Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 110: Q.2 - Chương 110: Chương 20.4: Trời sinh xung khắc




“Chịu đựng.” Cảm thấy cả người Diêu Bối Địch không chịu khống chế, giọng nói lạnh lùng của Tiêu Dạ vang lên trên đầu cô.

Diêu Bối Địch nhịn vô cùng khó chịu.

Cả quá trình quả thật sống không bằng chết.

Không biết đã trải qua bao lâu, lực độ trên tay Tiêu Dạ đột nhiên biến mất.

Diêu Bối Địch chỉ có cảm giác trên lưng mình đau rát, đau đến cô không hề muốn động chút nào.

“Tắm nước nóng, ngày mai nếu như sau lưng còn chưa khỏe, phải đi bệnh viện chụp phim.” Tiêu Dạ ném lại một câu, xoay người chuẩn bị rời đi.

Diêu Bối Địch đột nhiên một phát túm được tay Tiêu Dạ.

Cả người Tiêu Dạ khựng lại một chút.

Diêu Bối Địch nâng đầu từ trên ghế sa lon lên, cả người cũng khó khăn ngồi dậy, váy của cô tự nhiên buông thõng xuống, che lấy thân thể cô, nhưng lại bởi vì không có áo ngực cột lại, một khắc kia dường như có chút như ẩn như hiện…

Cô kéo tay Tiêu Dạ, chịu đựng đau đớn sau lưng để cho mình đứng dậy, mặt đối mặt nhìn anh.

Cô đột nhiên nhón chân lên.

Giơ tay lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau chùi cánh môi anh, môi của anh hơi mỏng, mỗi lần mím vào nhau, luôn có một hơi thở khiến cho người ta không thể dựa gần vào.

Cô xoa xoa, dường như cảm giác được mình lau sạch, cô nhắm mắt lại, in cánh môi của mình lên.

Cả quá trình Tiêu Dạ đều rất lạnh lùng, chỉ lạnh nhạt nhìn Diêu Bối Địch, theo dõi cử động của cô, ngầm cho phép cử động của cô.

Hôn, cũng chỉ kéo dài một giây.

Diêu Bối Địch buông anh ra, xoay người định đi.

Dù có tác dụng tâm lý cũng được, ít nhất như vậy, bọn họ liền công bằng.

Cô từng bước từng bước một đi lên lầu, chuẩn bị trở về phòng.

Bước chân rời đi vừa nhấc lên, Tiêu Dạ đột nhiên kéo cô lại, một cái xoay người, một nụ hôn liền nặng nề đè lạ

Không phải như chuồn chuồn lướt nước giống vừa rồi.

Môi lưỡi của anh hung hăng cắn cánh môi cô, dây dưa, xâm nhập…



Kiều Tịch Hoàn rời khỏi “Khê Thủy nhân gia”.

Vũ Đại tới đón cô.

Cô ngồi ở ghế sau, không nói được lời nào.

Vũ Đại nhìn dáng vẻ cô qua gương chiếu hậu, trên xe bốc ra mùi rượu nồng nặc, Kiều Tịch Hoàn uống nhiều rượu.

Là mượn rượu giải sầu?

Cô cũng không cảm thấy người phụ nữ phía sau kia biết làm chuyện điên rồ như vậy.

Chỉ có điều cho tới bây giờ cô đều không phải là người lắm miệng, cho nên cả quá trình vẫn yên tĩnh.

Tới đại viện nhà họ Cố.

Kiều Tịch Hoàn xuống xe.

“Cần tôi đưa cô vào trong không?” Vũ Đại hỏi cô.

Kiều Tịch Hoàn khoát tay áo.

Cô uống nhiều quá, nhưng không say tới mức không thể đi bộ.

Cô xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào biệt thự.

Bây giờ đã khuya lắm rồi, cô thận trọng đi vào phòng khách, lên lầu.

Cho dù như thế nào, để mình uống say nửa đêm canh ba về nhà như vậy, suy cho cùng thế hệ trước sẽ không hiểu được.

Cô hít một hơi, khó khăn lắm đi vào phòng ngủ của Cố Tử Thần.

Vừa mới đi vào, cả người không hề có chút hình tượng nào.

Túi xách cô cầm trên tay một phát ném ra ngoài, cũng không biết ném tới chỗ nào, sau đó bắt đầu cởi giày, cởi áo, cởi quần, không hề có chút kiêng kỵ nào.

Cởi đến chỉ còn lại áo ngực và quần lót nhỏ.

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên dừng lại một chút, ánh mắt cô mê man nhìn về phía giường lớn, thật ra thì cô cũng nhìn không quá rõ ràng người trên giường có mở mắt hay không, trừng to mắt mà nhìn người đàn ông trên giường kia, “Anh không ngủ à?”

Tròng mắt Cố Tử Thần đảo một cái.

Người phụ nữ này vừa vào cửa, túi xách một phát bay lên người anh, anh nhẫn lại nhịn.

Tiếp theo cứ nhìn người phụ nữ này bắt đầu điên cuồng cởi quần áo, cởi đến dáng vẻ như hiện tại.

“Cố Tử Thần, anh có muốn nhìn thân thể của em một chút không?” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nở nụ cười, cười hề hề như trộm hỏi.

Cố Tử Thần không nói gì.

“Rất muốn đi.” Kiều Tịch Hoàn đặt mông ngồi trên mặt đất, bám lấy đầu giường nhìn người đàn ông trên giường, “Thật ra thì em rất hài lòng với vóc người thân thể này, chỗ nên có đều có, chỗ không nên có cũng không có, tự em nhìn cũng phun máu mũi…”

Kiều Tịch Hoàn tự nhiên nói, nói không chút cố kỵ.

Cố Tử Thần cau mày lại.

Kiều Tịch Hoàn uống đến thần chí không rõ sao?!

“Chỉ có điều không biết thân thể này chịu được bao nhiêu đàn ông…” Kiều Tịch Hoàn như có điều suy nghĩ nghĩ tới, lại tự lẩm bẩm, “Thân thể tốt đẹp như vậy, thật ra thì coi như nhiều đàn ông một chút, cũng sẽ không bị người ghét bỏ đi…”

“Đáng tiếc, em chưa từng thử một lần…” Kiều Tịch Hoàn nằm trên đầu giường, hơi phiền muộn nói.

Người phụ nữ này rốt cuộc đang ở đây nói cái gì?!

Cố Tử Thần thật sự sắp không chịu nổi.

Trên người có mùi rượu lớn như vậy, cũng không đi tắm, nằm ở đầu giường của anh làm cái gì?!

Càng khiến cho anh hỏng mất chính là, hình như anh nghe được tiếng hít thở đều đều của người phụ nữ này. d1en d4nl 3q21y d0n

Tư thế này, cũng có thể ngủ.

Anh khẽ nâng thân thể mình lên nhìn dáng vẻ lúc này của Kiều Tịch Hoàn, mặc một quần lót nhỏ ngồi trên nền nhà sáng ngời, thân thể nằm bên cạnh giường anh, cứ ngủ được tự nhiên đàng hoàng như vậy…

Cố Tử Thần nhịn lại nhịn.

Thật sự chịu đủ người phụ nữ này rồi, không giải thích được.

Anh nằm xuống, dịch vào bên trong một chút, ngủ.

Anh không có lòng tốt chuyển cô lên như vậy.

Anh xoay người, đưa lưng về phía cô.

“Cố Tử Thần, anh nói sao anh cứ độc ác như vậy?!” Sau lưng, đột nhiên vang lên giọng nói căm thù đến tận xương tủy của Kiều Tịch Hoàn.

Cố Tử Thần không quay đầu lại.

“Bà đây cho dù bị lạnh chết anh cũng sẽ không quan tâm tới đi!” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên đứng lên từ bên giường, say lảo đảo đi vào phòng tắm.

Cố Tử Thần quay đầu nhìn về phía phòng tắm.

Người phụ nữ, rốt cuộc vẫn không giống như trước kia.

Rất không giống nhau.

Rốt cuộc, là biến hóa như thế nào?!

Rốt cuộc, tại sao phải biến hóa?!

Thật sự là một điểm lờ mờ sao?!

Không bao lâu.

Cửa phòng tắm mở ra.

Kiều Tịch Hoàn mặc một bộ áo ngủ từ phòng tắm ra ngoài leo lên giường của anh, ngủ.

Không gian yên tĩnh.

Kiều Tịch Hoàn không dám nhắm mắt lại, bởi vì nhắm mắt lại sẽ lựa chọn long trời lở đất, rất dễ dàng khiến mình phun ra.

Cô liền mắt nhìn chằm chằm ánh đèn màu vàng nhạt, đột nhiên mở miệng nói, “Cố Tử Thần, anh từng có bạn bè không?”

Cố Tử Thần vẫn đưa lưng về phía cô, không nói gì.

“Anh là người có máu lạnh như vậy, chắc sẽ không có bạn bè gì đâu.” Kiều Tịch Hoàn tiếp tục nói.

Cố Tử Thần mím mím môi, chuẩn bị không để ý tới.

“Cho nên sẽ không cảm thấy, có lúc bạn bè mình khó chịu, so với bản thân khó chịu thì còn muốn khó chịu gấp một trăm lần!” Kiều Tịch Hoàn nói, xoay người, đột nhiên sáp lại gần Cố Tử Thần.

Cánh tay liền ôm hông anh, thân thể dán trên lưng anh, anh thậm chí cảm nhận được thân thể có lồi có lõm của cô, kề sát chặt nhau.

“Mỗi lần nói chuyện với anh cảm giác giống như đang nói với một đống không khí.” Kiều Tịch Hoàn oán trách, cái đầu vốn chôn ở gáy anh, lại nói, “Thật muốn có một chỗ dựa vào, là tối nay, cho nên đừng đẩy em ra, được không?”

Thân thể Cố Tử Thần giống như cứng ngắc lại, lại hình như là ảo giác của cô.

Lúc trong dạ dày của cô không thoải mái, đầu cũng hơi choáng váng, căn bản không muốn đi miệt mài theo đuổi.

Ở trong cảm nhận của cô, Cố Tử Thần sẽ không thể có khả năng có một chút phản ứng tới cô.

Người đàn ông này.

Thân dưới bại liệt.

“Ngủ ngon, Cố Tử Thần.” Không đẩy cô ra, khóe miệng Kiều Tịch Hoàn khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại nói.

Thân thể Cố Tử Thần cứng ngắc, làm thế nào cũng không ngủ được.

Bên tai, rất nhanh truyền đến tiếng hít thở đều đều của Kiều Tịch Hoàn.

Cảm thấy Kiều Tịch Hoàn đã ngủ, anh giật giật thân thể định thoát khỏi Kiều Tịch Hoàn, lại nhích vào bên trong ngủ một chút, người phụ nữ này lại càng dựa chặt hơn.

Cuối cùng anh định buông tha.

Chỉ có điều tư thế như vậy, anh rất khó ngủ.

Anh thật ra không nghĩ cái gì, cũng quen để cho cảm xúc của mình ẩn núp như vậy.

Nhưng cuối cùng lại không khỏi mất ngủ.

Đêm vốn càng sâu, cũng không biết trải qua bao lâu, khó khăn lắm cuối cùng ngủ thiếp đi.

Có lẽ mới ngủ không tới hai phút, lại cảm thấy Kiều Tịch Hoàn ở bên cạnh đột nhiên nhảy dựng lên từ trên giường, sau đó chạy vào trong toilet, bên trong truyền đến tiếng nôn mửa tê tâm liệt phế, phun một hồi lâu, người phụ nữ kia mới mơ mơ màng màng ra ngoài nằm trên giường, ngủ.

Yên tĩnh một lát.

Người phụ nữ kia lại nhảy dựng lên chạy vào toilet, lại một trận nôn mửa.

Hết đợt này đến đợt khác.

Đêm hôm đó, nhất định chính là không chơi được.

Cố Tử Thần nắm ngón tay, anh biết anh không nên có bất kỳ một chút nhân từ nào với người phụ nữ này, anh chỉ biết người phụ nữ này rõ ràng chính là cố ý đối nghịch với anh, rõ ràng chính là trời sinh xung khắc với anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.