Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 48: Q.1 - Chương 48




Cố Tử Thần là một người tàn tật!

Những lời này ngoại trừ Kiều Tịch Hoàn, bất cứ ai trong nhà họ Cố cũng không dám nói ra miệng, ngay cả Cố Diệu cũng hết sức lãng tránh những từ đó. Nhưng Kiều Tịch Hoàn lại nói hết sức tự nhiên, không khỏi làm mọi người hít một hơi, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần vẫn lạnh lùng, không nói một lời.

“Anh cả, thân tàn nhưng chí không tàn, người đàn ông nên chịu trách nhiệm với những gì mình làm.” Ngôn Hân Đồng nhìn cô.

“Em dâu, em lý giải sai rồi, ý của tôi là Cố Tử Thần là một người tàn tật làm sao có thể quyến rũ em gái của em, nếu như anh ấy không hề làm bẩn em gái của em, thì tại sao phải chịu trách nhiệm?”

“Ai nói anh ấy không có?! Không thấy em gái của tôi đã như vậy sao?”

“Cô khẳng định như vậy?” Kiều Tịch Hoàn từng bước ép sát.

Ngôn Hân Đồng có chút hoảng hốt: “Tôi, tôi…”

“Tôi ngược lại rất hiếu kỳ, em gái của cô là một người khỏe mạnh có chân có tay, có thể chạy, Cố Tử Thần cho dù muốn dùng sức với em gái của cô, hằn cũng không được đi.” Kiều Tịch Hoàn trực tiếp cắt ngang lời của Ngôn Hân Đồng, lạnh lùng hỏi.

“Là anh Tử Thần gạt em, anh ấy nói rất sợ ở một mình nên bảo em lên giường ngủ với anh ấy, nhưng mà chỉ ngủ đơn thuần mà thôi, không nghĩ tới em vừa mới nằm lên giường, anh ấy đã lột quần áo của em, em lại sợ từ chối anh Tử Thần, cho nên…”

Ngôn Hân Nghiên giải thích, nước mắt càng chảy càng nhiều, cả người càng thêm ủy khuất.

“Là như vậy sao, Cố Tử Thần.” Kiều Tịch Hoàn chuyển mắt nhìn anh.

Đôi mắt anh thâm thúy nhưng lạnh lùng thoáng nhìn cô: “Cô cảm thấy sao?”

“Đừng chơi đánh thái cực với tôi.” Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói, giọng điệu rất cường thế.

Phương thức sống chung giữa Kiều Tịch Hoàn và Cố Tử Thần, là như vậy sao?!

Thời gian 3 năm, không dài cũng không ngắn, nhưng khiến cho tất cả mọi người đều hoảng hốt!

Kiều Tịch Hoàn không phải rất sợ Cố Tử Thần sao? Rất nhiều khi sợ đến thấp thỏm.

“Không phải.” Cố Tử Thần gằn từng tiếng nói.

Kiều Tịch Hoàn dời mắt: “Cho nên, Ngôn Hân Nghiên, cô chuẩn bị duy trì lời nói dối của mình như thế nào đây?”

“Dựa vào cái gì chỉ nghe lời một phía của anh cả!” Ngôn Hân Đồng bất mãn tranh cãi.

“Vậy dựa vào cái gì chỉ nghe lời một phía của Ngôn Hân Nghiên.”

“Chúng ta đến bệnh viện làm kiểm tra!” Ngôn Hân Đồng hung hăng nói.

“Tốt nhất cô đừng hối hận.” Kiều Tịch Hoàn và Ngôn Hân Đồng không để ý đến hình tượng, bắt đầu tranh cãi.

Hai người cãi nhau rất kịch liệt, rất mạnh mẽ.

“Đủ rồi!”

Cuối cùng Cố Diệu không chịu đựng nổi: “Còn không ngại mất mặt sao? Còn muốn đi bệnh viện! Hơn nữa bây giờ đã là mấy giờ rồi, các người không muốn ngủ nhưng tôi muốn ngủ! Lập tức trở về phòng cho tôi, Ngôn Hân Đồng, con đưa em gái con về đi, ngày mai bố sẽ cho em gái con một câu trả lời.”

“Dạ, bố” Ngôn Hân Đồng âm thầm cười, nhưng mặt ngoài lại giống như bên bị hại, ủy khuất nói:

“Ba là chủ của một nhà, em gái của con bây giờ đã bị như vậy, ba nhất đinh phải giải quyết công bằng chuyện này, con cũng phải về ăn nói với bố mẹ con, bằng không người ngoài sẽ tưởng nhà họ Cố chúng ta chỉ biết khi dễ người khác.”

Trước mặt nhiều người như vậy, Cố Diệu lại coi trọng mặt mũi cho nên sẽ giải quyết ổn thỏa, chí ít sẽ không có khả năng thiên vị cho người nào đó?!

Nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi đắc ý thêm vài phần.

Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ của Ngôn Hân Đồng, chịu đựng tức giận, tốt nhất đừng để tôi nắm được nhược điểm của cô!

….

Từ từ.

Ngôn Hân Nghiên dưới sự giúp đỡ của Ngôn Hân Đồng, rời khỏi phòng của Cố Tử Thần.

Những người khác cũng lục đục rời khỏi.

Trong phòng chỉ còn lại Kiều Tịch Hoàn và Cố Tử Thần, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, sắc mặt cả hai đều không tốt.

Im lặng như vậy khoảng 2 phút, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên xốc chăn của Cố Tử Thần lên.

Dưới chăn, quả nhiên trần như nhộng.

Ánh mắt của Kiều Tịch Hoàn dừng lại ở chỗ nào đó

Cố Tử Thần đột nhiên đắp chăn lên, sắc mặt hết sức không tốt: “Cô muốn làm gì?”

“Sao vậy, để Ngôn Hân Nghiên nhìn, không để tôi nhìn sao?!” Thanh âm của Kiều Tịch Hoàn rõ ràng mang theo châm chọc.

Sắc mặt của Cố Tử Thần đen thui.

“Đứng dậy.” Kiều Tịch Hoàn rống giận hét.

“Cô lại nổi điên cái gì!”

“Anh có bệnh thích sạch sẽ, không cho phép lão nương thích sạch sẽ sao?! Giường những người phụ nữ khác ngủ, tôi sợ bị lây bệnh qua đường sinh dục! Tôi muốn đổi drap giường.” Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói.

Cố Tử Thần mấp máy môi, nhìn quần lót màu đen ở trên mặt đất: “Giúp tôi nhặt quần lót lên đi.”

Kiều Tịch Hoàn nhìn theo phương hướng của Cố Tử Thần: “Cô ta cởi quần này dùm anh?!”

Cố Tử Thần im lặng.

Kiều Tịch Hoàn cũng không biết sao mình lại tức giận lớn như thế, cô nhặt quần lót lên không nói hai lời ném vào thùng rác: “Quần lót khác của anh để ở đâu?”

Cố Tử Thần chỉ vào ngăn tủ đối diện.

Kiều Tịch Hoàn kéo ngăn tủ ra.

Tất cả đều là một dãy quần lót màu đen, không có hoa văn, được sắp xếp rất ngăn nắp.

Cô tùy ý rút ra một cái ném cho anh: “Nhanh lên một chút.”

Cố Tử Thần nắm lấy sợi dây, cố gắng mặc quần lót vào, sau đó dựa vào mép giường, nhích từng bước từng bước ngồi lên xe lăn, vừa mới ngồi yên, Kiều Tịch Hoàn đã trực tiếp đẩy Cố Tử Thần vào phòng tắm. Nước còn nóng, cô dùng hơi nước lạnh lẽo đổ thẳng lên người của Cố Tử Thần: “Tắm sạch sẽ cho tôi!. Đặc biệt là những chỗ cô ta đã đụng vào.”

Khuôn mặt của Cố Tử Thần cực đen.

Kiều Tịch Hoàn bỏ lại một câu, sau đó bước ra ngoài, sai người hầu thay một tấm drap giường mới.

Còn cô thì thay một bộ áo ngủ rồi đẩy cửa phòng tắm ra.

Cố Tử Thần còn đang tắm rửa, trên người vẫn còn vươn bọt, nhìn Kiều Tịch Hoàn bỗng nhiên xuất hiện, sắc mặt rõ ràng thay đổi.

“Tôi đánh răng, tôi cảm thấy thật ghê tởm.” Kiều Tịch Hoàn cầm lấy bàn chải của mình, bắt đầu đánh răng.

Cô nhớ tới miệng mình bị Cố Tử Hàn hôn, không hiểu sao lại cảm thấy ghê tởm.

Rất hiển nhiên, Cố Tử Thần hiểu lầm rằng cô cảm thấy anh ghê tởm.

Sắc mặt anh lại thay đổi lúc xanh lúc trắng.

Kiều Tịch Hoàn sau khi đánh răng xong, nhìn Cố Tử Thần vẫn còn đang tắm, cũng không thuận lợi gì mấy, do dự một giây rồi đi qua cầm lấy vòi sen giúp anh tắm rửa!

Đời này của cô vẫn chưa từng phục vụ cho ai!

Cũng không biết có phải do cô bực mình quá nên dùng sức quá mạnh hay không, đợi khi cô phản ứng kịp thì da thịt anh đã đỏ ửng, nhìn rất ghê người!

“Đau anh cũng không biết rên sao?! Chẳng trách khỉ con lại nhịn giống anh.” Kiều Tịch Hoàn giảm nhẹ lực tay.

Cố Tử Thần không nói gì.

Kiều Tịch Hoàn giúp anh xoa xoa lưng hỏi: “Cố Tử Thần, anh rốt cuộc có được không?”

Cô vẫn cảm thấy anh không được.

Nhưng lại luôn cảm thấy hình như anh không phải không được như thế.

Cố Tử Thần quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn phía sau, cô ngồi xổm phía sau anh, khuôn mặt bởi vì bên trong sương mù mà phiếm hồng, giờ phút này mặc chiếc áo ngủ dài màu trắng, phong cách rất bảo thủ, nhưng bởi vì trước ngực bị nước làm ướt đẫm, cho nên làm hiện rõ áo ngực màu đen bên trong của cô, thậm chí còn có thể nhìn thấy rãnh ngực thật sâu.

Kiều Tịch Hoàn theo ánh mắt của Cố Tử Thần: “Anh thật sự được sao?”

“Tôi cho phép cô tự mình nghiệm chứng.” Môi mỏng Cố Tử Thần khẽ nhúc nhích, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn gằn từng tiếng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.