Ánh mắt Tô Nhiễm mềm mại dịu dàng hẳn ra, cô nói thêm vài câu rồi mới cúp máy, đứng dậy muốn đi.
"Lại là Gargamel hả? Chỉ cần là điện thoại của con bé, dù đang ở Bắc cực em cũng muốn bay về." Guerlain khẽ thở dài nói.
Tô Nhiễm bị Guerlain chọc cho bật cười, "Cái gì mà Gargamel chứ? Lần nào
chị cũng gọi sai tên con bé, em không biết chị vô tình hay cố ý nữa. À,
đúng rồi em lấy cái này." Tô Nhiễm dọn sơ đồ đạc, lấy một cái bình xinh
xắn trên giá xuống, "Nhớ cái em nói nha."
"Này, tóm lại chương
trình phát thanh em có đi không đấy? Chị trả lời với người ta sao đây?"
Guerlain đuổi theo, nói to theo bóng lưng của cô.
"Chờ em trở về rồi tính." Tô Nhiễm bắt taxi rồi lên xe rời đi.
——————————
Bệnh viện St.Antonius
Tọa lạc tại bờ bắc sông Seine-et-Marne, nằm gần Notre Dame. Vì phong cảnh
thanh bình ven sông Seine-et-Marne nên ở đây cực kỳ phồn hoa.
Tô Nhiễm xuống xe đi vào bệnh viên, bấm thẳng thang máy đến lầu mười. Một y tá ở quầy tiếp bệnh nhân liền hớn hở nói: "Chị Riva tới rồi."
"Bác sĩ Mộ có trong đó không em?" Cô mỉm cười nói.
Y tá ngẩng đầu xem đồng hồ treo trên tường, "Bác sĩ Mộ còn đang ở phòng
mổ, giải phẫu hơn cả tiếng nữa mới xong. Bác sĩ Mộ dặn tụi em nếu chị
tới thì vào phòng làm việc của anh ấy đợi ạ."
Tô Nhiễm gật đầu, "Đúng rồi, em thấy Băng Nựu không?"
"Cô bé đó không chịu ngồi yên một chỗ, vừa chạy theo mấy bác sĩ khác chơi
rồi ạ. Cô bé mà biết chị tới chắc vui lắm." Y tá vừa cười vừa nói, "Chị
đến phòng làm việc nghỉ ngơi một chút đi ạ."
"Cám ơn em."
Tô Nhiễm vừa muốn đi, y tá liền gọi cô lại, vội vội vàng vàng lấy một
quyển sách từ dưới bàn lên, rồi cầm bút nhét vào trong tay cô, "Chị
Riva, chị có thể ký tên cho em không? Em thích quyển sách này lắm."
Quyển sách trong tay y tá chính là "Hào môn kinh mộng".
Tô Nhiễm cười dịu dàng, không nói thêm gì, ký tên mình lên sách.
—————————— hoa lệ phân cách tuyến ———————————
Bầu trời tối tăm đáng sợ, dù mở to hai mắt cô cũng không nhìn thấy chút ánh sáng nào, cô hít thở khó khăn, cả người cô không thể động đậy.
Âm thanh truyền đến bên tai cô chỉ còn là tiếng còi của xe cảnh sát và xe
cấp cứu. Hết tiếng này đến tiếng khác hầu như sắp đâm thủng màng tai cô. Xung quanh cô là rất nhiều tạp âm hổn độn khiến cô bất an.
Cô
dường như có thể ngửi được mùi hương của lễ Giáng sinh. Nhưng tiếc rằng
ông già Noel đã quên mất một người là cô. Cô như một người chết đuối
giữa biển nước, túm không được bất cứ khúc gỗ di động nào. Không biết
qua bao lâu, cô mới được người khác cứu lên, sau đó, âm thanh xung quanh cô ít nhiều cũng giảm đi.
Rồi không biết khi nào, cô cảm giác
cả người mình đau đớn. lạnh lẽo, tựa như từng tế bào trên cơ thể đều
đang nứt toác, đau đến không thể không rên rỉ.
"Cô ơi, cô ơi, cô tên gì?" Bên tai cô là giọng nói nam nữ xen lẫn vào nhau.
Cô hoảng hốt, muốn lên tiếng nhưng vô lực. Cô cố sức mở mắt lại thấy ngọn
đèn sáng chói trên đỉnh đầu, từng ngọn từng ngọn hệt như dao nhỏ quẹt
vết thương lên đôi đồng tử của cô. Cô mơ hồ nghe những người ở xung
quanh nói chuyện, anh một câu tôi một câu, làm cô bực dọc, càng nghe
càng buốt giá...
"Huyết áp 90, 45, mạch đập 80."
"Cô ấy liên tục mất máu, mau chóng cầm máu đi."
"Huyết áp cô ấy đang tụt, làm sao bây giờ?"
"Cô ấy xuất hiện tình trạng xuất huyết, đứa bé e rằng không giữ được."
"Mau kêu kho máu chuẩn bị 300CC máu O."
"Bác sĩ, cô ấy vẫn là xử nữ?"
"Hết cách rồi, đứa bé không giữ được, phải lấy ngay ra ngoài mới được."
"Máu chảy không ngừng."
"Xuyên qua màng trinh."
...
Thiết bị lạnh giá đi vào cơ thể, rét lạnh vô cớ châm vào mỗi một tế bào trên người cô...
"A.." Tô Nhiễm bất chợt tỉnh dậy từ ác mộng. Đôi mắt cô ngập tràn khủng hoảng và bất an, tóc trên trán mướt sũng mồ hôi lạnh bết vào hai bên má, cô
thở hổn hển như một người bị chìm dưới nước đột nhiên được người cứu
lên.
Bốn năm qua, mỗi khi mệt mỏi nhất, ác mộng này đều giày vò cô. Cứ mỗi khi thức giấc, cô lại như vừa bước qua cái chết một lần.
Bất thình lình, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh bên trán cho
cô. Tô Nhiễm kinh hãi run rẩy, quay đầu qua nhìn. Nụ cười đàn ông hiền
hậu chiếu vào mắt cô. Bên cạnh người đàn ông đó, còn có một cô bé đang
ngẩng mặt, cười tủm tỉm ngắm cô.
"Lại nằm mơ?" Người đàn ông lo lắng nhìn cô, khẽ hỏi.
Trong lúc nhất thời, Tô Nhiễm chưa kịp định thần nơi đây là đâu, ngơ ngẩn
nhìn người đàn ông trước mắt. Ánh nắng kéo bóng người đàn ông to lớn đó
rất dài. Người đàn ông đó mặc áo blouse trắng tượng trưng cho chức vị
bác sĩ trưởng khoa. Người đàn ông đó được bao bọc trong ánh mặt trời
chói sáng, như nguồn sáng ấm áp hòa tan sương mù và lạnh lẽo từ sâu thẳm lòng cô. Mãi lâu sau, cô mới xoa nhẹ hai bên thái dương đau nhức, mệt
mỏi nói: "Xin lỗi Mộ Thừa. Có phải em ngủ lâu lắm không?'
Mộ
Thừa, bác sĩ khoa não quyền uy, chuyên gia ngoại khoa não giỏi vừa được
mời đến bệnh viện St.Antonius. Anh cư xử khiêm tốn, mặc dù từng có không ít nghiên cứu và luận điểm được giới y học công nhận nhưng anh chưa bao giờ chấp nhận bất kỳ phỏng vấn nào của giới truyền thông. Năng lực
chuyên môn uy tín và ngoại hình cao lớn xuất sắc thu hút rất nhiều ánh
mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Mộ Thừa cười, cầm khăn ấm đã chuẩn bị trước đưa cho cô, "Chắc em mệt lắm rồi."
Cô bé bên cạnh lại cầm lấy khăn ấm, nũng nịu nói, "Con muốn giúp mẹ Tô
Nhiễm lau mồ hôi." Nói xong, cô bé leo lên ghế dựa, giơ tay lau mồ hôi
cho cô, "Mẹ Tô Nhiễm, thực ra ba vào đây từ lâu rồi. Ba ngồi ở đây nhìn
mẹ hơn cả tiếng đồng hồ luôn đó."
Tô Nhiễm nghe vậy, sắc mặt
thoáng lúng túng, nhìn Mộ Thừa xin lỗi lần nữa, "Ngại quá." Mất mặt chết thôi, sao lại ngủ lâu như vậy trong phòng làm việc của anh chứ.
Mộ Thừa bước lại xoa đầu cô bé, điềm đạm cười nói: "Em đừng nghe Băng Nựu nói linh tinh."
"Còn lâu con mới nghe ba nói. Vừa rồi, ba nhìn mẹ Tô Nhiễm say mê luôn nha." Cô bé bỉu môi nói, "Còn nữa, ba không được gọi con là Băng Nựu, chỉ có
mẹ Tô Nhiễm mới được gọi con như vậy thôi."
Lần này, Mộ Thừa
cũng không trách cô bé nói linh tinh nữa, chỉ đứng yên ở đó, cong môi
mỉm cười, "Xem ra trong lòng con bé này chỉ có một mình em."
Lòng Tô Nhiễm căng thẳng, cười gượng, cưng chiều vuốt mũi cô bé rồi cầm giỏ
xách qua, thần bí nhìn cô bé nói: "Con đoán, mẹ mang theo cái gì cho
con?"
"A..." Cô bé đảo mắt, sau đó lắc đầu, đôi mắt chứa đầy chờ mong.
Cô lấy ra một chiếc bình nhỏ xinh xắn, lấp lánh sắc hồng nhạt dưới ánh mắt trời, hệt như cây gậy phép thuật trong thế giới cổ tích, đẹp vô cùng.
"Woa, phải nước hoa không mẹ?" Cô bé cấm lấy, vội vàng mở ra ngửi, vui mừng
nhảy nhót nói: "Mẹ Tô Nhiễm, nước hoa sao lại có vị kem? Con muốn ăn quá à."