Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 152: Q.2 - Chương 152: Chương 31.3: Tiệc sinh nhật




Editor: Puck

Anh chỉ cân nhắc đến Kiều Tịch Hoàn không dám bại lộ thân phận của bọn họ trước truyền thông, nhưng không nghĩ đến, mục đích lần này của Kiều Tịch Hoàn, cho tới bây giờ đều không phải vì anh, mà là một người phụ nữ khác, Sở Dĩ Huân.

Kiều Tịch Hoàn một lần nữa bước đi trên giày cao gót tao nhã rời đi, tròng mắt lại đôt nhiên chuyển một cái.

Không biết ở chỗ nào, cũng không biết ở phương nào.

Nhưng cô chính là biết được, chuyện mới vừa rồi của bọn họ, đã bị người ghi lại rõ ràng.

Cứ như vậy, là đủ rồi.

Khóe miệng cô xấu xa cười một tiếng.

Tề Lăng Phong, có phải tôi cũng đưa cho anh một phần lễ nhỏ không?!Trở lại phòng khách nhà họ Cố.

Kiều Tịch Hoàn quét mắt nhìn nhóm người trong phòng khách.

Cổ Nguyên vẫn còn ở đó.

Cô cho rằng, sau khi trải qua chuyện mới vừa rồi Cổ Nguyên nên rời đi.

Nhưng giờ phút này, Cổ Nguyên vẫn đứng trong góc nhỏ cùng Cố Tử Nhan, Cổ Nguyên đang uống rượu, Cố Tử Nhan vẫn ở bên cạnh anh, trên mặt cười đến rất rực rỡ, hình như một mực tìm đề tài nói chuyện phiếm với anh, mà biểu hiện của anh, chỉ đang ứng phó, ứng phó rất rõ ràng.

Cổ Nguyên uống xong một ly sâm banh trên tay, trong nháy mắt đảo mắt nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn xuất hiện trong phòng khách, anh mím môi để chiếc ly không trên quầy bar bên cạnh, dường như nói gì đó với Cố Tử Nhan, rồi sải bước đi về phía trước mặt Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cổ Nguyên, có một khắc thậm chí không muốn đối mặt.

Nhưng mà giờ phút này, cô chỉ nở nụ cười hoàn mỹ kiểu xã giao ra nhìn anh.

“Tôi ở vườn hoa phía sau chờ em.” Cổ Nguyên nói.

Sau đó, lướt qua cô rời đi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn người đến người đi, cô tiện tay cầm một ly sâm banh chỗ người phục vụ xuyên qua đám người, tao nhã, lại không còn một giọt.

Cô hít sâu, để ly không xuống, xoay người đi về phía vườn hoa phía sau.

Cô tìm một vòng, ở trên một chiếc ghế gần bể bơi, nhìn người lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, tròng mắt cúi thấp nhìn hoa văn sóng nước dập dờn dưới gió nhẹ, giống như cảm nhận được người tới bên cạnh, anh không ngước mắt lên nhìn cô, chỉ mở miệng nói, “Tôi quyết định lui tới với Cố Tử Nhan rồi.”

“…”

Kiều Tịch Hoàn đứng bên cạnh anh, ao nước trong suốt phản chiếu dáng vẻ mảnh khảnh mà cao gầy của cô, khiến cho cả người cô nhìn có vẻ xinh đẹp như vậy, hư hư thật thật như vậy.

Hư hư thật thật đến mức, nếu bây giờ anh khom lưng chụp vào trong nước, lập tức sẽ tan thành mây khói.

“Tôi đã nghĩ, thà uất ức bản thân mình sống tiếp dưới bóng mờ của em lần này, còn không bằng hào phóng đối diện, có lẽ một ngày kia sẽ không có cảm giác đau lòng rồi, sẽ tốt lắm.” Cổ Nguyên nói, lẳng lặng nhàn nhạt như vậy, lại tràn đầy cô đơn.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, vẫn nhìn Cổ Nguyên như vậy.

Nói không ra một chữ, hình như cũng không biết nên nói cái gì.

Cô cắn môi, cắn đến cánh môi cũng bắt đầu trắng bệch.

Gió mùa hè mang theo ươn ướt và nóng ran, khi xẹt qua trên mặt có chút mồ hôi dinh dính, một khắc kia chung quanh dường như yên tĩnh, chỉ có hô hấp tinh tế của nhau.

Thật lâu.

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở miệng, “Tùy anh thôi.”

Cô nói, tùy tiện anh.

Nếu như anh muốn tàn nhẫn đối mặt như vậy, cô sẽ tạo cơ hội cho anh.

Khóe miệng Cổ Nguyên đột nhiên nhếch lên cười, cười đến châm chọc như vậy.

Anh nói chút lời này cũng không phải nói giỡn, nhưng anh vẫn mong đợi cô có thể cho anh một an ủi.

Hoắc Tiểu Khê chưa bao giờ sẽ an ủi anh, luôn đương nhiên tổn thương anh như vậy.

Nhưng anh chính là không bỏ được, Hoắc Tiểu Khê không tim không phổi đó.

Anh đứng lên từ trên ghế, quay đầu nhìn người phụ nữ trước mặt nhìn bóng dáng đẹp đẽ dưới đêm sương khiến cho lòng người say của cô.

Anh thích, cho tới bây giờ đều là trái tim này, khiến cho người ta hận nghiến răng nghiến lợi, chưa bao giờ đau.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, “Tôi là đại thiếu phu nhân nhà họ Cố, tôi còn phải chào hỏi khách, cũng không tiếp anh được.”

Cô thậm chí còn tao nhã khom người, biểu hiện lạnh nhạt và lễ phép như vậy.

Cổ Nguyên siết ngón tay, có một khoảnh khắc sao mà muốn túm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, cuối cùng, lại chỉ siết thành nắm đấm, khí lực lớn đến mức khớp xương cũng bắt đầu trắng bệch.

“Chị dâu cả.” Cố Tử Nhan đột nhiên chạy ra từ trong phòng khách, “Chị có thấy Cổ Nguyên không? Anh ấy nói ra ngoài hóng mát một chút, sao lại không thấy.”

“Bên kia.” Kiều Tịch Hoàn chỉ về phía hồ bơi.

Cố Tử Nhan nhìn thấy người, thở phào nhẹ nhõm, “Cám ơn chị dâu cả.”

Sau đó, không có tâm tư một lòng chạy về phía Cổ Nguyên.

Bước chân Kiều Tịch Hoàn khẽ dừng một chút, cô đảo mắt, nhìn bên hồ bơi, hai thân thể đột nhiên dán chặt.

Cổ Nguyên đang cùng Cố Tử Nhan hôn nhau.

Cố Tử Nhan được sủng mà kinh sợ.

Nhưng Kiều Tịch Hoàn lại nhìn thấy, một giọt nước mắt của Cổ Nguyên, vẫn chưa từng rơi xuống.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới, đời này, cô còn tổn thương anh như thế.

Cô xoay người đi vào phòng khách.

Cô không để cho mình biểu lộ ra cảm xúc khác, cô tao nhã nâng váy đi qua trong phòng khách, lễ phép mỉm cười với khách mời tới tới lui lui, biểu hiện tự nhiên thanh thản, tao nhã quyến rũ như thế.

Giờ phút này trong phòng khách chính là lúc náo nhiệt nhất.

Kiều Tịch Hoàn xuyên qua đám người, đi về phía trung tâm phòng khách, yên lặng đứng sau lưng Cố Tử Thần không biết trở lại phòng khách từ khi nào.

Giờ phút này, Cố Diệu Kỳ, Tề Tuệ Phân, Cố Tử Hàn và Ngôn Hân Đồng đều đứng ở đây, Cố Minh Lộ và Cố Minh Nguyệt cũng ngoan ngoãn chia ra đứng bên cạnh cha mình.

Giống như đến lúc đọc diễn văn, sau đó cắt bánh ngọt thổi nến.

Ánh đèn trong phòng khách đột nhiên tắt đi.

Trong tiếng kêu của tất cả mọi người, một luồng sáng màu xanh lam đốt sáng lên ngay vị trí chính giữa, chiếu rọi mỗi người nhà họ Cố ở trong đó.

Một cách tự nhiên tầm mắt của mọi người đều đặt trên người bọn họ.

Ánh mắt Kiều Tịch Hoàn quét qua đám người, mờ tối, căn bản không nhìn rõ ràng bất cứ ai.

Kiều Tịch Hoàn thu hồi tầm mắt, khóe môi nhếch lên mỉm cười lễ độ.

Cố Diệu Kỳ đột nhiên mở miệng, “Rất cám ơn các vị đã đến tham dự bữa tiệc sinh nhật ba mươi ba tuổi của hai con trai tôi. Ở trong ngày đặc biệt này, tôi nghĩ tôi nên cám ơn bà xã của tôi, cám ơn bà ấy đã sinh cho tôi hai đứa con trai ưu tú, để cho tôi vào giờ khắc này hạnh phúc không thôi.”

Nói xong, Cố Diệu Kỳ còn ngay trước mặt mọi người hôn Tề Tuệ Phân.

Tề Tuệ Phân hơi ngượng ngùng cười cười.

Chung quanh vang lên tiếng vỗ tay khác thường.

Điều chỉnh xong không khí, Cố Diệu Kỳ lại tiếp tục nói, “Dĩ nhiên, tôi cũng muốn chúc phúc cho hai con trai của tôi, chúc phúc cho hai đứa vui vẻ khỏe mạnh, gia đình mỹ mãn. Trước khi cắt bánh ngọt, cô con gái của con trai thứ hai của tôi, công chúa nhỏ nhà chúng tôi biểu diễn một chút tiết mục cho mọi người, Minh Nguyệt.”

Cố Diệu Kỳ gọi cô bé.

Cố Minh Nguyệt mặc váy công chúa đáng yêu, đi tới trước mặt Cố Diệu Kỳ.

Cố Minh Nguyệt là một cô bé xuất chúng, ở trước mặt mọi người tuyệt đối sẽ không sợ sệt, hơn nữa còn là một hàng ăn vặt trời sinh, mới vừa rồi mẹ đã nói, biểu diễn tiết mục xong có thể ăn bánh ngọt, cho nên lanh lợi khác thường.

Bé cười cúi chào người xung quanh, sau đó cầm violin ở bên cạnh lên, tiếng đàn du dương trong nháy mắt bay ra mỗi một góc trong phòng khách.

Dáng dấp Cố Minh Nguyệt đáng yêu, kỹ xảo kéo đàn cũng rất thành thạo, khiến rất nhiều người chung quanh đều không nhịn được say mê trong đó, nhìn cô bé đáng yêu đó, hận không thể tiến lên hôn hai cái, quả thật láu lỉnh đến khiến người ta chảy nước miếng.

Một khúc đàn xong, trong phòng khách vang lên tiếng vỗ tay.

Cố Minh Nguyệt một lần nữa cúi đầu chào, công chúa nhỏ vô cùng đáng yêu.

“Ôi chao, tôi ước gì có một cô con gái đáng yêu tốt đẹp như thế.” Một giọng nói rất nhỏ cảm thán.

“Đúng vậy, quả thật rất đáng yêu.” Một giọng nói khác phụ họa.

“Không chịu nổi, đợi lát nữa nhất định phải đi bế cô bé.”



Ngôn Hân Đồng nghe những âm thanh này, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Cô đảo mắt nhìn Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân, cùng với Cố Tử Hàn, nhìn trên mặt bọn họ dường như loáng thoáng lộ ra vẻ vui thích.

Tròng mắt cô hơi đổi, nhìn Kiều Tịch Hoàn bên cạnh dường như cũng nét mặt tươi cười như hoa.

Trong lòng hung ác.

Đừng tưởng rằng đưa Minh Lý đi nước Mỹ thì có thể khiến cho cô không còn chút sức nặng nào, cô luôn cho rằng ở hào môn, mẫu bằng tử quý *, cho nên khi giáo dục bồi dưỡng đứa bé cô luôn tiêu tốn phần lớn tâm sức, từ ba tuổi Minh Nguyệt đã bắt đầu kéo violin, hơn nữa thiên phú khác thường, luôn là người nổi bật trong số đám bạn cùng trang lứa, hơn nữa dung mạo càng khiến cho người ta yêu thích hơn các bạn nhỏ bình thường, được hoan nghênh dường như cũng là chuyện đương nhiên.

(*) Mẫu bằng tử quý: Mẹ vinh nhờ con

Kiều Tịch Hoàn cảm nhận được tầm mắt của Ngôn Hân Đồng, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.