Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 189: Q.2 - Chương 189: Quyển 2 - Chương 47-4: Cố Tử Thần thật sự không dễ trêu chọc 4




“Vậy mới không sai biệt lắm.” Tề Tuệ Phân nói xong, nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, “Không còn sớm, dì đã kêu phòng bếp sắp cơm tối, cháu và Hoàn Hoàn nói chuyện một chút, đặc biệt là chuyện kinh doanh của hai bên, đừng bởi vì công việc mà ảnh hưởng tới tình cảm người một nhà chúng ta, biết không?”

“Biết rồi, dì đi đi, nhìn dì suốt ngày buồn lo như vậy, cẩn thận trên mặt có nếp nhăn.” Tề Lăng Phong cười nói.

“Có sao?” Tề Tuệ Phân vội vàng sờ mặt mình, cố ý tỏ vẻ kinh hoàng.

“Lừa gạt dì, ở trong cảm nhận của cháu, dì vĩnh viễn là dì trẻ tuổi nhất.”

“Chỉ cháu miệng lưỡi trơn tru.” Tề Tuệ Phân nói, “Không nói chuyện với hai đứa nữa, dì đi phòng bếp chuẩn bị cơm tối.”

“Vâng.” Tề Lăng Phong cười.

Hai người đều nhìn bóng lưng Tề Tuệ Phân biến mất.

Tề Lăng Phong đảo mắt nhìn về phía Kiều Tịch Hoàn, “Tôi nói rồi, buổi tối chúng ta sẽ gặp mặt.”

“Anh đùa bỡn chút tâm tư như vậy, anh cảm thấy chơi rất vui sao?”

“Tôi đã từng nói, tôi thích nhìn vẻ mặt dựng lông của em, khiến cho tôi có cảm giác rất thành tựu.” Tề Lăng Phong gằn từng tiếng.

Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, “Có cảm giác thành công đối với chuyện như vậy, anh thật sự lật đổ hoàn toàn hình tượng của Tề tổng ở trong cảm nhận của tôi.”

“Thì thế nào? Chỉ cần tôi vui là được.”

Ánh mắt Kiều Tịch Hoàn chợt lóe lên lạnh lùng, “Đừng quá hả hê quên hình, cẩn thận lúc nào đó sẽ thân bại danh liệt, biết vậy chẳng làm rồi!”

“Cám ơn nhắc nhở của em, tôi sẽ luôn luôn quất roi mình” Tề Lăng Phong nói, “Huống chi, bây giờ tôi còn chưa thể có được em, tôi cũng không hài lòng được.”

“Anh cứ khẳng định có thể lấy được tôi như vậy?” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

“Dĩ nhiên. Tôi chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc.”

“Anh cảm thấy tôi sẽ thích anh?”

“Dĩ nhiên. Tôi đã nói tôi không bao giờ làm chuyện không nắm chắc.”

Kiều Tịch Hoàn châm chọc cười một tiếng, “Thật bội phục sự tự tin của anh.” die~nd a4nle^q u21ydo^n

“Tôi cũng rất bội phục mình.”

“Vậy anh cứ từ từ bội phục, tôi không theo cùng.” Kiều Tịch Hoàn đứng dậy, đang chuẩn bị rời đi.

Tề Lăng Phong đột nhiên kéo cô một phát, khiến cả người cô không bị khống chế trực tiếp bổ nhào lên người anh ta, vừa đúng nhào lên ngực anh ta, có một chớp mắt như vậy khiến cho người ta cảm thấy đang ôm ấp yêu thương.

Kiều Tịch Hoàn sợ hãi trong lòng, đang chuẩn bị tức giận.

Tề Lăng Phong đột nhiên nói bên tai cô, “Cố Tử Thần ở phía sau em.”

Kiều Tịch Hoàn giật bắn người.

Khóe miệng Tề Lăng Phong nhếch lên cười xấu xa, nhìn Cố Tử Thần ngồi trên xe lăn, xuất hiện trong phòng khách, cách bọn họ không xa.

Anh tốt bụng đỡ Kiều Tịch Hoàn ngồi lên ghế sa lon, ngoài miệng rất dịu dàng nói, “Chị dâu chị cẩn thận chút, đừng đụng đau mình.”

Kiều Tịch Hoàn tức giận đẩy Tề Lăng Phong ra, rời khỏi trên người anh ta.

Tề Lăng Phong vẫn cười đến, như tắm gió xuân.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, quay đầu nhìn Cố Tử Thần, thấy anh vẫn lạnh lùng tĩnh mịch bình tĩnh ngồi trên xe lăn, ánh mắt nhìn bọn họ, không có vẻ mặt đặc biệt gì, cũng không nói một chữ.

Kiều Tịch Hoàn đi về phía Cố Tử Thần, “Mới vừa rồi…”

Cố Tử Thần không nghe cô nói hết, trực tiếp lướt qua người cô, đẩy xe lăn về phía Tề Lăng Phong, mặt không tỏ vẻ gì nói, “Rất khó thấy cậu đến nhà.”

“Dì kêu em tới.” Tề Lăng Phong nói, miệng hơi cười.

“Mẹ tôi đối xử tốt với cậu như vậy, đừng phụ lòng bà ấy.” Cố Tử Thần nói.

Sắc mặt Tề Lăng Phong thay đổi, nụ cười nơi khóe miệng hơi cứng ngắc.

Kiều Tịch Hoàn nhìn nét mặt Tề Lăng Phong, cả người hơi buồn bực.

Cố Tử Thần không nói gì mà?!

Tề Lăng Phong cần thay đổi sắc mặt như vậy sao?!

Tề Lăng Phong nhanh chóng khôi phục tự nhiên, “Dĩ nhiên, anh họ nói đúng lắm, dì luôn luôn đối xử rất tốt với em em sẽ thật lòng hiếu thuận dì ấy.” die nda nle equ ydo nn

“Biết là tốt rồi.” Nói xong, Cố Tử Thần trực tiếp xoay người rời đi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần không tỏ vẻ gì đi về phía vườn hoa phía sau, cau mày nhìn Tề Lăng Phong.

Ở giữa hai người này, rõ ràng có gì đó, cô nghe không hiểu.

Chân mày Tề Lăng Phong nhướng lên, nhìn dáng vẻ Kiều Tịch Hoàn như có điều suy nghĩ.

Kiều Tịch Hoàn hồi hồn.

Tề Lăng Phong nói, “Chồng em thật sự không dễ chọc.”

Kiều Tịch Hoàn hơi nhếch môi.

Sao anh ta lại từ trong vài ba lời của anh ấy mà biết được, Cố Tử Thần không dễ chọc rồi chứ?!

Cố Tử Thần một người tàn tật, anh ấy có thể bò dậy cắn người sao?!

“Nhưng mà, tôi chính là thích trêu chọc người không thể trêu vào, như vậy tương đối có cảm giác thành công, em có cảm thấy thế không?!” Tề Lăng Phong gằn từng tiếng, không nóng không lạnh nói.

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta, “Anh cứ tìm cảm giác thành tựu như vậy, anh không sợ một ngày kia đột nhiên bị đi xuống địa ngục sao?!”

“Em từng thấy ma quỷ sợ đi xuống địa ngục chưa?” Tề Lăng Phong hỏi.

Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nhìn anh ta.

“Tôi là ma quỷ.” Tề Lăng Phong nói, không hề che giấu chút nào.

Kiều Tịch Hoàn khẽ siết ngón tay.

Anh ta đúng là ma quỷ, ác ma giết người vô số!

Đúng lúc này Cố Diệu Kỳ từ bên ngoài đi vào.

Cục diện đối địch của hai người biến mất trong nháy mắt, Tề Lăng Phong từ trên ghế sa lon đứng lên, vội vàng lễ phép chào hỏi, “Chào dượng.”

Cố Diệu Kỳ nhìn Tề Lăng Phong, không có cảm xúc đặc biệt gì, khẽ gật đầu một cái.

Tiếp theo đó, trong nhà lục tục trở về.

Kiều Tịch Hoàn cũng tự nhiên về phòng, thay đổi một bộ đồ tương đối thoải mái xuống lầu.

Người một nhà quây quần quanh một chỗ ăn cơm.

Thời gian Tề Lăng Phong tới nhà ăn cơm không nhiều lắm, Tề Tuệ Phân đặc biệt chăm sóc anh ta, không ngừng gắp thức ăn vào trong chén cho anh ta. d1en d4nl 3q21y d0n

Cố Tử Nhan có phần không thoải mái cau mày, “Mẹ, mẹ cũng quá tốt với anh họ rồi.”

Tề Tuệ Phân trừng mắt liếc Cố Tử Nhan, “Anh họ con khó có được tới nhà một lần, con ăn của con đi, nhiều lời như vậy.”

Nói xong, lại gắp chút thức ăn cho Tề Lăng Phong.

“Cổ Nguyên nhà con cũng khó có được mới tới nhà, cũng không thấy mẹ tốt với anh ấy như vậy.”

“Mẹ nói con đứa bé này, người còn chưa gả đi đã nói nhà con.” Tề Tuệ Phân giáo dục, “Con gái dè dặt một chút, nếu không gả đi cũng không có cuộc sống dễ chịu!”

“Mẹ mới không có một ngày sống tốt lành.” Cố Tử Nhan oán trách, không che đậy miệng.

“Mẹ nói con…” Tề Tuệ Phân hơi bốc lửa.

“Dì, dì đừng so đo với em họ. Tự cháu có thể ăn, hơn nữa dì gắp cho cháu nhiều món như vậy, cháu ăn không hết.” Tề Lăng Phong làm chuyện tốt.

Tề Tuệ Phân rõ ràng dịu dàng với Tề Lăng Phong hơn nhiều, “Vậy cháu ăn nhiều một chút, nhìn cháu gầy kìa.”

“Vâng, được.” Tề Lăng Phong lễ phép nói.

Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ bọn họ, đảo mắt nhìn Cố Diệu Kỳ, hình như Cố Diệu Kỳ cũng cảm thấy Tề Tuệ Phân đối xử tốt với Tề Lăng Phong là chuyện đương nhiên, ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái, nhưng rõ ràng, Cố Diệu Kỳ không thân thiện với Tề Lăng Phong, thậm chí rất nhiều khi còn cố ý chèn ép.

Một gia đình như vậy, khiến Kiều Tịch Hoàn càng thêm không giải thích được.

Sau khi ăn cơm tối, người một nhà lục tục rời đi.

Tề Tuệ Phân kéo Tề Lăng Phong ngồi xuống ghế sa lon nói chuyện phiếm, dáng vẻ rõ ràng không để cho anh ta đi.

Tề Lăng Phong cũng không nhiều lời, liền nói chuyện với Tề Tuệ Phân.

Buổi tối hơi trễ, Tề Tuệ Phân nói thẳng, “Lăng Phong, tối nay cháu đừng đi, ở lại trong nhà.” dinendian.lơqid]on

Tề Lăng Phong hơi do dự.

Tề Tuệ Phân nói tiếp, “Như thế nào, ở nhà dì còn không quen?! Dì dọn dẹp gian phòng lúc trước cháu ở, cháu ở trong đó một buổi tối không được?!”

Tề Lăng Phong suy nghĩ một chút, “Không phải không quen ở, chỉ sợ quấy rầy mọi người, nếu dì đã nói như vậy, cháu cũng không từ chối.”

“Lúc này mới ngoan.” Tề Tuệ Phân vội vàng nói, “Thím Trương dọn dẹp phòng cho Lăng Phong, chính là gian phòng bên cạnh Tử Thần.”

“Vâng, phu nhân.” Người hầu vội vàng đáp lời.

Tề Tuệ Phân lại kéo Tề Lăng Phong hàn huyên một lúc, chờ người giúp việc nói đã sắp xếp xong phòng, Tề Tuệ Phân mới để cho Tề Lăng Phong đi lên lầu.

Tề Lăng Phong đi về phía căn phòng “Vốn” là của mình.

Mỗi một bước đi, khóe miệng anh đều mang theo nụ cười châm chọc.

Mình đã từng ăn nhờ ở đậu như vậy, mỗi ngày nhìn sắc mặt người khác sống qua ngày.

Anh vẫn chịu đựng, chịu đựng tiếp nhận đủ loại ánh mắt châm chọc.

Cố Diệu Kỳ, Cố Tử Thần, Cố Tử Hàn, tất cả người nhà họ Cố…

Trừ Tề Tuệ Phân, mọi người cả cái nhà này đều xem thường anh.

Xem thường anh.

Nói anh chính là thằng nhóc thúi không ai cần, nói anh có thể được nhà bọn họ thu dưỡng chính là phúc khí của anh.

Anh còn nhớ rõ, anh đã từng có một lần có thành tích trong cuộc thi tốt hơn, Cố Tử Hàn còn từng hung hăng dạy dỗ anh, để cho anh đừng biểu hiện tốt như vậy ở trong nhà, nếu không, anh sẽ không có quả ngon để ăn.

Cho nên.

Anh không biểu hiện mình, anh cố ý thi rất kém, cố ý không nghe lời.

Tề Tuệ Phân rất tốt với anh, bao dung khắp nơi.

Cố Diệu Kỳ lại không ngừng mắng anh, nói anh không biết điều, trong nhà nuôi anh như vậy, anh thế mà lại không khiến cho người ta bớt lo như thế.

Khi đó mình chỉ có thể chịu đựng.

Yên lặng chịu đựng!

Bây giờ.

Anh ngước mắt nhìn phòng Cố Tử Thần, nhìn Kiều Tịch Hoàn đột nhiên đi từ trong phòng ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Khóe miệng anh đột nhiên nhếch lên cười một tiếng, liền bắt đầu từ người phụ nữ này, trả thù nhà họ Cố!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.