Editor: Táo đỏ phố núi
Ánh mắt của cô vẫn tập trung nhìn vào Cố Tử Thần và Cố Minh Lộ, Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân nhìn thấy bộ dạng lo lắng muốn chết của Kiều Tịch Hoàn thì cuối cùng cũng không hỏi nhiều nữa. Xe cứu thương nhanh chóng chạy tới biệt thự, nhân viên cứu hộ đang khiêng Cố Tử Thần và Cố Minh Lộ lên xe cứu thương, Kiều Tịch Hoàn, Cố Diệu Kỳ, Tề Tuệ Phân và Cố Tử Hàn đi theo tới bệnh viện. di@en*dyan(lee^qu.donnn). Ngôn Hân Đồng ở lại nhà chăm sóc cho Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt.
Dọc theo đường đi Kiều Tịch Hoàn vẫn ở trên xe cứu thương cùng với Cố Tử Thần và Cố Minh Lộ, ba người kia thì ngồi xe riêng nhà họ Cố chạy tới bệnh viện.
Trên đường đi Kiều Tịch Hoàn như đứng trên đống lửa, cả người không ngừng nhìn chằm chằm vào hai người, lại không ngừng nhìn ra bên ngoài cửa sổ để dự đoán khoảng cách xem còn bao xa nữa thì tới bệnh viện, vô cùng nóng nảy.
Cố Tử Thần cứ lẳng lẳng nhìn bộ dạng như vậy của Kiều Tịch Hoàn . . .
Người phụ nữ này thật sự đã thay đổi.
. . . . . .
Xe cứu thương chạy bằng tốc độ nhanh nhất tới bệnh viện, rất nhiều bác sĩ và nhân viên cứu hộ đã chờ sẵn ở cửa, xe cứu thương vừa tới, đoàn người khỏe mạnh liền đem Cố Tử Thần và Cố Minh Lộ đẩy vào trong phòng cấp cứu.
Kiều Tịch Hoàn đứng chờ ở ngoài hành lang, mấy phút sau những người nhà họ Cố cũng chạy tới, cùng nhau đứng chờ ở bên ngoài hành lang của phòng cấp cứu, hành lang rất yên tĩnh, không ai mở miệng nói chuyện.
Khoảng một tiếng đồng hồ trôi qua.
Bác sĩ ở bên trong phòng cấp cứu đi ra, mấy người đồng loạt chạy lại.
“Bác sĩ, sao rồi ạ? Tình hình của con trai tôi và cháu trai của tôi như thế nào rồi?” Tề Tuệ Phân vội vàng hỏi.
“Mới vừa rồi đã kiểm tra toàn thân cho người bệnh, may mắn đầu không bị tổn thương. Chỉ là bị thương ở ngoài da, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.” Bác sĩ ôn tồn nói xong, không khỏi thở dài nói, “Nghe nói là té từ trên cầu thang ba mét xuống, thật sự là rất may mắn.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Tề Tuệ Phân thở phào một hơi.
Cố Diệu Kỳ và Kiều Tịch Hoàn cũng lặng lẽ thở phào, cuối cùng thì tảng đá treo ở trong lòng cũng được thả lỏng ra.
Sắc mặt của Cố Tử Hàn từ đầu tới cuối vẫn chưa từng thay đổi.
Mà bây giờ sau khi nhận được tin tức này thì tròng mắt chỉ khẽ lóe lên một cái, sắc mặt không chút thay đổi.
“Đúng rồi bác sĩ, tại sao con tôi lại vẫn luôn hôn mê.” Kiều Tịch Hoàn không nhịn được bước lên hỏi thăm.
Khỉ con vẫn luôn hôn mê, cô thật sự lo lắng đầu của bé đã đụng bị thương.
“Chắc là do sợ quá mức thôi. Mới vừa rồi ở trong phòng giải phẫu đã tỉnh rồi, không có gì đáng ngại. Hơn nữa tình huống của bé còn tốt hơn một chút so với người lớn, dường như là không có bị thương, chỉ là trong lòng có lẽ đã rất sợ hãi, mọi người phải an ủi và động viên bé nhiều hơn.” Bác sĩ nói.
“Được, cám ơn bác sĩ, cám ơn bác sĩ.” Kiều Tịch Hoàn vội vàng cám ơn, lại hỏi, “Cần phải nằm viện không ạ?”
Bác sĩ lắc đầu một cái, mỉm cười nói, “Không cần. Bây giờ bọn họ chỉ băng bó lại vết thương một chút, lập tức sẽ đi ra ngoài ngay, sau đó có thể lấy một ít thuốc tiêu viêm là có thể đi về, các người chờ một chút.”
Nói xong liền rời đi trước.
“Cuối cùng không xảy ra chuyện gì lớn. Đúng là thiếu chút nữa thì bị hù hồn bay phách lạc mà.”
Tề Tuệ phân an ủi, đặt mông ngồi xuống cái ghế ở trên hành lang, sau khi tỉnh táo lại cả người không nhịn được mà thở hồn hển, hình như đúng là rất may mắn.
“Rốt cuộc tối nay đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy!” Sau khi tâm trạng thấp thỏm qua đi, thì đột nhiên giọng nói nghiêm nghị của Cố Diệu Kỳ vang lên hỏi Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn mím môi lại, liếc mắt nhìn Cố Tử Hàn, nói: “Ba, chờ Tử Thần và Minh Lộ đi ra rồi chúng ta về nhà nói tiếp. Con sợ một chốc một lát không nói được rõ ràng, hơn nữa, còn cần phải đối chất nữa.”
Sắc mặt của Cố Diệu Kỳ trầm xuống.
“Đây không phải là chuyện ngoài ý muốn.” Kiều Tịch Hoàn nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Cố Diệu Kỳ nhìn vẻ mặt kiên quyết của Kiều Tịch Hoàn, nhíu mày một cái, không nói gì thêm nữa.
Hành lang lại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Không bao lâu sau, Cố Tử Thần và Cố Minh Lộ được y tá đẩy ra, trên đùi của Cố Minh Lộ dán một miếng băng gạc nhỏ, xét về tương đối thì vết thương trên người của Cố Tử Thần nhiều hơn, trừ đầu ra thì những chỗ khác hầu như đều bị dán băng gạc bao quanh.
Kiều Tịch Hoàn vội vàng chạy lại, “Khỉ con, đừng sợ.”
“Mẹ, con không sợ, có ba đỡ cho con rồi.” Cố Minh Lộ rất kiên cường nói.
“Con rất giỏi.” Kiều Tịch Hoàn nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa đầu Cố Minh Lộ, giờ phút này cô thật sự cảm thấy kiêu ngạo vì con trai của mình.
Tròng mắt của cô hơi đảo, nhìn về phía Cố Tử Thần, khóe miệng khẽ mấp máy, đi lại, “Anh sao rồi?”
“Không sao.” Giọng điệu của Cố Tử Thần rất nhạt.
“Cám ơn anh.” Kiều Tịch Hoàn nói.
Tròng mắt của Cố Tử Thần khẽ lóe lên một cái.
Kiều Tịch Hoàn cúi đầu, trước mặt nhiều người như vậy, môi cô khẽ dán lên gương mặt của anh, “Mặc dù Khỉ con cũng là con của anh, nhưng mà vẫn phải cám ơn anh, cám ơn anh vì đã bảo vệ thằng bé tốt như vậy.”
Tròng mắt của Cố Tử Thần khẽ chuyển động, ánh mắt nhìn sang một bên, “Ừ.”
Nhìn sơ qua cả người vẫn có vẻ lạnh nhạt thờ ơ.
Cô y tá đẩy Cố Tử Thần ra cũng cười với ý vị sâu xa.
Cố Diệu Kỳ có chút lúng túng quay đầu sang một bên.
Tề Tuệ Phân cũng có chút ngượng ngùng, miệng lẩm bẩm, “Mấy đứa trẻ tuổi thật là . . .”
Giọng điệu rõ ràng là dung túng.
Cố Tử Hàn đứng từ xa nhìn Kiều Tịch Hoàn, sắc mặt càng lúc càng thâm trầm.
Sau khi xử lý xong việc ở bệnh viện, tất cả mọi người trở lại đại viện nhà họ Cố.
Khi đó đã gần mười một giờ đêm.
Tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi. Hình như cũng quên hỏi chuyện xảy ra tối nay.
Kiều Tịch Hoàn ôm Khỉ con, đứng ở giữa đại sảnh, “Ba, lúc nãy đã trì hoãn thời gian của mọi người, bây giờ con đem chuyện xảy ra tối nay nói rõ ràng với mọi người được không?”
Cố Diệu Kỳ nhìn đồng hồ treo ở trên tường, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng mà cuối cùng vẫn có chút tò mò rốt cuộc là tối nay đã xảy ra chuyện gì, gật đầu một cái, dẫn đầu đi về phía ghế salon.
Kiều Tịch Hoàn ôm Khỉ nhỏ ngồi ở bên cạnh cô, Cố Tử Thần thì bị vết thương chồng chất có người giúp việc đỡ ngồi lên xe lăn, Cố Diệu Kỳ, Tề Tuệ Phân và Cố Tử Hàn chia nhau ra ngồi ở trên ghế salon khác, ngồi chờ Kiều Tịch Hoàn nói ‘chuyện đã xảy ra’.
“Trước tiên, con muốn để cho em dâu đưa Cố Minh Lý xuống, được không ạ?” Kiều Tịch Hoàn yêu cầu.
Sắc mặt của Cố Tử Hàn liền tối sầm lại.
Rõ ràng một câu nói như vậy, thông minh như Cố Tử Hàn lập tức sẽ nghĩ ra.
“Chị có ý gì?” Cố Tử Hàn nhướn mày lên, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
“Tử Hàn, tôi chưa bao giờ đặt điều thị phi, lời nói của tôi từng câu từng chữ đều có ông trời chứng giám, tuyệt đối không có nửa lời giả dối. Hôm nay, chuyện Cố Minh Lộ bị té từ trên lầu hai té xuống, đúng là bởi vì Cố Minh Lý già mồm cãi láo muốn cướp đoạt cúp của Cố Minh Lộ, hai đứa kéo qua kéo lại ở trên cầu thang nên Cố Minh Lộ mới bị ngã xuống dưới này, nếu không phải đột nhiên Cố Tử Thần ôm lấy Cố Minh Lộ, bảo vệ Cố Minh Lộ và lăn xuống dưới này, thì hậu quả e là mọi người hoàn toàn không dám tưởng tượng ra.” Lúc nói tới chỗ này, Kiều Tịch Hoàn cũng không nhịn được mà cảm thấy kinh sợ.
Nếu không phải là Cố Tử Thần vừa lúc đi ở trên lầu hai, đúng lúc nhìn thấy một màn như vậy, lại có dũng khí ôm lấy Khỉ con, thì cô thật sự không dám tưởng tượng hôm nay sẽ xảy ra chuyện bi thảm tới mức nào.
Sắc mặt của Cố Tử Hàn đen thui lại, giờ phút này cũng không nói một câu nào nữa.
Sắc mặt của Cố Diệu Kỳ cũng thay đổi, hét lên với Tề Tuệ Phân, “Đi gọi Cố Minh Lý và Ngôn Hân Đồng xuống đây.”
Tề Tuệ Phân vội vàng đứng lên đi về phía lầu hai.
Không bao lâu, Cố Minh Lý được Ngôn Hân Đồng ôm từ trên lầu hai đi xuống, rõ ràng là Cố Minh Lý vẫn chưa tỉnh ngủ, cả người vẫn còn cáu kỉnh vì buồn ngủ, Ngôn Hân Đồng bị Cố Minh Lý quậy ầm ĩ như vậy thì thiếu chút nữa là làm rơi Cố Minh Lý xuống dưới đất, khó khăn lắm mới ôm thằng bé tới ngồi ở trên ghế salon.
“Cố Minh Lý, tối hôm nay có phải cháu đã cố ý đẩy Cố Minh Lộ xuống dưới cầu thang hay không.” Cố Diệu Kỳ nghiêm khắc hỏi.
Cố Minh Lý bị giọng điệu nghiêm khắc của Cố Diệu Kỳ làm cho sợ hết hồn.