Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 81: Q.2 - Chương 81: Chương 13.1: Toàn diện bộc phát (2) Tự chui đầu vào rọ




Editor: Puck

Tòa nhà Cố thị.

Cửa chật chội phóng viên thành đoàn.

Cố Tử Hàn uống cà phê, nhàn nhã tự đắc nhìn phóng viên thành đoàn qua cửa sổ sát đất, nhếch miệng lên nở một nụ cười vô cùng xấu xa.

Anh thật sự vẫn không nghĩ tới, còn có người giúp anh một tay như vậy.

Anh không chút để ý cầm điện thoại di động lên, gọi, “Lăng Phong.”

“Ừ, Tử Hàn.”

“Nhìn thấy tin tức không?” Cố Tử Hàn cười lạnh một tiếng.

“Dĩ nhiên.”

“Vận khí của chúng ta cũng không tệ lắm.”

“Xem ra, hình như là vậy.” Khóe miệng đầu bên kia, cũng kéo ra một nụ cười xấu xa.

“Thư ký của tôi đưa phương án tới cho cậu chưa?” Cố Tử Hàn hỏi.

“Nghe nói còn ở trên đường.”

“Tôi lại thúc giục.”

“Không cần, kịp thời gian, tôi còn một giờ nữa mới lên máy bay.” Tề Lăng Phong nói.

“Được.” Cố Tử Hàn gật đầu một cái, “Chúng cậu nhiều may mắn.”

“Cũng chúc anh nhiều may mắn.” Tề Lăng Phong ý vị sâu xa.

Hai người theo đuổi tâm tư của mình cúp điện thoại.

Cố Tử Hàn nhìn phóng viên dưới lầu một lần nữa, xoay người trở lại trên ghế làm việc.

Hiện giờ Kiều Tịch Hoàn xảy ra xì căng đan lớn như vậy, ở lại Cố thị nữa cũng hơi gượng gạo, cho dù Cố Diệu Kỳ đồng tình, những đồng nghiệp khác cũng sẽ có ý kiến, một người mang theo tin tức tiêu cực mãnh liệt như vậy, làm sao có thể lãnh đạo một công ty đi về phía trước. Huống chi, hợp đồng này nếu vào lúc mấu chốt này đột nhiên bị người nhanh chân đến trước hớt tay trên của cô, dưới hai mặt uy hiếp, theo lẽ thường, cho dù Kiều Tịch Hoàn có khả năng lớn bằng trời đi nữa, cũng khó mà hồi xuân rồi.

Nghĩ tới đây, nụ cười của Cố Tử Hàn rõ ràng hơn.

Cho nên nói Kiều Tịch Hoàn, để cho cô rạng rỡ lâu như vậy đã là ơn huệ lớn nhất đối với cô, cô nên cám ơn mới phải!

Vẻ ác độc chớp tắt trong đáy mắt, anh ngồi chờ, ngư ông đắc lợi.

...

Cũng trong tòa nhà Cố thị, phòng làm việc của trợ lý quản lý phòng thị trường.

Kiều Tịch Hoàn vẫn ngồi bên trong, không có vẻ mặt đặc biệt gì, cũng giống như đang suy nghĩ, vẫn trầm mặc.

Sau khi Milk làm xong chuyện Kiều Tịch Hoàn căn dặn, xuất hiện bên trong phòng làm việc của Kiều Tịch Hoàn, hơi không nỡ nhìn cô, thật sự không biết kế tiếp theo quản lý Kiều muốn làm gì, cắn cắn cánh môi, hơi dè dặt cẩn trọng mở miệng nói, “Quản lý Kiều, bây giờ đã mười một giờ, ba giờ chiều nay chúng ta bay rồi.”

Tròng mắt đen nhánh của Kiều Tịch Hoàn khẽ nhếch lên, cúi đầu lấy điện thoại di động ra, soạn tin nhắn, “Đưa đến chưa?”

“Mới vừa giao cho thư ký của đối phương.”

“Được, cực khổ rồi.”

“Có lợi lẫn nhau mà thôi.”

Kiều Tịch Hoàn tắt nội dung tin nhắn, đúng là “Có lợi” lẫn nhau.

Cô ngước mắt, nhìn Milk đứng trước mặt mình, đột nhiên nói: “Cầm phương án chuẩn bị, chúng ta đi tìm chủ tịch.”

“Không phải đã đưa phương án cho chủ tịch rồi sao?” Milk lại mơ hồ.

Kiều Tịch Hoàn đứng lên từ trên ghế làm việc, đi về phía Milk vỗ bả vai cô ấy, “Yên tâm đi, bây giờ chị vẫn chưa tới mức thần chí không rõ ràng.”

“A, ha ha, em không có ý đó.” Milk cười cười hơi ngây ngốc.

Kiều Tịch Hoàn cũng nở nụ cười, đi ra khỏi phòng làm việc trước.

Nói thật ra, lúc này quản lý Kiều vẫn có thể thoải mái cười như vậy, Milk thật sự bội phục sát đất, người bình thường gặp phải chuyện như vậy, đã sớm hận không thể đâm đầu vào tường.

Milk vội vàng ôm tài liệu, đuổi theo bước chân của Kiều Tịch Hoàn.

Một đường đi tới, bên cạnh quăng tới ánh sáng khác thường.

Vẻ mặt Kiều Tịch Hoàn thậm chí không hề có thay đổi, dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người tỏ vẻ bình tĩnh và tự nhiên kinh người, khiến những ánh mắt có đồng tình, có chê cười, có châm chọc, có lạnh lùng đều lộ vẻ hoài nghi, là người phụ nữ này da mặt hay hay nói vốn không biết cái gọi là xấu hổ và khó chịu, hay người phụ nữ này trời sinh khí phách.

Bước chân dừng trước cửa phòng làm việc của chủ tịch Cố Diệu Kỳ.

Kiều Tịch Hoàn hít thở sâu một hơi, gõ cửa phòng.

“Đi vào.” Bên trong truyền đến giọng nói bình tĩnh của Cố Diệu Kỳ.

Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa vào, nhận lấy tài liệu mà Milk ôm trong tay, nói, “Em ở đây chờ chị.”

“Vâng.” Milk cung kính gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn trực tiếp đi vào, đứng trước mặt Cố Diệu Kỳ, “Chủ tịch, tôi có chuyện cần báo lại với ngài vào lúc này.”

“Lúc này, cô còn báo lại cái gì, còn không mau xử lý chuyện riêng của chính mình, sẽ phải lập tức đi nước Anh.” Hình như Cố Diệu Kỳ vô cùng bất mãn với Kiều Tịch Hoàn hiện giờ chủ yếu và thứ yếu còn không phân biệt được, sắc mặt không khỏi khó coi hơn vài phần, “Cô do tôi một tay mang vào công ty, một tay đề bạt lên, khi các thành viên hội đồng quản trị khác không tiếp nhận cô thì tôi để cho cô lưu lại, khó khăn lắm mới làm ra chút thành tích, hiện giờ lại ra xì căng đan này, cô đừng để cho tôi không ngóc đầu dậy nổi trước mặt hội đồng quản trị.”

“Chính là không muốn gia tăng phiền phức cho ngài, lúc này tôi mới có thể để chuyện riêng cấp bách của mình ở trước mắt xuống, báo lại chuyện về công việc với ngài. Tôi vẫn cảm thấy, cho dù tôi xảy ra chuyện gì cũng là chuyện của cá nhân tôi, chuyện như vậy tôi tự giải quyết là được, tôi không thể làm liên lụy đến công ty, cho nên, suy nghĩ vì đại cục, hiện giờ tôi phải nói ra với ngài, về dự án hợp tác với tập đoàn Áo Phỉ, tôi tự nhận trách nhiệm, xin rời khỏi.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.

Lúc này sắc mặt của Cố Diệu Kỳ rõ ràng không tốt, “Kiều Tịch Hoàn, lúc này, cô còn nói đùa như vậy với tôi!”

“Chủ tịch, ngài trước đừng kích động. Tôi có lý do của tôi.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Tất cả phương án và chi tiết của hợp đồng, tôi đã sửa soạn xong hết toàn bộ. Đây là tất cả tài liệu. Hơn nữa hạng mục này ban đầu sớm nhất là do tổng giám đốc Cố Tử Hàn phụ trách tổng thẻ, khi tôi phụ trách toàn bộ hợp đồng, tổng giám đốc để ý khác thường tham gia toàn bộ quá trình, đây là chuyện mà tất cả các đồng nghiệp tham gia hạng mục này đều biết, cho nên tôi cảm thấy, ở nơi đầu gió đỉnh sóng này, để tổng giám đốc có năng lực siêu cường quen thuộc hạng mục này đón lấy phương án hợp tác trung tâm thương mại Áo Phỉ là thích hợp hơn hết. Mà vào lúc này, vì tạo thành ảnh hưởng quá lớn không tốt với công ty, tôi nên yên tâm xử lý chuyện riêng của tôi.”

Cố Diệu Kỳ trầm mặc một chút, hình như có một khắc lộ vẻ xúc động với bố trí của Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn rất yên tĩnh chờ đợi đáp án của ông ta.

Vào lúc này giờ khắc này, Kiều Tịch Hoàn vẫn có thể giữ vững phần tỉnh táo này, thái độ lo nghĩ vì đại cục quả thật khiến cho ông hơi khiếp sợ và thưởng thức, đối với một người phụ nữ, xảy ra chuyện như vậy mà vẫn có thể có biểu hiện như thế, có thể nói là, nhân tài ngàn dặm mới tìm được một người.

“Cha.” Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Diệu Kỳ tỏ vẻ trầm mặc, dùng thân phận người nhà gọi ông ta, “Xảy ra chuyện như vậy, lúc này, con cần suy nghĩ cách để giải thích, đối với Tử Thần, con không muốn anh ấy bởi vì con mà chịu chút xíu tổn thương nào, như vậy không công bằng với anh ấy, cho nên con kính xin cha, vào thời kỳ đặc biệt này đồng ý với thỉnh cầu của con.” Kiều Tịch Hoàn nói rất chân thành.

Dù là do dự, nhưng nể tình con trai mình, cũng có thể sẽ thỏa hiệp.

Quả nhiên, Cố Diệu Kỳ nhìn Kiều Tịch Hoàn một lúc lau, cầm điện thoại bên cạnh lên, “Gọi Cố Tử Hàn vào giúp tôi.”

Kiều Tịch Hoàn cười một tiếng trong lòng.

Cố Diệu Kỳ có thể làm như vậy, đương nhiên đã bị cô thuyết phục.

Cô không lộ vẻ gì vẫn đứng bên cạnh trong phòng làm việc của Cố Diệu Kỳ, chờ Cố Tử Hàn đến.

Không lâu lắm, Cố Tử Hàn xuất hiện trong phòng làm việc của Cố Diệu Kỳ, khi nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn thì tròng mắt khựng lại một chút, khóe miệng kéo ra một nụ cười khẽ đến không thể phát hiện ra, vẻ mặt chế giễu.

Ở trong lòng Cố Tử Hàn, hiện giờ Cố Diệu Kỳ chắc chắn đang thất vọng về Kiều Tịch Hoàn.

Anh tỏ vẻ rất trầm tĩnh, “Chủ tịch, ngài tìm tôi có chuyện gì.”

“Hai người đều ngồi đi.”

“Vâng.”

Hai người ngồi song song trước mặt Cố Diệu Kỳ.

Cố Diệu Kỳ nhìn bọn họ, cuối cùng thở dài trước, mới lên tiếng: “Hôm nay gặp phải chuyện như vậy, cho dù là về công hay về tư, tôi đều hơi cảm thấy khó có thể tiếp nhận. Từ công việc mà nói, đây đã tạo thành ảnh hưởng nhất định với công ty chúng ta, không xử lý tốt, cũng sẽ có ảnh hưởng tới công ty trên thị trường chứng khoán. Về tư mà nói, Kiều Tịch Hoàn con nhất định là con dâu của cha, con xảy ra chuyện như vậy, làm cha chồng tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, càng không thể bỏ đá xuống giếng, cho nên, cha suy nghĩ thật lâu, Tử Hàn.”

Cố Diệu Kỳ đột nhiên hướng về phía Cố Tử Hàn.

Cố Tử Hàn vội vàng gật đầu, “Chủ tịch, ngài có chuyện gì cần tôi xử lý, xin ngài cứ việc phân phó.”

“Cậu ở Cố thị trong thời gian không ngắn, bình thường Cố thị đưa vào hoạt động đều do cậu dẫn đầu phụ trách, đều giám sát đúng chỗ đối với mỗi hạng mục chỉ tiêu công việc, quả thật khiến cho tôi tránh được rất nhiều phiền toái, khiến cho tôi nhẹ nhõm đi không ít, cho nên tôi quả thật tin tưởng cậu, tôi không cần nói quá nhiều chắc cậu nên hiểu.’

“Đúng vậy.” Cố Tử Hàn vô cùng cung kính.

Trong lòng lại mừng thầm.

Đến bây giờ, rốt cuộc biết, Cố thị này vẫn cần anh tới phụ trách?!

Chính là một Kiều Tịch Hoàn, là cái thá gì!

Cố Diệu Kỳ nhìn Cố Tử Hàn, rất vui mừng gật đầu một cái, tiếp tục nói: “Cho nên dự án hợp tác trung tâm thương mại Áo Phỉ, hiện giờ tôi chính thức giao cho cậu đi làm.”

“Cái gì?” Một khắc kia Cố Tử Hàn thậm chí hơi không khống chế được, không thể tin được.

“Thế nào?” Cố Diệu Kỳ nhìn sắc mặt Cố Tử Hàn biến hóa trong khoảnh khắc kia, chân mày hơi không thoải mái cau lại.

Một khắc kia Cố Tử Hàn cũng cảm nhận được biểu hiện của mình hơi quá đáng, trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh: “Chủ tịch, đây là hạng mục của Kiều Tịch Hoàn, tôi đột nhiên nhúng tay, về công về tư đều không nói được. Chủ tịch ngài ở trong công ty này tuy uy quyền không ai có thể khiêu chiến, nhưng trên xử lý hơi không công bằng, nhân viên phía dưới tự nhiên sẽ có oán trách, sẽ tạo thành ảnh hưởng bất lợi cho ngài. Nếu như ngài giao hạng mục đã gần hoàn thành cho tôi, khó tránh khỏi sẽ có người nói vài lời sau lưng, khi cấp dưới gặp phải chuyện sẽ không kịp thời hỗ trợ giải quyết, ngược lại không để ý cách xa về tình cảm và thể diện, về sau nhân viên đi làm sẽ không có cảm giác an toàn, cảm thấy Cố thị chúng ta lạnh lùng vô tình. Hơn nữa, bản thân tôi cũng không muốn vào giờ phút này lại giậu đổ bìm leo, chiếm lấy thành tích lao động của Kiều Tịch Hoàn.”

Cố Tử Hàn nói nghiêm trang, đường hoàng, nhưng cẩn thận phát hiện, cũng sẽ cảm thấy trong miệng mồm có phần gấp gáp và hốt hoảng.

Mặt Kiều Tịch Hoàn không đổi sắc nói, “Là tôi tự nguyện xin rút lui khỏi hạng mục, không phải ý tứ của chủ tịch. Hơn nữa nhìn chung cả Cố thị, chủ tịch vô cùng tin tưởng anh, mới có thể giao hạng mục này cho anh xử lý, cũng không phải như anh nói, không công bằng. Tổng giám đốc, tôi vẫn cho rằng anh là một người công tư rõ ràng, trước nay luôn là người đứng trên đại cục để nhìn sự việc, không ngờ, cũng sẽ có lúc ‘nhi nữ tình trường’ như vậy, cũng là lần đầu tiên khiến cho tôi lau mắt mà nhìn.”

Kiều Tịch Hoàn nói rất có nghệ thuật.

Cô nói anh ta “Nhi nữ tình trường” dĩ nhiên không phải nói Cố Tử Hàn là một người vô cùng cảm tính, cô chính là chọc anh không đủ khí phách không có phong độ của trời sinh Vương giả, làm việc bó chân bó tay, không thấy được khuynh hướng phát triển của đại cục, cẩn thận không phải là thái độ đối xử của một nhân vật lớn nên có.

Sắc mặt Cố Tử Hàn lập tức thay đổi.

Lúc này, Kiều Tịch Hoàn vẫn có thể đưa cho anh một quân như vậy, anh tự nhiên tức đến cắn răng nghiến lợi, nhưng ở trước mặt Cố Diệu Kỳ, cũng thật sự không thể phát giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.