Editor: trang bubble ^^
Trên hành lang thật dài, chạm mặt một người phụ nữ đi tới.
Lôi Lôi.
Kiệt tác trên người Tiêu Dạ chính là người phụ nữ này để lại đây.
Khóe miệng cô nhếch lên, nhìn thắt lưng nhỏ mát mẽ trên người cô ta, váy cực ngắn với một đôi giày cao gót, dáng người thon dài mà khêu gợi, chắc là rất nhiều người đàn ông đều cảm thấy yêu thích thôi.
Cho nên Tiêu Dạ cũng say đắm với cái này.
Thật là, ghê tởm.
Cô nâng lên bước chân, nhìn qua không chút để ý xen qua với Lôi Lôi.
Ở một giây hai người quay lưng lại nhau kia, chân Kiều Tịch Hoàn rất tự nhiên móc về phía bên cạnh, một chân Lôi Lôi nâng lên, vừa không chú ý, cộng thêm gót giày siêu cao cực kỳ mảnh, trọng tâm không vững, chợt thoáng cái đã nhào tới phía trước mặt, té chỏng cả vó, váy cực ngắn lập tức liền lật lên theo thân thể, lộ ra quần lót nhỏ gợi cảm màu đen bên trong.
Kiều Tịch Hoàn cố làm ra vẻ kinh ngạc, vội vàng ngồi xổm người xuống, “Tiểu thư, cô không có chuyện gì chứ?”
Ngoài miệng nói như vậy, tay còn tốt bụng muốn đỡ cô ta dậy.
Lôi Lôi bị ngã vô cùng chật vật, kéo tay Kiều Tịch Hoàn muốn đứng dậy, lòng bàn tay của Kiều Tịch Hoàn trượt đi, Lôi Lôi đột nhiên lại té xuống.
“A, thật xin lỗi, ngại quá. . . . . .” Kiều Tịch Hoàn nói xin lỗi. Tay kéo váy của cô ta, tăng sức, “Roẹt” một tiếng, váy cực ngắn rách, quần lót bên trong hoàn toàn lộ ra ánh sáng trong không khí.
“Tiểu thư, váy của cô rách rồi!” Biểu hiện của Kiều Tịch Hoàn vô cùng kinh ngạc, còn có chút luống cuống, giọng nói lại lớn đến nỗi chỗ xa thật xa cĩung có thể nghe được.
Giờ phút này trên hành lang vốn không có ai, bị Kiều Tịch Hoàn hô lên một tiếng như vậy, nhân viên bán hàng đang bận rộn tụm năm tụm ba đi tới, ngay cả khách ăn cơm khác cũng đều đi ra từ trong phòng chung, nhìn một màn khiến người ta phun máu mũi này.
“A, a, a. . . . . .” Lôi Lôi cũng không kịp nhớ mình bị ngã nổ đom đóm rồi, cảm nhận được người chung quanh đều đang nhìn bộ dáng nhếch nhác vào giờ phút này của cô ta. Theo bản năng, cô ta muốn che kín quần lót của mình nhưng không biết làm sao vải vóc quá ít, cô ta ngồi bẹp xuống đất, không biết làm sao, cả người đã sụp đổ đến trình độ không biết phát tiết như thế nào.
“Tại sao các người nhìn chằm chằm quần lót của cô ấy, thật không biết xấu hổ!” Kiều Tịch Hoàn đứng lên, thoạt nhìn tức giận bất bình về phía người chung quanh.
Kiều Tịch Hoàn vừa đứng lên, Lôi Lôi càng thêm hoàn toàn bị lộ ra ánh sáng.
Hơn nữa bởi vì lời Kiều Tịch Hoàn thẳng thắng như vậy, khiến giờ phút này Lôi Lôi hận không thể độn thổ xuống lỗ!
“Có gì để nhìn, mông lại không vểnh lắm.” Một khách nam khinh thường nói.
“Đúng vậy, mông cũng không trắng. Hơn nữa mặc ít vải như thế, chính là hận không thể bị người nhìn đấy!” Một khách nam khác nói, hai người thuận tiện nở nụ cười rất không có ý tốt.
Kiều Tịch Hoàn nhìn sắc mặt của Lôi Lôi đã trở nên trắng bệch, trong lòng dĩ nhiên là sảng khoái.
“A! Các người câm miệng cho tôi! Không cần nói nữa!” Lôi Lôi rống giận, xấu hổ đến muốn chết! “Tôi là người phụ nữ của Tiêu Dạ, các người còn dám nhìn tôi, tôi đâm mù đôi mắt của các người!”
Một số phục vụ viên thông minh một chút đã đi đến bên cạnh thông báo Tiêu Dạ.
Mấy người khách khác xem náo nhiệt nghe tên Tiêu Dạ, biểu hiện trên mặt tỏ ra vẻ khinh thường, vẫn là tụm năm tụm ba rời đi.
Không bao lâu, Tiêu Dạ đã đi tới đây.
Lôi Lôi vẫn nhếch nhác trên mặt đất như cũ, nhìn Tiêu Dạ, lập tức lại khóc ra, “Dạ, em bị ngã. . . . . . Bọn họ còn nhìn em. . . . . Em không muốn sống. . . . . . Hu hu. . . . . .”
Tiêu Dạ bảo nhân viên phục vụ cầm một cái mền đến, che kín thân thể của cô ta, lúc ôm lấy cô ta chuẩn bị rời đi, đứng ở trước mặt Kiều Tịch Hoàn, uy hiếp từng câu từng chữ, “Đừng để cho tôi phát hiện lần sau!”
Kiều Tịch Hoàn nhìn sắc mặt Tiêu Dạ lãnh khốc.
Người đàn ông này quả thật không dễ trêu chọc.
Cô chuyển đôi mắt hung hăng nhìn về phía Tiêu Dạ và Lôi Lôi rời khỏi.
Nhưng mà lần sau có cơ hội, cô làm y vậy không lầm!
Bắt nạt Diêu Bối Địch, cô không trả thù lại, cô tuyệt đối sẽ không cam lòng!
Mím môi đi ra “Đỉnh Hạo Hãn“.
Vũ Đại đợi cô ở cửa ra vào, giờ phút này, bên cạnh cô còn đứng một người đàn ông, là thuộc hạ đắc lực nhất bên cạnh Tiêu Dạ, A Bưu.
A Bưu hẳn là muốn lôi kéo Vũ Đại, vẫn đang thuyết phục.
Mặt Vũ Đại không chút thay đổi, giống như không nghe thấy A Bưu đang nói cái gì, chuyển con mắt thấy Kiều Tịch Hoàn ra ngoài, tự nhiên đi tới, “Xong chưa?”
“Ừ.”
“Vậy đi sao?”
“Ừ.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu, lên xe liếc mắt nhìn A Bưu đàng trước.
Ngồi trên xe, Kiều Tịch Hoàn hỏi anh, “A Bưu nói với cô cái gì?”
“Bảo tôi gia nhập với bọn họ, còn nói sẽ cho tôi chỗ tốt không tưởng tượng được.” Vũ Đại nói trắng ra.
“Tại sao không đồng ý?” Kiều Tịch Hoàn hỏi cô. “Tôi chưa bao giờ trói buộc cô.”
“Tôi không muốn đi. Không có lý do gì.”
Kiều Tịch Hoàn nhìn cô.
“Tôi thích bình đạm.” Vũ Đại nói.
“Đi theo tôi, cũng chưa chắc là bình đạm.” Kiều Tịch Hoàn có chút tự giễu cười cười.
“Đây là lựa chọn của tôi, tôi không oán không hối.”
“Nói giống như là phó thác cả đời cho tôi vậy.” Kiều Tịch Hoàn cười cười, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, “Chỉ là Vũ Đại, con người của tôi không có bản lĩnh gì đặc biệt lớn, nhưng chính là coi trọng bạn bè, nếu như cô thật lòng thật dạ đi theo tôi, tôi sẽ không xử tệ với cô.”
“Ừ, tôi biết.” Vũ Đại gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn khẽ cười cười.
Chỉ mong, Vũ Đại thật sự sẽ trở thành bạn bè quan trọng của cô!
Trong xe nhỏ yên tĩnh, điện thoại lại vang lên.
Kiều Tịch Hoàn mím môi nhận, “Alô.”
“Cô đang ở đâu? Không phải tôi nói nửa tiếng sau đến sao?” Giọng Dụ Lạc Vi có chút không thoải mái.
“Tôi có nói chờ cô sao?”
“Cô. . . . . .”
“Hiện tại tôi rất bận, cúp.”
“Kiều Tịch Hoàn, bây giờ rốt cuộc cô ở đâu?” Dụ Lạc Vi vội vàng gọi cô lại.
“Không có quan hệ gì với cô.”
“Nhưng rõ ràng cô bảo ba nói để tôi tới tìm cô!”
“Tôi nói, nhưng chưa từng nói tôi nhất định sẽ gặp cô.” Giọng nói Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng, “Dụ Lạc Vi, cô phải làm rõ Logic, hiện tại rốt cuộc là ai đang cầu xin ai làm việc. Tôi chỉ có thể nói cho cô biết, cô muốn để cho tôi giúp cô, cũng phải khiến tự tôi đồng ý, chớ thử ép buộc tôi, hoặc là diễu võ dương oai ở trước mặt tôi, Kiều Tịch Hoàn đã từng kia, không phải là tôi bây giờ!”
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Khiến Dụ Lạc Vi tức chết đi!
Người phụ nữ này chính là thiếu dạy dỗ.
Nhớ tới uất ức mà Kiều Tịch Hoàn đã từng chịu ở nhà, lửa giận cũng không phát đến một chỗ!
Người phụ nữ đáng ghét này, còn tưởng rằng mình có thể cố chấp yêu cầu cô làm cái gì sao?!
Cười lạnh.
Đi chết đi!
“Vũ Đại, bây giờ chúng ta không về công ty.” Cô mới không rãnh đi đối phó người phụ nữ Dụ Lạc Vi kia, để cho cô ta chờ một ngày đi!
“Đi đâu?”
“Về đại viện nhà họ Cố.”
“À.” Vũ Đại lái xe đi tới đại viện nhà họ Cố.
Dù sao cô cũng quen cá tính không ra bài theo lẽ thường của Kiều Tịch Hoàn!
Cho nên, một chút nghi ngờ cũng không có.
Đến đại viện nhà họ Cố.
Không ngờ, khỉ con cũng ngồi xe trở lại.
Lúc thấy cô, vẫn cung kính kêu như cũ, “Mẹ.”
Vẫn là lạnh nhạt như vậy.
Cảm giác này, không hiểu sao chính là khó chịu!
“Buổi chiều không đi học sao?” Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.
Bình thường buổi trưa, khỉ con đều ăn cơm ở trường học.
“Buổi chiều trường học nghỉ mấy ngày nữa trường học sẽ tổ chức tiết mục, có vài bạn học đi tập diễn rồi, bảo chúng con không có chuyện gì thì trở về trước.” Khỉ con một năm một mười nói.
“Tiết mục gì? Tại sao con không phải đi tập diễn? Minh Nguyệt và Minh Lý thì sao?” Kiều Tịch Hoàn cảm giác có loại dự cảm xấu.
“Bọn họ đi tập diễn rồi, con không có tiết mục gì, nên trở về.” Khỉ con thẳng thừng nói.
“Ai nói con không có tiết mục!” Kiều Tịch Hoàn rống giận.
“. . . . . .” Khỉ con ngơ ngác nhìn cô, yếu ớt nói, “Giáo viên nói.”
Đệch!
Kiều Tịch Hoàn khó chịu.
“Tiết mục của trường học các con, phụ huynh có đi xem biểu diễn không?”
“Có ạ.” Khỉ con gật đầu, “Trước kia bà nội và thím hai cũng sẽ đi. Có một lần ông nội cũng đi. Còn có cha mẹ của những người bạn nhỏ khác cũng đều sẽ đi.”
“Vậy con thì sao?” Kiều Tịch Hoàn hỏi cậu.
Trước kia Khỉ con, sẽ có người ở phía dưới vỗ tay cho cậu không?!
Trong lòng, không hiểu sao xẹt qua một chút đau lòng không nói ra được.
“Ba đi đứng không tiện nên không đi, trước kia mẹ cũng không ở đây. Hơn nữa con cũng không có tiết mục, có đi hay không cũng không sao, dù sao ông bà nội đi là xem Minh Lý và Minh Lộ biểu diễn, bọn họ rất có năng khiếu biểu diễn, thật sự rất lợi hại.” Khỉ con nói tự đáy lòng.
“Bốp.” Kiều Tịch Hoàn tát một cái vào trên đầu Khỉ con.
Mặc dù sức lực không lớn, nhưng Khỉ con thật sự bị đánh đến sửng sốt một chút!
“Có chút lòng cầu tiến có được hay không!”
Khỉ con uất ức cắn môi.
“Đi với mẹ tới trường học, mẹ phải tìm giáo viên các con nói chuyện thật tốt.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Nói chuyện gì?” Khỉ con nhìn cô.
“Đi thì biết.” Kiều Tịch Hoàn nhéo Khỉ con, xoay người đi vào xe chuyên dụng của Khỉ con, nói về phía Vũ Đại vẫn nhìn bọn họ, “Cô trở về trước đi, hôm nay tôi không sẽ dùng xe.”
Vũ Đại chân chất gật đầu.
Ánh mắt rõ ràng vẫn còn đặt ở trên người của Khỉ con.
Kiều Tịch Hoàn cũng không có lòng dạ đi nghiên cứu nhiều như vậy, bây giờ trong đầu cô một lòng muốn chính là, làm sao để Khỉ con nổi bật, bị người chèn ép như vậy, sau này đứa nhỏ trưởng thành còn có chút tự tin hay không!
Tới trường học Khỉ con, đi vào phòng học, quả thật là thấy có vài bạn nhỏ đang biểu diễn tiết mục, mặc quần áo váy đủ loại màu sắc hình dạng đẹp mắt, ngắm rất ra dáng, Khỉ con lại không hâm mộ chút nào.
Cô tìm được giáo viên của Khỉ con, cũng không lang mang ngoài lề, trực tiếp hỏi, “Có thể sắp xếp cho Cố Minh Lộ một tiết mục không?”
“Hiện tại sao?” Thầy giáo có chút khó xử, “Tất cả tiết mục cũng đã xác định, đột nhiên tăng thêm nhân vật, có thể sẽ có chút khó khăn.”
“Minh Lộ nhà chúng ta có thể tự mình biểu diễn một tiết mục, không cần gia nhập vào trong những tiết mục khác.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Minh Lộ tự mình biểu diễn?” Thầy giáo cũng có chút kinh ngạc.
“Không thể được sao?” Kiều Tịch Hoàn khó chịu ánh mắt chất vấn như vậy.
“Không phải là không thể được, mà là Minh Lộ vẫn rất hướng nội, rất ít sẽ chủ động biểu diễn, hơn nữa lâu như vậy tới nay, mỗi một lần tiết mục khen ngợi ở trường học thì phụ huynh của bé cũng không đến, cũng không có ai giúp bé động viên cố gắng lên ở phía dưới, cho nên chúng tôi cân nhắc đến tâm tình cảm nhận của bé, vẫn không có sắp xếp tiết mục cho bé. . . . . .” Thầy giáo bất đắc dĩ nói.
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, “Trước kia là chúng tôi làm không tốt, về sau chỉ cần là trường học biểu diễn, tôi và cha của bé đều sẽ đến.”
“Cô có thể làm như vậy là tốt nhất, có điều cuối tuần 5 giờ chúng tôi sẽ phải biểu diễn, lần nữa bố trí một tiết mục cho Minh Lộ, có thể làm được không?”
“Dĩ nhiên, tôi có thể bảo đảm.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
“Vậy cũng được, tôi nói một tiếng cho viện trưởng. Cuối tuần lúc 4 giờ sẽ diễn tập, cô nhớ khi đó nhất định phải lấy tiết mục ra, nếu không thì chúng tôi không thể sắp xếp cho các người.” Thầy giáo dặn dò.
“Ừ, được.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
“Vậy hiện tại tôi sẽ không ở cùng cô, tôi còn phải đi xem tình huống những người bạn nhỏ khác tập luyện.”
“Được, quấy rầy thầy rồi.” Kiều Tịch Hoàn tiễn thầy giáo đi.
Quay đầu đi về phía Khỉ con không có việc gì đợi ở bên cạnh, “Nói cho thầy giáo rồi, một mình con biểu diễn một tiết mục.”
“Hả?” Khỉ con nhìn Kiều Tịch Hoàn, mặt lập tức đỏ lên, “Con, con không biết. . . . . .”
“Ai nói con không biết, mẹ dạy cho con!” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Nhưng. . . . . .”
“Không có nhưng nhị gì hết, cứ vui vẻ quyết định như vậy. Sau này xế chiều mỗi ngày mẹ trở lại dạy con biểu diễn tiết mục.” Kiều Tịch Hoàn rất nghiêm túc.
Khỉ con cắn môi, có chút lòng không cam tình không nguyện, “À.”
“Như vậy mới ngoan.” Kiều Tịch Hoàn vuốt Khỉ con đầu.
Có cô ở đây, không có đạo lý để Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt đoạt tất cả phong cách của Khỉ con!