Tô Nhiễm không ngờ ông sẽ đột nhiên chuyển đề tài, cô ngẩn người, một
lúc sau mới lúng túng nói khẽ: "Bộ trưởng Giả, tôi không hiểu ý của ngài lắm."
Giả Ny nghe vậy thì cười, "Bà Lệ là một người thông minh, nhưng thường thường người phụ nữ thông minh hay phạm cùng một sai lầm,
chính là mù quáng chờ mong, không trải qua quá trình này, bà Lệ sẽ không trở thành người phụ nữ thông minh." Trong lời nói có ý ám chỉ, bất chợt ông ghé sát Tô Nhiễm, "Lệ Minh Vũ người này tâm cơ rất nặng, lòng dạ
thâm sâu, ngay cả tôi cũng lật thuyền trong mương theo kế của anh ta.
Anh ta bề ngoài ôn hòa trầm lặng, nhưng trên thực tế lại như một con
báo, sẽ canh lúc cô không chú ý hung hãn cắn cô, cái cắn này thường ở
nơi chí mạng của đối phương. Bà Lệ chỉ là một người phụ nữ, cô muốn dùng hết toàn bộ tâm tư vào anh ta chỉ là phí công, vì sao không vì bản thân mình sau này mà định liệu?"
Tô Nhiễm theo bản năng lùi về sau,
Giả Ny nói làm Tô Nhiễm vô cớ thấy bất mãn, tạm thời không tính lời nói
của ông có lý hay không, nhưng Lệ Minh Vũ là chồng cô, một người ngoài ở trước mặt đánh giá chồng mình như vậy, trong lòng cô tự nhiên không
vui.
Lệ Minh Vũ rốt cuộc là người như thế nào, cô không biết.
Nhưng cô hiểu rất rõ một điều, đánh giá con người thì phải nhìn vào đôi
mắt người đó. Lần đầu tiên cô nhìn thấy Lệ Minh Vũ, đôi mắt anh trầm
tĩnh ung dung, chính là kiểu bình ổn sau khi trải qua quá nhiều sóng
gió, bất luận chuyện gì đều vô pháp dao động phần yên ổn này trong mắt
anh. Cô tin chắc anh cũng có một mặt không muốn ai biết đến nhưng cô vẫn nguyện lòng chờ đợi sự thật đằng sau phần yên ổn đó.
"Bộ trưởng Giả, cảm ơn lời khuyên của ngài nhưng tôi nếu đã lấy Lệ Minh thì là
người của anh ấy, vô luận anh ấy là người đàn ông thế nào, tôi cũng
tuyệt đối không rời khỏi anh ấy." Hít sâu một hơi, Tô Nhiễm mỉm cười
nhìn thẳng vào đôi mắt Giả Ny.
Đôi mắt Giả Ny lộ rõ sự ngưỡng
mộ, đành cười lắc đầu: "Bà Lệ nếu đã nói thế này, tôi cũng không tự mình gây phiền nữa. Chẳng qua tôi thấy phẩm chất bà Lệ đoan trang đức hạnh,
còn Lệ Minh Vũ thì để mặc vợ yêu một mình, ở nơi công cộng cùng người
phụ nữ khác ngọt ngào âu yếm. À, tôi chỉ thấy lướt qua thôi."
Tô Nhiễm âm thầm cắn môi, cưỡng chế run rẩy trong lòng, tầm mắt đã lạc mất ý cười, “Bộ trưởng Giả quá mức lo lắng rồi, giữ mình trong sạch là nền
tảng của công chức nhà nước. Minh Vũ chẳng qua là đang trao đổi công
việc quan trọng, anh ấy..."
"Hạ Đồng, hai mươi bốn tuổi, tốt
nghiệp khoa kinh doanh đại học Harvard. Ba là Hoa kiều, hiện nay là bộ
trưởng Hạ trong giới chính trị. Mẹ là Berry, người Pháp chính gốc, là
chủ của một điền trang rượu vang nổi tiếng trên thị trường. Hạ Đồng tuy
vừa mới tốt nghiệp đại học nhưng từ năm mười tám tuổi đã thành thạo
đường đi nước bước trên thương trường. Trong giới chính trị cô ta là
‘gái hồng lâu’ có tiếng. Thế lực của gia tộc cô ta và nhà họ Hòa của cô
ngang nhau, thậm chí có thể nói là hơn chứ không kém. Hạ Đồng có thể nói là nữ thần trong cảm thụ của đông đảo đàn ông, quả thực rất thu hút cả
hai giới chính trị và kinh doanh. Quan trọng hơn, cô ta từng có một đoạn tình cùng Lệ Minh Vũ, cụ thể thế nào thì tôi không biết, nhưng nhìn họ
nói cười rôm rả, cũng không khó đoán mức độ thân mật giữa hai người họ.
Giả Ny không đợi Tô Nhiễm nói xong liền chủ động giới thiệu Hạ Đồng. Nói đến đây, ông dừng một chút nhìn cô, "Bà Lệ, không biết tôi nói vậy, cô
có còn ngây thơ cho rằng Lệ Minh Vũ và cô ta chỉ là quan hệ công việc
không?"
Tô Nhiễm đứng yên nhưng trái tim cô đã lạnh giá từ lâu.
Mỗi câu nói của Giả Ny đều như dao nhỏ rạch lên ngực cô. Nước ấm trong
cốc thủy tinh sớm đã nguội lạnh, phần lạnh lẽo đó lại lần nữa ùa vào cô.
Cô quay đầu nhìn Giả Ny, nhìn đôi mắt vô cùng tự tin mà chế
giễu kia, bàn tay âm thầm xiết chặt, khóe miệng lại cong lên nụ cười
bình tĩnh...
"Bộ trưởng Giả, xem ra tranh cử lần này ngài cũng
không nắm chắc lắm, bằng không làm sao ngài quan tâm đến nhiều việc
riêng của Minh Vũ như vậy?" Giọng cô tĩnh lặng như hoa, không chút hỗn
loạn, "Đời tư của Minh Vũ thế nào tôi là người rõ hơn ai hết, cho nên
nếu bộ trưởng Giả muốn mượn chuyện này để đả kích Minh Vũ, tôi cho rằng
ngài phải nhận lại thất vọng rồi. Nếu tôi là bộ trưởng Giả, tôi sẽ dồn
hết tinh lực cho tuyển cử, mang tâm tư dùng cho lòng dân, như vậy làm
sao có lo lắng xảy ra? Đương nhiên, tôi chỉ là một người con gái nông
cạn không hiểu chính sự, sao có thể đánh đồng cùng bộ trưởng Giả? Nếu
tôi nói không phải, mong bộ trưởng Giả rộng lượng bỏ qua."
Giả
Ny vô cùng ngạc nhiên nhìn Tô Nhiễm trước mắt. Người phụ nữ này bề ngoài nhìn qua hết sức mềm yếu, nhưng thực tế cô có chủ kiến và nguyên tắc
của mình. Cách hành xử đúng mực của cô quả thực khiến ông không khỏi ca
ngợi.
"Bộ trưởng Giả, tôi muốn đi lấy thêm ít nước ấm, không thể cùng ngài nói chuyện nữa. Thực sự xin lỗi." Tô Nhiễm kết thúc đề tài,
muốn rời khỏi.
Giả Ny khẽ mỉm cười, "Được, hy vọng sau này còn gặp lại cô."
Tô Nhiễm cũng cười lại, nhẹ nhàng gật đầu rồi xoay người đi.
Trong không khí vươn lại mùi hương thơm mát, thổi vào hô hấp của Giả Ny, ông hít sâu một hơi, ngay ngất say mê.
Không ngờ, cảnh này đập vào đôi mắt ở góc câu lạc bộ, đôi mắt đó đen láy mà yên tĩnh, như một con báo tỏa ra tia sáng âm u....