Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 184: Q.2 - Chương 184: Quyển 2 - Chương 46-3: Cô khẳng định cô bạo lực với Cố đại thiếu? 3




1Bóng đêm tối nay vừa đúng, ánh trăng sáng mượn ánh sáng đèn đường, tôn dáng vẻ lạnh lùng của anh lên, Kiều Tịch Hoàn cảm thấy trong một chớp mắt như vậy, Cố Tử Thần đẹp trai đến trời đất quay cuồng, cho dù Cố Tử Hàn có dáng ngoài giống Cố Tử Thần như đúc, cho dù Cố Tử Thần chỉ ngồi trên xe lăn, một khắc kia Cố Tử Thần, lại dường như đẹp trai hơn Cố Tử Hàn mấy trăm lần, không, không chỉ mấy trăm lần, là vốn không có cách nào so sánh.

Cố Tử Hàn trầm mặc một lúc ở cửa ra vào, nhìn chằm chằm vào Cố Tử Thần, một hồi lâu, anh nâng bước chân vững vàng, sải bước rời đi.

Đột nhiên, trong không khí yên tĩnh như thế, cũng chỉ có Cố Tử Thần và Kiều Tịch Hoàn.

Bởi vì tác dụng của rượu mà cả người Kiều Tịch Hoàn hơi choáng váng, cô lẳng lặng nhìn dáng vẻ Cố Tử Thần, đột nhiên sau đó lẳng lặng nở nụ cười, nụ cười nơi khóe miệng rất rõ ràng, càng ngày càng rõ ràng.

Cố Tử Thần nhướng mày.

“Em đột nhiên phát hiện, thì ra anh cũng có một mặt đáng yêu.” Kiều Tịch Hoàn nói.

Cố Tử Thần nhíu mày rất chặt, “Sau này tự biết một chút.”

“Tự biết như thế nào?” Kiều Tịch Hoàn nhìn anh, ánh mắt thật sự không biết nói gì nhìn anh.

Cố Tử Thần lại không nói lời nào nữa.

Người đàn ông khó chịu này.

Kiều Tịch Hoàn cất bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo, sau đó đứng trước mặt Cố Tử Thần, cả người giống như mềm nhũn dựa vào xe lăn của anh, rất nỗ lực ngẩng đầu nhìn anh, nũng nịu nói, “Em trai của anh thật xấu, anh phải giúp em với.” d1en d4nl 3q21y d0n

Tròng mắt Cố Tử Thần đảo một cái, vốn không đặt ánh mắt ở trên người cô, anh lạnh lùng nói, “Cô đã biết, thì không nên đi trêu chọc.”

“Nhưng mà, không có cách nào không trêu chọc, em còn có rất nhiều, rất nhiều việc muốn làm.” Kiều Tịch Hoàn nói tiếp.

Cố Tử Thần mím môi.

“Về sau anh phải giúp em với, được không?” Kiều Tịch Hoàn hỏi anh.

Cố Tử Thần trầm mặc.

“Anh là người xấu.” Kiều Tịch Hoàn đứng lên, tay nhỏ bé đấm lên lồng ngực anh, “Em là bà xã của anh, anh làm đàn ông, không phải nên giúp em sao?”

“Không phải cô đủ lớn mạnh sao?” Cố Tử Thần cười lạnh trào phúng.

“Em nào có lớn mạnh?” Kiều Tịch Hoàn chớp mắt, “Ngược lại ngực rất lớn mạnh.”

Đôi tay còn cố ý nâng chỗ “Lớn mạnh” của mình lên, tỏ vẻ, thật sự có hàng họ!

Sắc mặt Cố Tử Thần lập tức tối sầm.

Nói chuyện với người phụ nữ này, vĩnh viễn đều không có cách nào nói đến điểm chính.

Kiều Tịch Hoàn nhìn sắc mặt của Cố Tử Thần, tự nhiên cười khanh khách.

Cố Tử Thần cảm thấy không có cách nào yên ổn nói chuyện tiếp với người phụ nữ này, lăn xe lăn chuẩn bị rời đi, cảm giác đột nhiên có một bóng dáng mảnh khảnh chợt ngồi lên đùi anh, cánh tay ôm chặt lấy cổ anh, thân thể tự nhiên dựa vào trong ngực anh, trong miệng thì thầm, “Cố Tử Thần, em mệt mỏi, anh ôm em về đi.”

Cố Tử Thần khép hờ mắt nhìn người phụ nữ nằm trong ngực anh.

Giờ phút này Kiều Tịch Hoàn nhắm mắt lại, nhìn qua có dáng vẻ vô cùng khôn khéo.

Cố Tử Thần khựng lại hai giây như vậy, lăn xe lăn đi vào.

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn cười đến rất rực rỡ, mặt của cô không nhịn được nhích lại gần lồng ngực của Cố Tử Thần, giống như mèo con, cử động vô cùng thân mật.

Cố Tử Thần tỏ vẻ bình tĩnh đi vào.

Giọng Kiều Tịch Hoàn dần giương giương tự đắc nói, “Cố Tử Thần, anh đừng vứt bỏ em…” dinendian.lơqid]on

Vứt bỏ?!

Cố Tử Thần hơi nhếch môi.

“Rất sợ, bị vứt bỏ.”

Rất sợ, bị người mà mình cảm thấy quan trọng, vứt bỏ.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Sáng sớm hôm sau.

Kiều Tịch Hoàn liền hỏng mất.

Đầu đau nhức.

Cô ngồi ở trên giường, không ngừng kéo tóc mình, cả cái đầu giống như muốn nổ tung, cực kỳ rối loạn.

Cố Tử Thần từ trong toilet rửa mặt đi ra ngoài, nhìn vẻ mặt như “Long trời lở đất của Kiều Tịch Hoàn.

Say rượu, đáng đời.

Cố Tử Thần rất bình tĩnh đẩy xe lăn ra cửa.

Kiều Tịch Hoàn vừa ngẩng đầu, cứ nhìn bóng lưng rời đi vô cùng tự nhiên của Cố Tử Thần.

Người đàn ông thúi này!

Đừng hy vọng anh ta sẽ thật sự giúp mình, nhìn mình khó chịu như vậy, lại lạnh lùng thế!

Kiều Tịch Hoàn khó chịu xuống giường, nhìn dáng vẻ điên cuồng của mình ở trong gương.

Có cần giày vò như vậy không!

Kiều Tịch Hoàn cầm bàn chải đánh răng lên, bóp kem đánh răng, súc miệng.

Cả cái đầu cũng giống như không phải của mình, thật khó chịu.

Cô súc miệng, dáng vẻ ấm ức.

Súc miệng súc miệng, tròng mắt đột nhiên sáng lên.

Cô chợt kéo quần áo ngủ của mình, thấy một dấu vết màu xanh tím ở chỗ xương quai xanh. diee ndda fnleeq uysd doon

Đây là cái gì?!

Bị đụng?!

Hay là vết hôn!

Cô trợn to hai mắt.

Lại nói trí nhớ về tối hôm qua của cô liền dừng lại ở cô bá đạo ngồi trên đùi Cố Tử Thần, hình ảnh sau đó gần như toàn bộ đều trống không.

Cô nằm lên giường như thế nào, cô có tắm không? Áo ngủ trên người cô là ai thay giúp cô?!

Đều là Cố Tử Thần sao?!

Hay là mình làm trong mơ mơ màng màng.

Cô cắn răng chà, khuôn mặt nghi hoặc.

Cô nhanh chóng súc miệng xong, rửa mặt, bôi mỹ phẩm dưỡng da, sau đó đi về phía phòng để quần áo, cởi áo ngủ xuống, chuẩn bị thay đồ đi ra ngoài.

Vừa cởi xuống một giây, cả người đã khựng lại.

Không chỉ có dấu vết bầm tím ở xương quai xanh, trên người cô dường như cũng có không ít, trên ngực có mấy cái. Cô xoay người, nhìn ra sau lưng cũng có.

Đây là bị quỷ đánh, hay bị Cố Tử Thần trả thù, hay là…

Đừng bảo rằng thật sự là vết hôn.

Cô cũng không cảm thấy người đàn ông biến thái Cố Tử Thần đó, sẽ thừa dịp cô say rượu mà bỉ ổi với cô như vậy…

Nhưng mà.

Suy nghĩ một chút về hình ảnh đó.

Cả khuôn mặt Kiều Tịch Hoàn trong nháy mắt đỏ bừng.

Cảm giác thật mạnh bạo!

Cô cắn môi, hung hăng cắn, nhanh chóng mặc áo lót vào, thay đồ đi ra ngoài.

Cũng may, sau khi mặc quần áo vào, dấu vết trên thân thể liền được che chắn lại, không giống như trước ở trên cổ…

Ừ.

Vốn càng cảm thấy, tối qua, cô nhất định chính là bị Cố Tử Thần bỉ ổi.

Nhất định thừa dịp mình bị say rượu, sau đó yy người ta!

Nghĩ như vậy, khóe miệng cười một tiếng xấu xa.

Cố Tử Thần người này, cũng có một khoảnh khắc không kiềm chế được như vậy.

Xem ra sức quyến rũ của cô, cũng bắt đầu phát ra ánh sáng.

Nghĩ như vậy, liền thoải mái ung dung đi xuống lầu.

Mới vừa đi tới phòng khách, đảo mắt nhìn Cố Tử Thần ăn điểm tâm ở phòng khách. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Suy nghĩ một chút, mình cũng đi tới, để người giúp việc múc một chén cháo dưỡng dạ dày, ngồi ăn ở bên cạnh Cố Tử Thần.

Điểm này của người nhà họ Cố vẫn đủ tốt, thời gian ăn điểm tâm cũng không cố định, đi làm sớm một chút, không đi làm thì trễ một chút, không đặc biệt quy củ.

Cho nên giờ phút này, bởi vì còn sớm, trên bàn cơm cũng chỉ có hai người là cô và Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần ăn từng miếng từng miếng một rất tao nhã.

Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn cũng nhìn thẳng vào Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần cau mày, bị Kiều Tịch Hoàn nhìn đến sợ hãi, “Cô lại định nói gì?!”

“Em không muốn nói gì, em chính là cảm thấy dáng vẻ ăn cơm của anh thật đẹp mắt.” Kiều Tịch Hoàn cười tủm tỉm nói.

Cố Tử Thần không hề có sắc mặt tốt, cúi đầu ăn cơm.

Ánh mắt của Kiều Tịch Hoàn vẫn đặt trên mặt Cố Tử Thần, chớp cũng không chớp.

Cố Tử Thần rất không sảng khoái, “Cô rốt cuộc định làm gì?!”

“Cố Tử Thần, thì ra anh cũng có lúc sợ hãi.” Kiều Tịch Hoàn nói.

“Bệnh thần kinh.” Sắc mặt Cố Tử Thần thật không tốt.

“Đừng nghiêm trang như vậy, tối qua, không phải anh gì đó với em sao?” Kiều Tịch Hoàn chớp mắt, cố ý nói kiểu định nói lại thôi.

Cố Tử Thần ngẩn người ra.

Kiều Tịch Hoàn nhìn nét mặt Cố Tử Thần.

Nhìn đi nhìn đi, cũng biết tối hôm qua bất chính với cô rồi.

Người đàn ông này, cần giả bộ như vậy sao? Mẹ nó nếu như anh muốn, chị đây cởi sạch hết, ngửa ra ngay đó không nhúc nhích.

Đúng rồi, không thể không động.

Người đàn ông thích phụ nữ nhiệt tình, cô tuyệt đối sẽ rất, nhiệt tình như lửa ở đó!

“Thật ra thì nếu như anh muốn, em bất cứ lúc nào cũng có thể thỏa mãn…”

“Kiều Tịch Hoàn, cô còn không biết ngượng nói chuyện tối hôm qua?! Tối hôm qua cô thử suy nghĩ một chút xem cô đã làm những gì với tôi!” Cố Tử Thần cắn răng nghiến lợi.

“Em làm cái gì?” Kiều Tịch Hoàn tỏ vẻ mờ mịt.

“Tự cô suy nghĩ thật kỹ.” Cố Tử Thần gằn từng tiếng.

Kiều Tịch Hoàn suy nghĩ, chính là nghĩ không ra.

Cố Tử Thần nhìn nét mặt Kiều Tịch Hoàn, thật sự tuyệt đối không biết nói gì với kiểu người phụ nữ không tim không phổi này, anh buông chén đũa xuống, đẩy xe lăn ra xa một chút, vén áo phông của mình lên, trên da thịt trắng nõn của anh đều là vết cào màu đỏ cùng với vết cắn, có vài chỗ thậm chí còn có thể thấy dấu răng rách da rõ ràng.

Hơn nữa, cô đưa mắt phát hiện, chỗ dấu răng, vừa đúng chính giữa đầu ngực Cố Tử Thần.

Mặt vội vàng cúi xuống, đỏ bừng.

Cảm giác trên đỉnh đầu đều đang bốc khí nóng!

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên bối rối cả người.

Tối hôm qua, tối hôm qua, cô đã làm gì Cố Tử Thần người này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.