Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 59: Q.2 - Chương 59: Chương 6.4: Trừ phi yêu em, nếu không không thể yêu người khác!




Editor: Puck

Cố Tử Thần không nói gì.

“Quyết định như vậy.” Kiều Tịch Hoàn đẩy Cố Tử Thần gia nhập đội ngũ xếp hàng.

Đợi mấy người đi vào thì Kiều Tịch Hoàn khai thông một phen với nhân viên làm việc, đẩy xe lăn đến bên cạnh lồng đu quay, Kiều Tịch Hoàn và Vũ Đại đỡ Cố Tử Thần lên, đang chuẩn bị ôm khỉ con lên thì khỉ con nhỏ giọng nói bên tai Kiều Tịch Hoàn, “Mẹ đi cùng cha, dì Vũ Đại ngồi với con.”

Kiều Tịch Hoàn thu liễm ánh mắt nhìn khỉ con.

Khỉ con vội vàng nháy mắt với mẹ, ý tứ chính là muốn hợp tác mẹ và Cố Tử Thần.

Mỗi một đứa bé đều mơ tưởng quan hệ của cha mẹ mình rất tốt.

Cô sờ sờ đầu khỉ con, dặn dò Vũ Đại một chút, rồi ngồi vào.

Vũ Đại và khỉ con ngồi ở cái lồng phía sau.

Cố Tử Thần liếc mắt nhìn Cố Minh Lộ, “Sao nó lại ngồi vào trong đó?”

“Anh còn chưa thấy chỉ số trí tuệ cảm xúc của con trai anh rất cao sao? Không nhìn ra thằng bé vì bồi dưỡng tình cảm của chúng ta à?” Kiều Tịch Hoàn nói thẳng.

Cố Tử Thần mím mím môi.

“Hoặc la, đối với một đứa bé mà nói, cha mẹ cũng nên tương thân tương ái.” Kiều Tịch Hoàn cảm thán.

Cố Tử Thần không nói gì, tròng mắt nhàn nhạt lóe lên.

Vòng đu quay khổng lồ từ từ khởi động.

Vòng đu quay khổng lồ ở công viên hải dương rất lớn, tốc độ như vậy đi xuống ít nhất nửa giờ.

Từng cái lồng từ từ bay lên bầu trời.

Hai người Kiều Tịch Hoàn và Cố Từ Thần cũng không nói bao nhiêu chuyện, chỉ đưa tầm mắt nhìn đám người dần dần nhỏ đi dưới đất.

Có người nói, từng cái lồng của vòng đu quay khổng lồ đều chở đầy hạnh phúc tràn đầy, hai người yêu nhau hôn nhau khi vòng đu quay khổng lồ lên đỉnh cao nhất, như vậy sẽ nhận được phần hạnh phúc này, cô đã từng tin tưởng như vậy một lần, khi yêu Tề Lăng Phong, bọn họ ở Paris, khi ở trong vòng đu quay khổng lồ lên đến đỉnh cao nhất, cô chủ động hôn anh ta. Khi đó cô yêu anh yêu dè dặt cẩn trọng, cho dù có thời điểm mình cảm thấy mê tín buồn cười cũng sẽ cố gắng mà tin tưởng.

Cô ngoái đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt bình thản không có gì lạ của Cố Tử Thần, hỏi, “Anh từng yêu ai không?”

Cố Tử Thần nhìn cô.

“Chưa từng yêu nhỉ.” Kiều Tịch Hoàn nói.

Cố Tử Thần không yêu mình.

Tại sao phải kết hôn?!

Con người luôn muốn kết hôn.

Vì nối dõi tông đường thôi.

“Nếu không yêu, vậy giờ thử yêu em, được không?” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ, rất nghiêm túc.

Chân mày Cố Tử Thần hơi căng thẳng, “Tại sao?”

“Chúng ta là vợ chồng.”

Cố Tử Thần cười lạnh, “Vợ chồng thì nhất định phải yêu nhau sao?”

“Trong mắt của em, là vậy.” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên đứng lên từ chỗ ngồi.

Cái lồng hơi chấn động.

Cố Tử Thần nhìn Kiều Tịch Hoàn đứng trước mặt mình, “Nghe này, Cố Tử Thần. Trừ phi yêu em, thì không cho phép yêu bất kỳ ai khác!”

Trừ phi yêu em?!

Thì không cho phép yêu bất kỳ ai khác?!

Cố Tử Thần đang định mở miệng.

Một bờ môi mềm mại đã dính lên bờ môi anh.

Anh liền giật mình.

Cảm nhận hơi thở ấm áp nhàn nhạt từ giữa bờ môi cô truyền tới, còn có trong hơi thở của anh, mùi thơm nhàn nhạt trên người cô.

Tròng mắt, khép hờ.

Hôn, dần dần sâu hơn.

Cô vuốt ve vành tai đã nóng bỏng của anh, không dấu vết tặng cánh môi mình ra ngoài.

Cắn xé lẫn nhau, trong không gian khép kín, bao phủ hơi thở như lửa nóng.

Một chiếc lồng khác.

Cố Minh Lộ xấu hổ dùng tay nhỏ bé bịt kín mắt, trên mặt lỗ tai đều đỏ ửng.

Tầm mắt Vũ Đại cũng khẽ dời đi.

Như vậy thật ra thì, rất tốt.

Tất cả mọi người như vậy, bình bình thản thản, là tốt rồi.

...

Từ trên đu quay khổng lồ xuống dưới.

Cánh môi Kiều Tịch Hoàn nhuốm sắc màu không giống trước.

Cô chỉ là, chỉ là đột nhiên muốn thân ái một chút mà thôi...

Sau đó, dường như đã không thể thu thập rồi.

Cô không nhịn được liếc nhìn cánh môi Cố Tử Thần, mặc dù sắc mặt vẫn như cũ, nhưng cánh môi rõ ràng trở nên không giống như trước...

Cô khẽ cắn môi, dời suy nghĩ của mình, kéo khỉ con, “Hiện giờ chơi đã, về nhà?”

“Vâng.” Khỉ con gật đầu.

Khỉ con không có yêu cầu quá đáng, hơn nữa rất dễ dàng thỏa hiệp.

“Đúng rồi, ra cửa không chụp hình, vậy không được!” Kiều Tịch Hoàn lấy điện thoại di động ra, đưa cho Vũ Đại, “Cô chụp cho một nhà ba người chúng tôi một tấm, lưu bức hình.”

“Ừ.” Vũ Đại nhận lấy di động.

“Hai người đều cười vui vẻ lên cho em.” Kiều Tịch Hoàn uy hiếp.

“Được.” Khỉ con khéo léo gật đầu.

Cố Tử Thần vẫn vẻ mặt cá chết đó.

Ba người, khỉ con đứng bên cạnh Cố Tử Thần, Kiều Tịch Hoàn đứng phía sau Cố Tử Thần, “Một, hai, ba, chụp!”

“Tách tách.”

Vũ Đại đưa di động cho Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn nhìn gương mặt mình và khỉ con cười đến quá mức rực rỡ trong hình, đối lập với khuôn mặt không chút biểu tình gì của Cố Tử Thần...

Thôi.

Cô cất di động vào trong túi xách.

Cũng không thể yêu cầu quá cao với Cố Tử Thần.

Đoàn người đi ra khỏi công viên hải dương.

Chơi một buổi chiều điên cuồng như vậy, khẽ dựa vào trên xe, Cố Minh Lộ đã ngủ mất rồi.

Một đường rất yên tĩnh, cho đến khi tới đại viện nhà họ Cố.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu, nhìn khỉ con nằm trên đùi Cố Tử Thần, ngủ rất ngon.

“Em ôm con đi vào.” Kiều Tịch Hoàn nói.

“Không cần, gọi nó tỉnh, cô ôm nó không nổi.”

“Anh phải tin tưởng sức mạnh tình thương của mẹ.” Kiều Tịch Hoàn không phục.

Cố Tử Thần tỏ vẻ, tùy cô.

“Vũ Đại cô giúp tôi một chút, giúp tôi đặt khỉ con lên lưng tôi, tôi cõng đi vào.” Kiều Tịch Hoàn nói.

“Được.” Vũ Đại xuống xe, ôm khỉ con ra, đặt trên lưng Kiều Tịch Hoàn.

Hơi sức của Vũ Đại vẫn kinh người như vậy. Kiều Tịch Hoàn thật sự bội phục sát đất.

Cô cõng khỉ con đi về biệt thự, quay đầu chờ Cố Tử Thần, nhìn Cố Tử Thần được Vũ Đại đỡ ngồi lên xe lăn, hình như tay Cố Tử Thần đang đè lên bắp đùi của mình.

Tê chân rồi sao? Dọc theo đường đi khỉ con vẫn nằm trên đùi anh, theo như người thường mà nói, chân chắc đã sớm tê rần rồi.

Chỉ có điều.

Chân của Cố Tử Thần, vẫn có tri giác?!

Hình như Cố Tử Thần thấy tầm mắt của Kiều Tịch Hoàn, không làm bất kỳ hành động che giấu, đẩy xe lăn đi về phía biệt thự, bình tĩnh tự nhiên như vậy.

Tự nhiên đến Kiều Tịch Hoàn bắt đầu nghi ngờ có phải mới vừa rồi mình nhìn nhầm hay không.

Hay là nói, mới vừa rồi cũng chỉ là một động tác rất tùy ý của Cố Tử Thần, cô nghĩ quá nhiều!

“Không đi sao?” Cố Tử Thần nhìn dáng vẻ của cô, lạnh giọng nhắc nhở.

Kiều Tịch Hoàn hồi hồn, cô có phải nghĩ quá nhiều chuyện không quan trọng không?! Mím mím môi, cõng Cố Minh Lộ đi vào.

Nhìn thoáng qua khỉ con nho nhỏ, quả thật không nhẹ, cô cõng thở hồng hộc, may mà lúc đó nhạy bén cõng, nếu mà ôm, không khiến cho mình mệt chết, còn khiến khỉ con ngã chết.

Cô thận trọng đặt khỉ con lên giường, cởi giày và áo khoác cho thằng bé, nhẹ nhàng đắp chăn cho nó.

Không nhịn được dừng lại một chút, nhìn gương mặt nho nhỏ của thằng bé.

Hôm nay là ngày mà cô nhìn thấy nụ cười hiện nhiều nhất trên mặt khỉ con, trước kia khỉ con rất nhẫn nhịn, hôm nay có thể như thế, cô cảm thấy rất vui mừng, trong lòng không hiểu sao cảm thấy rất ấm áp.

“Khỉ con, về sau chỉ cần mẹ còn ở bên cạnh con, mẹ nhất định để cho con cười hồn nhiên như vậy, coi như là mẹ cam kết với con. Được không?” Cô nhẹ giọng ghé vào bên tai thằng bé nói.

Khỉ con khẽ giật giật, giống như nghe được lời của cô.

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên cười một tiếng, cúi đầu, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, đi ra khỏi phòng, đóng cửa.

Trong giấc mộng, người nho nhỏ đó, hình như ngủ thiếp đi cũng mang theo nụ cười ấm áp.

...

Kiều Tịch Hoàn hơi mệt mỏi trở lại phòng ngủ của Cố Tử Thần.

Quả nhiên thân thể này không có nền móng như cô năm đó, chơi một buổi chiều như vậy, mệt mỏi đến không muốn nhúc nhích.

Nhớ ngày đó Hoắc Tiểu Khê chơi cả một ngày như vậy cũng sẽ không xuất hiện trạng thái mệt mỏi như thế!

Cô đẩy cửa phòng ra, nhìn Cố Tử Thần tìm quần áo, hình như chuẩn bị đi tắm.

Kiều Tịch Hoàn sợ run một giây, quyết định thật nhanh, giống như bất thình lình lại giống như cắn thuốc lắc, chợt cầm một cái áo ngủ lên, chiếm đoạt phòng tắm trước một bước, “Cố Tử Thần, hôm nay em mệt mỏi hơn anh, trên người ra nhiều mồ hôi hơn anh, em muốn tắm rửa trước!”

“Kiều Tịch Hoàn!” Cố Tử Thần gào lên giận dữ, “Cô không thể ra ngoài tắm sao?”

“Không thể!” Kiều Tịch Hoàn cường thế nói, khóe miệng cười một tiếng xấu xa, “Thật ra thì em cũng không quá để ý, chúng ta cùng nhau tắm.”

Cố Tử Thần giận đến cắn răng nghiến lợi, “Cô không hề có chút xấu hổ nào sao?!”

“Chúng ta là vợ chồng, có lòng xấu hổ, con trai của anh từ trong viên đá bể ra?!” Kiều Tịch Hoàn già mồm át lẽ phải!

Cố Tử Thần tức giận đến không nói ra được một câu.

“Huống chi ưu tiên phụ nữ, không hề có một chút phong độ quý ông nào cả!” Sau đó, bất ngờ đóng cửa phòng tắm.

Cố Tử Thần nắm ngón tay.

Người phụ nữ này, một ngày không chống lại anh, thì không cần nghỉ ngơi sao?!

Anh ngược lại rất hoài niệm ngày cô đi làm, ít nhất không có ai quấy rầy sự thanh tịnh của anh.

Không khỏi, tay của anh không tự chủ sờ lên đôi môi.

Sắc mặt khẽ thay đổi.

Người phụ nữ này, thật sự là âm hồn không tan!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.