Editor: Puck
“Tôi biết rõ.” Cổ Nguyên cười cười hơi tịch mịch, “Cho nên, tôi đang nghĩ cách để cho mình tìm được một cô gái tốt, kết hôn, hạnh phúc qua một đời.”
“Nhưng tôi không hy vọng người kia là Cố Tử Nhan.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng câu từng chữ.
“Tại sao?” Cổ Nguyên nhướn mày, “Vì quấy rầy đến cô sao? Cô nghĩ đến hạnh phúc của tôi chính là ích kỷ đến khiến tôi không được xuất hiện trong tầm mắt của cô, ích kỷ đến khiến cho tôi cút càng xa càng tốt, sau đó một ngày nào đó đột nhiên nhớ tới còn sẽ cảm thấy cô vô cùng khảng khái với tôi, bởi vì tôi tìm được hạnh phúc thuộc về chính tôi?!”
Cổ Nguyên nói đến phần sau, thậm chí đã bật cười.
Cười đến ngay cả mình cũng không biết tại sao, hốc mắt lại đỏ.
Kiều Tịch Hoàn nghe lời của Cổ Nguyên, từng câu từng chữ châm chọc, từng câu từng chữ chua cay.
Cô rất ích kỷ.
Cô không muốn Cổ Nguyên và Cố Tử Nhan yêu nhau, bởi vì cô biết Cổ Nguyên không thích Cố Tử Nhan, bởi vì cô biết Cổ Nguyên nhìn thấy cô và người đàn ông khác sẽ khó chịu, cũng bởi vì, chính cô sẽ khó chịu.
Coi như cô ích kỷ như vậy đi, cô không muốn bản thân mình luôn luôn bị tình cảm trói buộc, cô sẽ không buông ra được rất nhiều thứ.
Cô mím môi, hung hăng uống một ngụm rượu, “Cổ Nguyên, Hoắc Tiểu Khê thật sự không tốt, anh không cần thiết phải để cho cả đời mình đều dính lấy trên người cô ấy, cô ấy rất ích kỷ, vô cùng máu lạnh, cô ấy không tim không phổi, không đáng giá được anh yêu như vậy.”
Cổ Nguyên cười lạnh.
“Cô ấy có tốt hay không, tôi có suy nghĩ tôi biết rõ. Kiều Tịch Hoàn, cô có tư cách gì mà đi đánh giá cô ấy?” Cổ Nguyên hỏi cô.
Kiều Tịch Hoàn cắn môi.
Liều mạng cắn.
“Anh biết rõ.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Tôi không biết.” Cổ Nguyên gằn từng tiếng, khí thế bức người.
Kiều Tịch Hoàn cắn môi, nhìn thẳng vào Cổ Nguyên.
“Cô chính là không muốn nói thật sao?” Cổ Nguyên hỏi cô.
Anh cười, cho dù hốc mắt đã đỏ ửng.
Anh bật cười, chuẩn bị rời đi.
“Đúng, tôi là Hoắc Tiểu Khê.” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ với Cổ Nguyên, “Tôi cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy, tôi có thân thể của Kiều Tịch Hoàn lại có suy nghĩ của Hoắc Tiểu Khê. Tôi biết rõ tất cả mọi thứ của Hoắc Tiểu Khê, cũng biết phần lớn trí nhớ của Kiều Tịch Hoàn, tôi chỉ từng thấy xuyên qua như vậy ở trong ti vi và trong tiểu thuyết, tôi không biết tại sao sẽ xảy ra chuyện như vậy!”
Cổ Nguyên nhìn cô, giống như đang từ từ tiêu hóa từng chữ từng câu theo lời của cô.
“Tôi không lừa anh, tôi cũng không biết anh có tin tưởng hay không, tôi thậm chí cảm thấy chuyện mình nói ra như vậy chính là một chuyện hoang đường, nhưng sự thật chính là như thế, Hoắc Tiểu Khê chết rồi, khoảnh khắc khi chết đi, hồn xuyên qua tới thân thể người phụ nữ Kiều Tịch Hoàn này.” Kiều Tịch Hoàn hăng hái nói.
Cổ Nguyên trầm mặc, vẫn trầm mặc.
“Cổ Nguyên.” Kiều Tịch Hoàn gọi tên của anh.
Cổ Nguyên ngước mắt, “Mặc dù nghe không hiểu, cũng cảm thấy chuyện không có khả năng, nhưng mà tôi lại tin tưởng em. Bởi vì trừ lời giải thích này ra, tôi cũng không tìm được từ ngữ nào tốt hơn hình dung tình huống của em, ít nhất ở trong phạm vi khoa học có thể giải thích, em, em không cách nào giải thích.”
“Cho nên, đừng tìm Cố Tử Nhan dây dưa. Tôi biết rõ anh không yêu cô ấy, anh không cần thiết vì tôi mà liên lụy đến hạnh phúc của mình.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Em đã không phải là Kiều Tịch Hoàn, tai sao còn phải ở lại nhà họ Cố? Tại sao còn muốn cùng với người đàn ông khác…” Cổ Nguyên không nói tiếp, trầm mặc hai giây lại đột nhiên nói, “Em có thể đi tìm Tề Lăng Phong, tôi có thể tin tưởng, anh ta không nhất thiết sẽ không tin tưởng.”
Kiều Tịch Hoàn cười.
Cười đến rất là châm chọc, “Anh cho rằng, tôi vì sợ Tề Lăng Phong không tin nên mới không đi tìm anh ta sao? Cổ Nguyên, Hoắc Tiểu Khê chết đi đều do một tay Tề Lăng Phong bày ra! Chính là anh ta, khiến cho tôi biến thành dáng vẻ như thế này!”
“Có ý gì?” Cổ Nguyên không hiểu.
“Bây giờ tôi cũng không muốn giải thích, tôi chỉ biết nói cho anh biết, bây giờ tôi làm tất cả mọi chuyện đều vì khiến cho Tề Lăng Phong nhận được kết cục mà anh ta đáng được nhận, tôi muốn cầm lại một số thứ của tôi!” Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói, giống như thật sự căm hận thấu đáo, cắn răng nghiến lợi.
Cổ Nguyên mím môi, nhìn cô, trầm mặc thật lâu, thật lâu mới mở miệng nói, “Tôi không hỏi bí mật của em, nhưng mà tôi lại muốn hỏi em, nếu như em muốn tất cả của em, em nhận rồi sẽ làm gì? Rời khỏi nhà họ Cố trở lại thân phận ban đầu của mình, hay là nói… Tiếp tục để cho mình, sống cuộc sống của Kiều Tịch Hoàn?”
Kiều Tịch Hoàn trầm mặc.
Cô không biết.
Đã từng nghĩ như đinh chém sắt, lấy được tất cả thuộc về mình, phủi mông chạy lấy người.
Nhưng mà bây giờ.
Cô nhướn mày, “Tôi không nghĩ nhiều như vậy.”
“Lúc này, tôi có thể hẹn trước không? Lúc này tôi có thể chờ em, đợi đến khi em lấy được tất cả lại một lần nữa suy tính đến tôi một chút có được không? Tôi thật sự không vĩ đại như vậy, nhìn em hết lần này đến lần khác rúc đầu vào ngực người khác. Cho tôi một cơ hội, được không?” Cổ Nguyên hỏi cô.
Đây chính là bị đè nén cực kỳ lâu, mới nói ra được lời như vậy.
Cổ Nguyên yêu mình, yêu đến không còn là chính mình.
Hoắc Tiểu Khê lại không tim không phổi, vốn không coi đó là vấn đề.
Cô cắn môi, một khắc kia không hiểu sao lại cảm thấy lòng chua xót.
Cẩn thận ngẫm lại, mình đã từng thật xấu với Cổ Nguyên, rõ ràng biết Cổ Nguyên thích mình, còn vẫn không chút kiêng kỵ xuất hiện trước mặt anh như vậy, rõ ràng biết Cổ Nguyên khổ sở, vẫn ân ân ái ái với Tề Lăng Phong không chút kiêng kỵ dưới đáy mắt của anh..
Cô cắn chặt môi.
Cô định lắc đầu.
Bởi vì cô không có cách nào cho anh một cam kết, bởi vì cô không có cách nào cho bất kỳ ai một cam kết.
Cô nhìn Cổ Nguyên, khoảnh khắc kia trong hốc mắt cũng đỏ ửng, cô nói, “Cổ Nguyên, tôi thật không đáng giá để cho anh làm như vậy.”
“Cho nên, em lại một lần nữa từ chối tôi?” Cổ Nguyên hỏi cô.
Kiều Tịch Hoàn chỉ cắn môi, cắn đến cánh môi đã biến trắng.
“Tại sao tất cả đàn ông đều có thể, riêng tôi không được? Hoắc Tiểu Khê, em nói cho tôi biết, chỗ nào của tôi không được, chỗ nào của tôi khiến em không thích, tôi sẽ đổi hết có được không? Đổi đến khi em thích có được không?” Cổ Nguyên hơi hỏng mất hỏi cô, “Hoắc Tiểu Khê, sao em có thể như vậy, không tim không phổi!”
Đợi nhiều năm như vậy, đợi đến khi cô chết đi, đợi cô không giải thích được mà sống lại, vẫn định như thế sao?!
“Xin lỗi, Cổ Nguyên.” Kiều Tịch Hoàn đứng lên.
Đối với tình cảm của Cổ Nguyên, cô trừ trốn tránh, cô cũng không tìm được cách nào khác đột phá.
Cổ Nguyên nhìn cô, nhìn bóng dáng định rời đi.
Một phát đột nhiên kéo cô lại, vừa dùng lực, Kiều Tịch Hoàn một phát chui vào trong lòng anh, anh cúi thấp đầu, dán chặt với gương mặt cô, anh chỉ cần hơi đi xuống một chút, thì có thể hôn lên cánh môi mềm mại của cô.
“Đừng như vậy.” Kiều Tịch Hoàn nói, cả người hoàn toàn bình tĩnh.
Nói ra lời, cũng bình tĩnh.
Nước mắt theo hốc mắt Cổ Nguyên, từng giọt từng giọt rơi lên mặt cô.
Anh nhìn cô, hai mắt đẫm lệ nhìn cô.
Đời này, trừ Hoắc Tiểu Khê ra, không ai khiến cho anh trôi qua chật vật như vậy.
“Hoắc Tiểu Khê, tôi thật sự thua.” Cổ Nguyên buông cô ra.
Cô không muốn tổn thương anh.
Cho dù, anh bị cô làm cho tổn thương đến thương tích đầy mình.
Kiều Tịch Hoàn đứng thẳng người, đứng ở khoảng cách không gần không xa Cổ Nguyên, yên lặng nhìn dáng vẻ vô cùng khó chịu của Cổ Nguyên, yên lặng nhìn nước mắt của Cổ Nguyên, theo hốc mắt vẫn không ngừng rơi xuốn
Người đàn ông này sẽ không khóc.
Lúc nhỏ bị cô đánh như thế nào, gần như vẫn không rơi một giọt nước mắt.
Cô nghĩ.
Khoảnh khắc khi cô chết, Cổ Nguyên khóc.
Mà bây giờ.
Khi cô một lần nữa từ chối anh, anh lại khóc.
Cả đời này, anh dường như đều ở dưới bóng ma của cô, không ngừng khóc lóc.
Cô đúng là rất xấu.
Cho nên mới phải rơi vào kết cục như vậy.
Cô xoay người, máu lạnh rời đi.
Cách thức xử lý phương diện tình cảm của cô chính là như thế, không níu kéo dây dưa, vô cùng tàn nhẫn.
Cô đi ra khỏi nhà hàng, trực tiếp ngồi vào xe riêng của mình.
Vũ Đại không có chuyện gì ngồi trên xe đợi cô.
Bởi vì cô đã nói, không bao lâu cô sẽ ra.
Quả nhiên, thật sự không lâu lắm.
Cô đảo mắt, nhìn sắc mặt cô gái phía sau rõ ràng không đúng, dưới ngọn đèn mờ ảo, hình như vẫn có thể thấy rõ ràng hai hàng nước mắt.
Hình như Kiều Tịch Hoàn cũng không chú ý tới tầm mắt của Vũ Đại.
Cô trầm mặc ngồi ở trong xe.
Không biết vì sao, tim cũng sẽ đau.
Cô vẫn cho rằng, lòng của cô đã chết lặng, không hề có bất kỳ cảm giác gì.
Vũ Đại khởi động xe, không hỏi gì cả rời đi.
Xe chạy trên đường phố phồn hoa Thượng Hải, không có mục đích.
Bởi vì Kiều Tịch Hoàn không nói mục đích, Vũ Đại liền đi trên đường với cô ấy.