Editor: Puck
Nếu so sánh hôn nhân của chính mình với hôn nhân của cha mẹ, cô cảm thấy mình chỉ có phần độn thổ.
Cô khẽ nở nụ cười, không để lại dấu vết khống chế tâm tình của mình.
“Chắc mọi người quên con rồi.” Đột nhiên một giọng nói vang lên ngoài cửa phòng khách.
Diêu Bối Địch xoay người, nhìn cậu nam thanh niên, hai mươi tuổi, giờ phút này mặc bộ âu phục cắt may thỏa đáng, tóc làm rất khoa trương, đầu gà trống điển hình dựng trên đầu, trên mặt mang kính mắt đen, da rất trắng, ngũ quan đoan chính, trong nháy mắt nhìn qua giống như tiểu thịt tươi Hàn Quốc tương đối nóng bỏng, thiếu một chút vị đàn ông, nhưng là kiểu mà mấy cô gái nhỏ hiện giờ thích nhất.
(*) Tiểu thịt tươi: là cách xưng hô của fan Trung Quốc với nam minh tinh Hàn Quốc, tiểu thịt tươi chỉ tuổi trẻ, anh tuấn nam tính.
“Diêu Bối Khôn, em trở lại?” Diêu Bối Địch kêu lên.
“Mới vừa xuống máy bay, liền chạy về thẳng.” Khóe miệng Diêu Bối Khôn nở nụ cười đến rất khoa trương, “Có bị bất ngờ không?!”
“Có phải con đã gây họa không!” Diêu Bối Địch còn chưa mở miệng, sau lưng đã truyền đến giọng nói nghiêm túc của cha Diêu.
Mẹ Diêu đi qua ngắm nghía cẩn thận con trai của mình, liền bị giọng của cha Diêu làm cho ngây ngốc.
“Con trai lâu như vậy mới từ nước Mỹ trở lại, trở về ông không cho sắc mặt tốt, ông nói sao ông chọc người như vậy.” Mẹ Diêu khó chịu cực kỳ.
Cha Diêu giận đến phẫn nộ.
Tất cả uy tín của ông, đều thành cái rắm cả rồi!
“Con trai à, sao con trở lại không báo trước một tiếng, mẹ cũng nên đến sân bay đón con.” Mẹ Diêu bắt đầu hỏi han ân cần rồi, “Cuộc sống ở nước Mỹ của con có tốt hay không? Không tập thành thói quen, nhìn xem, người đều gầy...”
Diêu Bối Địch cũng gia nhập vào, “Nhóc thúi, trở lại cũng không nói trước một tiếng, thật là.”
Diêu Bối Khôn rất hưởng thụ cảm giác được hai người phụ nữ vây quanh, đặc biệt dưới quần còn được một cô bé kéo, “Cậu, cháu rất nhớ cậu...”
Trong lòng ngây ngất.
Anh đương nhiên sẽ không nói cho bọn họ biết, anh bị đuổi học.
Sau một cửa ải, bố trí thỏa đáng cho Diêu Bối Khôn xong, mẹ Diêu đột nhiên nghĩ đến việc chính, “Bối Địch, ngày mai Tiếu Tiếu biểu diễn, con đừng quên.” di3n~d@n`l3q21y'd0n
“Biết rồi, con sẽ đi đúng giờ.”
“Lão già, ông cũng đừng trễ giờ cho tôi.”
“Biết biết, một ngày cũng bị bà lảm nhảm mấy lần!” Cha Diêu hơi không nhịn được.
“Bối Khôn, ngày mai con cũng đi cổ vũ cho Tiếu Tiếu.” Mẹ Diêu chuyển sang Diêu Bối Khôn nói.
“Dĩ nhiên, tiểu mỹ nữ bí mật nhà chúng ta, cậu làm hộ hoa sứ giả, sao lại không tham gia, đúng không, tiểu công chúa.” Diêu Bối Khôn ôm Tiêu Tiếu vào trong ngực, cưng chiều nói.
“Cháu thích cậu nhất.” Nói xong, Tiêu Tiếu còn hôn lên má Diêu Bối Khôn, khiến Diêu Bối Khôn cười ha ha.
Không khí trong nhà luôn luôn rất tốt.
Diêu Bối Địch nghĩ, trong cái gọi là “Nhà” của cô, vĩnh viễn sẽ không thoải mái trong sáng mà hạnh phúc như vậy.
“Đúng rồi, chị, anh rể đâu?” Diêu Bối Khôn hỏi.
Diêu Bối Địch đột nhiên trầm mặc một chút.
Sắc mặt của những người khác trong nhà hình như cũng thay đổi.
“Quan hệ vẫn không tốt?” Diêu Bối Khôn chưa từng nghĩ đến uyển chuyển, hỏi thẳng.
“Em mới trở về, cũng đừng nói tới anh ta.” Diêu Bối Địch nói.
Người sáng suốt đều biết rõ, tình cảm của bọn họ khẳng định không tốt.
Ánh mắt Diêu Bối Khôn khựng lại, nhẫn nhịn không tiếp tục nhiều lời.
Sau khi Diêu Bối Địch ở nhà ăn cơm tối xong, chờ Tiêu Tiếu ngủ thiếp đi mới trở về.
Lúc cô trở về, trong nhà tối đen như mực.
Tiêu Dạ không có ở đây.
Anh vốn nên không ở đây.
Cô trở lại phòng của mình, vốn muốn hỏi anh một chút, ngày mai Tiếu Tiếu biểu diễn anh có đi không?
Cô cảm thấy dường như không cần thiết.
...
Hôm nay Kiều Tịch Hoàn mang khỉ con đi trường học tham gia tổng duyệt.
Kết quả tổng duyệt rất tốt, giáo viên nhà trẻ nhất trí thông qua.
Sau khi trở lại một lần nữa luyện tập với khỉ con, sau khi bảo đảm tuyệt đối không có sai sót, trở lại phòng của Cố Tử Thần, vừa về tới phòng, giống như đọc chú kim cô, vẫn không ngừng nói bên tai Cố Tử Thần, ngày mai phải đến trường khỉ con học xem biểu diễn, ngày mai phải đến trường khỉ con học xem biểu diễn... dieendaanleequuydonn
Cố Tử Thần không thể nhịn được nữa, “Kiều Tịch Hoàn cô câm miệng cho tôi, tôi nghe rồi, TÔI, SẼ, ĐI.”
Ba chữ cuối cùng tuyệt đối là cắn răng nghiến lợi.
“Sao anh không nói sớm, đỡ lãng phí nước miếng của em.”
Cố Tử Thần tức hộc máu.
Sáng sớm hôm sau.
Kiều Tịch Hoàn đã sớm đưa khỉ con đến trường, bố trí thỏa đáng.
Trường mầm non mà khỉ con học tuyệt đối là nhà trẻ quý tộc ở Thượng Hải, các phụ huynh ngồi ở dưới sân khấu, đều không giàu cũng quý.
Hôm nay Cố Diệu Kỳ cũng tới.
Ngồi ở vị trí phụ huynh nhà trường chỉ định, đã hàn huyên với người bên cạnh.
Vị trí tùy tiện như vậy, chung quanh đều là người quen.
Tâm tình Cố Diệu Kỳ hình như cũng tốt, thẳng thắn nói, “Cháu trai và cháu gái của tôi có tiết mục, hình như diễn kịch, còn nghe nói là nhân vật chính, nhỏ như vậy, cũng không biết có thể được khen ngợi như thế nào.”
Ngoài miệng không có gì khác, nhưng rõ ràng, có thành phần khoe khoang.
Ngôn Hân Đồng ở bên cạnh, dĩ nhiên vô cùng kiêu ngạo.
Đảo mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn và Cố Tử Thần ngồi bên cạnh, trong lòng đủ kiểu khinh thường, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ vô cùng quan tâm hỏi, “Minh Lộ đi đâu rồi, sẽ lập tức bắt đầu, sao nó còn chưa tới? Đợi lát nữa sẽ không xem được biểu diễn phấn khích của em trai em gái.”
Kiều Tịch Hoàn liếc nhìn Ngôn Hân Đồng, không nói gì.
“Chỉ có điều ngược lại, chân anh cả không tiện thật ra không cần đặc biệt tới cổ vũ động viên cho Minh Lý và Minh Nguyệt, em cũng thấy hơi áy náy.” Ngôn Hân Đồng nói sao khảng khái.
Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt.
“Thật ra thì, có lẽ anh cả đi đi lại lại như vậy, tốt hơn cho thân thể.” Ngôn Hân Đồng ở đó ríu ríu rít rít.
Người phụ nữ này ngược lại rất biết tự biên tự diễn, không trách được thích diễn kịch như vậy!
Không đi vào làng giải trí, thật đáng tiếc.
Bằng không, làm không tốt chưa tới cuối hè cô ta đã nổi danh!
“Em dâu, tiết mục lập tức bắt đầu, trên sân khấu nhiều người biểu diễn như vậy, em không nhìn kỹ một chút, sao thấy được Minh Lý và Minh Nguyệt.” Giọng Kiều Tịch Hoàn tràn đầy châm chọc.
Không phải là một tiết mục tập thể sao? Có gì tốt mà tỏ vẻ.
“Minh Lý và Minh Nguyệt đều là nhân vật chính, liếc cái có thể thấy được.” Ngôn Hân Đồng hung hăng nói. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Kiều Tịch Hoàn chẳng thèm ngó tới.
Ngôn Hân Đồng cho rằng Kiều Tịch Hoàn ghen tỵ, không để ý.
Kiều Tịch Hoàn cũng không có tâm tư để ý đến cô ta, quay đầu nhìn chung quanh một chút, thấy Diêu Bối Địch cách mình không xa, hôm nay Tiêu Tiếu cũng sẽ biểu diễn tiết mục rồi, tiểu thiên tài Piano đó.
Cô nhìn người một nhà ngồi ở đó.
Không có Tiêu Dạ.
Cho tới bây giờ Tiêu Dạ cũng chưa từng xuất hiện.
Đúng lúc đó điện thoại đột nhiên vang lên.
Kiều Tịch Hoàn nhìn người gọi tới, quay đầu lại nói với Cố Tử Thần, “Em đi nhận điện thoại.”
Sau đó, rời khỏi vị trí của mình.
“Tiêu Dạ.” Kiều Tịch Hoàn đứng trong góc nhỏ, bắt máy.
“Tôi đã điều tra chuyện Long Đằng, kết quả cũng không tra được đêm hôm đó Long Đằng được người nào hẹn gặp.”
“Làm sao lại như vậy? Anh em dưới tay anh ta cũng không biết?”
“Ừ, không biết. Tôi thậm chí đã hỏi thân tín của Long Đằng, hỏi về quan hệ giữa Long Đằng và Tề Lăng Phong, thân tín của anh ta lại nói cho tôi biết, chưa từng nghe nói tới Long Đằng và Tề Lăng Phong có lui tới.” Tiêu Dạ nói từng câu từng chữ.
Kiều Tịch Hoàn nhíu mày một cái.
“Tề Lăng Phong người kia, thâm tàng bất lậu *.” Tiêu Dạ tổng kết.
(*) thâm tàng bất lậu: Người cao thâm nhưng không lộ ra ngoài
“Anh ta luôn biết trêu chọc lòng người mà thôi.” Kiều Tịch Hoàn xiết chặt ngón tay, “Cho dù như thế nào, cảm ta anh Tiêu Dạ.”
“Còn có.”
“Hả?”
“Về chuyện nội bộ bên tôi tiết lộ tin tức.” Tiêu Dạ nói.
“Anh không cần phải cho tôi một công đạo.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Đó là vấn đề nội bộ của anh.”
“Nhưng chuyện này là sai lầm của tôi, tính tôi nợ cô.”
“Dường như từ lúc chúng ta qua lại đến nay, anh một mực thiếu nợ tôi. Con người của tôi không sợ người khác thiếu nợ nhân tình, bởi vì cuối cùng sẽ khiến cho người ta trả lại.”
“Ừ.” Hình như Tiêu Dạ cũng không quan tâm.
“Trước khi cúp điện thoại, tôi nói một câu, hôm nay là ngày con gái anh biểu diễn ở trường, tôi thật sự không biết anh ghét Diêu Bối Địch bao nhiêu, nhưng Tiếu Tiếu vô tội, nếu như anh không ích kỷ như vậy, thì bớt chút thời gian đến xem con bé biểu diễn, con gái của anh thật giỏi.” Nói xong, cúp luôn điện thoại. die nda nle equ ydo nn
Cô khôi phục tự nhiên trở về vị trí.
Khi đó, tiết mục nhà trẻ chính thức bắt đầu.
Ngôn Hân Đồng vẫn trong trạng thái hưng phấn, giống như cắn thuốc lắc, từng tiết mục sẽ đều tự cho là đúng bình luận một chút, liên tiếp trao đổi ý kiến với Tề Tuệ Phân.
Kiều Tịch Hoàn có thể tưởng tượng, chờ một lúc thấy được tiết mục của Minh Lý và Minh Nguyệt, Ngôn Hân Đồng rốt cuộc hưng phấn đến hình dáng gì, ngày hôm qua lúc tổng duyệt, cô có nhìn, Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt tùy hứng như vậy, quả thật có tư cách kiêu ngạo.
Rõ ràng ưu tú hơn đứa bé cùng lứa nhiều.
Quả nhiên.
Đợi đến tiết mục kịch của Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt thì cả người Ngôn Hân Đồng liền sôi trào, nhai đi nhai lại Minh Lý và Minh Nguyệt thật sự có thiên phú biểu diễn, nhìn nét mặt những người bạn nhỏ khác bao nhiêu ngây ngốc, vẻ mặt Minh Lý và Minh Nguyệt có bao nhiêu phong phú...
Kiều Tịch Hoàn nghe nhức đầu.
Nhưng Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân rõ ràng rất hưởng thụ.
Tiết mục kịch kết thúc, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay liên tiếp.
Ngôn Hân Đồng vô cùng kiêu ngạo, giống như trong tất cả các bạn nhỏ, chỉ có Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt mới giỏi nhất, cô ta tự nhiên tự hào.
Không bao lâu, Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt còn mang theo trang phục trở lại chỗ ngồi, trong lồng ngực Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân mỗi người một đứa, hai đứa được cưng chiều vô cùng.
Ngôn Hân Đồng liếc nhìn Kiều Tịch Hoàn bên cạnh không tỏ vẻ gì, âm thầm cười lạnh.
Mặc kệ trong khoảng thời gian này Kiều Tịch Hoàn thần kỳ như thế nào, nhưng hai đứa bé này, Kiều Tịch Hoàn làm sao cũng không thể xóa bỏ địa vị của chúng ở trong lòng Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân.
Mà cô là mẹ của hai đứa, tự nhiên là vậy.
Mẹ vinh nhờ con, lịch sử tự nhiên!
Đây là từ lâu như vậy tới bây giờ, bị Kiều Tịch Hoàn nghiền ép lâu như vậy tới nay, lần đầu tiên mở mày mở mặt như thế!
Cô cũng không tin, cô thật sự không làm gì được Kiều Tịch Hoàn!
“Con đi phòng rửa tay.” Kiều Tịch Hoàn nói, sau đó đi ra ngoài.
Ngôn Hân Đồng cười một tiếng xấu xa.
Tự nhiên không gì sánh được thôi.
Cũng sẽ có lúc bi người đánh mất vẻ kiêu ngạo như vậy?!
Khắp nơi đều mơ tưởng thắng tao, khắp nơi đều mơ tưởng chiếm thế thượng phong, Kiều Tịch Hoàn, mày không có cửa đâu!
Dĩ nhiên.
Đây toàn bộ đều là ý tưởng trong lòng Ngôn Hân Đồng vào giờ phút này, trong lòng tự cho là đúng mà hài lòng.
Đối với Kiều Tịch Hoàn, lại giống như quả rắm, đánh một phát, hai giây sau sẽ tan thành mây khói.
Giờ phút này cô đi ra ngoài vì có mục đích của cô.
Cô vừa mới ra khỏi ghế ngồi, đi dọc hàng ghế trên hành lang, thấy một cô bé đang ngồi trên sân khấu lẳng lặng chơi piano.
Tiêu Tiếu.
Kiều Tịch Hoàn không nhịn được dừng bước chân, nhìn cô bé kia.
Quả nhiên là thiên tài.
Nhỏ như vậy, thủ pháp lưu loát như thế.
Khóe miệng cô nhếch lên cười, nhìn đồng hồ, vội vàng lui về phía sau bục.
Lúc lướt qua, một góc hành lang không quá làm cho người ta chú ý, một người đàn ông đứng đó, ánh mắt nhìn cô gái nhỏ trên sân khấu giống như tiểu công chúa khiến cho người ta yêu thương.
Kiều Tịch Hoàn nghĩ, có phải có một khả năng không, thật ra thì Tiêu Dạ không giống như biểu hiện bên ngoài, lạnh lùng vô tình như vậy.