Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 31: Q.1 - Chương 31: Đạt được




Kiều Tịch Hoàn và Ngôn Hân Đồng đồng thời quay đầu, nhìn tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, hình như vô hình trung mang theo áp lực nói không nên lời, từng bước, từng bước tới gần.

Cố Tử Hàn, khuôn mặt toát ra vẻ lạnh lùng, cũng giống như tên của anh ta.

Giờ phút này, âu phục màu đen, áo trong màu trắng, khí thế hiên ngang, mang theo chút khí chất lãnh ngạo nói không nên lời. Khiến cho người ta không dám tới gần nhưng không nhịn được nhìn thêm vài lần, người đàn ông như vậy, cho dù diện mạo có giống với Cố Tử Thần nhưng không thể nào so được, ít nhất Cố Tử Thần không thể đứng lên.

Nếu như Cố Tử Thần có thể đứng lên, thì như thế nào?.

Trong đầu Kiều Tịch Hoàn đột nhiên xuất hiện ý nghĩ như vậy.

Cô nghĩ chắc là không thể nào!

Nhưng mà Cố Tử Hàn trước mặt, quả thực ảnh hưởng đến cô.

Kiều Tịch Hoàn mỗi lần đều cảm thấy, khi nhìn thấy người đàn ông này mình sẽ không nhịn được mặt hồng tim đập, cô không rõ chủ nhân của thân thể này vì sao lại thích anh ta như vậy, thích đến nỗi cô không thể ngăn cản tiếng tim đập mãnh liệt.

Cô mím môi, nhìn Ngôn Hân Đồng dùng vẻ mặt lấy lòng, tiêu sái đi qua: “Tử Hàn, anh chuẩn bị đi làm sớm như vậy sao?”

Cố Tử Hàn tựa hồ dùng khóe mắt liếc nhìn cô ta một cái, gật đầu.

“Em đưa anh ra cửa” Ngôn Hân Đồng vội vã nói.

“Không cần.”

“Tử Hàn, anh đang giận tối hôm qua cả đêm em không về sao?. Em cũng vì em gái của chị dâu uống hơi nhiều, anh cũng biết em gái của chị dâu Dụ Lạc Vi, trông im lặng, lịch sự thế, nhưng mà khi chơi đùa lại điên cuồng hơn bất cứ ai, lôi kéo em lại không để em đi, em thấy tuổi của con bé còn nhỏ cho nên không chấp nhặt với nó…” Ngôn Hân Đồng lải nhải.

“Không cần giải thích với tôi, tôi không có hứng thú” Cố Tử Hàn ném lại một câu rồi đi nhanh ra cửa.

Ngôn Hân Đồng trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng của Cố Tử Hàn đi xa, tức giận đến long trời lở đất, cũng không dám phát tác

“Phốc” Kiều Tịch Hoàn cuối cùng nhịn không được, bật cười.

Hình như ai thấy cảnh tượng như vậy cũng nhịn không được bật cười.

“Kiều Tịch Hoàn, cô cười cái gì!”

Ngôn Hân Đồng đem tất cả lửa giận trút lên người cô: “Dù sao so với cô gả cho người tàn tật hạ thân bại liệt vẫn tốt hơn nhiều”

“Em dâu, em lại muốn bị mẹ tát vào mặt à?. Dám nói xấu anh cả em như vậy”

Đôi mắt đẹp của Kiều Tịch Hoàn căng thẳng: “Hơn nữa, đêm qua người hô mưa gọi gió với tôi là Cố Tử Thần.”

“Kiều Tịch Hoàn, cô không cần uy hiếp tôi.” Cho dù Ngôn Hân Đồng vẫn cứng miệng, nhưng vẫn chột dạ nhìn ngó xung quanh rồi mở miệng nói: “Tất cả mọi người đều biết Cố Tử Thần không có năng lực, cô tưởng tôi sẽ thật sự tin tưởng ?!”

“Tất cả mọi người chưa thử qua, làm sao biết?!. Thôi, nhiều lời vô ích” Kiều Tịch Hoàn cũng không muốn quan tâm đến Ngôn Hân Đồng.

Cô vốn cho là người phụ nữ này cũng có chút bản lĩnh, bây giờ xem ra chỉ là khôn vặt mà thôi, đúng là vẫn còn thiếu kiên nhẫn.

Kiều Tịch Hoàn xoay người, giẫm lên bậc thềm, trực tiếp đi ra ngoài.

Hôm nay cô nhất định phải bắt Cố Nguyên bán món đồ cổ đó lại cho mình!

Khi cô mím môi đi ra ngoài, thì chiếc xe màu đen quen thuộc kia vẫn đậu ở chỗ đó, lái xe đứng ở bên xe, nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn đi ra, vội vàng nói:

“Đại thiếu phu nhân, cô đi đâu, tôi đưa cô đi.”

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày, đảo mắt nhìn qua xe hơi màu đen, xuyên qua nửa kính xe nhìn vào bên trong, Cố Tử Hàn đang chờ cô?!

Cô mím môi cũng không suy nghĩ nhiều, ngồi xuống.

Xe ra khỏi đại viện Cố gia, dọc đường đều yên ả.

“Đừng đóng kịch Kiều Tịch Hoàn” Cố Tử Hàn đột nhiên mở miệng nói.

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn cong lên.

Cho nên, Cố Tử Hàn rốt cục cũng không nhịn được nữa!

“Nói đi, rốt cuộc cô muốn làm gì?” Cố Tử Hàn chuyển ánh mắt, lạnh lùng nhìn cô.

Kiều Tịch Hoàn nhìn trả lại ánh mắt của anh ta.

Chết tiệt!. Nhịp tim lại không tự giác bắt đầu gia tốc rồi!

“Không muốn gì cả” Kiều Tịch Hoàn thu hồi tầm mắt, nhìn ngoài cửa sổ xe.

“Làm nhiều như vậy, không phải muốn thu hút sự chú ý của tôi sao ?! Đừng lỡ mất cơ hội này, yêu cầu của tôi, tôi sẽ cân nhắc đồng ý” Cố Tử Hàn gằn từng tiếng nói.

“Thật vậy chăng?.” Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên.

“Nói” Cố Tử Hàn tựa hồ không muốn nói lời vô dụng với cô.

“Nếu như tôi nói tôi muốn anh, anh sẽ đồng ý sao?” Khóe miệng cô vẫn mang theo ý cười, nhìn anh ta.

Tim đập sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

Kiều Tịch Hoàn, cô có thể có chút tiền đồ được không ?!

Sắc mặt Cố Tử Hàn lạnh lẽo, đáy mắt hiện lên nụ cười nhạo, còn lộ ra vẻ khinh thường.

Hoặc giả, giờ phút này Cố Tử Hàn cảm thấy, anh đã đánh giá cao Kiều Tịch Hoàn.

Bỗng nhiên bày ra sự thông tuệ khiến anh kinh ngạc, nhưng cuối cùng lại theo đuổi một cách tục tằng, khiến anh không thể nào chấp nhận được.

Bên trong xe đột nhiên vô cùng yên tĩnh.

Dọc đường im lặng không nói gì.

Cuối cùng, vẫn không có một đáp án.

Kiều Tịch Hoàn xuống xe, nhìn chiếc xe hơi màu đen rời đi.

Cố Tử Hàn.

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên, nở nụ cười ý vị thâm trường, sau đó xoay người đi vào công ty đồ cổ Cổ Vân Sơn.

Mới vừa đi tới cửa, tiếp tân nhìn thấy cô đã muốn khóc.

Cô ấy có cần dọa người như thế không ?!

“Kiều tiểu thư, nơi này của chúng tôi tối hôm qua đều bị người ta đập bể, cô xem trên vách tường khắp nơi đều là sơn của xã hội đen, hôm nay tâm trạng của ông chủ không được tốt, tôi không dám đi quấy rầy ngài ấy.” Nhân viên tiếp tân ủy khuất nói.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bốn phía chung quanh một chút, quả thực đều là “Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt” “Tự giải quyết cho tốt”

Trong lòng có chút ưu tư, cô cắn môi, trực tiếp đi thẳng vào.

Nhân viên tiếp tân vốn muốn đi ngăn cản, nhưng cuối cùng không hiểu sao lại không làm vậy, cô cảm thấy, dù sao cũng đã như thế rồi!

Kiều Tịch Hoàn trực tiếp đẩy cửa văn phòng của Cổ Nguyên ra.

Cổ Nguyên sắc mặt không tốt ngồi ở trên ghế làm việc, anh nhíu mày, khi nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn thì sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.

“Anh đừng tức giận!. Gặp phải loại trả thù như thế này, trong lòng chúng ta đều biết rõ là do ai làm!. Nếu bây giờ anh đem món đồ cổ đó giao cho bọn họ, bọn họ sẽ nghĩ anh dễ bắt nạt, tốt xấu gì cũng không có mất, người đó không thể lấy được, mà cũng không thể làm gì anh, dù sao cũng không thể giết anh được.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng nói.

“Ngoại trừ những lời này, cô còn lời nào để nói nữa không?” Cổ Nguyên nhướng mày lên.

“Không có”

“Cút.” Sắc mặt của Cổ Nguyên trầm xuống.

“Anh càng cáu kỉnh như vậy, tôi càng cảm thấy buồn cười.” Kiều Tịch Hoàn nhếch môi, thật sự nở nụ cười, nụ cười hết sức thoải mái.

Cổ Nguyên hung hăng nhìn cô.

Anh nhớ đến Hoắc Tiểu Khê, mỗi lần anh nổi giận cô đều cười không tim không phổi như vậy, cười đến trời đất nở hoa, giống như gặp phải chuyện cười tốt nhất thế gian….

Anh ôm trán.

Hôm nay nhìn thấy công ty bị người ta có lòng trả thù như thế, cộng thêm vì vậy trong đầu luôn nghĩ đến Hoắc Tiểu Khê, anh vốn luôn khống chế bản thân không nên nghĩ đến cô gái độc ác đó, nhưng vẫn bị người ta kích thích, anh thật sự sắp suy nhược thần kinh mất rồi.

Cổ Nguyên cầm lấy điện thoại trong tay nói:

“Thư ký Văn, cô vào đây một chút.”

Để điện thoại xuống, anh ngẩng đầu nói: “Đi cùng thư ký Văn lấy bình gốm đó đi, sau này đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.”

“Thật sự?”

Kiều Tịch Hoàn bỗng nhiên hưng phấn, cô rất muốn tiến lên để ôm lấy người đàn ông này, nhưng lại nghĩ đến hành động của mình có lẽ hơi quá, cho nên bình thản nói:

“Bao nhiêu tiền?”

“Không cần tiền!. Sau này cô đừng xuất hiện nữa là được!” Cổ Nguyên hổn hển nói.

Kiều Tịch Hoàn cũng không chọc anh nữa, cười hì hì chuẩn bị rời đi theo thư ký Văn vừa mới tiến vào, chợt nghĩ đến cái gì đó: “Tôi sẽ tặng anh một món quà, đừng cự tuyệt, có lẽ anh sẽ cần đấy.”

Cổ Nguyên nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn rời đi.

Anh luống cuống nắm lấy tóc của mình, anh vốn cho là người con gái chỉ biết chọc mình tức giận từ nay về sau đã biến mất rồi, bây giờ…. Quả thực chỉ có hơn chứ không kém!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.