Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 76: Q.2 - Chương 76: Chương 11.2: Cô cũng có thể tùy ngộ nhi an




Editor: Puck

Khi cô nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn thì hơi khựng lại, trên mặt cũng không có vẻ mặt đặc biệt gì, cầm mỹ phẩm trong giỏ xách bắt đầu trang điểm lại, dặm má hồng, để cho mình nhìn có màu máu một chút.

“Khó chịu sao?” Kiều Tịch Hoàn để giỏ trang điểm xuống, tựa vào trên vách tường, lười biếng nhìn Diệp Mị trong gương, nói.

“Có liên quan gì đến cô?” Diệp Mị thuần thục trang điểm lại, động tác tay rất nhanh.

“Còn nhớ rõ lời lúc trước cô nói với tôi không?”

“Ví dụ như?”

“Chuyện hợp tác giữa chúng ta.” Kiều Tịch Hoàn gọn gàng dứt khoát.

“A.” Diệp Mị đột nhiên nở nụ cười, ngón tay đang dặm phấn hồng trên má cũng dừng lại một chút, cô nhìn Kiều Tịch Hoàn, hơi châm chọc nói, “Không phải nói không muốn mạo hiểm, không phải nói không có ý tưởng muốn hợp tác với tôi sao? Lúc này mới mấy ngày?!”

“Tôi thừa nhận ban đầu tôi quá độc đoán.” Kiều Tịch Hoàn nói thẳng, “hơn nữa ban đầu tôi từ chối cô tôi cũng nói rất rõ ràng, đó là bởi vì tôi không hiểu rõ cô, cho nên tôi không muốn mạo hiểm.”

“Bây giờ cô hiểu biết tôi rồi hả?” Diệp Mị híp tròng mắt, lạnh lùng hỏi.

“Dĩ nhiên không phải. Nếu như tôi có thể trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày như vậy nhìn thấu bản thân Diệp tiểu thư, tôi nghĩ tôi cũng không cần thiết phải hợp tác với cô rồi.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Chính bởi vì cô khiến cho tôi đoán không ra, cho nên tôi nghĩ, tôi có thể thử mạo hiểm một lần. Nếu không thừa dịp còn trẻ, làm ra chút chuyện gì đó rung động lòng người, thì thật sự già rồi. Cô nói sao? Diệp Mị.”

“Lời nói trước sau mâu thuẫn, tôi có thể hiểu cô là suy nghĩ nông nổi sao?!” Diệp Mị vẫn châm chọc như cũ.

“Không rối rắm những chuyện không vui lúc trước, chúng ta đều là những người rất có mục đích. Cho nên cần gì lãng phí thời gian trên những chuyện không quan trọng kia. Hiện giờ tôi chỉ hỏi cô, cô còn muốn lấy được Cố Tử Hàn không?” Kiều Tịch Hoàn nói trúng tim đen, không nói thêm lời khác.

Diệp Mị buông mỹ phẩm trên tay, sửa sang xong bỏ lại vào trong giỏ xách, quay đầu đối mặt với Kiều Tịch Hoàn, nói từng câu từng chữ, “Cô định hợp tác như thế nào?”

“Để cho tôi thuận lợi ở lại Cố thị, tôi để cho cô ngồi lên vị trí nhị thiếu phu nhân nhà họ Cố.”

Diệp Mị nhíu mày một cái.

Lòng đang dao động, mặt không lộ vẻ gì.

“Thế nào? Không tin năng lực của tôi.” Kiều Tịch Hoàn dụ dỗ cô ta, “Con trai của Cố Tử Hàn còn có thể bị tôi đưa đi nước Mỹ, chính là một Ngôn Hân Đồng, cô cảm thấy tôi còn không thể khiến cho cô ta thu dọn đồ đạc rời đi?!”

“Bây giờ cô muốn tôi làm cái gì?” Diệp Mị không lãng phí miệng lưỡi, hỏi thẳng.

“Rất đơn giản, tôi muốn thuận lợi nắm được phương án kế hoạch của tập đoàn Áo Phỉ, tôi biết rõ Cố Tử Hàn đã bắt đầu gian lận sau lưng rồi.” Giọng điệu của Kiều Tịch Hoàn rất chắc chắn.

Tròng mắt Diệp Mị nhìn chằm chằm vào Kiều Tịch Hoàn, người phụ nữ này quả nhiên không đơn giản.

Cô cũng vốn cho rằng Kiều Tịch Hoàn chỉ nhiều đầu óc hơn người phụ nữ xinh đẹp bình thường mà thôi, cũng không có khả năng như trong truyền thuyết thêu dệt! Nhưng không nghĩ tới, năng lực của Kiều Tịch Hoàn, có lẽ vượt ra khỏi phán định của cô.

Cô cắn cắn môi, giống như đang suy tính gì đó, hồi lâu mới lên tiếng, “Đúng, Cố Tử Hàn rất đề phòng cô.”

Nếu nói chuyện hợp tác, cô cũng không cần phải che che giấu giấu.

“Cho nên, tôi cần trợ giúp của cô.”

“Cô nói đi.”

“Phần phương án Cố Tử Hàn lấy đi, tôi cũng muốn cô đổi một phần khác đưa ra ngoài.” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ.

Nếu như mới vừa rồi hiểu biết về Kiều Tịch Hoàn chỉ hơi ngoài ý muốn, giờ phút này chính là rung động kinh thiên động địa, sao Kiều Tịch Hoàn có thể biết được từng cử động của Cố Tử Hàn, nếu như không phải ở công ty Cố Tử Hàn gần như chỉ tin tưởng một mình cô, cô thật sự hoài nghi, bên cạnh Cố Tử Hàn có tai mắt nằm vùng của Kiều Tịch Hoàn.

Người phụ nữ này có mắt nhìn thấu sao?!

“Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi chỉ dùng suy luận logic suy đoán mà thôi, rất dễ nhận thấy, nhìn vẻ mặt của cô, tôi nghĩ tôi đoán đúng.” Kiều Tịch Hoàn nói không chút để ý.

Diệp Mị nhìn Kiều Tịch Hoàn, “Đây hơi phiêu lưu với tôi mà nói. Cố Tử Hàn từng xem phương án này, anh ấy đều rất rõ số liệu bên trong, nếu như nói với đối phương, hai bản không giống nhau, một cách tự nhiên, phương án này ngoại trừ tôi ra thì không có qua tay bất kỳ ai, cuối cùng sẽ trách tội lên đầu tôi, như vậy tôi sẽ được không bù nổi mất rồi.”

“Rất nhiều chuyện đều cần tiền đánh cuộc, không có chuyện gì thành công 100%. Giống như chuyện hợp tác giữa chúng ta, tôi không thể nào cho cô bảo đảm trăm phần trăm rằng hạng mục này tuyệt đối không có sơ hở, cô cũng không thể trăm phần trăm tin tưởng tôi có thể để cho cô ngồi lên vị trí nhị thiếu phu nhân nhà họ Cố. Cho nên... Diệp Mị, cô theo Cố Tử Hàn không chỉ một hai năm, nếu như cô bằng lòng chờ đợi như vậy tôi tuyệt đối không khuyên cô. Nếu như cô cũng cảm thấy chịu đủ rồi, sao không thử đánh cược một lần?!”

Diệp Mị trầm mặc.

Chuyện này quả thật hơi mạo hiểm đối với cô mà nói.

Kiều Tịch Hoàn nhìn vẻ mặt Diệp Mị, lại nói, “Buổi chiều nay tôi đã xác định với nhân viên chuyên nghiệp hạng mục này, xế chiều ngày mai tôi sẽ đi nước Anh thảo luận chuyện hợp đồng, tôi nghĩ chỉ cần thả tin tức này ra, bên kia tuyệt đối sẽ lập tức đi nước Anh. Ngày mai cô có thể kéo dài thời gian đưa qua trước khi bên kia lên máy bay, trong thời gian ngắn ngủi như thế, tôi nghĩ sẽ không khiến cho cô đụng phải chuyện như cô vừa mới nói.”

Diệp Mị mím mím môi, “Kéo dài thời gian?”

“Ừ, cô chắc có khả năng này, không cần tôi dạy cho cô kéo dài như thế nào chứ.” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ.

“Được.” Hình như Diệp Mị đột nhiên nghĩ thông, nói một hơi, “Tôi đồng ý với cô, ngày mai khi nào cô đưa phương án cho tôi?”

“Tôi sẽ cố gắng đưa trước mười rưỡi trưa.”

“Vậy tôi chờ cô.”

Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Diệp Mị đi ra khỏi phòng vệ sinh trước.

Hai người đồng thời đi vào, cho dù như thế nào, cuối cùng sẽ gây chú ý.

Cô không muốn kế hoạch của cô có bất kỳ sơ sót gì.

Mím mím môi, cô cầm điện thoại lên, gọi, “A Miêu.”

“Quản lý Kiều.”

“Đã trễ thế này còn quấy rầy cô, có việc xin nhờ cô.”

“Quản lý Kiều, cô cứ việc nói.”

“Về phương án tập đoàn Áo Phỉ, bản thảo phương án này do cô bắt đầu viết tay, tôi sẽ gửi một chút số liệu qua điện thoại di động cho cô, cô chỉnh sửa số liệu trên phương án bản thảo ban đầu theo số liệu tôi gửi cho cô, sau đó cô chuẩn bị thành bộ tài liệu đạt tiêu chuẩn, trước mười giờ sáng mai đưa cho tài xế của tôi, tôi sẽ gửi số điện thoại cho cô, chuyện này trừ tôi ra, không được nói với bất kỳ người nào khác.”

“Quản lý Kiều yên tâm đi.” A Miêu vội vàng đồng ý.

“Cám ơn.”

“Không khách khí, tôi lập tức đến công ty làm thêm giờ.”

“Được.”

Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, cô hít sâu, một lần nữa nhìn mình trong gương, đi ra phòng vệ sinh.

Đi qua một đoạn hành lang thật dài, bước chân của Kiều Tịch Hoàn đột nhiên dừng lại.

Nếu như không nhìn lầm, người đứng cách đó không xa hơi giống Ngôn Hân Nghiên, chỉ có điều giờ phút này trang phục rõ ràng diêm dúa một chút, dáng vẻ khác một trời một vực khi đến đại viện nhà họ Cố.

Cô cau mày.

Hình như Ngôn Hân Nghiên ở bên kia cũng phát hiện ra Kiều Tịch Hoàn, trên mặt cô ta hiện lên nụ cười lạnh lùng, đạp bước chân về phía cô, dừng trước mặt cô, hỏi, “Rất bất ngờ khi nhìn thấy tôi?”

Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ cô ta, “Tôi cho rằng cô ít nhất cũng nên bị cấm túc rồi.”

“Cấm túc? Trừng phạt như vậy không khỏi quá nhẹ rồi!” Ngôn Hân Nghiên vô cùng châm nhọc.

Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ta.

“Tôi nghe nói bây giờ cô đang diễu võ dương oai ở nhà họ Cố, đưa con trai của Ngôn Hân Đồng đi, lại còn quơ tay múa chân ở Cố thị, chèn ép Cố Tử Hàn khắp nơi.” Ngôn Hân Nghiên hỏi từng câu từng chữ.

“Cô nghe ai nói?”

“Nghe ai nói có quan trọng không? Sự thật như vậy là được.” Ngôn Hân Nghiên tàn nhẫn hung hăng nói xong, “Tôi thật sự hy vọng có một ngày, cô có thể khiến cho Ngôn Hân Đồng và Cố Tử Hàn, cùng với mọi người nhà họ Ngôn, chết không có chỗ chôn.”

Kiều Tịch Hoàn cau mày nhìn vẻ mặt dữ tợn của Ngôn Hân Nghiên.

Ngôn Hân Nghiên không tiếp tục nhiều lời nữa, xoay người rời đi.

Ngôn Hân Đồng, Cố Tử Hàn thậm chí là người nhà họ Ngôn rốt cuộc đã làm gì Ngôn Hân Nghiên, khiến cho cô ta căm hận những người này sâu đến tận xương tủy như vậy?!

Cô đảo vòng tròng mắt, không rảnh nghĩ sâu.

Cho tới bây giờ cô đều không thích suy nghĩ quá nhiều về người không quan trọng.

Xoay người đi vào trong phòng bao.

Kiều Tịch Hoàn vừa xuất hiện, Cố Tử Hàn đã cố ý nói, “Chị dâu cả đi ra ngoài lâu vậy, là uống nhiều quá không thoải mái sao?”

“Chính là đi toilet thôi. Cám ơn Tử Hàn quan tâm.” Kiều Tịch Hoàn theo lời Cố Tử Hàn nói tiếp, không hề có chút cảm giác không khỏe nào.

Lời Cố Tử Hàn rõ ràng mang theo vẻ châm chọc Kiều Tịch Hoàn tránh rượu, liền bị Kiều Tịch Hoàn đơn giản hóa giải như vậy.

Tròng mắt anh căng thẳng.

Kiều Tịch Hoàn tự nhiên ngồi ở chỗ của mình, vội vàng chủ động mời rượu, nói chút hình thức.

Mới vừa mời rượu xong, Diệp mị cũng chủ động đứng lên càng không ngừng mời rượu.

Người phụ nữ này, quả nhiên không cần cô dạy cũng biết nên kéo dài thời gian như thế nào.

Theo kiểu uống này của Diệp Mị, không khiến bản thân uống say, liền khiến mình uống chết rồi.

Khóe miệng cô khẽ câu, tâm tình tự nhiên không tệ.

...

Một bữa cơm xong, coi như vui vẻ.

Dù sao chỉ đơn giản là ăn chung, không nói lợi ích, cũng không có quá nhiều mâu thuẫn.

Cố Diệu Kỳ đi cùng lãnh đạo cục thành phố ở phía trước.

Cố Diệu Kỳ tiễn lãnh đạo cục thành phố vào trong xe con, rồi mới trở lại xe của mình rời đi.

Kiều Tịch Hoàn cũng ngồi vào xe Vũ Đại lái, quay đầu lại nhìn Cố Tử Hàn, sau khi anh ta đưa Diệp Mị lên xe, cũng xoay người trở lại khách sạn Giang Hoàng.

Kiều Tịch Hoàn vốn tưởng rằng Cố Tử Hàn để quên đồ, cũng không quá để ý, khi đang chuẩn bị kêu Vũ Đại đi, đột nhiên nhìn thấy lãnh đạo cục thành phố quay xe lại, sau khi dừng lại trực tiếp xuống xe cũng đi vào khách sạn.

Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt chân mày.

Chuyện trùng hợp như vậy, cô luôn không tin là duyên phận.

Cô mím mím môi, nói với Vũ Đại: “Cô chờ tôi một lát.”

Vũ Đại gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn cũng đi theo vào khách sạn Giang Hoàng.

Đi vào sảnh chính, cô liếc mắt nhìn chung quanh, vội vàng đi về phía thang máy, nhìn con số thang máy không ngừng tăng lên, cho đến khu phòng khách cao cấp tầng 22.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, xoay người rời đi.

Có thể xác nhận một điểm, vốn có thể xác định Cố Tử Hàn đang giở trò quỷ gì rồi.

Không cần suy nghĩ nhiều, Cố Tử Hàn nhất định làm chuyện lấy lòng *, muốn thầm lấy lòng lãnh đạo cục thành phố.

(*) nguyên gốc 投其所好: thành ngữ Trung Quốc, đón ý, hùa theo sở thích của người khác (mang ý xấu)

Cô mím môi, trở lại xe, “Đi thôi.”

“Ừ.” Vũ Đại nổ máy xe.

Cố Tử Hàn không ngừng gia tăng núi dựa cho mình như vậy, có lúc không nhất định toàn bộ đều là việc tốt.

Không chừng một ngày kia tòa núi dựa này sẽ sụp đổ!

Cô rất tự nhiên tựa vào trên ghế dựa, không thể không nói, tối nay cô cũng uống chút rượu, rượu hơi nặng, cả người vẫn còn hơi đầu nặng bước nhẹ.

Nhưng cảm giác này giống như say mà không phải say, lai khiến cho cô cảm thấy vừa lòng và thoải mái khó hiểu.

Cô nghĩ, cô đúng là người thích ứng trong mọi hoàn cảnh...

Tùy ngộ nhi an, nếu như, chỗ này thật sự khiến cho cô có thể yên phận được.

Thật ra thì cô cũng có thể lựa chọn lưu lại.

...

Cùng dưới một bầu trời đêm.

Biệt thự nhà họ Diêu.

Diêu Bối Địch dỗ Tiêu Tiếu ngủ, hơi mệt mỏi đi từ trong phòng con bé ra, đi về phía sảnh chính.

Tập quán sinh hoạt của người trong nhà đều rất có quy luật, vào giờ này căn bản đã trở về phòng nghỉ ngơi.

Duy chỉ có, Diêu Bối Khôn.

Thằng nhóc phá phách này, không biết có phải do chênh lệch múi giờ hay không, luôn sống kiểu ngày đêm đảo điên.

Diêu Bối Địch đặt mông ngồi xuống bên cạnh Diêu Bối Khôn, lấy đồ ăn vặt của em trai, tự nhiên hỏi, “Khi nào em quay lại đi học?”

“Không quay lại nữa.” Diêu Bối Khôn cũng không thèm để ý đến đồ ăn vặt bị cướp, vặn eo bẻ cổ tiếp tục xem tiết mục giải trí.

“Em không đi học nữa hả?!” Diêu Bối Địch kêu lên.

“Suỵt, nhỏ giọng chút.” Diêu Bối Khôn vội vàng che miệng chị gái, “Chị định để em bị cha đánh chết sao?”

“Vậy em còn nói không quay lại.”

“Em bị đuổi học rồi.”

“Cái gì?!” Diêu Bối Địch càng lớn tiếng hơn.

“Đại tiểu thư, chị có thể đừng kêu như vậy không.” Diêu Bối Khôn nóng nảy nói, “Em không đi học, cứ không thể tiếp nhận như vậy sao?”

“... Em mới hai mươi tuổi, không đi học thì làm cái gì?!”

“Có thể làm rất nhiều chuyện, ví dụ như chơi game, xem ti vi, tán gái, xã hội đen...”

“Em tự đâm đầu vào chỗ chết hả!” Diêu Bối Địch vỗ một phát lên đầu em trai.

“Đau.” Diêu Bối Khôn ôm đầu mình.

“Đau cũng xứng đáng.” Diêu Bối Địch tức giận nói, “Ngày mai thu dọn đồ đạc quay lại đi học tử tế cho chị.”

“Em thật sự bị đuổi học rồi. Hơn nữa trường học ở nước Mỹ không giống như ở thiên triều chúng ta, có tiền chuyện gì cũng có thể giải quyết, em nhất định không có cách nào đi nước Mỹ học, mọi người chết ý niệm này đi.” Diêu Bối Khôn tỏ vẻ bình lỡ nứt cho bể luôn nói.

“Nếu em để cho cha biết, không đánh gãy chân em không thể.”

“Cho nên chị cũng đừng nói cho cha.” Diêu Bối Khôn tỏ vẻ chuyện đương nhiên.

“Chị nói em...”

“Đừng em em em, em biết rõ chuyện của em, em đã một bó tuổi rồi, sau này em muốn sống như thế nào em biết rõ. Ngược lại chị ấy, chị và anh rể còn bất hòa à?” Diêu Bối Khôn hỏi.

Diêu Bối Địch thu mắt, “Đừng nói tới anh ta.”

“Nhiều năm như vậy, nếu không thì ly hôn đi, em nhìn hai người em đều cực kỳ sợ.”

“Chuyện của người lớn, em không cần quản.”

“Nói giống như lớn hơn em rất nhiều vậy.” Diêu Bối Khôn trợn mắt, còn có vẻ mặt đương nhiên nói.

“Còn không phải sao, người lớn có kinh nghiệm nhiều hơn em.”

Vừa mới bắt đầu Diêu Bối Địch không nghe ra ý tứ, về sau mới nghĩ rõ.

Thằng nhóc hư đốn này, thật sự tất cả đều không e ngại sao?!

“Ở bên nước Mỹ kia rất cởi mở.” Diêu Bối Khôn giải thích, “Chỉ có điều nghe nói hiện giờ Trung Quốc cũng cởi mở, thậm chí còn điên cuồng hơn nước ngoài...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.