũ mê mẩn, lẩm bẩm tên cô bằng giọng
nồng nàn thương yêu. Đúng lúc này, con dao cô giữ trong tay từ nãy đến giờ chầm
chậm vung lên...
Khi Lệ Minh Vũ hơi nhích người, muốn tiếp tục hôn cô, thì tình cảnh tàn nhẫn phảng
chiếu trên gương bất giác làm đau đớn mắt anh. Anh trông thấy Tô Nhiễm đang giơ
dao muốn nhắm vào giữa lưng mình!
Lệ Minh Vũ kinh hãi lách người, lưỡi dao trật mục tiêu, cứa lên cánh tay anh.
Anh túm cổ tay Tô Nhiễm, gương mặt bỗng nhiên u tối đáng sợ.
Tô Nhiễm thấy anh phát hiện, cô liền
giãy dụa xô anh ra, ánh mắt cô tràn đầy căm ghét và thù hận. Cô nắm chặt con
dao không buông, hét to đau đớn, như thể đang trút tiết nỗi thống khổ khi kế hoạch
thất bại!
Cánh tay phải của Lệ Minh Vũ bị
trúng một dao, nhưng may là vết thương không chảy máu nhiều lắm. Có điều nỗi
đau da thịt này không là gì với anh, so với đợt trước cô đâm lên hõm vai anh
thì lần này đã may mắn hơn rất nhiều.
Bắt gặp đôi mắt hận thù như muốn giết
người của cô, con ngươi đen ngòm của anh cũng cuộn trào tức giận.
"Thả tôi ra! Thả ra!" Tô Nhiễm nghiến răng giận dữ, trừng mắt nhìn
anh.
Lệ Minh Vũ mặc kệ cô. Bao buồn lo chôn sâu
trong lòng nổ tung trong nháy mắt. Anh siết mạnh cổ tay Tô Nhiễm, cô đau buốt bất
giác thả lỏng tay.
Con dao dính máu của anh rớt xuống
nền nhà...
Tô Nhiễm vùng vẫy dữ dội hơn, anh
bèn bóp mặt cô giận dữ...
"Tại sao? Tại sao em phải hận
anh như vậy?" Đôi mắt anh lạnh như băng, cơn giận dữ đã khiến anh quên rằng
cô chỉ là một bệnh nhân.
Tô Nhiễm giãy mặt liên tục.
"Nhìn anh!" Lệ Minh Vũ
quát lên, anh càng bóp mặt cô mạnh hơn, buộc cô phải nhìn thẳng vào mình. Tô
Nhiễm cau mày, có vẻ như anh đã làm cô đau.
"Em cũng biết đau? Em biết anh đau như thế nào không?" Giọng anh trầm
thấp thoáng vẻ chua xót khổ sở vì cô hận anh. Anh phải làm thế nào cô mới thôi
hận anh? Cô hận anh đến đỗi sẵn sàng giết chết anh?
"Bỏ tôi ra..." Tô Nhiễm
không thoát khỏi anh nên đành la to chống cự lại.
"Anh không bỏ!" Lệ Minh
Vũ quát lạnh. Anh nhấn người vào cơ thể cô, động tác anh lỗ mãng khiến cô hét lớn
sợ hãi.
"Em muốn anh phải làm thế nào,
phải làm thế nào?" Từng cú thúc mạnh của anh thâm nhập vào thân dưới Tô
Nhiễm.
Tô Nhiễm thở không ra hơi, lại bị Lệ
Minh Vũ hôn mãnh liệt, khác hoàn toàn vẻ ôn hòa thường ngày. Anh cắn mút thô lỗ
lên da thịt Tô Nhiễm.
Anh không biết phải đối xử thế nào với cô, anh bất lực, anh thật sự không biết
phải làm thế nào nữa rồi!
Hai hàng lệ tuôn trào khỏi khóe mi Tô Nhiễm, cô vỡ òa nước mắt...
Lệ Minh Vũ đột nhiên ngây người,
anh ngỡ ngàng nhìn cô, vòm ngực anh phập phồng như vừa tỉnh dậy từ cơn điên cuồng
của bản thân.
Anh đang làm gì vậy?
Anh biết rõ cô không giống bình thường,
nhưng anh lại nổi giận với cô?
Anh nhìn cô, cơ thể anh bỗng cứng ngắc, những dấu hôn xanh tím trên người cô
như đang cười nhạo ý chí yếu kém của anh, làm anh xót xa khôn cùng, nhưng nước
mắt trên mặt cô mới là thứ khiến anh đau đớn vô cùng tận.
Anh yêu thương cô, tại sao lại tổn thương cô?
Anh cúi đầu, hôn nước mắt trên mặt cô, hạ thấp giọng nói, "Em đừng khóc,
anh đau lắm."
Tuy cô làm hại anh, nhưng anh không đành lòng nhìn cô như vậy.
Tô Nhiễm càng khóc nức nở.
Lệ Minh Vũ đau xé lòng, lặng lẽ ôm cô đến ngồi
trên ghế sô pha...