Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 172: Q.2 - Chương 172: Quyển 2 - Chương 43-1: Tôi không cần người phụ nữ có kỹ xảo rất tốt 1




Tòa nhà Cố thị, phòng làm việc của trợ lý giám đốc phòng thị trường.

Kiều Tịch Hoàn ngồi trên ghế làm việc.

Doãn Tường ngồi đối diện cô.

Kiều Tịch Hoàn dứt khoát nói, “Ưu thế trong lần cạnh tranh này của cậu không rõ ràng, ngược lại có hoàn cảnh xấu, cậu biết không?”

Doãn Tường gật đầu, “Tôi sẽ dốc hết toàn lực.”

“Chuyện này không có liên quan gì tới việc cậu dốc hết toàn lực. Bởi vì mỗi một lần cạnh tranh đều không phải nhìn thành tích thử thách lần này của cậu, sẽ tổng hợp đánh giá những cống hiến cho công ty trước kia của cậu, hiển nhiên, cống hiến của cậu rõ ràng ít hơn người khác.” Kiều Tịch Hoàn nói.

Doãn Tường chỉ nhìn cô.

“Tôi chỉ muốn hỏi cậu, với năng lực của cậu, vốn không phải tầm thường không có chí tiến thủ ở Cố thị nhiều năm như vậy, cậu có khó khăn gì sao?” Kiều Tịch Hoàn cau mày.

Doãn Tường mím môi, hơi bất đắc dĩ nói, “Có lẽ không theo xu hướng thôi.”

“Tiếp tục.” Kiều Tịch Hoàn nhìn cậu ta.

“Tôi không thích a dua nịnh hót, đây là khuyết điểm của tôi, hơn nữa tính nguyên tắc của con người tôi rất mạnh, người thưởng thức sẽ thưởng thức, người không thưởng thức tuyệt đối sẽ không giả mù sa mưa đi lấy lòng. Đối với nhiều lãnh đạo trực tiếp của tôi, tôi cũng không cảm thấy năng lực của bọn họ mạnh bao nhiêu, cũng liền thoải mái không làm trái với nguyên tắc của mình đi hiến ân cần, có lẽ chính vì như vậy, rất nhiều hạng mục cho dù tôi có tham dự, cũng sẽ không nhận được tán thành của lãnh đạo, hơn nữa vốn rất nhiều hạng mục là công lao của tôi nhưng phần lớn đều rơi vào trên người những người khác, cứ như vậy, mới rơi vào tình trạng như thế.” Doãn Tường lạnh nhạt nói, dáng vẻ cũng không phải quá quan tâm.

Kiều Tịch Hoàn trầm mặc một chút, “Là nguyên nhân gì khiến cho cậu muốn đi theo tôi làm việc?”

“Rất khó gặp được người lãnh đạo như chị.” Doãn Tường nói, “Tôi thật tâm bội phục chị.” dinendian.lơqid]on

“Tôi nên cảm thấy vinh dự sao?” Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười một tiếng.

“Chị có tư cách thừa nhận.”

“Xem ra cậu thật sự rất bội phục tôi” Kiều Tịch Hoàn thuận miệng nói, dừng một chút, lại mở miệng, “Trong lần cạnh tranh này, tôi sẽ cố hết sức tranh thủ cơ hội cho cậu, nhưng cậu nhất định cạnh tranh đến cương vị cao nhất ở phòng thị trường vốn cao hơn cương vị hiện tại của cậu, xem như thăng cấp chứ không phải thay đổi công việc, cho nên cậu cũng cần chuẩn bị bị PK rụng.”

“Nhiều năm như vậy, không luyện thành khả năng đặc biệt lớn, tố chất tâm lý vẫn phải có.” Doãn Tường mang cười nói

Kiều Tịch Hoàn khẽ gật đầu một cái, “Cậu đi xuống cẩn thận chuẩn bị đi.”

“Được.” Doãn Tường đứng dậy rời đi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Doãn Tường, như có điều suy nghĩ.

Doãn Tường người đàn ông này rốt cuộc có phải như cậu ta nói không?!

Tròng mắt cô hơi căng.

Cô có thể khẳng định Doãn Tường tuyệt đối không phải là người của Cố Tử Hàn, đối với công ty này mà nói, cho dù là người của bất cứ ai khác, chỉ cần không phải là người của Cố Tử Hàn, là được.

Nghĩ như vậy, bắt đầu gắng sức suy nghĩ, làm thế nào để Doãn Tường trổ hết tài năng trước mặt nhiều người cạnh tranh ưu tú như vậy.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Đã mười giờ rồi.

Hai mắt Diêu Bối Địch mơ màng ở trong phòng bếp làm điểm tâm.

Từ sau khi bắt đầu ngủ cùng trên một chiếc giường với Tiêu Dạ, trạng thái tinh thần cả người cô rõ ràng có phần không tốt.

Cô thật sự không chịu nổi thói quen nửa đêm đi tiểu đêm của Tiêu Dạ.

Cô ngáp, buổi tối mỗi ngày vốn ngủ không tốt lắm, nửa đêm lại bị hành hạ một lần như thế, sau đó hồi lâu đều không thể ngủ, tiếp theo ngủ thiếp đi giống như bây giờ, cảm thấy thân thể đều không phải của mình, cả người rơi hoàn toàn vào trạng thái mơ hồ, buồn ngủ quá.

Cô ngáp một cái thật to, múc cháo thịt nạc vừa nấu xong, bưng một chén lên lầu.

Dưới phục vụ của cô, Tiêu Dạ đã rửa mặt xúc miệng xong, ngồi ở đầu giường đợi điểm tâm của cô. diee ndda fnleeq uysd doon

Diêu Bối Địch đút từng miếng từng miếng một cho anh ăn, giữa hai người dường như đã quen với phương thức như thế.

Ăn xong một chén, Diêu Bối Địch hỏi, “Còn muốn ăn nữa không?”

“Không ăn, cô đỡ tôi xuống lầu.” Tiêu Dạ nói.

Diêu Bối Địch cầm chén đũa cất, cẩn thận đỡ Tiêu Dạ rời giường, xuống đất, hai người dán rất chặt, từng bước từng bước một xuống lầu dưới.

Thật vất vả, Diêu Bối Địch đỡ Tiêu Dạ ngồi trên ghế sa lon, tự nhiên mở ti vi cho anh, sau đó đặt điều khiển ti vi vào trong tay anh, mới xoay người đi lên lầu cầm chén đũa đi phòng bếp rửa sạch, sau khi xong, mình thuận miệng ăn chút điểm tâm, yên vị ở bên cạnh Tiêu Dạ, xem một chút với anh, là tiết mục quân sự nhàm chán siêu cấp đối với cô.

Ngồi yên tĩnh nửa giờ như vậy, ngoài cửa phòng đột nhiên có người gõ cửa.

Diêu Bối Địch đứng lên, đi về phía cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn a Bưu xuất hiện ngoài cửa.

Cô mở cửa chính ra.

A Bưu nhìn cô, cung kính gọi, “Chị dâu.”

“Ừ.” Diêu Bối Địch khẽ cười cười, “Đến tìm Tiêu Dạ.”

“Đúng vậy.”

“Vào đi.” Diêu Bối Địch nói xong, khom lưng tìm một đôi dép đàn ông cho anh ta.

A Bưu luôn miệng nói cám ơn, khoảnh khắc khi ngẩng đầu, nhìn đại ca ngồi trên ghế sa lon, vẫn nhìn chằm chằm vào bọn họ, sắc mặt hình như có phần không được tốt.

Anh vội vã nhận lấy dép, “Chị dâu, em tự mình làm đi, không làm phiền chị.”

“Không khách khí.” Diêu Bối Địch nhàn nhạt nói.

A Bưu thay dép, liền đi theo Diêu Bối Địch vào.

Diêu Bối Địch vốn định đi lên lầu không quấy rầy cuộc nói chuyện giữa bọn họ, Tiêu Dạ lại đột nhiên nói, “Cô ở trên ghế sa lon bên cạnh đợi, đợi lát nữa tôi đi vệ sinh không tiện.”

Diêu Bối Địch chu miệng.

Không phải a Bưu ở đây sao?!

Trong lòng nghĩ như vậy, vẫn đi tới, ngồi một mình trên ghế sa lon đơn khác, nằm ở đó nhàm chán xem tiết mục trên ti vi.

Cô thật sự không muốn trộm lười, cảm giác một lát thôi.

Cả một buổi tối cô ngủ không ngon.

Trong lòng phản đối vô số, nhưng ngoài mặt không tỏ bất cứ vẻ chống đối nào. Bên tai chỉ nghe thấy đối thoại giữa Tiêu Dạ và a Bưu.

A Bưu lấy ra vài tấm hình, “Điều tra ra được, đầu sỏ gây nên tai nạn xe cộ lần trước, chính là cậu ta.” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

“Trương Long.” Tiêu Dạ nhìn người trên tấm hình, nói từng câu từng chữ.

“Dạ.” A Bưu gật đầu, “Từ chỗ tài xế gây họa tìm hiểu ra được một chút da lông, tài xế gây họa cũng không biết ông chủ sau cùng của mình là ai, chỉ vì hít thuốc phiện thiếu tiền, liền tìm một chuyện xấu như vậy, chúng em tốn chút thời gian, thông qua người sai khiến tài xế gây họa điều tra tiếp, từng bước một điều tra ra được Trương Long của bang Cự Long.”

“Nhiều năm như vậy, cậu ta ngược lại không nhẫn nại được.” Tiêu Dạ cười lạnh.

“Em nghe nói có một nhóm đơn đặt hàng lớn của châu Âu, Trương Long muốn làm, nhưng e ngại thân phận của chúng ta ở Thượng Hải sợ mình cạnh tranh không được, liền ra chủ ý như vậy. Nói đụng chết anh là tốt nhất, đụng không chết thì đụng thành tàn tật gì đó, cũng có thể ngăn cản anh đi cạnh tranh với cậu ta.” A Bưu gằn từng tiếng nói.

“Hừ.” Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Dạ nhíu chặt, “Cậu ta phải có năng lực này mới được.”

“Đại ca, vậy tiếp theo chúng ta làm như thế nào?” A Bưu hỏi.

“Không tuân thủ đạo nghĩa giang hồ, dĩ nhiên sẽ phải ăn miếng trả miếng, trước tìm người đập khu vực của cậu ta đi, cậu ta đùa giỡn chiêu ngầm tôi cũng có thể như vậy. Cậu không cần tìm người gióng trống khua chiêng tới, cứ lấy con tôm nhỏ mỗi ngày đi quấy rối đánh phá trong đó, trước hết để cho khu vực của cậu ta không khí ngột ngạt rồi nói.” Tiêu Dạ căn dặn.

“Vâng.” A Bưu vội vàng cung kính gật đầu.

“Mặt khác.” Tiêu Dạ lại nói, “Về đơn hàng lớn của châu Âu mà Trương Long muốn nhận kia, cậu tìm người kết nối, nói Hổ Môn của chúng ta rất có hứng thú, về phương diện giá tiền có thể thương lượng, cần phải ở ngay trước mặt Trương Long, tiếp nhận lấy đơn hàng.”

“Được.” A Bưu lại vội vàng gật đầu.

Tiêu Dạ mím mím môi, ý bảo a Bưu đưa tách trà nhỏ trên bàn uống trà cho mình, anh uống một ngụm, hỏi, “Trong khoảng thời gian này khu vực như thế nào?”

“Cũng vẫn phát triển theo bình thường, đại ca yên tâm dưỡng bệnh, em sẽ lo liệu.”

“Ừ.” Tiêu Dạ gật đầu một cái, hình như vô cùng yên tâm về a Bưu, “Không có chuyện gì khác, cậu đi về trước đi.”

“Vâng.” A Bưu đứng lên.

Khi xoay người rời đi, thấy người trên ghế sa lon bên cạnh đã khò khò ngủ.

Bưu quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiêu Dạ, nhìn ánh mắt của anh ấy dường như cũng có ý vô ý đặt trên người kia.

Khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt.

Từ rất lâu trước đây anh đã cảm thấy, người lưu lạc nơi chân trời như bọn họ, cần nhất chính là phần điềm tĩnh và ấm áp này. Cho nên, cuối cùng lão đại sẽ hiểu, ai mới là lựa chọn cuối cùng của anh.

A Bưu đi ra khỏi cửa nhà lão đại, mới vừa ngồi lên xe, lại nhìn thấy Lôi Lôi từ trên một chiếc taxi đi xuống, sau đó đi về phía chung cư của lão đại.

A Bưu nhìn bóng lưng Lôi Lôi, mím mím môi, kêu tài xế lái xe.

Chuyện tình cảm, anh quả thật không có cách nào chia sẻ với lão đại.

Vừa tựa vào chỗ ngồi sau ghế, điện thoại đột nhiên vang lên.

Nhìn hiển thị gọi tới, nhận, “A lô.”

“A Bưu, tôi là Diêu Bối Khôn.” Bên kia trực tiếp mở miệng.

“Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

“Không có chuyện gì thì không thể tìm anh sao?”

“Ừ.” A Bưu vô cùng thẳng thắn.

“Mẹ nó, đi theo tên Tiêu Dạ kia đã lâu, tính tình anh cũng vặn vẹo theo.” Bên kia truyền đến giọng nói hơi nóng nảy của Diêu Bối Khôn.

A Bưu cau mũi một cái, có lúc anh cũng không hiểu sao, vì sao Diêu Bối Địch dịu ngoan như vậy, Diêu Bối Khôn lại như thế… Không cách nào nói rõ. di1enda4nle3qu21ydo0n

“Nếu như không có chuyện gì thì tôi cúp điện thoại.”

“Đợi chút.” Bên kia kêu to, “Bây giờ anh ở đâu?”

“Làm sao?”

“Tôi tới tìm anh.”

“Không phải cậu bị gãy xương sao?” A Bưu thật sự không lý giải nổi thế giới sao hỏa thập niên chín mươi.

“Chút bị thương nhỏ này tính là gì.”

“…”

“Lại nói anh ở đỉnh Hạo Hãn sao? Tôi tới tìm anh.” Hình như bên kia có phần không nhịn được.

“Bây giờ tôi đang trên đường đến đỉnh Hạo Hãn, nhưng mà Diêu Bối Khôn, cậu rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì, nếu như cậu không nói, tôi sẽ không gặp cậu.” Đối với thằng nhóc thúi Diêu Bối Khôn này, không thể không nói anh thật sự có chút đề phòng.

Mắt Diêu Bối Khôn trợn trắng, “Sao một đấng mày râu, còn cằn nhằn hơn phụ nữ vậy. Nói cho anh biết đi, tôi muốn thừa dịp khoảng thời gian Tiêu Dạ không có ở đây đi theo anh làm việc.”

“Lão đại không đồng ý, tôi cũng sẽ không đồng ý.”

“Anh đừng cứng nhắc như vậy có được không. Đời tôi dù sao cũng xác định đi theo Tiêu Dạ rồi, anh ấy đẩy tôi ra không được đấy, chỉ cần có thời gian mà thôi. Bây giờ tôi học một khóa trụ cột với anh, ví dụ như nhìn nhiều gãy tay gãy chân một chút…” Bản thân Diêu Bối Khôn có khả năng không nói thêm được nữa, nuốt một ngụm nước bọt lại nói, “Luyện một chút gan dạ sáng suốt.”

“Cậu đừng hại tôi, lão đại sẽ không đồng ý cho cậu gia nhập bang.”

“Anh phải tin tưởng tôi, chuyện Diêu Bối Khôn tôi muốn làm, không ai ngăn cản được.” Diêu Bối Khôn gằn từng tiếng.

“Vậy cũng không nhất định.” A Bưu vẫn như cũ không đồng ý liếc mắt một cái.

“A Bưu, sao anh cứ khăng khăng một mực như vậy! Đầu thông suốt một chút có được không? Về sau nếu gia phát triển, cho anh một bước lên trời *.” Diêu Bối Khôn gào lên giận dữ.

(*) Câu gốc: 吃香的喝辣的, thành ngữ mới ở Trung Quốc. Nghĩa thô là “cật hương đích hát lạt đích”, hương chỉ “gái”, “thịt”, cay chỉ rượu, ý rằng người có tiền mới đi nhà hàng uống rượu ăn hương.

“Vậy chờ cậu phát triển rồi hãy nói, tôi có việc bận, cúp.” A Bưu trực tiếp cúp điện thoại.

Diêu Bối Khôn cầm điện thoại cắn răng nghiến lợi, đồ đáng chết.

Anh bây giờ không giúp tôi, chờ tôi phát triển, nhìn xem gia có giết chết anh không!

Diêu Bối Khôn bó thạch cao thật dày, ngồi trong phòng khách nhà mình, đủ loại không thoải mái.

Không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.