ố Diệu Kỳ lạnh giọng nói, “Trước kia tôi đã kêu bà nói rồi, bà nói nó còn nhỏ, bây giờ tùy bà.”
“Vậy tôi tìm thời gian nói cho nó nghe, chuyện như vậy cũng không thể vẫn luôn gạt nó.”
“Đều là chuyện nhà bà, tự bà quyết định.” Cố Diệu Kỳ có phần không bình tĩnh.
“Được.” Tề Tuệ Phân vốn không có quyền phát ngôn với Cố Diệu Kỳ, bà lại chậm rãi nói, “Tình huống bây giờ của Lăng Phong càng ngày càng không tốt, tôi định chờ sau khi nó tốt nghiệp trung học, đưa nó ra nước ngoài học, cho dù như thế nào, có một bằng nước ngoài về sau nó cũng dễ tìm việc làm.”
“Có thể đưa nó đi du học, là cháu của bà, là gánh nặng của chính bà.” Cố Diệu Kỳ vô cùng lạnh lùng.
“Chút này tôi vẫn có, tự tôi biết giải quyết.”
“Hừ. Bây giờ tôi rất bận, không có chuyện gì khác bà đi ra ngoài đi.” Cố Diệu Kỳ nói.
Tề Tuệ Phân liền vội vàng gật đầu, sau đó đi ra khỏi phòng.
Khi đó Tề Lăng Phong đã không để lại dấu vết trở về phòng mình.
Nguyên nhân thật sự cái chết của cha mẹ anh?!
Anh nhìn trần nhà cười lạnh, lạnh lùng cười.
Thì ra cha mẹ anh chết không phải là tai nạn xe cộ tự nhiên, mà có nguyên nhân.
Thật ra thì anh rất không muốn trả thù, bởi vì anh vẫn cảm thấy tình cảm của anh với cha mẹ anh không sâu, cho dù bây giờ vẫn có thể nhớ lại cha mẹ đã từng cho anh cưng chiều và ấm áp, anh cũng không cảm thấy anh có nghĩa vụ đi trả thù cho bọn họ, anh ngược lại hận cha mẹ của anh, cho nên tại sao anh phải đi trả thù?! Nếu như phải trả thù, đó cũng chỉ là vì mình, vì mình nhiều năm chịu cảnh tượng bi thảm như vậy.
Cho nên anh không hề bởi vì nghe lén được nội dung cuộc trò chuyện kia mà đi hỏi Tề Tuệ Phân điều gì, bởi vì anh cảm thấy, anh không hề có một chút hứng thú với những chuyện kia. dinendian.lơqid]on
Anh vẫn trải qua cuộc sống đủ loại xem thường, đủ loại sa đọa.
Cứ trôi qua một tháng như vậy.
Tề Tuệ Phân cuối cùng tâm sự với anh rồi, vừa nói vừa khóc.
Bà nói, “Lăng Phong, cha mẹ cháu chết đi không phải do tai nạn giao thông bình thường, là xe bị người động tay chân, nhiều năm như vậy chúng ta một mực điều tra tìm hiểu, có thể khóa được người, nhưng lại không thể tìm được chứng cứ để luật pháp trừng phạt kẻ đó, bây giờ dì có thể nói cho cháu biết kẻ đó là ai.”
Tề Lăng Phong mím môi, nhìn Tề Tuệ Phân, nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của bà, anh thế mà lại tỏ vẻ lạnh lùng.
“Hoắc Chính Cương.” Tề Tuệ Phân gằn từng tiếng.
Tề Lăng Phong cắn môi.
Hoắc Chính Cương.
Anh hơi mơ hồ, lại có ấn tượng với cái tên này.
Lúc nhỏ, cha để cho anh gọi một người đàn ông là chú Hoắc.
Người đàn ông kia còn ôm anh, từng mua kẹo cho anh.
Khi đó nhà bọn họ kinh doanh không nhỏ, cũng không lớ, sau đó không biết vì nguyên nhân gì, có hạng mục hợp tác với Hoắc Chính Cương, anh còn nhớ rõ, khi cha mẹ anh chết đi, chú Hoắc này còn mang theo bà xã của ông ta đến làm lễ, còn từng hết sức an ủi anh.
Đúng là, biết người biết mặt nhưng không biết lòng.
Anh cảm thấy rất buồn cười, trong lòng không ngừng cười lạnh.
“Năm đó cha mẹ cháu làm kinh doanh không tệ, Hoắc Chính Cương mới vừa khởi nghiệp mà thôi, lúc ấy Hoắc Chính Cương bàn một vụ kinh doanh thép với cha mẹ cháu, cha cháu cảm thấy Hoắc Chính Cương này không tệ, đồng ý hợp tác với ông ta, lại không nghĩ rằng người đàn ông này lòng dạ độc ác, vì lấy được lợi ích lớn hơn, rõ ràng khiến cho cha mẹ cháu bị mất mạng.” Nói tới đây, dường như Tề Tuệ Phân khóc đến càng bi thảm hơn rồi.
Tề Lăng Phong vẫn lạnh nhạt, lạnh nhạt không khóc không náo loạn.
“Lăng Phong, dì nói cho cháu biết những chuyện này, chính là để cho cháu biết, cái chết của cha mẹ cháu không phải đơn giản như vậy, cháu phải phát triển tốt cho mình, không thể tiếp tục sa đọa như vậy tiếp, chờ đến khi cháu có năng lực, nhất định phải trả thù, vì cha mẹ cháu,cũng vì chính bản thân cháu.” Tề Tuệ Phân nói, từng câu từng chữ hung hăng căn dặn.
Tề Lăng Phong gật đầu.
Trong lòng lại nghĩ.
Không vì cha mẹ anh, cha mẹ anh bị người tính kế bị người giết chết, đều do tài nghệ của bọn họ không bằng người ta, mà anh, nên trả thù vì mình! Anh chịu đựng nhiều như vậy, sao anh có thể không phát tiết đây?!
Tề Tuệ Phân lại nói thêm, “Dì và dượng cháu đã thương lượng xong, sau khi cháu tốt nghiệp trung học liền ra nước ngoài học, cháu chọn một trường học, đến lúc đó dì đưa cháu đi. Đào tạo chuyên sâu thật tốt cho mình, sau khi về nước, phát triển thật tốt.” diee ndda fnleeq uysd doon
“Vâng.” Tề Lăng Phong gật đầu.
Tề Lăng Phong mong đợi ra nước ngoài du học.
Trong một năm sau cùng, học tập của anh đột nhiên tăng mạnh, mặc dù khi thi, anh vẫn còn rất kém.
Nhưng vào kỳ thi ra nước ngoài cuối cùng, anh thế mà lại không thông qua bất cứ mối quan hệ nào, thi viết và phỏng vấn đều lấy thành tích xuất sắc nổi trội tiến vào học viện tài chính và kinh tế nước Pháp.
Mà trong khoảng thời gian ngắn trước khi anh nước Pháp, anh thấy Hoắc Chính Cương.
Anh chỉ nhìn Hoắc Chính Cương từ xa, nhìn ông ta mang theo cô con gái mười bốn tuổi của ông ta đi dạo phố.
Ông ta rất cưng chiều con gái.
Hoắc Tiểu Khê hơi nôn nôn nóng nóng đó lại tràn đầy oán giận.
Tất cả quần áo Hoắc Chính Cương mua cho cô ta đều không cần, cô ta muốn tự mình chọn, sau đó không quan tâm tới cảm nhận của cha mình, sống chết đòi mua, con gái bá đạo điển hình.
Mới đầu Hoắc Chính Cương còn nói Hoắc Tiểu Khê, nói quần áo của Hoắc Tiểu Khê lôi thôi lếch thếch, cuối cùng vẫn không chống lại được yêu cầu của con gái, mua toàn bộ cho cô ta, một món cũng không thiếu.
Hoắc Tiểu Khê hạnh phúc.
Tề Lăng Phong theo đuôi nhìn bọn họ, anh thậm chí ghen tỵ.
Anh cũng đã từng có thể như thế, nhưng bây giờ, anh cái gì cũng không thể.
Không thể cảm nhận sự ấm áp của gia đình, không thể tùy hứng như vậy, còn phải gặp xem thường không thôi.
Anh cười lạnh.
Càng nhìn vẻ mặt đắc ý bốc đồng của Hoắc Tiểu Khê, anh càng cảm thấy buồn cười, đáng hận!
Anh vốn chỉ định, chờ sau khi từ nước Pháp trở về, anh nhất định sẽ ra sức trả thù Hoắc Chính Cương, hung hăng trả thù người cả nhà bọn họ!
Lại không nghĩ rằng, quỷ thần xui khiến.
Hoắc Tiểu Khê ở nước Pháp, xuất hiện dưới mí mắt của anh.
Ngày ấy, Paris hơi lạnh.
Anh đang học nghiên cứu, mới vừa làm một hạng mục nghiên cứu, từ chỗ giáo viên rời đi.
Ngày đó bầu trời hơi âm u, gió thật to
Anh đi trên cầu đá ở Paris, phía trên có rất nhiều người làm xiếc rong, thật sự rất thường gặp chuyện này ở nước ngoài.
Bước chân của anh đột nhiên dừng lại trước mặt một cô gái Trung Quốc.
Cô ấy đang chơi đàn.
Lúc ấy anh chỉ vẻn vẹn ôm một chút tình người nơi đất khách, dừng chân trước mặt cô gái. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Anh lẳng lặng nghe cô chơi một bản đàn rất tệ.
Từ khi rời Trung Quốc bốn năm, anh chưa một lần trở về.
Nụ cười của anh nhạt nhòa, cũng không có cảm giác mình sẽ là người nhớ nhà, bởi vì, không có ai đáng để nhớ nhung.
Cuộc sống của anh ở nước Pháp rất tốt, vừa học, vừa làm.
Tề Tuệ Phân sẽ chuyển tiền đúng thời điểm cho anh, anh một xu cũng không dùng, bởi vì, khinh thường.
Anh mím môi, lúc chuẩn bị rời đi, tròng mắt hơi khựng lại.
Cô gái hơi đưa đám để kèn ắc mô ni ca xuống đó, khiến cho anh siết chặt ngón tay.
Hoắc Tiểu Khê.
Cho dù chỉ từng gặp mặt một lần, anh cũng rất khẳng định, cô gái này là Hoắc Tiểu Khê.
Hoắc Tiểu Khê?!
Khóe miệng anh cười lạnh.
Cảm xúc trong lòng không ngừng phập phồng, cho dù ngoài mặt, nhìn anh như gió nhẹ nước chảy.
Rất tốt.
Hoắc Tiểu Khê.
Cái tên mỗi một lần anh nhớ tới, đều sẽ cắn răng nghiến lợi.
Cha nợ con trả, đạo lý hiển nhiên.
Một khắc kia nhìn Hoắc Tiểu Khê rất đáng thương, bởi vì trước mặt không có ai để xuống một xu. Cô một lần nữa cầm kèn ắc mô ni ca lên thổi, thổi càng lúc càng tệ.
Anh thả mười đồng euro ở trước mặt cô, cười nói, “Đừng thổi nữa, được không?”
Hoắc Tiểu Khê nhìn anh, nghiêm túc nhìn anh.
Ngày đó gió thật to, thổi lất phất tóc thật dài của cô, vô cùng xốc xếch.
Đó là một lần gặp nhau, một lần gặp gỡ rất lãng mạn ở nước Pháp, cũng là số kiếp sâu nhất trong đời này của Hoắc Tiểu Khê.
Ở nước Pháp bốn năm, anh học rất nhiều, cũng nuôi dưỡng khí chất của mình, anh từng chút từng chút một nắm được lòng của Hoắc Tiểu Khê, bắt đầu không ngừng vây công nội tâm của cô, thành người đàn ông mà cô yêu đau khổ tột cùng đến không oán không hối hận.
Hoắc Tiểu Khê vì anh, không ngừng liều mạng đi học, học tập không ngừng.
Anh không nghĩ tới, Hoắc Tiểu Khê thật sự chỉ trong vòng hai năm, hoàn thành tất cả việc học, bao gồm học nghiên cứu.
Hoắc Tiểu Khê hơi xấu hổi nói, chỉ số IQ của cô rất cao, còn là hội viên Mensa, cảm thấy trên thế giới này chỉ cần là việc mình muốn làm, giống như không gì không thể làm được.
Lúc ấy anh nghe được, trong lòng không ngừng cười lạnh.
Cái gì thiện ác có báo?!
Nhìn đi, người xấu thật ra sống hạnh phúc hơn người tốt nhiều.
Thế giới này, chính là không công bằng như vậy!
Những thứ được gọi là đạo lý, đều nói cho người thua nghe, mà anh, không tình nguyện thừa nhận mình là người thua.