(*) Đồng sàng dị mộng: cùng sống chung, làm việc với nhau, nhưng tính toán, suy nghĩ, chí hướng khác nhau
Bên trong thang máy, hình như lan tràn mùi thuốc nổ.
Diêu Bối Địch tỏ vẻ việc không liên quan đến mình, tròng mắt vẫn nhìn con số thang máy.
Đối với cãi lộn, cho tới bây giờ Diêu Bối Khôn chưa từng bị ai bắt nạt, miệng độc đến dọa người, mỗi lần khiến cho người khác giận đến nửa sống nửa chết, bản thân lại có vẻ mặt vô tội đến đòi mạng.
“Chị đột nhiên xuất hiện giữa bọn họ, chị không phải là tiểu tam? Chẳng lẽ là tiểu tứ, tiểu ngũ, hoặc tiểu lục… Anh rể, không ngờ năng lực của anh mạnh như vậy! Chỉ có điều đừng trách làm em không nhắc nhở anh, cẩn thận chưa tới trung niên, đã dễ dàng… Anh hiểu đó!” Diêu Bối Khôn nói kỳ quái.
Sắc mặt Tiêu Dạ đen đến phát xanh, “Diêu Bối Khôn! Có chừng có mực!”
“Làm cũng đã làm rồi còn không dám thừa nhận sao?” Diêu Bối Khôn mới một chút cũng không bị người uy hiếp, vẻ mặt châm chọc càng thêm rõ ràng.
Tiêu Dạ giận đến nắm chặt quả đấm.
“Em thấy người phụ nữ này càng lấy lòng người hơn chị em đi, công phu trên giường khẳng định cũng tốt hơn chị em. Anh rể, đều là đàn ông giống nhau, chúng ta đều là động vật nửa người dưới, anh thích liền thích, che che giấu giấu làm gì, em thấy chị em là kiểu nằm trên giường giống như thi thể, sống không ý nghĩa, đàn ông không thích cũng bình thường, em trăm phần trăm hoàn toàn hiểu anh. Cho nên càng sớm càng tốt, sớm ly hôn với chị em một chút đi, sau đó như hình với bóng với tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ gì đó của anh, làm gì phải hao tổn đoạn hôn nhân có tiếng không có miếng này, còn đeo một tiếng xấu, rất không đáng giá!” Diêu Bối Khôn nói tình ý sâu xa, còn nháy mắt với Lôi Lôi, “Chị nói đúng không, tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ?” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Tôi…” Đôi môi đỏ mọng đẹp đẽ của Lôi Lôi hung hăng mím chặt, đột nhiên bị Diêu Bối Khôn nói cho một tràng như vậy ngay cả một chữ cũng không cãi lại được.
Tuy rằng từng câu từng chữ nghe vào đều là lời khuyên bảo tốt đẹp, khuyên Tiêu Dạ sớm một chút ly hôn, nhưng từng câu từng chữ đều đang vô cùng châm chọc Tiêu Dạ chệch đường trong hôn nhân, mình có thân phận tiểu tam, nhưng chỉ hiểu rõ, mà không biết đi cãi lại như thế nào.
Trong lòng có một cơn buồn nôn nghẹn trong cổ họng, trên không ra trên dưới không ra dưới, giận đến thân thể phát run.
Sắc mặt của Tiêu Dạ cũng không khá hơn chút nào.
Anh hung hăng nhìn Diêu Bối Khôn, tròng mắt quét về phía Diêu Bối Địch đứng ở bên cạnh như người trong suốt.
Diêu Bối Địch dường như cảm thấy một tầm mắt bén nhọn, mím môi quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau.
Cô nhìn thấy vẻ âm u trong mắt Tiêu Dạ.
Hồi hồn, khẽ cắn môi.
Thang máy đột nhiên mở ra, Diêu Bối Địch đẩy Diêu Bối Khôn đi ra trước.
Cả quá trình vẫn một chữ không nói.
Lôi Lôi nhìn bóng lưng bọn họ, oán trách dậm chân, “Thằng nhóc thúi kia, thật đúng không biết trời cao đất rộng, nó lại dám nói chúng ta như vậy! Lá gan ghê gớm thật!”
Tiêu Dạ không nói một câu, sắc mặt vẫn không tốt hơn.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Diêu Bối Khôn ngồi vào xe con dưới nâng đỡ của tài xế và Diêu Bối Địch.
Lời mới vừa rồi nói trong thang máy giống như thả một cái rắm thúi, Diêu Bối Khôn dường như quên mất, vừa lên tới trên xe liền hứng thú phấn chấn nói chuyện khác, tính cách không tim không phổi như vậy, quả nhiên cùng một phe với Hoắc Tiểu Khê.
Ngược lại là Diêu Bối Địch, nhìn đường phố ngoài cửa xe, hơi phiền muộn.
Mới vừa rồi em trai của cô nói thẳng thắn như vậy rồi.
Ly hôn giống như mới đúng là lựa chọn cuối cùng của bọn họ, nhưng cho tới bây giờ, Tiêu Dạ lại một chữ không đề cập tới, mình đã từng đề cập tới một lần, anh cũng không ngay mặt đáp lại, có một khắc, cô giống như cảm thấy, Tiêu Dạ đang né tránh vấn đề này.
Anh tội gì né tránh chứ.
Cô chưa bao giờ tin tưởng Tiêu Dạ có bất kỳ không nỡ gì với đoạn hôn nhân này, sáu năm, anh chưa từng coi trọng mình một lần, cho dù cô cố gắng cỡ nào, cô chưa từng để cho mình đi vào trong lòng anh, cho nên đối với ly hôn, hẳn là chuyện không khó để quyết định.
Cô cắn môi.
Có chút.
Cũng có lẽ đây đều là thói hư tật xấu của đàn ông.
Tiêu Dạ quen xa hoa truỵ lạc ở bên ngoài, người phụ nữ bên cạnh tự nhiên cũng không nói chơi, nhiều không kể xiết. Cô có thể vẫn coi thường tất cả của Tiêu Dạ, Lôi Lôi có chứ? die ennd kdan/le eequhyd onnn
Chắc sẽ không đi.
Cô đảo tròng mắt. Vì ý tưởng rối tung của mình mà cảm thấy nóng nảy.
Cô không biết bây giờ mình và Tiêu Dạ, rốt cuộc rơi vào thời kỳ gì.
“Chị còn đang nghĩ đến Tiêu Dạ?” Bên tai, đột nhiên vang lên giọng Diêu Bối Khôn.
Diêu Bối Địch không để lại dấu vết chỉnh lại cảm xúc của mình, không chút để ý nói, “Không có.”
“Đừng chối nữa, vẻ mặt này của chị chính là dáng vẻ tư xuân. Lại nói Diêu Bối Địch, chị không hề có nguyên tắc sao? Người phụ nữ kia đã bức đến tình trạng này rồi, chị vẫn ngấm ngầm chịu đựng như vậy, một chút cảm xúc cũng không có?! Nếu em là chị, cho dù đánh thắng được hay không, tuyệt đối bổ nhào qua làm một trận với người phụ nữ kia, chị có thể bình tĩnh hòa nhã như vậy, em thật sự choáng!” Diêu Bối Khôn tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Hôn nhân của chị và Tiêu Dạ vốn không giống người bình thường, em đừng xen vào việc của người khác.”
“Cái gì không giống với người bình thường?! Cái gì xen vào việc của người khác?! Em nói cho chị biết Diêu Bối Địch, cho dù lúc trước xảy ra chuyện gì, chị dùng thủ đoạn gì leo lên giường của Tiêu Dạ, buộc anh ta kết hôn, kết quả cuối cùng chính là, hai người bây giờ là vợ chồng hợp pháp! Chị có quyền lợi đưa ra lựa chọn với việc anh ta câu ba đáp bốn bên ngoài, chị có thể lựa chọn ly hôn với Tiêu Dạ, chị cũng có thể lựa chọn làm thân phận vợ chính thức đi xua đuổi tiểu tam vô lương tâm này, chị tuyệt đối không phải làm chính là không có tiếng tăm gì như vậy, như vậy sẽ chỉ càng khiến người đàn ông được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!” Diêu Bối Khôn hung hăng nói, hình như hơi tức giận với thái độ của Diêu Bối Địch! dfienddn lieqiudoon
Diêu Bối Địch mím mím môi, không cãi lại.
“Đừng nhìn em chui ra khỏi bụng mẹ chậm hơn chị mấy năm, ở phương diện tình cảm nam nữ em hiểu nhiều hơn chị nhiều! Chị nghe em tuyệt đối không sai. Đừng buồn bực không nói như vậy, đàn ông thật ra không thích như vậy, chị có thể biểu đạt tâm tình của chị với anh ta. Hoặc ly hôn, sống tiếp thật tốt. Hơn nữa… Có phải công phu trên giường của chị rất kém cỏi không?” Diêu Bối Khôn rất nghiêm túc hỏi.
“Chát.” Diêu Bối Địch cắn răng một cái tát tai dữ dội.
Diêu Bối Khôn đau cắn răng nghiến lợi, “Diêu Bối Địch, ông đây lúc này rất nghiêm túc giải quyết vấn đề hôn nhân của chị, sao chị không những không cám ơn em, còn đánh em, sao chị không có lương tâm như vậy.”
“Có người chất vấn chị như em sao?!” Diêu Bối Địch hung hăng nói.
“Em đây là đang quan tâm chị. Chỉ nhìn dáng vẻ thở hổn hển của chị e cũng biết ở phương diện kia chị nhất định không được! Chị nói chúng ta đều cùng trong một bụng mẹ sinh ra, sao chị lại kém em nhiều như vậy, chị trừ học tập tốt ra còn có thể làm cái gì?!” Diêu Bối Khôn tỏ vẻ hoàn toàn không thể cứu được, lại bất đắc dĩ nói, “Được rồi được rồi, quay về em cho chị một cuộn phim hay, chị tự học nắm lấy một chút… Nhưng chị ngốc như vậy có học được không?! Nhưng chuyện này lấy thân phận của em lại không có cách nào tự mình dạy cho chị, nếu không em tìm mấy cô làm mẫu cho chị…”
“Diêu Bối Khôn, em cứ miệng không có chừng mực như vậy tiếp, chị thật sự giận đấy!” Diêu Bối Địch cảm thấy mặt mình đỏ rần, đỏ ửng.
“Chị nhìn chị xem, chỉ nói một chút thôi đã đỏ mặt thành dáng vẻ này, ở trên giường không chừng chị xấu hổ bao nhiêu! Người đàn ông không thích phụ nữ như vậy, đàn ông thích nhiệt tình một chút, ai bằng lòng nằm ở trên giường, giống như cưỡng gian thi thể chứ, chị phải học được chủ động, chị phải học được lấy lòng thân thể đàn ông như thế nào. Thật ra cũng không khó, đàn ông đều có điểm mẫn cảm, ví dụ như lỗ tai, ví dụ như cổ, ví dụ như…” Diêu Bối Khôn dừng lại một chút, “Nói nhiều rồi chị nhất định lại đánh em, dù sao tự mình tìm một chút đi, em thấy Tiêu Dạ người đàn ông thâm trầm như vậy, điểm mẫn cảm khẳng định không ở bộ phận mấu chốt.”
Nói xong, Diêu Bối Khôn còn tỏ vẻ như có điều suy nghĩ, tự nhiên lại nói, “Nếu không em tìm một cô thử đi dò xét trước giúp chị, chị cũng tiện xuống tay?”
“Chát!” Lại một cái tát tai dữ dội.
Diêu Bối Khôn che đầu của mình, kêu to Diêu Bối Địch, “Chị ấy lại đánh đầu em, em thật sự tức giận rồi!”
“Em ấy còn nói lung tung như vậy nữa, chị mới thật sự tức giận!” Cả khuôn mặt Diêu Bối Địch đều đỏ ửng, bị em trai mình nói thẳng thắn không chịu nổi như vậy, cô chính là da mặt mỏng chính là chỉ biết ngượng ngùng.