Anh rõ ràng chỉ thiếu chút nữa.
Anh nỗ lực nhìn rõ người phía trước, cả người lắc lư trước mặt anh, lắc lư, long trời lở đất…
Cái gáy lại bị một côn.
Trước mắt chợt tối sầm, cuối cùng ngất đi.
Biệt thự nhà họ Cố
Biệt thự yên tĩnh đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, tất cả mọi người bị đánh thức dậy.
Nghe nói Cố Tử Tuấn bị người đánh bị thương gáy, hôn mê ở đầu đường, bây giờ được người đưa đến bệnh viện.
Tất cả mọi người nhà họ Cố đều vội vội vàng vàng đi đến bệnh viện.
Tề Tuệ Phân càng thêm sợ đến không xong, nghe nói đã thông báo bệnh tình nguy kịch, sống chết chưa biết.
Một đường gấp gáp, toàn bộ người nhà họ Cố đều chờ ngoài phòng phẫu thuật.
Cố Diệu Kỳ, Tề Tuệ Phân, Cố Tử Thần, Cố Tử Hàn, Cố Tử Nhan, Kiều Tịch Hoàn và người phụ nữ có thai Ngôn Hân Đồng.
Tất cả mọi người khẩn trương nhìn mấy chữ đang phẫu thuật.
Kiều Tịch Hoàn siết ngón tay.
Hơn tám giờ tối Cố Tử Tuấn mới gọi điện thoại cho cô, bây giờ đột nhiên lại bị tập kích?! Cô cũng không cảm thấy tất cả đều là trùng hợp.
Tròng mắt cô đột nhiên hơi căng thẳng, Dụ Lạc Vi hình như rất sợ hãi đứng trong góc ánh mắt không ngừng nhìn mấy chữ “Đang phẫu thuật”.
“Dụ Lạc Vi?” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên gọi cô ta.
Những người khác của nhà họ Cố hình như mới phản ứng được, nơi này thêm một người.
Tề Tuệ Phân giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì, liền vội vàng đi tới, dáng vẻ hùng hổ dọa người, “Tại sao cô lại ở đây, con tôi bị vậy có liên quan gì đến cô?”
“Dì.” Dụ Lạc Vi cực kỳ điềm đạm đáng yêu.
“Nói mau, cô đừng khóc cho tôi.” Tề Tuệ Phân hơi gấp gáp, lớn tiếng một chút.
Dụ Lạc Vi hít mũi, giống như đang nỗ lực khống chế cảm xúc, “Tối hôm nay anh Tử Tuấn kêu cháu cùng với anh ấy đi quán bar uống rượu, sau khi tan việc cháu liền đi cùng anh ấy tới quán bar Túy Ái, cùng với những người bạn của anh ấy. Sau đó cháu cảm thấy thời gian quá trễ nên nói phải rời đi trước, anh Tử Tuấn vẫn không để cho cháu đi, chống không được cháu mãi cầu xin anh ấy để cho cháu đưa anh ấy về trước, anh ấy nói anh ấy uống say rồi, cháu không có cách nào đành phải ngồi cùng một chiếc taxi rời đi cùng anh ấy, cháu đến phố sau quảng trường thương mại mua chút đồ, để anh Tuấn ở lại trên xe, sau đó khi cháu trở về, đã nhìn thấy anh Tử Tuấn máu me đầy người nằm ở đó, cháu cũng không biết xảy ra chuyện gì, cháu vội vàng gọi tổng đài 120 đưa anh Tử Tuấn đến bệnh viện, nghe bác sỹ nói, cái gáy bị thương rất nghiêm trọng, chảy rất nhiều máu…”
Nói xong, hốc mắt lại ửng đỏ rồi.
Tề Tuệ Phân giận đến dậm chân, hầm hừ, “Đã trễ thế này, một mình cô thân con gái không sớm về một chút, đi dạo bên ngoài cái gì, hiện giờ khiến Tử Tuấn biến thành như vậy, cô đồ sao chổi!” dieendaanleequuydonn
Dụ Lạc Vi bị Tề Tuệ Phân quát, nước mắt chảy mạnh hơn, cả người không nhịn được nức nở nói, “Cháu cũng không biết vì sao lại như vậy, dì, cháu thật sự không biết, cháu chỉ xuống xe một lúc, cháu thấy anh Tử Tuấn khó chịu, muốn đi mua nước cho anh ấy uống… Xin lỗi, về sau cháu nhất định sẽ khuyên nhủ anh Tử Tuấn, không để cho anh ấy trở về nhà trễ như vậy.” Dụ Lạc Vi nói vô cùng đáng thương, cả người không ngừng nức nở, nhìn qua uất ức đến không xong.
Tề Tuệ Phân vừa nóng vừa giận, thấy người phụ nữ vương nước mắt trước mặt liền phiền não, nhớ tới con trai của mình còn nằm bên trong không biết tình huống như thế nào, cả người không có cách nào yên ổn một giây.
“Không cần cô khuyên, cô còn chưa có tư cách khuyên thằng bé! Bây giờ cô lập tức biến ngay cho tôi, về sau cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi!” Tề Tuệ Phân hung hăng nói.
Dụ Lạc Vi nhìn Tề Tuệ Phân, nước mắt không ngừng rơi xuống theo hốc mắt, thì thầm trong miệng nói, “Xin lỗi dì, nhưng lần này để cho cháu chờ tới phẫu thuật của anh Tử Tuấn kết thúc được không? Van cầu dì…”
“Nó như thế nào không có một chút liên quan nào đến cô, cô cút ngay cho tôi…”
“Mẹ.” Cố Tử Hàn đột nhiên mở miệng, “Mẹ đừng náo loạn, chỗ này cần yên tĩnh. Hơn nữa Tử Tuấn là kiểu người gì mọi người đều biết, Dụ Lạc Vi nào có thể khống chế được, chuyện tối nay nói không chừng đều là trách nhiệm của Tử Tuấn.”
Tề Tuệ Phân bị con trai nói như vậy, cũng không nói gì nữa.
Thật ra thì tất cả mọi người rất rõ ràng, tính cách gây chuyện thị phi của Cố Tử Tuấn là đương nhiên, có quan hệ không lớn với Dụ Lạc Vi, chỉ có điều không tìm được cửa đột phá để phát tiết mà thôi.
Trên hành lang lại yên tĩnh lại, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nức nở của Dụ Lạc Vi, rất nhỏ giọng rất đè nén.
Kiều Tịch Hoàn đưa mắt nhìn Dụ Lạc Vi, lại đưa mắt nhìn Cố Tử Hàn.
Cố Tử Hàn là người chưa bao giờ xen vào việc của người khác.
Cô mím mím môi, cố hết sức khống chế háo hức chờ phẫu thuật.
Xảy ra sự cố ngày hôm nay…
Nếu như Cố Tử Tuấn thật sự có chuyện gì?!
Cô cắn môi, sắc mặt hơi thay đổi.
Cố Tử Thần ngồi bên cạnh Kiều Tịch Hoàn, nhìn vẻ mặt Kiều Tịch Hoàn, chân mày hơi căng thẳng. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Trên hành lang vô cùng yên tĩnh.
Suốt hai giờ, phẫu thuật kết thúc.Bác sỹ từ bên trong đi ra, hơi mệt mỏi.
Mọi người đồng loạt xông lên, Tề Tuệ Phân kích động hỏi, “Bác sỹ, con tôi như thế nào?”
“May mà đưa tới kịp thời, bây giờ đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, nhưng bởi vì tổn thương đến đầu, người bệnh vẫn còn ở trạng thái hôn mê, nhưng vốn đã xác định không nguy hiểm đến tính mạng, trong vòng năm tiếng đồng hồ sẽ tỉnh táo.” Bác sỹ nói.
“Cám ơn, cám ơn bác sỹ.” Tề Tuệ Phân vô cùng kích động, cả người thả lỏng buông một hơi thở dài.
Những người khác cũng đều thả lỏng chút.
Kiều Tịch Hoàn yên tâm trong nháy mắt, đảo mắt nhìn Cố Tử Hàn.
Cố Tử Hàn giống như cảm nhận được ánh mắt, tròng mắt đảo một cái, cùng Kiều Tịch Hoàn bốn mắt nhìn nhau.
Hai người nhanh chóng rời đi, theo đuổi tâm tư của mình.
Không bao lâu.
Cố Tử Tuấn được y tá đẩy ra, bởi vì vẫn còn đang hôn mê, trực tiếp đẩy tới phòng chăm sóc đặc biệt, tiến hành giám hộ hai tư giờ.
Người nhà họ Cố cũng đi theo qua, nhìn dáng vẻ hơi trắng bệch của Cố Tử Tuấn, Tề Tuệ Phân đã khóc đến không xong, trên miệng càng không ngừng nói, “Đứa bé này, cho tới bây giờ đều sẽ không yên tĩnh như vậy, nhìn nó nằm ở đó, trong lòng khó chịu…”
Kiều Tịch Hoàn và Ngôn Hân Đồng an ủi bà, bình ổn tâm tình của bà.
Vẫn cùng với Cố Tử Tuấn như vậy, chờ tất cả đã dàn xếp xong, đã là năm giờ sáng, người trẻ tuổi thân thể tạm được, người già lại không thể, mọi người liền khuyên Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân trở về, những người khác liền canh giữ trong bệnh viện, chờ Cố Tử Tuấn tỉnh táo.
Kiều Tịch Hoàn đi phòng uống nước của bệnh viện lấy nước sôi, khi đưa cho Cố Tử Hàn, đè nén giọng, không chút để ý nói, “Mệnh của Tử Tuấn đúng là lớn.”
Cố Tử Hàn nhíu mày một cái.
Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta, “Anh nói sao?”
Cố Tử Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn, không nói gì.
Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng cười một tiếng.
Người đàn ông này.
Thật tàn nhẫn đến, cái gì cũng xuống tay được sao?!
Cô cắn môi, ngồi bên cạnh Cố Tử Thần die nda nle equ ydo nn
Đối diện chính là phòng săn sóc đặc biệt, bọn họ đều ngồi trên hành lang ngoài phòng bệnh.
Cố Tử Thần không có vẻ mặt đặc biệt gì, cả người vẫn luôn như vậy, cho dù tình huống của Cố Tử Tuấn như thế nào, anh dường như cũng cảm xúc không lớn.
Không biết thật sự không có cảm xúc dao động gì, hay đã quen mặt không đổi sắc như vậy.
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên dựa đầu lên bả vai Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần ngẩn ra, cũng không đẩy cô ra.
Kiều Tịch Hoàn khẽ nhắm mắt lại, cảm giác người đàn ông này, không khỏi có đôi khi, cách mình rất xa.
Dù ở bên cạnh mình, cũng cảm thấy, xa không thể chạm.
Cô lẳng lặng dựa vào Cố Tử Thần như vậy, chờ Cố Tử Tuấn tỉnh táo.
Tám giờ sáng.
Y tá đột nhiên mở ra phòng săn sóc đặc biệt, nói, “Người bệnh tỉnh.”
Tất cả mọi người đều ở trong ranh giới tinh thần mơ hồ, lập tức gần như tỉnh táo, từ trên hành lang đứng lên, “Tỉnh sao?”
“Vâng. Tỉnh rồi, nhưng sau khi tỉnh nói đầu rất đau, bây giờ tôi đã kêu bác sỹ sang đây xem tình huống.” Y tá vội vàng nói.
Không bao lâu, bác sỹ đã vào phòng bệnh, giống như đang tiến hành kiểm tra vết thương.
Hành hạ như thế thật lâu, bác sỹ hình như đang hỏi tình huống, thở phào nhẹ nhõm từ trong phòng săn sóc đặc biệt ra ngoài, “Không có gì đáng ngại, các hạng mục chỉ tiêu trên thân thể đều trong phạm vi bình thường. Mặt khác, cậu ấy nói cậu ấy không nhớ quá rõ ràng ngày hôm qua xảy ra những chuyện gì rồi, tình huống thuộc kiểu này, người thân không cần phải gấp, bởi vì vừa lúc tổn thương đến đầu, bên trong não còn có máu bầm nên người bệnh hoàn toàn cũng không rõ ràng, qua một thời gian ngắn có lẽ sẽ nhớ ra.”
“Không nhớ nổi chuyện tối ngày hôm qua rồi sao?” Dụ Lạc Vi đột nhiên khẩn trương hỏi.
Rõ ràng có một cảm giác, rất nóng lòng muốn biết câu trả lời.
Kiều Tịch Hoàn liếc nhìn cô ta.
Dụ Lạc Vi hình như cũng cảm thấy mình biểu hiện quá rõ ràng, vội vàng lại thay nét mặt điềm đạm đáng yêu, nức nở nói, “Tôi chỉ là cảm thấy anh Tử Tuấn thật đáng thương…”
“Có lẽ qua một thời gian ngắn sẽ nhớ ra, vết thương của cậu ấy không phải đặc biệt nghiêm trọng. Hiện giờ tôi liền lập tức sắp xếp cho cậu ấy đến phòng bệnh nghỉ ngơi, một tuần lễ sau có thể xuất viện.” Bác sỹ tiếp tục nói.
“Cám ơn bác sỹ.” Những người khác vội vàng nói.
Y tá chuyển Cố Tử Tuấn tới phòng bệnh VIP, Cố Tử Tuấn tỉnh, nhưng hình như không thoải mái, mày nhíu lại rất chặt, nhìn qua suy yếu đến không xong. anh đột nhiên nói với người trước mặt trong phòng, “Mọi người đi về trước đi, coi chừng em như vậy, em không thoải mái.”