Bụi nước dần thấm ướt đôi mắt cô.
Cô không nói nữa, cũng không tiếp tục nhìn anh, hơi nóng từ vòi hoa sen trong tay làm cả phòng tắm mờ mịt hơi sương.
Lệ Minh Vũ liên tục nhìn cô, nghe những lời cô chưa bao giờ nói qua, nhìn
viền mắt cô dần đỏ ửng, hàng mi dài run nhẹ như đôi cánh ve sầu ngày
thu. Anh chưa từng nghĩ có lúc cô sẽ nói những lời như vậy với anh.
Một giọt nước mắt lóng lánh trong suốt lăn dài từ hốc mắt đến hai má cô.
Anh vô cớ buồn bực, giọt nước mắt kia như một con dao nhỏ đâm vào ngực anh. Anh nhíu mày, loại buồn bực đột ngột này vẫn không hề tản đi. Chết
tiệt, cô khóc gì chứ!
Tô Nhiễm nhanh chóng lau nước mắt, thấy anh nhíu mày nhìn trân trân bản thân, cô cắn môi xấu hổ nói, "Đã tắm xong rồi."
Lệ Minh Vũ vẫn không đứng dậy, ngược lại anh giơ cánh tay lên. Lòng bàn
tay dày rộng vén mái tóc dài đang rũ trên khuôn mặt, ánh mắt cáu kỉnh
dần được thay bằng thần sắc trầm ngâm.
Tô Nhiễm ngẩn người, độ
ấm và mùi hương từ đầu ngón tay của anh len lõi vào hô hấp của cô, khiến phút chốc cô chỉ muốn trốn tránh, anh chưa bao giờ chủ động chạm cô như vậy.
"Em, em lấy khăn tắm giúp anh." Nói xong, cô liền muốn đứng lên.
Bàn tay của người đàn ông vô cùng mạnh mẽ kiềm cô lại, anh hơi tăng thêm lực làm cả người cô không thể không ngả vào anh.
Tô Nhiễm tránh không được, thấy anh ngồi thẳng dậy, cô sợ hãi giơ bàn tay
theo bản năng chống lên bả vai mạnh mẽ của anh. "Minh Vũ..."
Hiển nhiên Lệ Minh Vũ không định buông tha cô, tiếp tục kéo cô về trước,
khuôn mặt anh tuấn hướng lại gần cô. Tô Nghiễm bỗng trợn to hai mắt,
nhìn khuôn mặt anh đang ở trước mắt ngày càng gần, ngay cả hít thở cũng
ngừng lại, trái tim thoáng chốc bật ra khỏi lồng ngực, bờ môi run rẩy.
Khi đôi môi mỏng của Lệ Minh Vũ gần khít chặt lên bờ môi đỏ mọng của cô, cô bất giác quay mặt sang bên, độ ấm của đôi môi anh chạm vào má cô, thiêu đốt da thịt cô. Trời ạ! Anh, anh muốn làm gì? Cô chưa chuẩn bị tâm lý
gì cả.
Cô không phối hợp dường như làm anh không vui. Bàn tay
anh giữ chặt ót cô, khiến cô đành phải nhìn anh. Lần này cô trừng to mắt nhìn bờ môi anh chính xác hạ xuống...
Nụ hôn của anh tràn ngập
mạnh mẽ cùng bá đạo, dọa Tô Nhiễm hoảng loạn, ngay tức khắc cả người cô
nóng rang, gương mặt cô đỏ bừng như cà chua, rồi bỗng chốc đôi mắt cô
trừng to hơn nữa, cô kinh ngạc thở dốc, trái tim cô đập mạnh rộn ràng.
Hô hấp của Lệ Minh Vũ càng thêm ồ ồ, môi cô ngọt ngào mềm mại như thạch
trái cây, chỉ lướt qua thì không cách nào thỏa mãn. Bàn tay giữ chặt ót
cô, chậm rãi chuyển xuống dưới, cánh tay phải thì vững chãi ôm lấy vòng
eo thon thả của cô, nụ hôn trở nên càng lúc càng sâu.
Tô Nhiễm
say mê, trái tim đập loạn nhịp song cũng đầy rung động ngọt ngào. Cô từ
từ nhắm mắt, ngốc nghếch thuận theo đòi hỏi của Lệ Minh Vũ. Hóa ra hôn
người đàn ông mà mình thương yêu thật sự rất tuyệt vời, tuyệt vời đến
nỗi dường như xung quanh đều tràn ngập những cánh bướm đủ màu sắc. Hương hổ phách dễ ngửi khiến cô quên cả hít thở. Cô giống như một đứa trẻ sắp chết đuối thì vớ được cột gỗ là Lệ Minh Vũ, mất đi anh, cô không cách
nào để sống sót.
Đầu lưỡi nóng bỏng của anh luồn vào đôi môi đỏ
mọng, lướt qua hàm răng của cô, bàn tay anh thon dài chui vào quần áo
cô, lòng bàn tay nóng bỏng chạm vào da thịt cô, làm cô không khỏi run
lên, hít thở vội vã giữa kẻ răng bật thành tiếng, toàn thân cô mềm nhũn
xụi vào lòng anh, bàn tay chắn trước lồng ngực anh đã mất đi sức lực từ
lâu.
Anh động lòng rồi sao? Cho nên mới hôn cô?
Khi cô
sắp tắt thở, Lệ Minh Vũ lại buông cô ra. Tay anh nhẹ nhàng nâng cằm cô
lên, ánh mắt và nhiệt độ đều tỏa ra tia sáng tối tăm không rõ. Anh nhìn
cô chằm chằm, dường như cả thế kỷ trôi qua, cô mới nghe anh chậm rãi lên tiếng: "Tô Nhiễm, tôi hỏi em, có phải em không rời bỏ tôi?
Lệ Minh Vũ kéo cô lại gần hơn, gằn từng chữ hỏi: "Yêu tôi, em thật sự không hối hận?"
Cổ họng Tô Nhiễm căng thẳng, khuôn mặt đỏ ửng mãi vẫn chưa bình thường. Cô hoang mang nhìn anh. Đôi mắt anh u ám ẩn giấu điều gì đó đáng sợ vô
cùng, một cảm giác sợ hãi và dị dạng mà cô không hiểu. Đây vốn là một
câu nói ngọt ngào thì phải? Vì sao cô nghe lại thấy không thích hợp?
Tô Nhiễm hít sâu, cố tránh khỏi vẻ mặt thâm trầm khó đoán của anh, bờ môi đỏ mọng run rẩy cất tiếng, "Phải, em không hối hận."
"Được."
Lệ Minh Vũ bỗng nhiên cười, không nói tiếng nào nữa liền đứng lên, ôm Tô Nhiễm đã ngẩn ngơ từ lâu vào phòng ngủ...