Lệ Minh Vũ trầm mặc, anh hơi nhướng mày…
“Tô Nhiễm bướng bỉnh, không nghe lời. Cô ấy có vẻ ngoài dịu dàng thùy mị
nhưng thực tế lại có nguyên tắc và lý lẽ cự kỳ buồn cười. Hòa Vy…” Anh
nhìn cô chân thành và chăm chú, “Cô ấy thua kém cô rất nhiều. Tô Nhiễm
không mạnh mẽ cũng chẳng thành đạt. Cô ấy không có bản lĩnh quản lý và
kinh doanh phát đạt một toàn soạn lớn như cô. Cô ấy không xem đàn ông là niềm vui giống như cô, không khôn khéo và lanh lợi như cô. Khuyết điểm
của cô ấy còn nhiều hơn cả ưu điểm. Thậm chí tôi có thể kể ngay với cô
hàng loạt tật xấu của cô ấy.”
“Vậy vì sao…” Hòa Vy nhìn anh nghẹn ngào.
“Nhưng tôi không biết phải làm thế nào. Tôi chỉ yêu một mình cô ấy.” Lệ Minh
Vũ cười bất đắc dĩ, thần sắc dáng vẻ hạnh phúc, “Có lẽ cô ấy không phải
người tuyệt vời nhất nhưng tôi đã lún sâu vào tình yêu với cô ấy, tôi
không quay ra được nữa.”
Hòa Vy cắn mạnh môi, nỗi đau đớn trong lòng cô càng sâu đậm.
“Hòa Vy…” Anh nói chậm rãi, “Tôi chỉ muốn yên ổn yêu Tô Nhiễm.”
Hòa Vy gạt nước mắt, nhìn anh chầm chặp, “Lệ Minh Vũ, em muốn biết anh đã từng có tình cảm với ai khác ngoài Tô Nhiễm hay chưa?”
“Không có.” Anh trả lời thảng thắn và quả quyết.
“Vậy em thì sao? Bốn năm qua, em luôn ở cạnh anh, lẽ nào anh không có chút xíu tình cảm nào với em?” Hòa Vy cất giọng khản đặc.
Lệ Minh Vũ nhìn thẳng vào mắt cô, “Không có.”
Môi Hòa Vy bật máu, cô cố kìm nén cơn đau trong lòng, “Anh biết anh tàn nhẫn thế nào không?”
“Như vậy cũng tốt hơn để cô sống ảo tưởng cả đời.” Anh nói điềm nhiên như không.
Nước mắt dâng tràn lên viền mắt Hòa Vy nhưng cô ép không để nó chảy xuống,
cô hít thật sâu đè nén cảm giác cay cay trong sống mũi, cô gật đầu, “Em
hiểu. Lệ Minh Vũ, em luôn cho rằng mình rất hiểu anh, nhưng hôm nay em
nới biết em chẳng hiểu một chút nào về anh.”
Lê Minh Vũ trầm mặc, không nói tiếng nào.
“Em hy vọng… anh sẽ đối xử tốt với Tiểu Nhiễm.” Hòa Vy cầm giỏ xách, chạy thẳng khỏi phòng sách.
Trong phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Hiểu ư?
Đến anh còn chẳng thể hiểu mình thì huống chi người khác.
***
Lệ Minh Vũ vừa về đến phòng ngủ thì anh sợ thót tim!
Trên bệ cửa sổ, Tô Nhiễm nhoài hơn nửa người ra ngoài, hai chân cô lắc lư
đung đưa, tựa hồ như đang với lấy đồ gì đó. Lệ Minh Vũ phát hoảng, sải
bước dài ôm choàng lấy cô.
Tô Nhiễm mượn đà bứt một dây thường xuân, vẻ mặt cô hớn hở, “Yeah, bứt được rồi.”
Lệ Minh Vũ ôm cô xuống, nỗi lo lắng của anh hóa thành cơn giận dữ, anh
không khống chế được cảm xúc, lớn tiếng với cô, “Em làm gì thế?”
Tô Nhiễm đang vui sướng vì bứt được dây thương xuân giật mình, ngón tay cô thả lỏng, dây thường xuân rơi xuống thảm trải sàn, đôi mắt cô hiện đầy
sợ hãi.
“Tại sao không ngoan ngoãn đợi anh? Em bứt cái này làm gì?” Giọng điệu Lệ
Minh Vũ cứng rắn như cũ, hai tay anh siết vai cô, ánh mắt anh vừa sợ sệt lại vừa căng thẳng, “Nếu anh tới muộn một lát, lỡ em ngã xuống dưới thì sao?”
“Nhiễm… Nhiễm bứt cái này…” Tô Nhiễm như một đứa trẻ tủi thân, cô kiếp sợ, nước mắt chảy tràn khóe mi.
Vừa trông thấy nước mắt của cô, Lệ Minh Vũ lại mủi lòng, anh thử dài ôm chặt cô, “Em có biết lúc nãy anh lo lắng lắm không?”
“Ba…” Tô Nhiễm nghẹn ngào.
Mắt Lệ Minh Vũ vụt tia thất bại, gương mặt nghiêng của anh căng cứng…
“Tô Nhiễm, em nghe rõ đây. Anh là chồng của em! Là chồng của em!”
Tô Nhiễm mở to mắt nhìn anh, gương mặt cô ướt sũng nước mắt.
Cô như vậy buộc anh phải đầu hàng, không sao nghiêm khắc được nữa…
Ban đêm, Tô Nhiễm chìm sâu vào giấc ngủ.
Dưới ánh áng nhè nhẹ trong phòng, anh ngắm người phụ nữ nằm trong lòng mình
chăm chú. Anh nhìn gương mặt trắng ngần điềm đạm, nhìn dáng ngủ ngon
lành của cô, ánh mắt anh sáng ngời và nhẹ nhõm tựa hồ đã quyết định một
việc quan trọng. Một lúc sau, anh rút cánh tay đang để Tô Nhiễm gối đầu
ra, cầm điện thoại đi khỏi phòng ngủ.
Ánh đèn ngoài hành lang kéo bóng anh dài tít tắp.
Anh bấm một dãy số xa lạ.
Chưa bao lâu sau, đối phương đã nghe máy.
Ở một nơi khác của trái đất lúc này có lẽ là ban ngày.
“Chào bác sỹ Mark. Tôi muốn nhờ anh đến…”
Dù anh khong nỡ gọi điện cho Mark nhưng anh biết mình phải làm vậy mới tốt cho cô…
***
Nông trại rượu vang ở Pháp.
So với nhịp sống hối hả trong nước, nơi đây thanh bình và yên ả. Những công nhân vườn nho đanh bận rộn làm việc.
Thời điểm này là mùa hoa nở rộ khoe sắc muôn nơi.
Ở một ao cá, Hạ Minh Hà đang nhàn nhã ngồi thả câu.
Mãi đên khi cần cấu giật giật, Hạ Minh Hà mới kéo lên. Một con cá to béo đã mắc gọn lưỡi câu của ông ta.
Ông ta tươi cười, vừa bỏ cá vào thùng, một tràng vỗ tay vang lên từ phía sau ông ta. Hạ Minh Hà đảo mắt liền nhìn thấy Giả Ni.
Kể từ lúc Giả Ni bị Lệ Minh Vũ lật đổ khỏi chức bộ trưởng, ông ta cũng ở ẩn.
“Đúng là khách quý. Thật không ngờ bộ trưởng Giả cũng đến Pháp nghỉ ngơi.” Hạ Minh Hà mỉm cười, hu hồi cần câu.
“Hiếm có dịp được bộ trưởng Hạ gọi tôi như vậy.” Giả Ni ngồi xuống nhìn ông ta, “Tôi đến đây để tìm ông.”
“Tôi?” Hạ Minh Hà có vẻ kinh ngạc.
Giả Ni lướt mắt nhìn con cá nằm gọn trong thùng, ông ta cười, “Con cá này
bị nhốt trong không gian tù túng, muốn phát huy cái gì cũng khó.”
Hạ Minh Hà đương nhiện hiểu ngụ ý của Giả Ni, ông ta nhếch mép, “Nghìn dặm xa xôi đến đây tìm tôi, chẳng lẽ chỉ muốn khuyên tôi phóng sinh con cá
này? Ông nói đi. Dẫu sao chúng ta cũng là đồng liêu, có việc gì cứ thẳng thắn, đừng ngại ngùng.”
“Tôi thích tính cách thẳng thắn của bộ trưởng Hạ!”Giả Ni gật gù, ánh mắt
nhìn mặt nước phía trước của ông ta dần biến hóa, “Tôi cũng chẳng giấu
ông làm gì. Từ lúc bị Lệ Minh Vũ làm mất hết chức vị, tôi luôn thấy rất
bất công, tôi khônng cam tâm mở mắt nhìn cậu ta dùng thủ đoạn leo cao.”
“Ông cần tôi giúp đỡ?” Hạ Minh Hà cười cười.
“Không, không phải ông giúp tôi mà là…” Khóe miệng Giả Ni lanh như băng, nói
rành rọt từng chữ, “Tôi giúp ông đánh đổ Lệ Minh Vũ!”
Hạ Minh Hà ngây ra vài giây. Đôi mắt ông ta thấp thoáng đắc ý nhưng vẫn cố tình ra vẻ hờ hững, “Lời này sâu xa thâm thúy quá nên tôi không hiểu.”
“Bộ trưởng Hạ, chắc ông cũng hiểu câu kẻ thù của đối thủ chính là bạn bè
của mình?” Giả Ni lại cầm lấy cần câu của Hạ Minh Hà, gắn mồi vào lưỡ
câu, rồi phất xuống nước, ông ta nhếch miệng nói, “Đã như vậy tại sao
chúng ta không cùng câu con cá lớn hơn?”
Hạ Minh Hà hồ nghi dõi mắt theo cần câu, bình tĩnh suy xét ý tứ của Giả Ni.
Từ sau khi Giả Ni mất chức bộ trưởng, Hạ Minh Hà nghe nói ông ta nghỉ ngơi an dưỡng, mấy năm qua rất hiếm tiếp xúc với đồng liêu. Nhưng không ngờ
hôm nay Giả Ni lại đến Pháp, nắm rõ nơi ở của Hạ Minh Hà, có lẽ ông ta
không thể xem thường mục đích đến đây của Giả Ni.
Song trong giới chính trị tôi lừa anh gạt từ xưa đến nay, Hạ Minh Hà không
thể chắc chắn mục đích của Giả Ni là hoàn toàn bí mật, vì vậy ông ta cần xác định Giả Ni đứng chung một chiến tuyến với ông ta.
Hạ Minh Hà trấm ngân giây lát rồi mỉn cười, giả vờ thờ ơ, “Câu cá lớn? Ha
ha. Tôi nghĩ là ông đã hiểu nhầm. Câu cá chỉ là sở thích bình thường của tôi. Tôi nghĩ ông tìm người khác thì hay hơn.”
Chuyện đối phó với Lệ Minh Vũ nói nhỏ cũng không nhỏ, mà nói lớn cũng không lớn. Ông không mốn phức tạp hơn nữa.
Giả Ni thấy Hạ Minh Hà dè chừng, ông ta nhoẻn miệng cười, “Bộ trưởng Hà còn e dè tôi. Tôi lặn lội đường xa đến đây, chẳng lẽ bộ trưởng hạ vẫn chưa
yên tâm?”
“Ha ha…” Hạ Minh Hà cười ôn hòa, giọng ông ta hết sức bình thản, “Nếu ông muốn ôn chuyện xưa, đương nhiên tôi rất sẵn lòng.”
“Bộ trưởng Hạ, tôi nghĩ ông cũng hiểu rõ từ trước đến giờ chúng ta không hề có mâu thuẫn.” Giả Ni nói.
“Đã thế thì tôi thấy chúng ta chẳng có gì bất mãn với nhau.” Hạ Minh Hà không hề tức giận, ông ta bật cười ha hả.
Giả Ni ngoái đầu nhìn ông ta, “Con người thường bất mãn nhau vì lợi ích.
Chúng ta chỉ cần nhất trí mục tiêu, dẫu bất mãn nhau thì vẫn có thể hợp
tác.” Ông ta nói từ tốn, “Người tinh mắt luôn biết ông và Lệ Minh Vũ
ngầm đấu đá nhau. Vả lại tôi còn biết rõ một sự thật mà nhiều người
không biết.”
“Việc gì?” Hạ Minh Hà nhìn ông ta một cách cảnh giác.
Giả Ni bàng quan như không, khóe mắt ẩn hiện vẻ khoái chí…
“Cô ba nhà họ Hòa bất ngờ sẩy thai hình như liên quan đến con gái rượu của ông?”
Một câu nói khiến Hạ Minh Hà nghệt ra vài giây, sau đó ông ta nói, “Xem chừng ông rất hiểu tôi và mọi việc xoay quanh tôi.”
“Không hiểu thì làm sao biết bộ trưởng Hà là đối tượng hợp tác tốt nhất của
tôi.” Giả Ni nắm dây cần câu, nói nhàn nhạt, “Tuy lần này ông dẫn được
con mình về nhưng hãy ngẫm nghĩ xem liệu Lệ Minh Vũ có bỏ qua? Ông khiến cậu ta mất mát quá lớn, sớm muộn gì cậu ta cũng đòi lại món nợ này.”
Hạ Minh Hà cười nhạt, “Cậu ta có bản lĩnh lớn vậy ư?”
Sắc mặt Giả Ni trầm xuống, ông ta nhìn Hạ Minh Hà bằng ánh mắt nghiêm túc,
“Ông tưởng rằng lúc này gió êm sóng lặng là cậu ta sợ ông ? Luận về thủ
đoạn hay đồng liêu trong giới chính trị, có thể chúng ta và Lệ Minh Vũ
ngang bằng nhau. Thế những luận về tính nhẫn nại và chịu đựng, ông hay
tôi đều không phải là đối thủ của Lệ Minh Vũ. Điều đáng sợ nhất của con
người chính là sự nhẫn nhịn. Bộ trưởng Hạ, tôi nghĩ ông cũng hiểu nguyên tắc ‘người ở lại sau cùng mới là người chiến thắng’.”
“Ý ông là Lệ Minh Vũ đang tính kế? Hạ Minh Hà trầm tư. Ông ta luôn xem Lệ
Minh Vũ là cái gai trong mắt, song ông cũng cho rằng gừng càng già càng
cay, dù mưu tính hay bụng dạ Lệ Minh Vũ thâm sâu thì cuối cùng cũng thất bại dưới tuổi tác và kinh nghiệm sống của ông ta. Vì thế, ông ta không
hề lo nghĩ đề phòng.
Nhưng vào lúc này ông ta lại do dự và dao động!
Đúng như lời Giả Ní, Lệ Minh Vũ là một con người thâm trầm và khó đoán.
Hạ Đồng làm hại Lệ Minh Vũ mất con nhưng mọi thứ lại diễn ra quá bình
lặng, vậy chứng minh mọi việc không hề đơn giản. Một con người có thể
kiềm chế cơn giận hừng hực thường rất đáng sợ.
“Vì vậy…” Giả Ni bắt gặp ông ta do dự liền cười, “Bộ trưởng Hạ, người trong giới chính trị có thể hợp tác cùng ông cũng chỉ có một mình tôi, bởi
rằng Lệ Minh Vũ là đối thủ chung của cả tôi và ông.”
Hạ Minh Hà hiểu mối hận của ông ta. Ông ta bị Lệ Minh Vũ đẩy đổ mất chức
và dựa theo cách nói chuyện vào lúc này chứng minh ông ta không thể nuốt trôi mối hận đó. Hạ Minh Hà nhếch miệng cười, đã vậy tôi cũng muốn biết ông tính thế nào.”
Ánh mắt Giả Ni tàn ác, “Đơn giản thôi. Chũng ta phải đá cậu ta ra khỏi chức bộ trưởng kinh tế.”
“Ồ? Xem ra ông vẫn luyến tiếc cái chức đó lắm.”
“Không ai thắng được quyền lực và chức vị. Nếu tôi tham gia tranh cử lần nữa
cũng chẳng có gì quá đáng.” Giả Ni cười ha ha, “Tôi chỉ mong tập đoàn
tài chính đứng sau bộ trưởng Hạ chiếu cố tôi một chút.”
Hạ Minh Hà cũng không phản bác, ông ta hỏi, “Vậy tôi muốn biết ông có thể cung cấp những gì.”
“Bộ trưởng Hà, ông đừng nghĩ mình tranh đua bao năm qua với Lệ Minh Vũ thì
hiểu cậu ta, chưa chắc ông hiểu cậu ta bằng tôi.” Giả Ni nói nghiêm túc, “Muốn đánh bại Lệ Minh Vũ, chúng ta phải tìm trúng điểm yếu của cậu ta, nếu không làm gì cũng vô ích.”
“Tôi rất muôn biết điểm yếu của cậu ta, có điều nó nằm ở đâu?” Hạ Minh Hà nói thẳng.
“Bốn năm trước, người ngoài đồn thổi xôn xao rất nhiều về cái chết của Hòa
Tấn Bằng, thậm chí cảnh sát còn hoài nghi việc này là do Lệ Minh Vũ gây
ra.”
“Tôi biết việc này. Chính con gái tôi cũng thấy nghi ngờ nhưng tiếc là không có bằng chứng xác thực. Tôi suy đoán năm đoán Lệ Minh Vu nắm bằng chứng hối lộ của Hòa Tấn Bằng rồi bức ép ông ta nhảy lầu.”
“Đôi khi suy đoán cũng có thể thành hiện thực.” Giải Ni cười nói, “Chỉ cần
chúng ta chứng minh cậu ta vì tiền tài danh vọng, muốn leo cao trong
giới chính trị nên sẵn sàng giết hại Hòa Tấn Bằng để bày mưu chiếm đoạt
lợi ích của thương hội và nhà họ Hòa. Đó là điểm yếu của cậu ta.” Giả Ni vừa nói xong thì cần câu mà ông ta đang cầm giật mạnh, mặt nước phẳng
lặng gợn sóng, ông ta giơ cán câu, một con cá lớn liền bị kéo lên.
Hạ Minh Hà cười ngoác miệng, “Kỹ thuật câu cá của ông tài tình hơn tôi.”
“Có thể hứng thứ của bộ trưởng Hạ khác tôi, nhưng tôi và ông có chung sở
thích câu cá. “Vì vậy…” Giả Ni bắt cá bỏ vào thùng, ông ta ám chỉ,
“Chúng ta chỉ cần nắm rõ tính cách của cá thì việc lớn sẽ thành công.
Ônh cứ nhìn con cá này mà xem, chẳng phải nó cắn câu nhanh hơn ban nãy
ông câu sao?”
“Ha ha…” Hạ Minh Hà gật gù tán thành, “Xem ra lần này chúng ta phải hợp tác thật rồi.”
Giả Ni cũng mỉm cười, không nói thếm lời nào.