Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 210: Q.2 - Chương 210: Ma cao một thước đạo cao một trượng (5)




Editor: Puck - Diễn đàn

Trong phòng ăn yên tĩnh, tiếng violin chảy xuôi từng góc trong phòng.

Tề Lăng Phong và Kiều Tịch Hoàn ngồi đối diện.

Tề Lăng Phong treo nụ cười đẹp mắt, nhìn Kiều Tịch Hoàn nói, “Được, chúng ta nói chuyện một chút.”

Kiều Tịch Hoàn cứ nhìn chằm chằm vào đàn ông trước mặt như vậy.

Rất nhiều ký ức không tốt luôn thoáng qua trong đầu, khâu thành đoạn ngắn tàn nhẫn, tích vào trong lòng cô, vĩnh viễn sẽ không sẽ quên được. Mà cô bây giờ, lại có thể rất bình tĩnh hướng về phía người đàn ông trước mặt, lấy một tư thế người xa lạ đi đối mặt anh ta, giọng điệu lạnh nhạt nói, “Hạng mục thị chính hoạch định, định vốn xác định từ trước là nửa tháng, hiện giờ đột nhiên sửa đổi thành một tuần lễ, trong này nhất định là người nào đó động tay động chân.”

“Sau đó thì sao?”

“Điều này đều bất lợi đối với chúng ta.” Đối với Tề Lăng Phong gió nhẹ nước chảy, Kiều Tịch Hoàn vẫn bình tĩnh tự nhiên.

“Em cảm thấy chúng ta nên hợp tác như thế nào?” Tề Lăng Phong nhướng mày hỏi cô.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, “Không phải anh có quan hệ không tệ với thị chính sao? Ít nhất hỏi thăm một chút tin tức là có thể.”

“Ý của em chính là, để cho tôi hỏi một chút, hạng mục vì cái gì lại sửa đổi thời gian, mà sửa đổi thời gian này, rốt cuộc là ai đang động tay động chân?” Tề Lăng Phong nhìn cô.

“Ừ.”

“Cứ như vậy?” Tề Lăng Phong tiếp tục hỏi.

“Bằng không anh cảm thấy tôi sẽ có mong đợi lớn hơn đối với anh.” Kiều Tịch Hoàn châm chọc cười một tiếng.

Tề Lăng Phong mím môi, đột nhiên không nói lời nào, cứ nhìn chằm chằm vào Kiều Tịch Hoàn như vậy, giống như đang quan sát cô, từng chút từng chú một, ánh mắt thâm thúy bén nhọn của anh, từ trên xuống dưới quan sát cô, một khắc kia, không che giấu chút nào muốn nhìn rõ ràng, cô rốt cuộc là hạng người gì. Dieễn ddàn lee quiy đôn

“Kiều Tịch Hoàn, em rốt cuộc có bao nhiêu khả năng?” Tề Lăng Phong hỏi.

“Tôi có bao nhiêu khả năng, lui về phía sau, chẳng phải sẽ biết.” Kiều Tịch Hoàn nói, có vẻ gió nhẹ nước chảy.

Tề Lăng Phong bỗng nhiên nở nụ cười, nói, “Vẫn muốn hợp tác với em, xem ra, lần đầu tiên hợp tác của chúng ta, là bắt đầu từ thân phận của người cạnh tranh.”

“Có gì không thể? Thương trường vốn chính là vậy, một giây trước là bạn bè, một giây tiếp theo là kẻ địch. Tiền bạc và quyền lợi là thứ có khả năng hư hỏng lòng người nhất, anh nên hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.” Giọng Kiều Tịch Hoàn hơi châm chọc, lạnh lạnh nhạt nhạt nói.

Sắc mặt Tề Lăng Phong không thay đổi chút nào, khóe miệng vẫn treo nụ cười, hình như không để ý một chút nào đến Kiều Tịch Hoàn châm chọc, cũng hoặc là nói, đã quen giọng điệu như vậy của Kiều Tịch Hoàn, hắn mím mím môi, “Ngày mai tôi cho em câu trả lời thuyết phục.”

“Được.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu, cầm giỏ xách lên, “Thời gian không còn sớm, nếu như đã đạt thành nhận thức chung, vậy tôi đi trước.”

“Đợi chút.” Tề Lăng Phong nhìn cô.

Kiều Tịch Hoàn cau mày.

“Tôi tiễn em.” Tề Lăng Phong đứng lên, vẫn khí vũ hiên ngang, “Làm lễ nghi cơ bản, tiễn đưa em trở về, chẳng phải là chuyện đương nhiên.”

Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn đảo một cái, “Giữa chúng ta không có lễ nghi căn bản.”

Sau đó, mở ra cửa chính rời đi.

Tề Lăng Phong nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, trầm mặc một giây, đột nhiên bước chân đang dừng lại sải bước lên trước, kéo Kiều Tịch Hoàn ở đằng trước lại.

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, hung hăng nhìn Tề Lăng Phong.

“Không biết vì sao, rất ghét bóng lưng của em.” Tề Lăng Phong gằn từng tiếng, nụ cười trên mặt dần dần mất, “Tôi đưa em trở về.”

Giọng điệu cường thế, yêu cầu bá đạo.

Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt mày.

Tề Lăng Phong lôi kéo Kiều Tịch Hoàn, trực tiếp đi ra khỏi khách sạn lớn Giang Hoàng.

Kiều Tịch Hoàn ngồi vào ghế phụ trên xe Tề Lăng Phong.

Tề Lăng Phong lái xe, bên trong xe rất yên tĩnh.

Ban đêm mùa hè ở Thượng Hải, thời tiết hơi nóng ran.

Tề Lăng Phong đóng cửa sổ xe, bật điều hòa không khí.

Giờ khắc này, Kiều Tịch Hoàn lại mở cửa sổ xe ra, không khí nóng ran mà ướt át đập đi vào, da nhớp nhúa, cũng không thoải mái.

Tề Lăng Phong đảo mắt liếc nhìn Kiều Tịch Hoàn, không chút để ý nói, “Em đang hóng mát.”

Kiều Tịch Hoàn không nói gì.

“Ở trong cùng một không gian với tôi, khiến cho em không được tự nhiên như vậy?” Tề Lăng Phong tiếp tục hỏi. die nd da nl e q uu ydo n

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, nhìn phong cảnh mê người trên đường Thượng Hải, nhìn sông Hoàng Phổ, ánh đèn và ngôi sao rực rỡ.

Kiếp trước mình thường ngồi bên tay lái phụ của anh ta.

Tốc độ lái xe theo thói quen của anh ta, không nhanh, rất ổn định.

Cô có thói quen tăng tốc độ, nhưng mỗi lần ngồi ở trên xe anh ta, cũng đều cảm thấy tốc độ nhanh, thậm chí có lúc cô sẽ ngây ngốc cảm thấy, bọn họ cứ vẫn tiếp tục chạy như vậy, lâu như trời đất cũng được, chỉ cần có anh ở bên cạnh cô.

Cô không để lại dấu vết điều chỉnh cảm xúc, lại mắt điếc tai ngơ với lời nói của Tề Lăng Phong.

“Kiều Tịch Hoàn, em bài xích tôi như vậy, tại sao?” Không có chờ được trả lời, Tề Lăng Phong tiếp tục hỏi.

“Anh thông minh như vậy, bản thân có thể tự điều tra.” Ánh mắt của Kiều Tịch Hoàn vẫn đặt ở ngoài cửa xe, sâu kín nhàn nhạt nói.

Tề Lăng Phong nở nụ cười.

Kiều Tịch Hoàn anh điều tra không được.

Người phụ nữ này, giống như không có dấu vết gì có thể khiến cho người ta phát hiện ra khác thường.

Nhưng mà, Tề Lăng Phong không hỏi tới nữa, anh nghiêm túc lái xe, xuyên qua thành thị lộng lẫy ở Thượng Hải, hai người yên lặng không nói gì.

Một đường đến đại viện nhà họ Cố.

Kiều Tịch Hoàn mở cửa xe liền chuẩn bị rời đi.

Tề Lăng Phong kéo cô lại, nhìn cô.

Giờ phút này đèn trên mui xe mở ra, bên trong xe được bao phủ trong một mảnh sắc màu ấm hoàng hôn, Tề Lăng Phong nhìn chằm chằm vào Kiều Tịch Hoàn, nhìn dáng vẻ xa lánh mà lạnh nhạt của cô, lại vẫn xinh đẹp làm cho người ta muốn ngừng mà không được.

Anh thừa nhận.

Ngay lúc này anh có một dục vọng mãnh liệt đối với cô.

Anh không truy cứu đến cùng dục vọng đó, cũng chưa bao giờ để cho mình vạch trần, anh có thể nhẫn nại có thể không nhìn, cũng có thể thẳng thắn như vậy, muốn có.

Đầu của anh đến gần cô.

Kiều Tịch Hoàn không kéo thêm khoảng cách giữa bọn họ, cũng không quay đầu, cô chỉ lạnh nhạt nhìn người đàn ông trước mặt, khi người đàn ông cách mình càng ngày càng gần, từng chữ từng câu lạnh lùng mà nói, “Tề Lăng Phong, đừng hòng mơ tưởng.”

Tề Lăng Phong dừng lại trước mặt cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, mắt đối mắt, mũi đối mũi, miệng đối miệng, gần đến nỗi có lẽ anh hơi động đôi môi, thì có thể hôn lên, đôi môi đầy đặn mà dụ người này. [email protected]

“Đừng hòng mơ tưởng.” Lặp lại lần nữa, Kiều Tịch Hoàn đầu quay đi, mở cửa xe, xuống xe.

Tề Lăng Phong nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn.

Đối với cô, đừng hòng mơ tưởng?!

Bài xích rõ ràng như vậy.

Tròng mắt anh chợt căng thẳng.

Anh không phải đã nói, anh rất ghét nhìn bóng lưng của cô?! Mà người phụ nữ này, chung quy lại như thế đối với hắn.

Sắc mặt của anh càng ngày càng lạnh, nhìn người phụ nữ vào đại viện nhà họ Cố, biến mất ở trước mặt mình, quả đấm không tự chủ siết lại, anh nhớ tới hình ảnh “Một nhà ba người”, hình ảnh đó, anh thường nhớ tới, anh sẽ không nóng nảy, bởi vì anh không phải một người sẽ biểu lộ cảm xúc của mình ra, nhưng mà anh sẽ khó chịu, khi đêm khuya yên tĩnh, mùi vị đó càng ngày sẽ càng rõ ràng.

Anh không nhìn được bất cứ kẻ nào sống tốt hơn anh, cho nên, anh nói anh nhất định phải hung hăng xé nát hình ảnh kia!

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Kiều Tịch Hoàn đi vào biệt thự, trở lại phòng của Cố Tử Thần.

Tề Lăng Phong!

Người đàn ông này một ngày nào đó phải nhận được kết quả anh ta cần có.

Cô một đường cắn răng, cho đến khi đẩy cửa phòng Cố Tử Thần ra.

Cố Tử Thần đã nằm trên giường.

Bên trong gian phòng giữ lại một ánh đèn hoàng hôn.

Kiều Tịch Hoàn cởi quần áo ra, đi tới phòng tắm.

Cô cảm thấy ở trong cùng một không gian với Tề Lăng Phong, cũng sẽ vô cùng bẩn thỉu, cho nên cô muốn rửa sạch thân thể của mình, rửa sạch sẽ.

Cho nên lần này, cô tắm hơi lâu.

Tắm toàn bộ nửa giờ.

Một khắc kia, toàn thân hình như cũng đã chà xát rách da.

Cô nhìn thân thể đỏ bừng trong gương, nhìn sắc mặt có khác biệt một trời một vực với thân thể, nhìn một chút, khóe miệng đột nhiên chán nản cười một tiếng, trước khi Tề Lăng Phong không có được báo ứng nên có thì cô nghĩ cô vĩnh viễn đều không làm được, đối xử lạnh nhạt với người đàn ông này.

Cô bôi sữa dưỡng thể, đi ra phòng tắm.

Bên trong gian phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Cô khẽ bước nhẹ tay lên giường, nằm ở bên cạnh Cố Tử Thần.

Vẫn thích ôm hông của anh, vùi đầu mình vào trong cần cổ anh.

Đây giống như là một điểm an toàn, một điểm an toàn có thể cho mình dựa vào.

Cô nhắm mắt lại, để cho mình thả lỏng thân thể, ngủ.

Mỗi một đêm thao thức, cũng bởi vì sẽ nghĩ tới một vài ký ức không tốt. Mà vài ký ức… Người đàn ông Tề Lăng Phong này, thành nguyên nhân cơn ác mộng của

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Sáng sớm hôm sau.

Kiều Tịch Hoàn rời khỏi đại viện nhà họ Cố, ngồi trong xe con của Vũ Đại.

Tối hôm qua mất ngủ, hôm nay khí sắc đương nhiên không được tốt.

Vũ Đại nhìn cô, “Tối hôm qua trở về như thế nào?”

“Cô còn không biết sao? Tề Lăng Phong đưa về.” Kiều Tịch Hoàn hơi lười biếng nói.

“Tề Lăng Phong rất đặc biệt đối với cô sao?” Vũ Đại hỏi.

Kiều Tịch Hoàn đảo mắt nhìn Vũ Đại.

“Không có gì, chính là tùy tiện hỏi một chút.” Vũ Đại tỏ vẻ bình tĩnh.

Kiều Tịch Hoàn cau mày, “Tôi không cảm thấy cô tùy tiện hỏi một chút.”

Vũ Đại nhún vai, cũng không giải thích nhiều.

Kiều Tịch Hoàn vẫn nhìn cô ấy, nhìn dáng vẻ nghiêm túc lái xe của cô ấy, “Cảm giác trong khoảng thời gian này hình như cô quan tâm quá mức tới chuyện của tôi.”

“Nếu như cô không thích, tôi có thể lựa chọn không quan tâm.” Vũ Đại nói rất tự nhiên.

“Tôi chỉ là cảm thấy, hẳn không phải là cô đang chủ động quan tâm.”

“Vậy cô cảm thấy là cái gì?” Vũ Đại đột nhiên nở nụ cười.

Cô rất ít cười, nhưng cũng không cố ý không để cho mình cười, giống như chỉ là thói quen không cười mà thôi. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Cho nên ở trước mặt Kiều Tịch Hoàn, cũng không thu lại tâm tình của mình.

“Nếu như tôi biết, cũng sẽ không hỏi cô.” Kiều Tịch Hoàn nói từng chữ từng câu.

Vũ Đại mím mím môi, không tiếp tục nhiều lời.

Vũ Đại không nói dối, người không nói dối, cũng chỉ biết lựa chọn trầm mặc.

Xe một đường đến tòa nhà Cố thị.

Kiều Tịch Hoàn đi vào phòng làm việc, Milk đi theo bước chân của cô, “Tối hôm qua bản phác thảo đã làm ra rồi, khi nào quản lý Kiều rảnh rỗi, Dụ Lạc Vi hẹn cô thông qua phương án hạng mục.”

“Nửa giờ sau.”

“Được, tôi lập tức thông báo cho Dụ Lạc Vi.”

“Đợi chút, tối qua làm thêm đến mấy giờ?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.

“Mười giờ rưỡi.” Milk nói.

Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng nở nụ cười, “Đi ra ngoài đi.”

“Vâng.” Milk rời đi.

Mười giờ rưỡi.

Thời gian ngắn thế mà lấy ra được phương án.

Cô ngược lại có thể xem một chút.

Nửa giờ sau, phòng họp.

Dụ Lạc Vi mở ppt, Kiều Tịch Hoàn ngồi ở ngay vị trí chính giữa, nhìn cô ta, Milk ở bên cạnh ghi chép, bên cạnh Dụ Lạc Vi còn có quản lý bộ phận lập kế hoạch Vương Vinh Xuyên đang ngồi.

Phòng họp có bốn người, có vẻ hơi lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.