Editor: Táo đỏ phố núi
Tề Lăng Phong cười cười, “Nửa giờ sau thuốc bắt đầu phát huy tác dụng. Tôi và Dĩ Huân ở xa xa nhìn cô, đảm bảo an toàn cho cô trước khi Tiêu Dạ tới. Chúng tôi cũng chỉ có thể giúp cô tới đây, sau này thì phải dựa vào khả năng của cô rồi.”
“Yên tâm đi, tôi tuyệt đối không thể nào thất bại.” Lôi Lôi rất là khẳng định.
Tề Lăng Phong lôi kéo Sở Dĩ Huân, “Đi theo anh, đừng cản trở cô ấy.”
“Vâng.”
Sở Dĩ Huân đi theo Tề Lăng Phong tới một góc khuất, chỗ đó sẽ ít bị người nhìn thấy, hơn nữa trên bàn vốn có một cây nến nhỏ cũng đã bị bọn họ thổi tắt, nếu như nhìn sang căn bản sẽ không nhìn thấy được chỗ đó có người ngồi.
“Anh cảm thấy tối nay Lôi Lôi làm được hả?”
“Có thể.” Tề Lăng Phong rất khẳng định, quay đầu hỏi Sở Dĩ Huân, “Có khi nào anh từng thất bại chưa?”
Sở Dĩ Huân gật đầu, “Em tin tưởng anh.”
“Ngoan.” Tề Lăng Phong ghé sát lại hôn một cái lên môi của cô, “Anh đối xử tốt với bạn thân của em như vậy, có phải là em cũng nên khao anh thật tốt hay không?”
“Ghét, nơi này nhiều người như vậy.” Sở Dĩ Huân có chút xấu hổ.
“Không ai nhìn thấy.” Tay của Tề Lăng Phong đã mò vào bên trong quần áo của cô.
Sở Dĩ Huân giả bộ từ chối, cùng với Tề Lăng Phong một mảnh lửa nóng . . .
. . . . . .
Quầy bar cuối phố vẫn vô cùng náo nhiệt.
Lôi Lôi cầm ly rượu, không lo lắng thì chính là gạt người.
Cô chưa từng uống loại thuốc này, không biết sau khi uống thì sẽ có cảm giác như thế nào.
Cô cắn môi, thân thể hơi nóng lên một chút, dần dần, bắp đùi thon dài bắt đàu không tự chủ bắt đầu đan xen vào nhau, dây dưa, trong lòng sinh ra một khát vọng nào đó.
Cô lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại, một lúc lâu, bên kia mới tiếp thông, “Lôi Lôi.”
“Dạ, anh hãy đến quầy bar KT ở cuối phố đi.” Giọng nói của Lôi Lôi đã có chút thở hổn hển rồi.
“Xảy ra chuyện gì?” Tiêu Dạ nhíu chặt mày lại.
“Em không biết, tâm trạng tối nay của em không được tốt lắm, nên muốn tới đây ngồi một chút, em không biết là vừa rồi uống ly rượu với người nào, anh ta dây dưa với em lâu rồi, sau khi uống vào thì cả người em rất khó chịu, em muốn đi về, anh tới đón em có được không?” Giọng điệu nói chuyện mang theo sự nức nở và luống cuống.
Tiêu Dạ nắm ngón tay lại, “Anh lập tức tới đó.”
“Em chờ anh.”
Lôi Lôi cúp điện thoại, cho dù dục vọng trong người ngày càng mãnh liệt, nhưng mà đáy mắt vẫn còn thoáng qua một nụ cười như ý.
Cô cũng biết Tiêu Dạ tuyệt đối sẽ không bỏ mặc cô!
Hạo Hãn cách quầy bar cuối phố cũng không xa, Tiêu Dạ chỉ mất khoảng thời gian là năm phút là đã xuất hiện ở đại dảnh, liếc trên quầy bar thì nhìn thấy Lôi Lôi ngồi ở vị trí dễ nhìn thấy nhất, bên cạnh quả thật là có những ánh mắt không tốt.
Anh đi tới, giọng nói có chút lạnh, “Không phải bảo em trở về sao? Em còn chạy tới chỗ này làm gì?”
“Dạ . . .” Lôi Lôi nhìn anh một cái, trên mặt liền lộ ra nụ cười ngọt ngào, “Anh đã đến rồi.”
Tiêu Dạ nhẫn nhịn, đúng là không còn tiếp tục nổi giận, “Anh đưa em trở về.”
“Vâng.” Lôi Lôi ngoan ngoãn dựa vào trong lòng của anh.
Tiêu Dạ ôm Lôi Lôi sải bước rời đi
Trong góc, Sở Dĩ Huân thở hổn hển tựa vào trong lòng của Tề Lăng Phong, Tề Lăng Phong thì nhìn ra phía cửa, khóe miệng khẽ cười tà ác một tiếng.
Trước tiên bắt được Lôi Lôi, là con cờ đầu tiên của anh!
Nước cờ này, xem như phát triển thuận lợi rồi!
. . . . .
Tiêu Dạ đưa Lôi Lôi ngồi vào trong xe ô tô.
Không gian bên trong xe rõ ràng không nhỏ, nhưng mà lại tràn đầy hơi thở lửa nóng.
Sau khi Lôi Lôi ngồi lên xe xong, thân thể rất tự nhiên dựa vào trên người của Tiêu Dạ, đây là động tác bản năng của tứ chi sau khi dính thuốc, không phải có thể giả vờ được.
“Dạ, em nóng quá . . .” Lôi Lôi dựa vào trên người của anh, đôi chân thon dài bắt đầu không ngừng ma sát trên dưới.
Cơ thể của Tiêu Dạ không có bất cứ phản ứng phập phồng nào.
“Nóng quá . . .” . Bàn tay của Lôi Lôi không tự chủ được mà mò vào bên trong quần áo của Tiêu Dạ, ngón tay nóng bỏng đã lưu lại nhiệt độ nóng bỏng ở trên lồng ngực của anh, phản ứng như vậy Tiêu Dạ vừa nhìn là biết ngay.
Anh rũ đôi mắt nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lôi Lôi cùng với phản ứng nhạy cảm trên người của cô.
“Dạ . . .” Ngón tay của Lôi Lôi sờ loạn trong thân thể của anh, thậm chí có chút không khống chế được bắt đầu đi xuống . . .
“Đừng lộn xộn, sắp tới rồi.” Tiêu Dạ kéo tây của cô, giọng nói vẫn dịu dàng như trước.
“Nhưng mà em khó chịu.” Lôi Lôi nhìn anh, hốc mắt cũng đã đỏ.
Dược tính của loại thuốc này không nhỏ.
Tiêu Dạ lăn lộn ở những chỗ như vậy lâu rồi nên rất hiểu rõ.
“Lập tức tới rồi.” Tiêu Dạ nói.
Lôi Lôi kiềm chế lại dục vọng trong người nhưng mà vẫn nhích người lại đụng vào người anh, không ngừng thở dốc, hai tay hai chân dây dưa lên xuống trên người anh.
“Lái nhanh một chút.” Tiêu Dạ cảm nhận được phản ứng cơ thể của Lôi Lôi, nên dặn dò tài xế.
“Dạ, đại ca.” Tài xế tăng tốc, điên cuồng lao về phía trước.
Một đường đi thẳng tới chung cư của Lôi Lôi.
Thân thể của Lôi Lôi đã nhạy cảm tới mức vừa đụng đến đã ‘tan ra’, Tiêu Dạ trực tiếp ôm cả người cô đi về phía nhà của cô, đặt cô lên trên giường lớn, xoay người muốn đi.
“Tiêu Dạ. Anh không thể bỏ em lại.” Lôi Lôi kéo cánh tay của anh lại, khi đó trong hốc mắt thậm chí cũng bắt đầu đầy máu.
Loại thuốc này công năng quá mạnh mẽ, nếu như không giải quyết tốt, tức giận công tâm, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
“Anh đi lấy cho em cái khăn lạnh, có lẽ sẽ thoái mái hơn một chút.”
“Không cần, không cần, em chỉ cần anh, em chỉ cần anh.” Lôi Lôi có chút khủng hoảng, cho dù bây giờ trong đầu chỉ có dục vọng thôi, nhưng mà vẫn hiểu rất rõ ràng, nếu bây giờ để cho Tiêu Dạ đi rồi thì cô thật sự sẽ đập đầu vào giường tự sát đấy!
“Lôi Lôi. . . . . .”
“Dạ, em không chịu nổi, thật sự không chịu nổi, em cũng không biết tại sao lại như vậy! Nhưng mà em thật sự rất muốn anh, muốn anh ôm em, muốn anh hôn em, em không biết nếu như tối nay anh đi rồi thì em sẽ làm ra chuyện tiêu cực gì nữa . . . Dạ . . .” Lôi Lôi vừa nói xong thì nước mắt bắt đầu không ngừng rơi xuống từ hốc mắt.
Tra tấn như vậy nếu như không được giải quyết thì so với chết còn khó chịu hơn!
Tiêu Dạ cứng ngắc người đứng tại chỗ, chậm chạp không có bất kỳ hành động gì.
Xảy ra quan hệ với Lôi Lôi?
Cũng không phải là chuyện gì không thể làm được.
Anh vẫn cho là như vậy.
Nhưng giờ phút này, anh lại có chút . . . do dự.
Anh nhìn cô, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, nhìn nét mặt vô cùng khổ sở của cô.
“Dạ.” Lôi Lôi nhìn thấy Tiêu Dạ ở trước mặt mãi không có động tĩnh gì, cô liền chủ động bò dậy, chủ động dính lên trên người của anh, nhón chân lên dâng cánh môi đỏ tươi của mình hôn lên đôi môi lạnh bạc của anh, hôn lên đường nét sắc sảo trên khuôn mặt của anh, thậm chí ngón tay cũng đã có chút ngang ngược bứt đi cúc áo sơ mi của anh ra, từng cái từng cái rơi xuống dưới đất . . .
Tiêu Dạ yên lặng cảm thụ Lôi Lôi ‘quạt gió thổi lửa’ trên người của anh, nhìn từng cái nút áo của mình không ngừng nảy lên ở dưới sàn nhà . . .
Tối nay, chính là như vậy rồi.
Tiêu Dạ nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ.
Anh không thể nào để cho Lôi Lôi xảy ra quan hệ với người đàn ông khác, cũng không thể để cho Lôi Lôi tự sinh tự diệt như vậy.
Anh ôm ngược lấy cơ thể của cô, hai người cùng ngã lên giường.
Một phòng lửa nóng
Nhưng mà luôn chỉ phụ họa theo, không nói ra được sự đè nén.