Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 11: Q.2 - Chương 11: Chương 3.2




Cố Tử Thần nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.

Mất ngủ.

Người rất ít khi mất ngủ nhưng lại cố gắng để ép buộc mình đi vào giấc ngủ thì sẽ mất ngủ.

Trong khoảng thời gian này, anh đã quen với với việc có Kiều Tịch Hoàn bên cạnh, và anh cũng ngầm đồng ý với thói quen đó.

Ngầm đồng ý cho sự tùy ý liều lĩnh của cô.

Nhưng không có cách nào có thể ngầm đồng ý với sự biến hóa cảm xúc của mình.

Anh thừa nhận, anh cảm thấy ghét, cảnh tượng ở cửa chính, cô nằm gọn trong lòng của Cố Tử Hàn.

Anh mím môi, cố gắng cựa mình.

Cảm xúc của anh rất ít khi dao động như vậy, hiện tại là thời điểm để khiến bản thân tỉnh táo hơn.



Sáng sớm hôm sau.

Kiều Tịch Hoàn lại rơi vào bi kịch một đêm không ngủ.

Suốt đêm, cô suy nghĩ rất nhiều, cô không thể đắc tội với Cố Tử Thần, không biết vì sao cô cảm thấy có thể đắc tội với cả nhà họ Cố nhưng không thể đắc tội với vị đại Phật ngồi trên xe lăn ấy, cái gọi là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cô phải tìm cơ hội để lấy lòng Cố Tử Thần mới được.

Cho nên sau khi cô rời giường tắm rửa, thì vô cùng khoe mẽ chạy đến trước mặt Cố Tử Thần đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi trên xe lăn chuẩn bị đẩy xe ra ngoài: “Anh đi đâu, tôi giúp anh.”

Cố Tử Thần đảo ánh mắt lạnh băng qua.

Kiều Tịch Hoàn vội vã buông bàn tay nắm lấy xe lăn của anh ra.

Cố Tử Thần đẩy xe lăn rời khỏi.

Chết tiệt!

Kiều Tịch Hoàn nhìn cái ót của Cố Tử Thần, thầm mắng.

Lão nương bây giờ không phải ăn nhờ ở đậu nhà ngươi! Thì lão nương đã hất xe lăn của ngươi rồi!

Một mình khó chịu đi xuống lầu, đối mặt với Cố Tử Hàn cả người cao ráo, ăn mặc sạch sẽ, Cố Tử Hàn nhìn cô một phút, sắc mặt liền đen lại, dường như nhớ tới hồi ức cực kỳ không thoải mái hôm qua, ánh mắt nhìn cô còn mang theo chút ghê tởm.

Có thể khiến anh ta cảm thấy ghê tởm, cô cảm thấy rất vui vẻ!

Hai người vẫn như cũ ngồi cùng xe đi làm.

Cố Tử Hàn phá lệ chọn vị trí ngồi cạnh tài xế, nhường lại chỗ ngồi rộng rãi phía sau cho một mình Kiều Tịch Hoàn hưởng thụ, Kiều Tịch Hoàn âm thầm vui vẻ nhưng trên mặt vẫn không hề thay đổi, bên trong xe dọc đường vẫn yên tĩnh cực kì, Kiều Tịch Hoàn mở màn hình di động sáng lên, cô mở tin nhắn, dưới cao ốc Hoàn Vũ quen thuộc đã đông nghịt người, khóe miệng cô cong lên, chuyển tin nhắn cho Ngụy Dũng mà không để lại dấu vết.

Ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời xán lạn trên đường phố Thượng Hải, quả nhiên là một ngày tươi đẹp.

….

Cao ốc Hoàn Vũ.

Văn phòng làm việc của tổng giám đốc.

Tề Lăng Phong đứng ở phía trước cửa sổ sát đất, mặt không chút biểu cảm cúi đầu nhìn đám đông ở dưới lầu.

Cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra, một giọng nói nữ tính vang lên: “Lăng Phong, em vừa mới lần lượt nói chuyện với các tạp chí lớn, tạm thời bọn họ sẽ không đưa tin tức của chúng ta, chẳng qua là…”

“Nói.” Tề Lăng Phong xoay người, ngồi ở ghế bằng da, nhìn cô ta.

“Tổng biên tập của tuần san tài chính và kinh tế Tân Bình Quả vẫn không bắt máy, em đã gọi điện cho phó tổng biên tập thăm hỏi một tiếng, ông ta nói hôm nay Ngụy Dũng không có đi làm, ông ta sẽ xử lý.”

Tề Lăng Phong gật đầu, dường như rất hài lòng với năng lực làm việc của cô ta. Đứng dậy đi tới trước mặt cô ta, thuận tiện sờ sờ tóc: “Sở Huân, chỉ cần có em ở đây, anh không cần phải lo lắng.”

Sở Huân cười ngọt ngào, dịu dàng tựa vào trên vai anh ta: “Cấp dưới của chúng ta sẽ mau chóng xử lý, anh biết nếu náo chuyện này lớn lên, tin tức không cách nào chặn được, thì cho dù có áp chế được, các phương tiện internet khác cũng có thể phát tán, nếu danh tiếng của chúng ta không tốt, thì dự án chưa chính thức ký với James tiên sinh, em sợ sẽ có biến chuyển.”

“Anh biết rồi.” Tề Lăng Phong ôm cô.

“Thật không biết Hoắc Tiểu Khê có cái gì tốt, James tiên sinh luôn miệng nhắc tới cô ấy. Lúc trước, mỗi lần bàn hạng mục dự án, không phải anh vẫn luôn đi theo sao? Ông ấy cũng tán thành đấy thôi.” Hình như nghĩ ra cái gì đó, Sở Huân nói bằng giọng oán giận.

“Ngoan, đừng nhắc đến tên Hoắc Tiểu Khê bên tai anh.” Ánh mắt Tề Lăng Phong chợt lóe, anh vỗ vai cô ta an ủi: “Em yên tâm, anh sẽ đối phó. Em hiện tại chỉ cần phụ trách vấn đề với bên truyền thông là được, đừng để xảy ra chuyện, còn việc khác, anh sẽ tìm người giải quyết.”

Sở Huân nhu thuận gật đầu, rời khỏi.

Tề Lăng Phong xoay người đi đến chỗ cửa sổ sáng đất, dáng vẻ luôn luôn tao nhã, lịch sự, hào hoa phong nhã, nhưng trong mắt lại lộ ra ánh sáng âm trầm, mà lãnh huyết.

Khóe miệng cong lên nụ cười tà ác, anh ta cầm lấy điện thoại gọi: “Long Đằng, tôi là Tề Lăng Phong.”

“Ồ, Tề tổng đã lâu không liên lạc,không biết có chuyện gì?” Thanh âm bên kia truyền đến có phần ngả ngớn.

“Muốn bàn một vụ làm ăn.”

“Bạn thân của anh mấy ngày nay đang rảnh rỗi cực kì, có vụ làm ăn gì thì anh mau nói đi.”

“Dưới lầu của tôi có đám người đang gây sự, anh tìm người xử lý bọn họ cho tôi, làm kín kẽ một chút, tôi không muốn bại lộ tin tức. Còn nữa, đừng gây ra tai nạn chết người.” Tề Lăng Phong gằn từng tiếng nói.

“Có phải không gây ra tai nạn chết người thì như thế nào cũng được?”

“Tùy anh xử lý.”

“Tiền bạc như thế nào?”

“Yên tâm, chỉ cần chuyện này lắng xuống, giao tình của chúng ta nhiều năm như vậy anh còn sợ tôi sẽ bạc đãi anh sao?”

“Có câu nói này là được rồi, chờ tin tốt của tôi.” Bên kia nhanh chóng cúp điện thoại.

Tề Lăng Phong để điện thoại xuống, đôi mắt căng thẳng.

Một đám cổ hủ không biết tốt xấu!



Kiều Tịch Hoàn ngồi ở văn phòng.

Nhàn nhã uống cà phê chờ đợi tin tức.

Điện thoại bỗng nhiên vang lên, cô nhìn điện báo, mím môi: “Alo.”

“Là tôi, Tiêu Dạ.” Bên kia truyền đến thanh âm lạnh lùng.

“Tôi có lưu số điện thoại của anh.”

“Có muốn làm lớn một chút không?”

“Có ý gì?” Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

“Nghe thủ hạ của tôi nói có tên côn đồ đến uy hiếp, bảo bọn họ phải giải tán.”

“Phải không?” Kiều Tịch Hoàn nhếch khóe miệng: “Tôi hiểu ý của anh, cứ làm lớn một chút.”

“Được.” Bên kia cúp điện thoại.

Tề Lăng Phong rất ít khi làm mấy chuyện này, khi đó một mình cô ôm mấy trò thủ đoạn độc ác như thế, cô còn cảm thấy đương nhiên, bởi vì cô không muốn vấy bẩn một Tề Lăng Phong tốt đẹp như vậy.

Mà bây giờ, cô cười tự giễu, cô quả nhiên là bạch nhãn lang*, còn anh ta là con sói đội lốt cừu.

Mím môi, gọi điện thoại cho Doãn Tường: “Anh chuẩn bị một chút, nửa giờ sau chúng ta sẽ ra ngoài.”

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.