Đôi khi đêm đến là một kiểu bình yên nhưng đôi khi lại khơi gợi chút gì đó mờ ám.
Tuy Tô Nhiễm đã sống ở khu Hoa Phủ hơn một tháng qua nhưng số lần cô tỉnh
táo chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Sau sự việc giật mất nhẫn ngoài phố, Tô Nhiễm đã bị Lệ Minh Vũ dẫn về với lý do “an ninh xã hội” không tốt.
Căn biệt thự ở khu Hoa Phủ này rất xa lạ với cô, ít nhất đến lúc này cô
cũng không có ấn tương mấy về nó.
Mà đêm nay khi bóng tối lan tràn khắp nơi, lòng cô lại vô cớ bất an. Tới
giờ này, chị Phi vẫn chưa thu dọn phòng dành cho khách, vậy chứng minh
Lệ Minh Vũ không hề dặn dò chị ta.
Tô Nhiễm tắm xong từ sớm, cô muốn tranh thủ lúc Lệ Minh Vũ chưa ngủ lên
phòng trước tiên. Như vậy dù ở chung một phòng với anh, cô cũng không
quá lúng túng. Nhưng khi cô xoa mái tóc ẩm ướt đi vào phòng ngủ lại
trông thấy Lệ Minh Vũ đang ở bên trong. Hình như Lệ Minh Vũ vừa tắm
xong, nên anh vẫn còn vây khăn tắm bên hông, đứng trước cửa sổ nói
chuyện điện thoại.
Nghe tiếng mở cửa, anh quay đầu lại, thấy Tô Nhiễm mặc áo ngủ đứng ngay cửa
phòng, khóe miệng cương nghị của anh bèn nhếch lên. Tô Nhiễm giật bắn
mình, lập tức xoay người muốn đi. Ai ngờ Lệ Minh Vũ lại bước nhanh đến,
vòng tay ôm eo cô từ đằng sau. Anh cúi đầu cười với cô rồi tiếp tục nghe điện thoại.
Tô Nhiễm giãy dụa nhưng anh lại ôm cô chặt hơn. Cô ngại người trong điện
thoại nghe thấy sẽ hiểu lầm nên không dám lớn tiếng. Mà Lệ Minh Vũ tự hồ hiểu thấu suy nghĩ của cô, ý cười trong mắt anh đậm hơn. Tô Nhiễm trừng mắt nhìn Lệ Minh Vũ, vươn tay đánh anh nhưng tất cả đều vô ích. Lệ Minh Vũ càng đắc ý, anh cúi đầu ngậm lấy môi cô. Hành động táo tợn này khiến Tô Nhiễm trợn tròn mắt. Ở khoảng cách gần anh thế này, cô nghe thấy
người trong điện thoại đang cẩn thận báo cáo công việc với anh. Nhưng
người đàn ông đáng ghét này lại…
Nếu đối phương biết sếp của mình xấu xa như thế này, nhất định sẽ há hốc mồm ngạc nhiên.
Mãi đến khi thấy cô chịu thua, Lệ Minh Vũ mới mỉm cười ngừng hôn. Anh cắn
nhẹ môi Tô Nhiễm một cái vừa như cảnh cáo lại vừa như trêu đùa. Nụ cười
chòng ghẹo của anh đập vào mắt cô khiếm tim cô rung mạnh… Tô Nhiễm cũng
thôi giãy dụa, cô bất mãn nhìn anh chằm chằm.
Lệ Minh Vũ ôm cô vào lòng. Sau khi nghe đối phương báo cáo một lượt, anh
nói lãnh đạm, “Trước tám giờ rưỡi sáng mai, tôi muốn thấy báo cáo…” Lệ
Minh Vũ chăm chú sắp xếp công việc nhưng tay anh lại ung dung vuốt ve
thắt lưng Tô Nhiễm.
Do đang đứng sát vào Lệ Minh Vũ nên Tô Nhiễm có thể cảm nhận mọi thứ trên
cơ thể anh. Ánh mắt khó chịu của cô bông dịu hẳn. Giong anh trầm trầm
nồng hậu dặn dò công việc như từng hòn đá chất ngổn ngang vào lòng cô.
Do anh vừa tắm xong nên mái tóc ướt sũng nước nhỏ giọt lên xương quai xanh quyến rũ của anh. Tô Nhiễm vô thức nuốt khan nhìn xuống vị trí đọng
nước lóng lánh. Lúc này, cô mới ý thức mình đã nhìn anh quá lâu.
Lệ Minh Vũ lại hất cằm với Tô Nhiễm, mặt mày anh tràn ngập ý cười như nhìn thấy nỗi xấu hổ của cô. Anh vẫn sắp xếp các công việc với cấp dưới,
nhưng bàn tay đặt bên hông Tô Nhiễm gian xảo dời lên trên, phủ lấy một
bên ngực của cô. Thấy cô phát hoảng, anh dùng mắt ra hiệu cô không được
lên tiếng. Tim Tô Nhiễm đập dồn dập. Cô vô thức nhìn anh thò tay vào áo
ngủ ôm lấy ngực mình. Tô Nhiễm cảm nhận rõ nụ hoa của mình run rẩy trong lòng bàn tay ấm áp và to lớn của anh. Một nỗi xao xuyến khác thường đột nhiên trỗi dậy trong lòng cô.
Cuộc gọi dài dòng buồn chán rốt cục cũng kết thúc. Tô nhiễm đỏ mặt đẩy anh
ra. Cô không dám nhìn thẳng đôi mắt đen láy đượm ý cười của anh. Cô cụp
mi đi lấy gối nằm của mình. Có điều Tô Nhiễm còn chưa xoay người, Lệ
Minh Vũ đã sáp tới, giang tay ôm cô từ phía sau.
“Đi đâu?” Giọng anh trầm ấm ẩn thấp thoáng ý cười rói vào tai Tô Nhiễm.
“Em, em… ngủ ở phòng dành cho khách.” Tô Nhiễm nghiêng đầu né tránh hơi thở ấm áp đang vờn bên tai cô.
Lệ Minh Vũ phì cười, anh nén giọng mình nghe thật cuốn hút, “Anh cho em đi chưa?”
Tô Nhiễm đờ người, cô thở gấp kháng nghị, “Anh muốn làm gì? Anh không được động tay động chân. Thả ra!”
Lệ Minh Vũ ôm cô chặt hơn, anh khẽ cười, “Trai đơn gái chiếu ở cùng một phòng em nói anh muốn làm gì?”
“Anh… đồ háo sắc! Ưm…” Cô xoay đầu lườm Lệ Minh Vũ lại bị đôi môi của anh phủ lấy môi cô. Nụ hôn này cuồng nhiệt và nóng bỏng hơn cả ban nãy. Đầu
lưỡi của anh thâm nhập vào miệng Tô Nhiễm cuốn lấy lưỡi cô. Lệ Minh Vũ
giơ tay giữ ót Tô Nhiễm khiến cô không thể trốn tránh, phải ngửa đầu đón nhận nụ hôn nồng cháy của anh.
Thời gian trôi qua rất lâu, lâu đến mức Tô Nhiễm hoa mắt chóng mặt, anh mới
từ từ rời khỏi đôi môi cô. Lệ Minh Vũ nhìn cô, anh cong môi cười thỏa
mãn. Ánh mắt anh thẫm lại cho thấy anh muốn cái gì. Cũng bởi vì quá rõ
ràng anh muốn làm gì nên mặt cô mới đỏ ửng.
“Em, em còn chưa khỏe hẳn.” Tô Nhiễm buột miệng thốt ra đã thấy nụ cười trên môi anh càng sâu hơn. Tô Nhiễm bối rối, không biết làm sao. Trời ơi,
vừa rồi cô nói vậy khác gì đang tự ám chỉ mình đâu chứ!
Khóe miệng Lệ Minh Vũ giật giật như đang nhịn cười, anh nói nhỏ vào tai cô, “Hơn một tháng rồi.”
“Anh…” Cô ngước lên nhìn rồi lại bị ánh mắt nóng rực nhuộm đầy dục vọng của anh dọa hoảng hốt.
Anh ôm ghì cô, cố tình nói, “Nhiễm, anh muốn em.”
“Không, em không…” Tô Nhiễm hốt hoảng, cô lắc đầu nguầy nguậy.
“Chúng ta cũng đâu phải lần đầu tiên, am vẫn còn sợ anh ư?” Lệ Minh Vũ cười
gian trá, anh hạ thấp giọng nói, “Em sợ anh hay sợ anh lấp đầy em.”
“Không được nói!” Tô Nhiễm thẹn thùng che miệng anh. Tại sao anh lại xấu như vậy?
Anh cười ha hả nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô. Tô Nhiễm giật mình, lật đật rút tay lại.
“Nhiễm, em bắt nạt anh?” Lệ Minh Vũ áp trán mình lên trán cô, anh thì thầm, “Em biết anh không thể thiếu em nên cố tình giày vò anh, phải không?
“Em không có…”
“Anh thấy em nghĩ vậy.” Anh cười hôn mũi cô. Sau đó, anh nghiêng mặt, đặt nụ hôn lên gò má Tô Nhiễm đến hõm vai cô rồi mút nhẹ. Giọng anh vì động
tác thân mật này càng mơ hồ không rõ, “Nhiễm, em sẽ không bỏ anh cũng
giống như anh không thể xa em…”
“Không phải…” Tô Nhiễm phản bác nhưng giọng cô lại nhỏ như mũi kêu, khiến lời kháng nghị của cô càng trở nên vô nghĩa.
Lệ Minh Vũ cười thản nhiên, “Vậy để anh đoán suy nghĩ của em.”
Tô Nhiễm ngỡ ngàng trố mắt nhìn anh. Lệ Minh Vũ trao cô nụ cười nồng hậu.
Anh tì cằm lên đầu cô,nói nhẹ nhàng, “Em lo lắng cho Hòa Vy, muốn biết
cô ấy ở đâu.”
“Đây là sự thật, không cần đoán cũng biết…” Cô lúng búng đáp lời anh.
Lệ Minh Vũ mím môi, anh nói tiếp, “Em muốn gặp Tiêu Diệp Lỗi.”
Tô Nhiễm ngẩng phắt đầu nhìn anh.
“Em không cần dùng ánh mắt này nhìn anh. Mọi thứ em nghĩ đều viết hết trên
mặt nên chẳng khó đoán tí nào.” Anh trìu mến ngắt mũi cô.
Tô Nhiễm nổi cáu liếc anh.
Đôi mắt Lệ Minh Vũ để lộ ý cười, “Em muốn gặp Tiêu Diệp Lỗi, hỏi cậu ấy có
làm những chuyện đó hay không. Em cũng muốn về nhà họ Hòa xem Bạch sơ
Điệp có chịu nổi cú sốc khi bà ta biết tin Bạch Lâm mất hay không. Em
còn muốn biết chuyện Đinh Minh Khải bị giết hại có tiến triển gì không.
Ngoài ra, em càng muốn về phong làm việc điều chế ‘Đào Túy’ cứu vãn Hòa
thị.”
Tô Nhiễm há hốc miệng kinh ngạc nghe anh nói.
“Nhưng em không được đi đâu hết, em phải ngoan ngoãn ở cạnh anh.” Lệ Minh Vũ cười nói bổ sung thêm.
“Tại sao…” Cô hỏi anh.
Lệ Minh Vũ véo má cô, “Vì em lương thiện, nhìn ai cũng thấy họ tốt, muốn
dốc sức giúp đỡ họ, nhưng như vậy em sẽ thiệt thòi, bị họ lợi dụng mà
không hay.”
Tô Nhiễm giận dữ liếc xéo anh, “Em có thể hiểu anh đang mắng em ngốc không?”
Lệ Minh Vũ phì cười, anh xoa đầu cô yêu thương, “Ai nói em ngốc? Em nghe hiểu ẩn ý của anh mà ngốc ư?”
“Anh… đểu vừa thôi!” Tô Nhiễm bị anh chọc tức, giơ tay đinh đánh anh.
Lệ Minh Vũ cười khùng khục, né tránh cú đánh của cô. Anh kéo tay cô vào ngực mình, “Muốn nghe quan điểm của anh không?”
Tô Nhiễm nhẫn nhịn, cô nhìn anh một lúc rồi gật đầu, để anh vừa nói vừa ôm cô ngồi xuống giường.
“Anh hiểu tâm trạng của em nhưng em nghĩ xem, nếu tìm được Tiêu Diệp Lỗi thì sao? Cậu ta sẽ thú nhận với em? Em là người dễ mềm long, thế nào nghe
cậu ta nói vài câu là tin ngay. Em phải bình tĩnh nhìn nhận mọi thứ.
Bạch Lâm chết bất ngờ nhưng có chuyện em không biết là cả Bạch Sơ Điệp
và Bạch Lâm đều biết am cầm lọ màu đen đi. Em nghĩ Bạch Sơ điệp sẽ nghe
em giải thích? Bạch Sơ Điệp không phải người đơn giản. Em nhớ việc người lạ đột nhập vào phòng làm việc không?” Anh xoay người đặt cô nằm xuống
giường, thân hình cao lớn của anh phủ xuống người cô.
Tô Nhiễm chỉ tập trung nghe anh nói nên không chú ý đến tư thế mờ ám giữa họ. Nghe anh hỏi, cô bèn gật đầu, “Nhớ.”
“Chuyện đó liên quan đến Bạch Sơ Điệp. Còn người đột nhập vào phòng làm việc
lúc trước cũng không phải vì tiền mà là để kiếm lọ màu đen.” Lúc này, Lệ Minh Vũ đang từ tốn cởi áo ngủ của Tô Nhiễm. Bàn tay anh chui vào mơn
trớn da thịt ấm áp của cô.
“Chị em ghét Bạch Sơ Điệp không phải không có lý do, mà cũng chỉ có một mình em mới coi bà ta là người tốt.” Tay anh luồn ra sau lưng Tô Nhiễm,
thành thạo cởi khóa áo lót của cô.
Hơi thở Tô Nhiễm loạn nhịp nhưng không phải vì động tác của anh, mà là do
lời anh nói. Cô không muốn tin Lệ Minh Vũ nhưng anh nói rất chắc chắn,
không muốn tin cũng khó.
“Vụ Đinh Minh Khải sẽ có cảnh sát lo liệu.” Lệ Minh Vũ vén vạt áo của Tô
Nhiễm, ngón tay anh lặng lẽ chui vào mép quần lót, ve vuốt nơi mẫn cảm
của cô. Ngữ khí của anh vẫn tỉnh bơ nhưng không có gì xảy ra.
Xúc giác dị dạng khiến Tô Nhiễm bật người ngồi dậy, anh lại đè cô xuống,
nhốt cô vào phạm vi thuộc về mình. Dây áo lót rời khỏi vai Tô Nhiễm rơi
xuống, khuôn ngực trắng ngần hoàn toàn hiện ra dán vào lồng ngực của
anh.
“Anh biết em lo nghĩ chuyện gì. Nhưng anh không hiểu tại sao Đinh Minh Khải
lại gọi em đến căn biệt thự đó. Anh có thể nói em biết mọi thứ anh ta
nghĩ chỉ là sự chấp nhất của anh ta. Anh từng nói anh không liên quan
đến cái chết của ba em.”
Bắt gặp ánh mắt thản nhiên và chân thành của anh, Tô Nhiễm bỗng thấy dao động. Hay là mọi lời anh nói đều là sự thật…
“Việc em muốn điều chế ‘Đào Túy’…” Anh dừng một chút rồi nói tiếp, “Suy nghĩ
của em đúng, nó có thể giúp nhà họ Hòa vượt qua khó khăn.”
“Hẳn anh biết tại sao em muốn điều chế ‘Đào Túy’.” Tô Nhiễm đọc không hiểu nội tâm anh.
Lệ Minh Vũ cong môi cười. Anh thẳng thừng kéo quần lót của cô xuống, cơ thể hai người ép sát vào nhau.
“Anh biết em muốn đối phó anh.”
Tô Nhiễm ngạc nhiên nhìn anh.
“Vì thế em càng phải ở cạnh anh.” Lệ minh Vũ mỉm cười. Anh xoa từ bắp đùi
Tô Nhiễm xuôi dần lên trên. “Chỉ có ở lại cạnh anh, em mới hiểu được
anh. Như vậy em mới biết người biết ta, có khả năng đạt mục đích của em
hơn.”
“Anh đúng là… quái gở.” Tô Nhiễm chột dạ, phảng phất như anh nói trúng tim đen của cô.
“Khi nào chúng ta sống với nhau lần nữa, em sẽ không còn thấy anh kỳ lạ.”
Yết hầu của Lệ Minh Vũ chuyển động. Anh nhìn cô chăm chú, cúi thấp đầu
hôn cô.
Tô Nhiễm cảm thấy cả người mình đều nóng lên, Cô chống tay trước ngực anh, nhíu mày khó chịu, “Em đã nói anh giúp Hòa Vy thì mới…”
“Anh cam đoan trong vòng ba ngày, Hòa Vy sẽ bình an vô sự.” Lệ Minh Vũ vừa
chen ngang lời Tô Nhiễm vừa thong thả nắn bóp ngực cô.
Tô Nhiễm không thể tin nổi, trong vòng ba ngày…
“Thế nên em phải thực hiện lời hứa. Nếu không…” Lệ Minh Vũ cười xấu xa.
“Nếu không thì sao?” Nói xong câu đó, cô mới phát hiện hai người có bao nhiêu “gần gũi”. Cô nhổm người dập lại bị anh đè xuống…
“Em nói thử xem?” Anh nhoẻn miệng cười, đáy mắt anh chứa đầy ham muốn. Tô
Nhiễm còn chưa lên tiếng, anh đã cúi đầu tham lam cắn mút không bỏ qua
bất cứ chỗ nào trên cơ thể cô,
Trên chiếc giường to lớn mềm mại, Tô Nhiễm thở hổn hển đón nhận khoái cảm do anh mang đến. Bên ngoài màn đêm càng nồng đậm, cảnh tượng kiều diễm và
nóng bỏng trong phòng càng dâng cao.