Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 97: Q.2 - Chương 97: Chương 17.3: Toàn diện bộc phát (6) Thưa nhưng khó lọt




Editor: Puck

Kiều Tịch Hoàn giả bộ như không nhận ra, còn có ý tốt nói, “Em dâu, em ngồi máy bay lâu như vậy, nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi đi, chị nghĩ ngày mai Tử Hàn cũng sẽ về nước rồi, em dưỡng tốt tinh thần mới có tinh lực chăm sóc cho cậu ấy đúng không?”

Ngôn Hân Đồng hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Người phụ nữ này, dựa vào cái gì mà có thể diễu võ giương oai như vậy, dựa vào cái gì!

Hơn nữa sở dĩ Cố Minh Lý bị đưa đi nước Mỹ, toàn bộ đều là “Công lao” của Kiều Tịch Hoàn, khoảng thời gian đến Mỹ, cô càng nghĩ càng giận, nhìn Cố Minh Lý nhỏ như vậy một mình ở nước ngoài đi học, nhớ tới Cố Minh Lộ vẫn có thể ở nhà diễu võ giương oai như vậy càng thêm rất không dễ chịu, cô không cho Kiều Tịch Hoàn chút dạy dỗ, cô thật hận không thể đập đầu chết!

Hai người một trước một sau đi vào sảnh chính.

Tề Tuệ Phân đang ở sảnh chính xem ti vi, tin tức về Kiều Tịch Hoàn cũng đã được đài địa phương ở Thượng Hải tiến hành đưa tin toàn bộ quá trình, cả hình ảnh cực kỳ động lòng người, khi Tề Tuệ Phân thấy Kiều Tịch Hoàn trở lại, thái độ dĩ nhiên nhiệt tình chút, vội vàng chào hỏi, “Hoàn Hoàn, con mau tới đây, nhìn xem truyền thông tán dương con như thế nào, nói con dùng cách thức pháp luật bảo vệ mình thật tuyệt vời, đáng giá để cho những người gặp phải tổn thương như vậy tham khảo học tập…”

Kiều Tịch Hoàn cười đi về phía Tề Tuệ Phân, ngồi bên cạnh Tề Tuệ Phân xem tin tức trên ti vi.

Từ đầu đến cuối Ngôn Hân Đồng đều không được Tề Tuệ Phân hỏi qua một câu, thời gian cô rời đi Thượng Hải đã có một tuần rồi, Tề Tuệ Phân nhìn thấy lại không hề có chút biểu hiện nào, hướng về Kiều Tịch Hoàn rõ ràng là nhiệt tình quá mức.

Nghĩ tới đây, trong lòng khó chịu, hết sức hung ác nắm ngón tay.

Nhưng Ngôn Hân Đồng ở nhà họ Cố cũng không phải trong ngày một ngày hai, cô cũng có phương pháp lấy lòng Tề Tuệ Phân, cô âm thầm hít sâu, để cho mình không lộ ra bất kỳ khác thường nào, kéo ra nụ cười đẹp mắt nhất, “Mẹ, con đã về.”

Nói xong, cũng rất tự nhiên đi tới.

Tề Tuệ Phân quay đầu liếc mắt nhìn Ngôn Hân Đồng, tỏ vẻ hứng thú không lớn.

“Khi con ở nước Mỹ cũng chú ý tới tin tức của chị dâu cả. Thật không nghĩ tới trước kia chị dâu cả gặp nhiều cảnh ngộ như vậy, vốn cũng định sớm chạy về, cho dù không giúp được gì, nhưng cho chị ấy chút khích lệ suy cho cùng vẫn tốt, nhưng Minh Lý ở nước ngoài không quen, con chỉ có thể ở bên cạnh thằng bé thêm mấy ngày, để cho thằng bé mau chóng thích ứng với hoàn cảnh, nên trì hoãn thời gian trở về, chị dâu sẽ không trách tội đúng không.” Ngôn Hân Đồng nói một phen nhưng nói được thỏa đáng.

Kiều Tịch Hoàn vội vàng nói, “Làm sao có thể, em dâu có việc bận, chị đương nhiên lý giải được. Ngược lại nói đến Minh Lý, Minh Lý ở bên kia như thế nào? Nghe nói cũng tìm giáo viên tốt nhất trường học tốt nhất đi học.”

Lời Kiều Tịch Hoàn nói cũng vô cùng có kỹ xảo.

Đầu tiên tỏ rõ thái độ của mình, không phải người tính toán chi ly. Sau đó còn độ lượng hơn hỏi thăm tình huống của Minh Lý, hơn nữa đặc biệt cường điệu chính là “Giáo viên tốt nhất trường học tốt nhất”, những lời này dĩ nhiên khiến Tề Tuệ Phân yên tâm, cũng tính toán nói rõ Cố Diệu Ký bố trí rất tốt, không cần thiết phải thay đổi.

Ngôn Hân Đồng giống như không nghe ra tới, tiếp nhận nói, “Hai ngày đầu hơi bài xích, sau đó thì tốt hơn rồi, năng lực thích ứng của Minh Lý thật sự không tệ, mẹ, khi nào có rảnh mẹ cũng qua đó thăm thằng bé, biểu hiện lần này của Minh Lý thật sự vượt quá xa tưởng tượng của con, hơn nữa nó cũng biết mình phạm phải sai lầm, nói về sau bản thân học giỏi rồi, muốn đích thân trở về nói xin lỗi ông bà nội.”

Ngôn Hân Đồng một mực nói giúp Cố Minh Lý, nhưng một chút cô cũng không cân nhắc tới.

Nếu như Cố Minh Lý được bố trí phương thức học tập ở Mỹ rất tốt, như vậy trong một khoảng thời gian rất dài không có cách nào về nước.

Dĩ nhiên, cô tuyệt đối không có lòng tốt nhắc nhở như vậy.

Về tình về lý về công về tư, Cố Minh Lý đi nước Mỹ dù sao cũng khiến cho người ta thoải mái hơn là ở dưới cùng một mái hiên nhà với khỉ con, tính tình khỉ con ít nhiều gì cũng sẽ bị Cố Minh Lý bắt nạt, đến giờ vào khoảnh khắc này cô vẫn có thể nhớ tới một màn kia lúc ngã từ trên cầu thang xuống, nếu thật sự có chuyện gì, cô cũng không biết mình đón nhận như thế nào.

Cho nên, Cố Minh Lý ở lại nước Mỹ, không thể tốt hơn.

“Xin lỗi hay không xin lỗi không quan trọng, quan trọng là Minh Lý biết sai có thể thay đổi. Nhưng chuyện Minh Lý đi nước Mỹ do một tay cha con bố trí, tuy rằng làm hơi cực đoan, nhưng cũng vì tốt cho Minh Lý, trong lòng con cũng không cần có khúc mắc, chờ sau khi đứa nhỏ trưởng thành rồi, nói không chừng còn muốn cám ơn con.” Tề Tuệ Phân gật đầu nói, “Có rảnh mẹ sẽ bớt chút thời gian qua thăm nó, để cho thằng bé không có gánh nặng tâm lý, người một nhà suy cho cùng vẫn là người một nhà.”

“Cám ơn mẹ, con sẽ nói cho Minh Lý.” Ngôn Hân Đồng liền vội vàng gật đầu nói. Đôi mắt liếc nhìn Kiều Tịch Hoàn, mang theo chút khinh thường, phảng phất giống như đang nói, Tề Tuệ Phân vẫn để bụng đến mình và Minh Lý.

Kiều Tịch Hoàn thật sự cảm thấy thỉnh thoảng Ngôn Hân Đồng hành động vô cùng ngây thơ, như vậy còn có thể khoe ra sao?!

Nghe không hiểu, Tề Tuệ Phân có lẽ cũng chỉ nói một câu lấy cớ sao?

Thôi.

Kiều Tịch Hoàn cảm giác mình thật sự không cần phải nói nhiều, cô đứng lên từ trên ghế sa lon, “Mẹ, con hơi mệt, muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút, sẽ không nói chuyện với mẹ và em dâu nữa.”

“Mấy ngày qua cũng quá cực khổ, đi đi, thân thể mệt chết rồi sẽ được không bù nổi mất.” Tề Tuệ Phân có lòng tốt nói.

Kiều Tịch Hoàn mỉm cười gật đầu, đi lên lầu hai.

Mấy ngày nay quả thật hơi mệt.

Chuyện phải nghĩ nhiều lắm, việc phải làm cũng không ít.

Hơn nữa kế tiếp không lâu, có lẽ lại có chuyện khác xảy ra.

Cô có dự cảm.

Khóe miệng nhếch lên, cười nhẹ.

Một khoảng thời gian dài đã quen với tranh đoạt và ứng phó như vậy, cô ngược lại không cảm thấy bài xích gì, mà vô hạn chờ mong.

Đảy cửa phòng Cố Tử Thần ra, người kia vẫn như cũ ở trên sân thượng đọc sách.

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy, quyển sách kia chắc đủ để thứ hàng đó xem cả đời, cô còn nắm lấy, nếu thứ hàng kia chết đi, cô sẽ thiêu quyển sách chôn cùng cho anh ta. nn

Cố Tử Thần thấy Kiều Tịch Hoàn trở về, không biết giờ phút này trong đầu Kiều Tịch Hoàn đang nghĩ cái gì, trên mạt cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, đôi mắt đảo lên, lại cúi đầu, có vẻ thờ ơ.

Kiều Tịch Hoàn cũng cảm thấy không có gì để nhiều lời với Cố Tử Thần, dù sao người đàn ông này, cũng không trông cậy vào có thể giúp cô được bao nhiêu.

Cô cầm lấy áo ngủ tiến vào phòng tắm.

Rất nhanh tắm sạch một chút, nằm vật xuống giường chuẩn bị ngủ.

Ngủ là phương thức tốt nhất để điều dưỡng bản thân, cho dù là tâm linh hay là thân thể.

Rất nhiều khi, sau khi xử lý xong một chuyện lớn, chúng ta thích lựa chọn phương thức này để khiến thân thể và tâm lý của mình đạt được thỏa mãn thật lớn, đây là cô khao mình.

Cô nhắm mắt lại, khoảnh khắc khi đang sắp ngủ, điện thoại đột nhiên vang lên.

Mẹ nó!

Là ai!

Kiều Tịch Hoàn khó chịu lật người qua lấy di động, nhìn hiển thị, miệng cũng không quá tốt, “Diêu Bối Địch, cô tốt nhất có chuyện lớn gì!”

Diêu Bối Địch sợ run một lát, một hồi lâu sau mới hồi hồn nói, “Cô đang ngủ?”

“Bằng không thì sao?!”

“A. Tôi chỉ muốn hỏi cô một chút tình huống vụ án…”

“Cô không phải đã nhìn rõ ràng trên tin tức rồi sao?” Kiều Tịch Hoàn tức giận nói thẳng.

Bên kia cũng không bốc lửa, hình như còn cười cười, “Vậy cô ngủ đi.”

Kiều Tịch Hoàn tức giận cúp điện thoại.

Ghét nhất bị người đánh thức như vậy.

Diêu Bối Địch nhìn hiển thị “Kết thúc cuộc gọi”, nụ cười nơi khóe miệng càng rõ ràng.

Hoắc Tiểu Khê cũng như thế, sau khi xử lý xong một việc, trước tiên để cho mình triệt để nghỉ ngơi một chút, dĩ nhiên mỗi lần sau khi ngủ bị người ầm ĩ, sẽ giống như hiện giờ, vô cùng tức giận.

Chính là Hoắc Tiểu Khê rồi.

Cô cảm thấy, cô đã có thể xác nhận tám phần.



Kiều Tịch Hoàn nằm trên giường, xoay người.

Bị người ầm ĩ, thật sự cực kỳ khó chịu.

Lật người trong chốc lát như vậy, điện thoại đột nhiên lại vang lên.

Kiều Tịch Hoàn thật sự cảm giác mình muốn bùng nổ rồi!

Cô bỗng nhiên bật dậy từ trên giường, tóc bị bản thân cào vô cùng hỗn độn, cả người cực kỳ tức giận đến nói không nên lời!

Giờ phút này Cố Từ Thần vừa đúng từ ngoài ban công tiến vào, liền nhìn thấy một màn “Điên cuồng” như vậy của Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt mày, “Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy dáng vẻ phong tình vạn chủng như thế của chị đây sao?!”

Cố Tử Thần nhíu mày.

Bỗng nhiên rời đi.

Là “Phong tình vạn chủng”?!

Khóe miệng không hiểu kéo ra một chút, mỉm cười đến có thể ngay cả chính bản thân cũng không phát hiện ra.

Kiều Tịch Hoàn cầm điện thoại lên, nhìn hiển thị, “Dụ Lạc Vi, cô muốn làm gì?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.