Anh cúi đầu ngắm cô, một nỗi
niềm yêu thương dấy lên từ nơi đáy lòng sâu thẳm. Anh lắc đầu cười khổ,
“cục cưng” trong lòng anh ngủ say sưa, dáng vẻ dựa dẫm của cô khiến anh
hạnh phúc, nhưng dầu sao anh cũng là một người đàn ông bình thường, cơ
thể anh sẽ tự nhiên có phản ứng sinh lý quen thuộc. Lệ Minh Vũ thở dài
bứt rứt, anh sợ dứt ra sẽ đánh thức cô dậy, nên đành cắn chặt răng kiên
trì.
Bàn tay anh vuốt ve tấm lưng mềm mại của Tô Nhiễm, ôm ghì cô vào lòng.
Tô Nhiễm, số phận đã định anh thua trên tay người phụ nữ này.
Cùng đêm, Tô Ánh Vân cũng ngủ không ngon giấc. Khi Lệ Minh Vũ bế Tô Nhiễm
vào bệnh viện ở đầu bên kia thành phố, thì bên trị trấn Hoa Điền, bà
cũng sực tỉnh từ ác mộng, váy ngủ ướt sũng mồ hôi.
Đèn đầu giường được bật sáng, Tiêu Quốc Hào đứng dậy, “Bà gặp ác mộng?”
Tô Ánh Vân nhắm nghiền mắt giây lát rồi mở to, một lúc sau bà mới định thần, gật đầu, nhìn ông, “Xin lỗi đã đánh thức ông.”
Tiêu Quốc Hào thở dài, giơ tay lau mồ hôi thay bà, cất giọng lo lắng, “Mấy
hôm nay bà thường gặp ác mộng, hay là ngày mai đến bác sĩ khám xem thế
nào?”
“Tôi không sao, chắc do ban ngày làm nhiều việc quá.” Bà nói khẽ.
“Ngày mai, bà ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng ra vườn hoa.” Tiêu Quốc Hào nói.
Tô Ánh Vân im lặng, gật đầu.
Sáng ngày hôm sau, Tiêu Quốc Hào ra vườn hoa từ sớm, Tô Ánh Vân thức dậy dọn dẹp vài thứ, sau đó rời khỏi nhà. Nhưng bà không đến vườn hoa, mà leo
lên chiếc xe lửa nhỏ đến thành phố.
Hai tiếng đồng hồ sau, bóng dáng của bà đã lờ mờ xuất hiện ở nghĩa trang.
Hôm nay không phải ngày cúng tế, vì vậy nghĩa trang vắng vẻ, trong khuôn viên to lớn cũng chỉ có một mình bà.
Sau khi đến viếng Hòa Tấn Bằng, Tô Ánh Vân rẽ qua ngôi mộ kia, bà dừng bước trước đó.
Ánh nắng xuyên qua tầng mây, chiếu xuống nghĩa trang.
Trên mộ bia, Cố Hoài Dương và Giang Lăng cười rạng rỡ, trái ngược với gương
mặt phờ phạc của Tô Ánh Vân. Bà bày đồ cúng ra ngoài, đốt đèn cầy, ánh
mắt nhìn hình người chết chăm chú. Một hồi sau, bà chầm chậm nói, “Hoài
Dương, Giang Lăng, tới khi nào anh chị mới có thể tha thứ cho nhà họ Tô
chúng tôi?”
Mấy đêm nay, bà thường mơ thấy hai người họ, mơ thấy toàn thân họ đều là
máu, dùng ánh mắt căm hận nhìn bà, rồi bà mơ thấy họ kéo Tô Nhiễm xuống
mồ. Mỗi lần tỉnh dậy, sống lưng bà lạnh toát, cả người bà run cầm cập,
vì vậy bà buộc phải tới nghĩa trang, thắp cho họ nén nhang.
Cố Hoài Dương trên hình cười nhàn nhạt, còn Giang Lăng cười điềm đạm và dịu dàng.
Tô Ánh Vân đau lòng nhắm chặt hai mắt, đầu bà vang vọng âm thanh từ nhiều năm về trước…
“Ánh Vân, tôi xin chị, chúng ta là bạn bè bao năm qua, tại sao chị lại hành xử như vậy?”
Thanh âm sắc lạnh bỗng xuyên thủng màng tai bà, Tô Ánh Vân trợn to mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Giang Lăng!
Giang Lăng đã từng vì Cố Hoài Dương khổ sở cầu xin bà.
Hai tay Tô Ánh Vân run rẩy vuốt hình Giang Lăng, giọng bà khàn khàn: “Chị
luôn trách cứ tôi phải không? Chắc chắn chị luôn trách tôi. Đối với chị, Hoài Dương là mọi thứ, là cả thế giới, mà tôi lại đối xử như thế với
anh ấy và chị.” Nói đoạn, giọng bà nghẹn ngào, “Thế nhưng tôi không có
cách nào khác, vì con mình tôi không thể chọn lựa khác. Nếu thời gian
quay lại, tôi vẫn sẽ làm vậy. Dù đến tuổi già, tôi phải sống trong áy
náy và ân hận, tôi cũng tình nguyện làm vậy.”
Một cơn gió lướt qua đột ngột làm tắt nến.
Tay Tô Ánh Vân cứng ngắc, bà cúi mình, rất lâu sau bà đưa mắt nhìn hình hai người trên mộ bia, cười bất lực, “Tôi biết anh chị không tha thứ cho
tôi. Vì vậy mới khiến con gái tôi muốn điều chế Đào Túy lần nữa? Tại sao anh chị phải trút xuống nó? Khi đó nó còn quá bé, nó chẳng hiểu gì cả,
xin anh chị hãy hận tôi. Người hại anh chị chết năm đó là tôi.”
Nước mắt tràn ra khóe mi bà, tuôn trào như thác lũ.
“Hoài Dương, Giang Lăng, rốt cuộc con của anh chị ở đâu? Rõ ràng ngày xưa anh chị nói với tôi con của anh chị là con gái, tại sao hôm nay lại biến
thành con trai?” Tô Ánh Vân ngã ngồi, vô lực nhìn chữ khắc trên đó, nhìn hình hai người, ánh mắt bà bỗng sắc bén, “Con anh chị muốn hại Tiểu
Nhiễm của tôi phải không? Hoài Dương, Giang Lăng, tôi tuyệt đối không để chuyện này xảy ra. Nếu có báo ứng, vậy hãy báo ứng một mình tôi thôi.
Tấn Bằng đã chết, anh chị còn giữ tôi sống trên đời làm gì?”
Mây đen xa xa kéo đến che khuất ánh mặt trời chói chang, sắc màu bi thương
và âm u bao trùm mặt Tô Ánh Vân, trải tràn trên nghĩa trang…
***
Chuyện mang thai đôi khi muốn giấu cũng không giấu được bao lâu. Giống như Tô
Nhiễm, tuyệt đối không muốn Lệ Minh Vũ biết, nhưng cuối cùng anh vẫn
khám phá ra. Không bao lâu sau, Mộ Thừa cũng biết tin này. Tô Nhiễm chợt nghiệm ra một điều, muốn việc nào đó trở thành bí mật vĩnh cửa, vậy chỉ nên giữ cho bản thân, nếu có người thứ hai biết thì nó chẳng còn là bí
mật nữa rồi.
Cô không trách An Tiểu Đóa. An Tiểu Đóa là một cô gái đơn giản, còn Mộ
Thừa là người từng trải, muốn biết chuyện này thông qua An Tiểu Đóa thì
dễ như trở bàn tay.
Buổi sáng, Mộ Thừa chủ động hẹn Tô Nhiễm gặp mặt.
“Em định sau này sẽ thế nào?” Trong quán cà phê, Mộ Thừa nhìn Tô Nhiễm ngồi đối diện, cất giọng ôn hòa.
Ánh nắng rọi bóng lên cửa kính, chiếu vào ly nước cam, hắt ra ảnh ngược
sáng long lanh. Tô Nhiễm cầm ống hút, quấy nhẹ nước cam trong ly, lát
sau cô nói, “Em vẫn chưa nghĩ nhiều, em chỉ muốn dưỡng thai.”
Mộ Thừa nhìn cô, “Em gầy đi nhiều quá.”
Cô cười dịu dàng, “Ai mang thai cũng vậy. Em nghĩ em sẽ phát tướng ngay
thôi. Em nghe nói phụ nữ mang thai qua hết giai đoạn đầu thì sẽ ăn uống
được lắm.”
Mộ Thừa nở nụ cười.
Hai người trầm mặc giây lát, Tô Nhiễm hỏi, “Gần đây anh khỏe không? Tiểu
Đóa chuyển đến khoa ngoại thần kinh, chắc chắn sẽ thành trợ thủ đắc lực
cho anh.”
Mộ Thừa cầm tách cà phê uống một hớp, đáy mắt lộ ý cười, “Anh biết em muốn nói gì. Anh công nhận Tiểu Đóa là một thiên tài khoa ngoại thần kinh,
cô ấy rất hợp với nghề này, nhưng bây giờ anh và cô ấy chỉ là bạn thân,
chuyện gì cũng kể cho nhau nghe.”
“Chỉ là bạn thân?”
“Ừ, chỉ là bạn thân.” Mộ Thừa đặt tách cà phê xuống. “Bạn thân thì sẽ bền
chặt hơn người yêu. Tiểu Đóa là một cô gái tốt, anh không muốn làm lỡ
tương lai của cô ấy. Dẫu sao chuyện tình cảm cũng cần sự tự nguyện của
hai phía.”
Tô Nhiễm thở dài, “Em hiểu.”
“À, đúng rồi, hai ngày nữa anh đi Đức. Anh không ngờ em có thai, nếu biết trước anh đã xin đi trễ hơn.”
Tô Nhiêm ngớ người, “Đi Đức? Tu nghiệp? Hay tọa đàm?”
“Cả hai đều không phải.” Mộ Thừa mỉm cười, ngữ khí thong dong, “Bệnh viện Mason của Đức mời anh sang hợp tác.”
“Bệnh viện Mason? Bệnh viện tư nhân nổi tiếng của Đức, xếp thứ ba trên thế
giới. Mộ Thừa, em chúc mừng anh.” Tô Nhiễm cất giọng vui mừng.
Mộ Thừa chỉ cười, không có vẻ vui mừng như cô, “Xem ra em không hề lưu luyến anh ở lại.”
“Mộ Thừa…” Tô Nhiễm thoáng lúng túng.
Mộ Thừa xua tay cắt ngang cô, anh cười, “Anh đùa thôi, em đừng bận tâm. Anh từng nói chỉ cần em vui vẻ là được.”
Ánh mắt cô chứa đầy xúc động.
Hai người tiếp tục trò chuyện, cuối cùng Mộ Thừa cũng vào đề, “Tiểu Nhiễm,
kỳ thực anh luôn muốn hỏi em một chuyện, nhưng không biết hỏi thế nào.”
Tô Nhiễm buông ly nước cam, “Chuyện gì thế anh?”
Mộ Thừa sa sầm mặt, anh nhìn cô, “Bốn năm trước, chỉ vì chuyện ly hôn mà
em mắc chứng OCD (Obsessive-Compulsive Disorder: Rối loạn ám ảnh cưỡng
chế), thật không? Hay còn chuyện gì khác mà anh không biết?”
Cô sửng sốt, cả buổi sau mới yếu ớt trả lời, “Chỉ vì chuyện ly hôn mà thôi.”
“Em nói thật?”
“Em nói thật.”
Mộ Thừa ngần ngừ, quan sát gương mặt thiếu tự nhiên của Tô Nhiễm, đang
muốn hỏi thêm, thần sắc của anh hơi thay đổi, nhìn sau lưng Tô Nhiễm. Tô Nhiễm đang nghĩ xem phải trốn tránh thế nào, thì thấy Mộ Thừa biến sắc
mặt, cô trông theo đường nhìn của anh, khuôn mặt vốn đang dịu dàng chợt
căng thẳng.
Lệ Minh Vũ im hơi lặng tiếng xuất hiện đằng sau cô.
Bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của hai người, Lệ Minh Vũ nhếch miệng cười, đáy
mắt toát lên vẻ trầm tĩnh và chững chạc thâm căn cố đế, anh tiến lên
ngồi cạnh Tô Nhiễm, nhìn Mộ Thừa ở đối diện, “Trùng hợp thật.”
Mộ Thừa cười cười, “Đúng là ngay thẳng vừa vặn.”
Tô Nhiễm hiểu làm gì có chuyện trùng hợp ở đây.
Lệ Minh Vũ cũng chẳng giấu diếm hành vi của bản thân, anh làm trò trước
mặt Mộ Thừa, ôm chầm eo của Tô Nhiễm, rủ rỉ bên tai cô, “Em đi xa thế
này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.” Anh cố tình bổ sung, “Nói cậu biết
chuyện em mang thai chưa?”
Người tinh tường vừa nghe là hiểu ngay ngụ ý của Lệ Minh Vũ.
Tô Nhiễm ngước đầu liếc Lệ Minh Vũ.
Lệ Minh Vũ phớt lờ, nhìn Mộ Thừa ngồi đối diện, cất giọng từ tốn, “Cậu,
bắt đầu từ hôm nay cậu chuẩn bị tiền mừng cho con của cháu và Tô Nhiễm
là vừa đấy.”
Đôi mắt Mộ Thừa vụt lên một tia u ám, nhưng vẫn mỉm cười, “Chúc mừng hai người.”
“Chúng ta cùng vui.” Lệ Minh Vũ cầm ly nước cam của Tô Nhiễm lên uống một hơi, rồi đặt xuống bàn, “Nghe nói bên bệnh viện Mason của Đức mời cậu sang
làm việc, biết tin này cháu rất mừng. Nhưng tiếc quá, vậy là cậu không
thể dự tiệc đầy tháng con của cháu và Tô Nhiễm.”
Mộ Thừa cười bất đắc dĩ, lắc đầu, “Minh Vũ, đúng là không có chuyện gì gạt được cậu.”
Lệ Minh Vũ cong môi cười, “Việc của cậu, đương nhiên cháu phải quan tâm.”
Mộ Thừa uống một hớp cà phê cuối cùng, cầm cặp xách, nhìn Tô Nhiễm và Lệ
Minh Vũ, “Tôi có việc phải đi trước, Minh Vũ…” Anh trầm tư giây lát, ánh mắt lướt qua Tô Nhiễm rồi đọng trên Lệ Minh Vũ, “Đối xử tốt với Tô
Nhiễm.”
“Dĩ nhiên.” Lê Minh Vũ nhoẻn miệng cười.
Tô Nhiễm đứng dậy, “Mộ Thừa, chừng nào anh đi?”
“Khoảng vài ngày nữa, khi nào đi anh sẽ báo em… bọn em biết.” Mộ Thừa hạ thấp giọng.
Tô Nhiễm gật đầu, dõi mắt theo hướng Mộ Thừa bỏ đi.
Lệ Minh Vũ tươi cười, ánh mắt tràn ngập vẻ đắc thắng và thỏa mãn.
Một hồi sau, cô ngồi xuống, nhìn Lệ Minh Vũ thờ ơ uống nước cam, cô cau mày, “Lệ Minh Vũ, anh diễn dở quá đấy.”
Lệ Minh Vũ phì cười, “Diễn dở mà cũng có người diễn chung.”
Tô Nhiễm chẳng muốn đấu võ mồm với Lệ Minh Vũ. Vốn dĩ cô muốn hỏi Băng Nựu thế nào, không ngờ anh chen ngang, làm cô quên hết mọi việc. “Hình như
anh nhàn rỗi lắm thì phải.”
“Công việc làm mãi cũng chẳng hết, anh phải nghỉ ngơi thích hợp để thư giãn.” Cái cớ của anh có vẻ rất quang minh chính đại.
Tô Nhiễm nhướng mày, “Anh nghỉ ngơi bằng cách theo dõi tôi?”
“Anh chỉ đảm bảo em an toàn mà thôi.” Lệ Minh Vũ nhoài người kéo cô vào
lòng, cười khẽ, “Đảm bảo em không bị người hoặc việc không liên quan
quấy rầy.”
Tô Nhiễm nổi đóa, “Anh chính là một trong số đó.”
“Vậy à?” Tâm trạng của Lệ Minh Vũ rất tốt, anh cười toe toét, “Đó là vinh hạnh của anh.”
“Anh…”
“Vừa lúc em cũng ra ngoài, vậy theo anh về văn phòng, chờ anh xử lý xong
công việc rồi về Bán Sơn.” Anh dịu dàng đưa ra đề nghị cắt ngang lời cô
nói.
Tô Nhiễm biết nói nhiều cũng chẳng thay đổi được gì, cô thở dài, “Tôi phải mang theo vài thứ về Bán Sơn. Hơn nữa, anh ở văn phòng giải quyết công
việc, tôi đến đó sẽ thấy buồn chán.”
Thấy cô nói cũng có lý, anh gật đầu đồng ý.
Về đến văn phòng, Lệ Minh Vũ mở máy vi tính trước tiên, màn hình lóe sáng, hiện lên trên màn hình là chín ô vuông… giám sát hình ảnh! Nhìn rõ ràng hơn sẽ thấy đó là phòng làm việc của Tô Nhiễm.
Để chắc chắn lúc nào cũng nắm rõ tình hình của Tô Nhiễm, bảo vệ cô không
bị người lạ đe dọa, anh nhân lúc cô không chú ý lắp camera giám sát vào
các góc phòng, để khi làm việc vẫn biết tình hình ở nhà của cô.
Thật lòng mà nói, anh không muốn làm vậy, nếu Tô Nhiễm biết chuyện này, cô
sẽ rất giận. Nhưng sau khi bị ăn trộm đột nhập, anh buộc phải đề cao
cảnh giác.
Trong màn hình giám sát, Tô Nhiễm vừa vặn đi vào phòng tắm, xem ra cô chuẩn bị tắm rửa.
Trông cô có vẻ lười biếng, bước vào phòng tắm, cô cởi ngay quần mắc sang bên.
Lệ Minh Vũ đang xử lý công việc, lơ đãng ngước nhìn cảnh trong màn hình,
anh vô thức dừng động tác, đôi mắt bỗng trầm xuống, đặt bút máy sang
bên, thích thú ngắm nhìn mỹ nữ tắm rửa.
Anh chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ rình coi cô thế này. Đối với anh,
trông thấy cô biếng nhác ăn quà vặt qua màn hình, vậy là vui lắm rồi.
Nhưng không ngờ hôm nay anh còn được chứng kiến cả cảnh tắm rửa của cô.
Cách theo dõi lén lút này khiến anh thấy rất kích thích!
Lúc này Tô Nhiễm trong màn hình đã khỏa thân. Cơ thể cô mềm mại dưới làn
nước càng xinh đẹp cuốn hút, vóc người mảnh mai, vòng eo nhỏ nhắn và
bụng cô hơi to lên vì mang thai nhưng phải nhìn kỹ mới thấy. Bờ vai của
cô mảnh dẻ, hai chân thon dài hài hòa với cặp mông trắng ngần, bầu ngực
căng tròn hơn sau khi có thai.