Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 103: Q.2 - Chương 103: Chương 19.1: Thật sao? Hoắc Tiểu Khê




Phòng khách nhà họ Cố.

Kiều Tịch Hoàn bị Tề Tuệ Phân lôi lôi kéo kéo nói thật lâu.

Làm mẹ, Tề Tuệ Phân vẫn rất suy tính vì Cố Tử Hàn, điểm này cũng không thể chỉ trích nhiều.

Kiều Tịch vẫn gật đầu đồng ý với Tề Tuệ Phân, nói gần nửa giờ, hình như Tề Tuệ Phân hơi mệt về phòng trước.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Tề Tuệ Phân rời đi, mình cũng chuẩn bị lên lầu.

“Kiều Tịch Hoàn.” Ngôn Hân Đồng đột nhiên gọi cô lại.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu lại, “Em dâu còn có chuyện gì? Tối nay em và mẹ nhờ cậy đã đủ nhiều rồi, chị đều nhớ.”

“Em biết rõ bình thường chung đụng giữa hai chúng ta không được tốt lắm, nếu như chuyện lần này chị có thể có khả năng trợ giúp Tử Hàn, em sẽ cám ơn chị.” Ngôn Hân Đồng nói từng câu từng chữ.

“Cám ơn thì chị không có hứng thú, không cần đối địch là được.” Kiều Tịch Hoàn nói rất thản nhiên, duỗi người, “Nhưng mà em dâu, Cố Tử Hàn xảy ra chuyện như vậy, không phải ai nói một hai lời là có thể thuyết phục được. Đừng ôm hy vọng quá lớn.”

“Nói thật dễ nghe, Kiều Tịch Hoàn, chị vốn không muốn giúp đỡ đi.” Ngôn Hân Đồng nghe giọng điệu có ý từ chối của Kiều Tịch Hoàn, cảm xúc vốn vô cùng phiền não lập tức kích động lên rồi, “Chị cố ý muốn thấy tôi và Tử Hàn khó chịu đi.”

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch ra nụ cười lạnh, cô nhìn Ngôn Hân Đồng, “Chị chưa bao giờ nghĩ như vậy, chị luôn tuân theo thái độ gia hòa vạn sự hưng. Em dâu, em đừng áp đặt suy nghĩ của em lên người chị, cái gọi là muốn gán tội cho người thì sợ gì không có lý do, đến lúc đó néu Cố Tử Hàn thật sự có chuyện gì, cho dù chị nhảy vào Hoàng Hà cũng không thể làm rõ được.

“Kiều Tịch Hoàn!” Ngôn Hân Đồng giận đến phát run.

“Nhỏ giọng một chút, bị cha mẹ nghe được, rốt cuộc không được tốt. Minh Lý mới đi nước Mỹ, chị nghĩ em dâu cũng không bằng lòng, bị đuổi đi nhỉ.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ không nhanh không chậm không nặng không nhẹ, lại lộ ra thành phần uy hiếp.

“Tôi không ngu xuẩn như vậy, lặp đi lặp lại nhiều lần bị chị tính toán.” Ngôn Hân Đồng hung hăng nói.

“Em dâu, nói chuyện không thể không che đậy miệng, chị tính toán em khi nào? Nói hơi thẳng thừng chút nhiều lắm chỉ là đề phòng mà thôi.” Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, cười đến hơi châm chọc, cô nói sang chuyện khác, “Thời gian không còn sớm, chị trở về phòng.”

“Kiều Tịch Hoàn…”

“Chị khuyên em cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai Cố Tử Hàn trở lại nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì, nghỉ ngơi dưỡng sức, nói không chừng em còn có thể giúp chú ấy đó?!” Kiều Tịch Hoàn vốn không cho Ngôn Hân Đồng cơ hội nói chuyện, sau khi trực tiếp cắt đứt, bỏ lại lời nói của mình rồi đi lên lầu hai.

Ngôn Hân Đồng nhìn theo bóng lưng Kiều Tịch Hoàn.

Người phụ nữ này, thật sự quá hơi phách lối!

Cô thật sự không tin cô ta có thể diễu võ dương oai lâu!



Kiều Tịch Hoàn không cần suy nghĩ sâu xa cũng biết được giờ phút này Ngôn Hân Đồng nguyền rủa cô như thế nào, thật ra thì cô cũng không cảm thấy có gì không thoải mái, không phải khiến cho người ta phát tiết một chút thôi sao, cô còn chưa tính toán chi li như vậy

Cô dường như trở lại phòng của Cố Tử Thần.

Sau khi Cố Tử Thần tắm xong, chuẩn bị lên giường ngủ.

Buổi chiều Kiều Tịch Hoàn mới tắm rửa, đi phòng tắm rửa mặt đơn giản, nằm bên cạnh Cố Tử Thần.

Hai người yên lặng không nói gì.

Ánh đèn hoàng hôn bao phủ cả phòng.

Kiều Tịch Hoàn híp mắt nhìn ánh đèn kia, nhìn màu sắc thiên biến vạn hóa trong mắt mình kia.

Lúc nhỏ rất thích chơi trò chơi này, chính là nhìn ánh sáng ở một vị trí, chớp chớp mắt, anh sáng giống như ít đi rồi, khi đảo mắt ánh sáng lại giống như biến thành ngắn đi, khi đó luôn thật tò mò tại sao lại xuất hiện tình huống như thế, mỗi lần đều vui không dứt mà chơi trò chơi này.

Hiện giờ trưởng thành, thật ra thì chưa từng truy cứu đến cùng nghi ngờ khi còn bé, cũng rốt cuộc sẽ không có hứng thú chơi trò chơi ngây thơ này. Bởi vì, hiện giờ phải làm, đều là chút chuyện thực tế cần so đo được mất thỏa mãn dục vọng bản thân.

Những ánh sáng đơn thuần và trẻ trung khi còn nhỏ kia, đã qua, thật sự là quá khứ rồi.

Kiều Tịch Hoàn lật người.

Kiếp trước mình sẽ rất ít cảm thán những chuyện không giải thích được này, nhưng sau khi sống lại, cô luôn sẽ nghĩ đến một số chuyện cảm tính gì đó, cô quy cho bởi vì thân thể này quá mức nhạy cảm, nhạy cảm đến khiến cho cô không có cách nào khống chế được suy nghĩ của mình.

“Kiều Tịch Hoàn.” Không gian yên tĩnh, đột nhiên vang lên giọng nam mang theo quyến rũ của Cố Tử Thần.

Kiều Tịch Hoàn cho rằng mình nghe lầm.

Cố Tử Thần bình thường sẽ rất ít khi chủ động nói chuyện với cô.

“Anh gọi em?” Kiều Tịch Hoàn hỏi anh, đang xác định.

“Tôi có phải đã từng nhắc nhở cô, đừng tranh giành với Cố Tử Hàn?” Cố Tử Thần gằn giọng.

Kiều Tịch Hoàn không tự chủ mím mím môi, chân mày hơi nhíu lại, “Cố Tử Thần, chuyện anh nhắc nhở em rất nhiều, em cũng không cần mỗi một chuyện tất cả đều nghe theo anh chứ sao?”

Tròng mắt lạnh lùng cứng cỏi của Cố Tử Thần lóe ra một tia lạnh lẽo.

“Nhưng anh từng nghe em khi nào?” Kiều Tịch Hoàn cười lạnh.

Mọi người hỗ trợ lẫn nhau.

Không có ai có thể uất ức bản thân luôn luôn vì ai đó trả giá tất cả, ít nhất cô không làm được.

“Em sẽ không nghe lời anh.” Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, giọng rất khẳng định, “Cho dù lý do của anh có đầy đủ bao nhiêu, em sẽ không nghe lời anh. Em có tính toán và khát vọng của chính em, em có thứ em muốn có, có vài thứ anh có thể giúp em đấy, nhưng mà lại không giúp em, có vài lúc em có thể làm, anh lại một lần nữa ngăn cản, em nghĩ Cố Tử Thần, chúng ta suy cho cùng không phải người trên cùng một chiến tuyến. Nằm trên một chiếc giường, nhưng mơ giấc mộng không giống nhau, có lẽ một ngày kia, chúng ta sẽ không sống tiếp được nữa, anh nói sao?”

Lời Kiều Tịch Hoàn nói, nghe không ra cảm xúc gì, cứ thanh thanh thúy thúy một mực lẳng lặng bay bổng trong phòng.

Vấn đều của cô chắc sẽ không nhận được câu trả lời của Cố Tử Thần.

Kiều Tịch Hoàn cũng không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời của anh, mà chính cô cũng sẽ không mở miệng nói một chữ.

Không gian đột nhiên trầm mặc đến hít thở không thông, thật lâu dần dần biến mất trong giấc ngủ của hai người.

Kiều Tịch Hoàn nghĩ, tất cả chuyện này, một ngày nào đó sẽ kết thúc.

Có thể coi đến một khoảnh khắc đó, cô nghĩ cô cũng sẽ đi rất tiêu sái.

Cô luôn luôn, như thế.



Hôm sau.

Buổi sáng, Cố Tử Hàn đã trở lại.

Bởi vì là chủ nhật, Cố Tử Hàn không tới công ty, mà về thẳng đại viện nhà họ Cố.

Lúc ấy Kiều Tịch Hoàn đang ở trong phòng khách xem ti vi, không lo lắng thật vui vẻ.

Khi Cố Tử Hàn trở về liền nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã tự đắc như vậy của Kiều Tịch Hoàn, anh đi nước Anh một tuần tới nay cũng cố ý biết được tin tức bên Thượng Hải này, cho nên biết rõ ràng Kiều Tịch Hoàn ở nhà thuận buồm xuôi gió, không chỉ thành công rửa đen bôi trắng mình, còn nhận được ủng hộ của phần lớn người dân Thượng Hải, quan trọng hơn là, vào thời điểm mấu chốt Cố Diệu Kỳ còn hăng hái kéo Kiều Tịch Hoàn một tay, điều này khiến cho anh vốn đang ở nước Anh lại như đứng đống lửa càng thêm thấp thỏm lo âu.

Kết quả hợp đồng giống như bọn họ đã biết, thất bại.

Tập đoàn Áo Phỉ cuối cùng lựa chọn tập đoàn Hoàn Vũ.

Khoảnh khắc khi biết Tề Lăng Phong sẽ không buông tay, Cố Tử Hàn cũng biết hợp đồng này vô vọng, lần này cuối cùng bị Tề Lăng Phong một đường xếp vào bẫy, cũng cuối cùng bị Kiều Tịch Hoàn chiếm tiện nghi.

Tất cả kế hoạch anh bố trí cũng bị Kiều Tịch Hoàn làm cho rối tinh rối mù, tất cả lúc trước anh nghĩ về kết cục của Kiều Tịch Hoàn và kết quả dường như sắp ứng lên người chính anh.

“Tử Hàn, em trở về rồi.” Kiều Tịch Hoàn quay đầu, nhìn Cố Tử Hàn xách theo hành lý, gương mặt lạnh lẽo.

Cố Tử Hàn nhíu mày một cái, xách theo hành lý lên thẳng lầu.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Cố Tử Hàn, ý cười trên khóe môi càng ngày càng sâu.

Chuyện xảy ra lần này, ngược lại cho cô một kết quả hài lòng không kịp chuẩn bị, một mặt trấn áp địa vị và thế lực của Cố Tử Hàn ở Cố thị, trải qua lần đàm phán hợp đồng thất vọng này, dù ít dù nhiều Cố Tử Hàn sẽ không tiếp tục đứng vững được gót chân trước mặt Cố Diệu Kỳ, hội đồng quản trị và cấp lạnh đạo như trước kia, công ty tự nhiên sẽ có điều thất vọng về anh ta, mà phần thất vọng này sẽ tăng nhanh bước chân của cô. Mặt khác thuận tiện khiến Cố Tử Hàn rời đi vào thời kỳ đặc biệt của cô, chuyện này không thể nghi ngờ khiến cho cô càng có thể đủ tốt đẹp không bị trở ngại xử lý chuyện của mình, lần này chuyện của mình có thể xử lý hoàn mỹ như vậy, Cố Tử Hàn và Tề Lăng Phong không ở Thượng Hải tuyệt đối là một nhân tố có phần rất lớn. Lại nữa, sau lần đàm phán hợp đồng này, quan hệ giữa Cố Tử Hàn và Tề Lăng Phong nhất định sẽ hoàn toàn bùng nổ, Cố Tử Hàn ít đi lá bài chủ chốt Tề Lăng Phong này… Ha ha, về sau đối phó với Cố Tử Hàn, còn không phải là chuyện xử lý trong một phút đồng hồ?!

Kiều Tịch Hoàn vặn eo bẻ cổ.

Có thể có phần thu hoạch này, cô cảm thấy rất hài lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.