Editor: Puck
“Là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ như vậy, sao giống như cô hủy bỏ tôi?” Kiều Tịch Hoàn nói, “Tôi vốn cho rằng Diệp Mị cô là đại tiểu thư nhà họ Diệp, dù thế nào cũng sẽ không giống như những người khác, ít nhất tố chất tâm lý cũng tốt hơn nhiều. Hơn nữa tôi vẫn cảm thấy, cô có thiên phú nhìn người, luôn luôn rất thưởng thức cô.”
“Tố chất tâm lý của tôi được xây dựng ở phần tin tưởng của tôi đối với cô, về phần mắt nhìn người, tôi nghĩ chính là lần đầu tiên tôi mắt vụng về ở trên người cô.” Diệp Mị gằn từng chữ.
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, thẳng thừng mở miệng, “Ai nói, tôi không đưa một phần hợp đồng thật sự cho Tề Lăng Phong.”
“...” Diệp Mị khựng một chút, “Cô có ý gì?”
“Phần hợp đồng lúc sau tôi để người đưa cho cô, không chỉ có bản thảo hợp đồng sửa đổi cuối cùng trước mắt của Cố thị, còn tăng thêm tài liệu bổ sung hoàn thiện, bảo đảm Tề Lăng Phong có thể nắm bắt được đầy đủ mọi thứ hợp đồng. Diệp Mị, rất nhiều khi, tôi làm việc còn thấy xa hơn cô.”
Khoảnh khắc kia, Diệp Mị giống như á khẩu không trả lời được.
“Nói nhiều với cô như vậy, chính là để cho cô hiểu, hợp tác với tôi là cô đúng. Không tin, chúng ta nhìn kết quả.” Kiều Tịch Hoàn nói rất tùy ý, “Cô sẽ hiểu, thật ra thì cô một mực muốn yêu sống yêu chết Cố Tử Hàn, cũng thật ra không hơn gì cái này.”
Vừa dứt lời.
Bên kia đã cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng cười một tiếng.
Cô chưa bao giờ để cho bất kỳ kẻ nào coi thường mình, đây là kiêu ngạo cho tới nay của cô.
Cô đứng lên từ trên ghế làm việc, đi về phía bên cạnh cửa sổ duỗi người.
Cô vặn cổ và bả vai của mình, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Milk ngồi trên ghế làm việc, nhìn Kiều Tịch Hoàn ra ngoài, liền vội vàng đứng lên, “Quản lý Kiều muốn đi đâu à?”
“Đi phòng vệ sinh, sau đó đi gặp phóng viên ở dưới lầu.”
“Như vậy đã gặp phóng viên rồi? Làm cái gì?” Lúc này như vậy đi gặp phóng viên, đó không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?! Hiện giờ vấn đề phóng viên sẽ có nhiều kịch liệt, phóng viên bây giờ có bao nhiêu sắc bén, mặc dù cô chưa từng nhìn heo chạy trốn, cũng từng nhìn heo chạy trên đường, cho nên không khỏi hơi lo lắng.
“Chịu ngược.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.
Milk càng thêm kinh hãi.
Đây là có khuynh hướng chịu ngược?!
Kiều Tịch Hoàn đi vào phòng vệ sinh, tẩy trang toàn bộ trên mặt, cho dù tẩy trang hết, nhưng gương mặt tinh sảo này của Kiều Tịch Hoàn vẫn đẹp đến rung động lòng người như cũ, cô hít sâu, đi từ trong phòng vệ sinh ra.
Milk đã đứng ở cửa đợi cô rồi.
Hai người cùng đi xuống lầu dưới.
Vừa xuất hiện ở sảnh chính, những phóng viên vốn chờ đợi đã hơi mệt mỏi liếc mắt nhìn thấy cô, trong nháy mắt giống như cắn thuốc lắc, chợt đứng lên từ trên mặt đất, lại bắt đầu vây kín lấy cửa toàn nhà, đèn flash vô số, chỉ sợ bỏ lỡ điều gì.
Kiều Tịch Hoàn một mực nghĩ, mình rốt cuộc lấy được năng lực lớn như thế nào có khả năng khiến cho nhiều phóng viên chặn ở cửa như vậy?
Trong khoảng thời gian này, Thượng Hải thật sự không có tin tức gì hot sao? Vì sao cô một người dân bình thường như vậy, tiêu phí tinh lực lớn như thế.
Cô đi tới cửa.
Các phóng viên càng thêm đông đúc, ùn ùn kéo tới.
Nhân viên an ninh liều mạng chặn cửa, Kiều Tịch Hoàn đứng trong bộ phận an ninh, một vị trí ngược lại tương đối an toàn.
Đèn flash không ngừng chụp gương mặt trắng nõn của cô, cô cứ kinh ngạc nhìn phóng viên trước mắt, không cười không khóc không làm khó, cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ như vậy.
Bên tai vang lên tiếng phóng viên, bén nhọn kích động, “Kiều Tịch Hoàn, người trong video có phải là cô không, người đàn ông kia có phải là cậu ruột của cô không?”
“Kiều Tịch Hoàn, lần trước ngộ sát vào ngục, bây giờ bị lộ video thiếu lễ độ, đối với cuộc sống của cô, cô có ý kiến như thế nào?”
“Kiều Tịch Hoàn, hiện giờ một mình xuất hiện ở cửa, người nhà họ Cố không có ai đứng cạnh cô, có phải bởi vì bọn họ cực kỳ bất mãn với cô không?”
“Kiều Tịch Hoàn, nghe nói Cố Tử Thần là một người tàn tật, tàn tật từ thân dưới. Thân thể không mãn nguyện, có phải là nguyên nhân khiến cho cô làm nhiều hành động điên cuồng như vậy không?”
...
Trí tưởng tượng và năng lực xuyên tạc của phóng viên, thật sự khiến cho người bình thường theo không kịp.
Cô đứng ở đó, một chữ không nói, cứ trầm mặc đứng đó, không nhúc nhích.
Cô nghe phóng viên nêu câu hỏi, không trả lời.
Cô bị máy quay phim, máy chụp hình không ngừng quay chụp, không né tránh.
Phóng viên điên cuồng đặt câu hỏi liên tục, người trước ngã xuống, người sau đứng lên.
Kiều Tịch Hoàn không hề lộ chút cảm xúc, cứ thẳng tắp đứng đó, như tượng gỗ búp bê.
Phóng viên hơi nổi giận, hỏi nhiều như vậy, lại không nhận được một đáp án, lời nói hơi không tốt bật thốt lên từ trong miệng: “Kiều Tịch Hoàn cô là người ngu sao? Kích thích quá mức sao? Sao không nói chuyện!”
“Kiều Tịch Hoàn, cô đây là có ý tứ gì, cứ đứng ở đây như vậy, cô không giải thích được à!”
“Quả nhiên là ngực lớn nhưng không có đầu óc, ngu quá mức.”
...
Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn khẽ nhúc nhích, cánh môi khẽ mở, nói, “Tôi sợ các người còn chưa nói hết, cắt đứt lời tôi muốn nói, cho nên bây giờ tôi muốn lẳng lặng chờ mấy người nói xong vấn đề, mới mở miệng nói lời tôi muốn nói. Chỉ có một mình tôi, các người nhiều người như vậy, giọng nói của tôi dễ dàng bị giọng của mấy người bao trùm, ít ra tôi cảm thấy, như vậy sẽ kéo dài thời gian của mọi người. Nếu như bây giờ mấy người cảm thấy hỏi xong, tôi nghĩ có thể nói.”
Phóng viên đột nhiên giật mình, lần đầu tiên có một cảm giác đổi khách thành chủ.
Lần đầu tiên có người nhẹ nhàng nói hai câu như vậy đã khiến phóng viên ngậm miệng, còn ở nông nỗi không thể không ngậm miệng.
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn khẽ mỉm cười, nụ cười nhìn qua có vài phần nghĩ một đằng nói một nẻo, kéo ra thật sự rất miễn cưỡng, “Xem ra, mấy người không có gì để hỏi nữa. Đã như vậy, tôi liền nói một chút chuyện của tôi thôi.”
Phóng viên trừng mắt, chỉa máy ghi âm và microphone lại gần thêm một chút.
“Người trong video là tôi không sai. Người muốn xâm phạm tôi là cậu ruột của tôi, cũng không sai. Nhưng mấy người hơi lầm một chút rồi. Thứ nhất, cô gái nhỏ trong video đó không phải tự nguyện, mà bị xâm phạm, cho nên không gọi là tình yêu cấm kỵ, tôi vẫn biết ‘yêu’, ‘yêu’ ít nhất là hai bên cam tâm tình nguyện, nhưng rất dễ nhận thấy, cô gái kia bị ép buộc. Thứ hai, khi đó không phải đã làm, mà là chưa hoàn thành. Cho nên tôi rất muốn cám ơn cha của tôi và mẹ kế của tôi với em gái con mẹ kế, là bọn họ kịp thời trở về giải cứu tôi năm đó mới chỉ mười bảy tuổi, hơn nữa tôi còn đặc biệt nhấn mạnh cám ơn mẹ kế của tôi là nữ sĩ Dụ Tĩnh, không phải năm đó bà thuyết phục cha tôi không cần đưa cậu tôi đi đồn công an tiếp nhận trừng phạt của pháp luật, thậm chí còn cho cậu tôi một số tiền lớn để ông ta tiêu diêu tự tại, đoạn lịch sử uất ức và tủi nhục này hẳn đã sớm lộ ra ngoài, tôi cũng sẽ không có chuyện cho tới bây giờ mới tiếp nhận ánh mắt khinh bỉ của người đời, cho nên, tôi tự nhận tôi tiêu dao nhiều năm như vậy.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ, lời nói không nhiều lắm, nhưng lượng tin tức lớn như siêu nhân.
Khiến phóng viên trong chốc lát còn không hiểu tới.
“Đúng rồi, cuối cùng tôi còn muốn nói một câu, mẹ kế của tôi nữ sĩ Dụ Tĩnh đối xử với tôi rất tốt, bà luôn lo lắng thời kỳ trưởng thành của tôi sẽ phản nghịch, sẽ học cái xấu, cố ý lắp đặt camera giám sát quá trình trưởng thành của tôi, cho nên đến bây giờ, tôi cảm thấy tôi không đi đường ngoằn ngoèo lớn lên, đều là công lao của mẹ kế tôi.”
Phóng viên nhìn Kiều Tịch Hoàn, hình như còn chờ đợi cô tiếp tục nói ra.
Vừa mới bắt đầu không nghe rõ, hiện giờ đã làm rõ ràng hết.
Trừ việc Kiều Tịch Hoàn giải thích mình mới không biết vô liêm sỉ xảy ra quan hệ với cậu ruột của mình như vậy ra, còn từng câu từng chữ châm chọc mẹ kế của mình đã từng làm những chuyện gì với mình.
Hơn nữa, người hơi thông minh một chút cũng có thể nghĩ đến, nếu video này quay chụp ở trong nhà, như vậy người lộ ra ngoài kia, không thể nghi ngờ, chính là mẹ kế của cô Dụ Tĩnh.
Cách nói chuyện thông minh lại có nghệ thuật như vậy, thoát khỏi hiềm nghi của mình, lại chĩa mũi dùi về phía người khác, quả nhiên không phải là hạng người đơn giản.
Kiều Tịch Hoàn nhìn phóng viên tức cười, đột nhiên cúi sâu người chào, nghênh ngang rời đi.
Milk đuổi theo sát bước chân của Kiều Tịch Hoàn.
Hai người đi vào thang máy.
Milk vụng trộm nhìn sắc mặt Kiều Tịch Hoàn, muốn nói cái gì lại không dám nói.
“Em có điều gì cứ nói đi, nhịn hỏng mình không tốt.” Kiều Tịch Hoàn nói thẳng.
Milk vừa nghe, vội vàng hỏi, “Mẹ kế của chị đối xử với chị như vậy thật không tốt.”
“Ừ.”
“Vậy chị...”
“Nội tâm của chị rất cường đại.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Không có gì không tiếp nhận nổi.”
“Nhưng mà...” Milk nhìn cô, “Chị cũng nên hận chết mẹ kế chị chứ.”
“Cho nên mới muốn, ăn miếng trả miếng.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ.
Milk nhìn Kiều Tịch Hoàn.
Một khắc kia, thật sự bị khí thế của Kiều Tịch Hoàn làm cho ngơ ngẩn.
Thang máy đột nhiên mở ra, Kiều Tịch Hoàn đi vào.
Mới vừa ngồi vào chỗ làm việc, trực tiếp nói với Milk, “Em gọi điện thoại cho Doãn Tường, kêu cậu ta liên hệ với chủ biên Ngụy Dũng của tuần san tài chính và kinh tế Tân Bình Quả, chị có chuyện muốn nói với anh ta.”
“Vâng.” Milk liền vội vàng gật đầu.
Hiệu ứng giải trí.
Sẽ giải trí, mới có hiệu ứng.
Cô nhíu chặt mày.
Không bao lâu, Doãn Tường từ dưới lầu đi lên, đi vào phòng làm việc của cô, “Đã vừa gọi điện thoại cho Ngụy Dũng, anh ta nói bất cứ lúc nào cũng rãnh rỗi, hoan nghênh chị gọi điện thoại liên lạc với anh ta.”
“Ok.” Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên.
Ban đầu gây ra vụ Hoàn Vũ, để cho đối phương kịp thời rút lui, bảo đảm an toàn cho tuần san của bọn họ và bảo đảm chức vụ cho cá nhân Ngụy Dũng, xem ra Ngụy Dũng ôm lấy một phần lòng cảm kích với cô.
Cho nên bây giờ cô muốn đòi lại phần ân tình này, cũng không phải việc khó.
“Cậu đi ra ngoài trước đi.” Kiều Tịch Hoàn nói với Doãn Tường.
“Quản lý Kiều, em tới chỉ muốn nói cho chị biết, em vẫn luôn đứng về phía chị, chị có chỗ nào cần giúp một tay cứ việc nói bất cứ lúc nào, em nhất định sẽ dốc hết toàn lực.” Doãn Tường nói rất khẳng định.
“Có một lời này của cậu là được. Về sau khi có chuyện gì, tôi tự nhiên sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
“Vâng.”
“Đi ra ngoài đi.”
“Dạ.”
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Doãn Tường rời đi.
Chuyện lần này đi qua, cô quả thật nên gia tăng nhân viên trong tay mình.
Tròng mắt hơi đổi, cầm điện thoại lên, “Anh Ngụy.”
“Hoàn Hoàn.” Bên kia rất tự nhiên, giọng nói cũng giống như thân thiết.
“Em xảy ra chút chuyện.”
“Nghe nói.” Ngụy Dũng rất khảng khái, “Anh đây có thể giúp được chỗ nào em cứ nói là được.”
“Em nghe nói anh am hiểu nhất chính là viết tự truyện.”
“Nhưng mà... Tự truyện do anh viết, cũng không phải tùy tiện là ai cũng có thể có tư cách này.” Ngụy Dũng cố ý nói.
“Vậy là em đây, có thể có vinh hạnh này không?”
“Rất vui ra sức vì em.” Bên kia rất thản nhiên.
“Như vậy, buổi chiều có rảnh không? Chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
“Biết bây giờ em rất gấp gáp, sau khi cơm nước xong anh sẽ đi qua tìm em.”
“Cám ơn.” Kiều Tịch Hoàn vô cùng cảm kích.
“Không khách khí, cúp trước.”
“Bye bye.”
Kiều Tịch Hoàn nhìn hiển thị kết thúc trò chuyện.
Đóng mình lại, chèn ép người khác.
Lịch sử nói cho chúng ta biết, phải như vậy, mới có thể, hạc trong bầy gà!