Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 258: Q.2 - Chương 258: Quyển 3 - Chương 82: Âm mưu thay nhau nổi lên (1)




Cho nên ngủ nhiều nhất nửa giờ, cô liền động đậy mắt mở mắt ra.

Cô có phần không thoải mái muốn giãy dụa cơ thể cứng ngắc, mới vừa giãy dụa hai cái, lại hình như bởi vì động tới sau lưng mà đau nhíu mày một cái, lại không dám cử động.

Cô liền xoay xoay đầu, tròng mắt chuyển khắp nơi.

Cảm thấy không biết mình đắp chăn lên từ khi nào, sau đó quay đầu cũng nhìn thấy Cố Tử Thần ngồi ở phía bên kia căn phòng.

Nhìn người đàn ông này chính là tức cành hông.

Kiều Tịch Hoàn không có sắc mặt tốt, di chuyển thân thể của mình muốn đứng lên.

“Em làm cái gì?” Cố Tử Thần cầm quyển sách, chân mày khẽ nhếch.

“Anh để ý em làm gì! Dù sao em chết anh cũng không quan tâm.” Kiều Tịch Hoàn tức giận nói xong, thân thể tiếp tục giãy giụa.

Cô định rời giường đi toilet, không chịu nổi.

Cố Tử Thần để sách xuống, đẩy xe lăn đi tới, “Em định làm gì?”

Vẫn là một câu nói như vậy, giọng điệu không lạnh không nóng.

Kiều Tịch Hoàn dứt khoát không để ý, giống như một hồi lâu thích ứng được với đau đớn sau lưng, cô vén chăn lên từ trên giường ngồi dậy.

Sau đó, mặt đối mặt nhìn Cố Tử Thần ngồi trên xe lăn.

Nhìn sắc mặt của Cố Tử Thần hình như có chút biến hóa.

Cô nhíu chặt mày, cúi đầu, phát hiện dáng vẻ trần trụi của mình vào giờ phút này.

Cô theo bản năng túm lấy chăn ở bên cạnh trùm lên người, không biết có phải động tác quá lớn không, sau lưng đau đớn một trận, cô không nhịn được “A” một tiếng, mồ hôi cũng theo đau đớn chảy ra.

Cố Tử Thần nhìn dáng vẻ của cô, tròng mắt hơi đổi, chuẩn bị xoay người.

“Nhìn đi nhìn đi, cung không phải chưa từng nhìn.” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên tính khí rất lớn buông chăn xuống.

Dù sao cũng không khiến người ta đau, dù sao Cố đại thiếu nhìn thân thể này của cô có vẻ mặt không khác nhìn thịt heo lắm, cô che cọng lông!

Tròng mắt Cố Tử Thần khựng lại một chút.

Kiều Tịch Hoàn hơi tức giận từ trên giường xuống đất, trên mặt rất giận dữ, thân thể vẫn rất cẩn thận, cô mới sẽ không tức giận với chính thân thể mình.

Cô từ trên giường xuống đất, cứ mặc một chiếc quần lót như vậy nghênh ngang tiêu sái đi vào phòng tắm.

Mới vừa bắt đầu trong phòng tắm rất yên tĩnh, lúc sau đột nhiên vang lên âm thanh dội nước.

Cố Tử Thần nhíu chặt mày, đẩy xe lăn trưc tiếp mở cửa phòng tắm ra, sau đó nhìn Kiều Tịch Hoàn một thân trần trụi, lần này ngay cả quần lót cũng không có xuất hiện ở trước mặt anh, giờ phút này vòi sen phòng tắm còn đang nhỏ nước, nổi lên một chút hơi nước, như ẩn như hiện.

“Anh có bệnh à!” Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần, sau đó nhìn thân thể của mình.

Sắc mặt Cố Tử Thần dường như cũng không quá tốt, “Ai cho em tắm!”

“Em ngay cả quyền lợi tắm cũng không có?!” Kiều Tịch Hoàn gào lên giận dữ.

“Ra ngoài!” Giọng Cố Tử Thần rất lạnh.

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh

“Tôi kêu em ra ngoài!” Giọng điệu Cố Tử Thần càng lớn.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi.

Người đàn ông này, sao có thể dữ dội như vậy!

“Kiều Tịch Hoàn, tôi kêu em ra ngoài!” Từng chữ từng câu, giống như là đang uy hiếp.

Kiều Tịch Hoàn lại không nhúc nhích.

Mặc dù không đi về phía dưới vòi hoa sen, nhưng cũng không định đi ra ngoài.

Dù sao đối với cô mà nói, cô chính là không sợ trời không sợ đất, Cố đại thiếu hung nữa, cô cũng có thể làm như không thấy, cũng có thể không di chuyển như vậy nhìn anh, để cho anh tức chết đi! [email protected]

Tức chết, tránh cho cô phiền lòng.

“Mẹ nó!” Cố Tử Thần giống như xổ một tràng nói tục.

Bởi vì giọng điệu rất đè nén, Kiều Tịch Hoàn thậm chí có một khắc cảm giác chắc mình nghe lầm.

Cô vẫn luôn cảm thấy Cố đại thiếu không dính khói bụi trần gian, tuyệt đối sẽ không làm chuyện người thường biết làm, chuyện thích làm đều là chút chuyện cô cho rằng người bình thường sẽ không làm, càng thêm không thể nào nói lời thô tục như vậy.

Cho nên một khắc kia, cô vẫn còn đang rất nỗ lực hồi tưởng, hồi tưởng mới vừa rồi cô không phải thật sự nghe được lời nói thô thiển có phần cắn răng nghiến lợi của Cố Tử Thần.

Cho nên sau một khắc, cô hoàn toàn không hề đề phòng cái gì, liền bị một cánh tay có lực kéo xuống, mất thăng băng, cả người như thẳng tắp nhào tới như vậy, nhào vào trong thân thể của Cố Tử Thần ngồi trên xe lăn, mặt trực tiếp đập vào trên ngực anh, sau lưng bị một sức mạnh thô bạo như vậy, đau đớn nhói tim.

Còn chưa kịp phản kháng, một tay Cố Tử Thần đẩy xe lăn, tay còn lại giam cầm hông của cô, dẫn cô ra khỏi phòng tắm.

“Cố Tử Thần, anh làm cái gì?!” Kiều Tịch Hoàn khó chịu hầm hừ.

Cố Tử Thần đẩy xe lăn trực tiếp mang Kiều Tịch Hoàn tới bên giường.

Trên người Kiều Tịch Hoàn đều không mặc gì, giãy dụa trên người Cố Tử Thần, nhưng cũng không dám độ cong quá lớn, phía sau lưng cô còn bị thương!

Trong miệng không ngừng hầm hừ, “Anh đồ khốn kiếp, một ngày anh không đối nghịch với em anh sẽ chết à! Trước đây bà đây không muốn tắm anh bày sắc mặt, hiện giờ bà đây muốn tắm, anh vẫn không thoải mái như thế, anh muốn em hầu hạ anh như thế nào?!”

Cố Tử Thần đang đẩy xe lăn đột nhiên ngừng lại.

Anh nhìn cô gái trước mặt, đỏ mặt lên, hình như bởi vì quá mức tức giận.

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy Cố Tử Thần trầm mặc, định nhấc người lên rời đi, lại bị đôi tay như gông cùm xiềng xích bên hông, không thể động đậy.

Hai người đột nhiên cứ yên tĩnh như vậy nhìn nhau.

Gian phòng yên tĩnh, toàn thế giới giống như đều yên lặng.

Kiều Tịch Hoàn rất tự nhiên mím môi, không biết có phải cảm thấy miệng mình quá khô không, còn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi mình, cử động vô tình, lại khiến cho người đàn ông trước mặt khẽ động đậy cổ họng.

“Cố Tử Thần…” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở miệng, ngón tay mảnh khảnh mà trắng nõn sờ lên chỗ ngực trái của anh, nơi đó chấn động rất lợi hại, cô chỉ dựa vào trên ngực anh, cũng có thể cảm thấy, tần số nhịp tim có lực mà dồn dập của anh, “Tim đập của anh, rất nhanh.” di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Trên mặt Cố Tử Thần vẫn như thế, ngay cả chân mày cũng không động.

Giống như tiếng tim đập kịch liệt của anh, mà vẻ mặt than của anh, rõ ràng không cùng trên một thân thể.

Tay nhỏ bé của Kiều Tịch Hoàn chạy trên người anh, từ chỗ nhịp tim kịch liệt của anh rời đi, đi lên từng chút một, vuốt ve cổ lộ ra ngoài của anh, lỗ tai, sau đó đặt ngón tay lên cánh môi mỏng hoàn mỹ đến khêu gợi của anh, khóe miệng cô nâng lên một đường cong đẹp mắt, “Muốn hôn em không?”

Cố Tử Thần nhìn cô, tròng mắt cũng không nhúc nhích.

Lòng ngón tay của Kiều Tịch Hoàn di chuyển trên cánh môi của anh, phác họa từng chút một, thân thể vốn rất bài xích, cũng không biết từ khi nào, tự nhiên ngồi vào trên người anh, chân thon dài thậm chí quỳ gối trên xe lăn của Cố Tử Thần, ngồi chồm hổm trên đùi anh, tư thế mê người đến phun máu mũi như vậy, dán thật chặt trên người anh.

“Lúc em ngủ có cảm giác như có ngón tay của ai di chuyển trên môi em, em cho rằng mình đang nằm mơ, bây giờ nghĩ lại… Là anh có đúng không?” Kiều Tịch Hoàn cười, giờ phút này tư thế vốn lửa nóng, trong miệng phun ra hơi thở, nói lời nói mập mờ, kích động nhiệt độ căn phòng, giống như cũng đang dần tăng lên.

Tròng mắt Cố Tử Thần khẽ nhúc nhích, dời tầm mắt khỏi trên mặt cô.

Cũng trong nháy mắt khi chuyển tầm mắt, nhìn thấy cô dán chặt thân thể, đè trên người anh…

Anh mím mím môi, lạnh nhạt mở miệng nói, “Sau lưng em bị rách da, hai ngày nay không thích hợp tắm, dễ bị nhiễm cảm…”

Cánh môi đột nhiên bị che lại.

Một cánh môi mềm mại đè chặt chẽ lên trên môi anh.

Tròng mắt Cố Tử Thần tự nhiên nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đó trong khoảng cách gần, ở trong hoàn cảnh như thế, hình như còn mang theo chút đỏ thắm mập mờ, dường như có chút khác biệt với sắc mặt tức giận lúc trước, đỏ thắm giờ phút này, mê người rõ ràng mà ngượng ngùng.

Anh cảm nhận hơi thở của cô giữa cánh môi, xâm nhập từng chút từng chút một.

Khí nóng, ở bên môi nhau, xảy ra.

Không biết đã trải qua bao lâu.

Hình như hai bên đều điều chỉnh hơi thở, thở dốc.

Kiều Tịch Hoàn vẫn ngồi chồm hổm trên người anh, nhìn sắc mặt không thay đổi theo thói quen, nhưng trên lỗ tai rõ ràng có một vòng đỏ thắm.

Khóe miệng cô kéo ra một nụ cười, “Cố Tử Thần, thật ra thì anh không bài xích em đúng không?”

Cố Tử Thần không nói gì.

Kiều Tịch Hoàn ôm cổ anh, một lần nữa hôn lên gương mặt anh.

Không biết vì sao, rõ ràng vừa mới bắt đầu rất tức giận, tức giận anh không quan tâm mình, bôi thuốc còn đau như vậy, nhưng bây giờ không khỏi lại cảm thấy trong lòng ấm áp, cô thật ra rất không hiểu, tại sao mình cứ không nhớ thù Cố Tử Thần như vậy!

Không nghĩ ra, cũng không muốn đi suy nghĩ cẩn thận.

Dù sao đối với mình mà nói, cô vui vẻ như thế nào cũng được.

Kiều Tịch Hoàn ôm lấy Cố Tử Thần, không nhận được đáp án của anh cô cũng sẽ không truy cứu, chỉ ôm anh nói, “Anh đã nói không thể tắm em liền không tắm, dù sao bẩn cũng không phải một mình em. Ôm em lên giường đi, em muốn đi nằm.” die ennd kdan/le eequhyd onnn

Cố Tử Thần đẩy xe lăn, đặt Kiều Tịch Hoàn lên giường.

Kiều Tịch Hoàn nằm úp sấp trên giường, “Đắp chăn giúp em.”

Cố Tử Thần giúp cô đắp lên.

Kiều Tịch Hoàn đang chuẩn bị nói gì lại cảm giác được Cố Tử Thần đã đi vào phòng tắm.

Cô quay đầu nhìn một chút, nghĩ tới phòng tắm còn để nước, xem chừng người đàn ông này đi vào tắt nước đi.

Không ngờ, nước cũng không tắt, cửa phòng tắm ngược lại đóng lại.

Qua một hồi lâu, Cố Tử Thần mới ra ngoài, hình như tự mình tắm rửa.

Người đàn ông này!

Kiều Tịch Hoàn mắng, khóe miệng lại kéo ra một đường cong xấu xa, nói không chừng giống như những người khác tự mình đi giải quyết…

Nghĩ tới.

Mặt hơi ửng đỏ.

Thậm chí cô không kiềm chế được nghĩ tới Cố Tử Thần một vài giây này, sẽ có vẻ mặt đặc thù gì không…

Ví dụ như cũng sẽ rên rỉ, hoặc là hấp dẫn…

Càng nghĩ, mặt càng đỏ.

Lại không khỏi càng vui vẻ.

Khi đang tự mình vui vẻ như vậy, trước mặt đột nhiên xuất hiện nhiều một chiếc quần lót và một cái áo ngủ rộng thùng thình, giọng Cố Tử Thần lành lạnh nói: “Mặc vào.”

Kiều Tịch Hoàn không tự chủ được cảm nhận mình trần trụi trong chăn.

Cầm quần lót và áo ngủ lên, dang định chuẩn bị thay thì khóe miệng cười một tiếng xấu xa, mày nhíu lại nói, “Cố Tử Thần, anh cũng biết toàn thân em đều đau, anh giúp em mặc vào đi.”

Cả người Cố Tử Thần rõ ràng ngẩn ra.

Ánh mắt Kiều Tịch Hoàn vô tội nhìn anh, còn có dáng vẻ thuần khiết như vậy, “Không muốn giúp một tay sao?”

Cố Tử Thần động động ngón tay, cầm quần lót trên giường lên, thậm chí không vén chăn lên liền bắt đầu mò mẫm mặc cho Kiều Tịch Hoàn.

“Ừm.” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.

Tay Cố Tử Thần đang lộn xộn mặc quần lót cho cô ngừng lại một chút.

Kiều Tịch Hoàn không nhịn được cười to, “Chỉ đụng phải chân em thôi, không đụng phải cái kia…”

Sắc mặt Cố Tử Thần đen sì.

Lỗ tai lại đỏ rồi.

Anh hai ba cái mặc quần lót vào cho cô, cũng không quản có mặc được không, cầm áo ngủ lên mặc vào cho cô, rõ ràng, khi khoác áo ngủ đến sau lưng cô thì động tác của anh dịu dàng chút.

Không hiểu có một, cảm giác nói không ra, khiến Kiều Tịch Hoàn cảm thấy hơi…

Rung động.

Cô nhìn Cố Tử Thần trước mặt, nhìn sau khi giúp cô mặc xong quần áo, Cố Tử Thần dường như không dấu vết thở dốc một hợi.

Khóe miệng cô nhếch lên cười, nhìn Cố Tử Thần sau khi mặc quần áo cho cô xong, liền đẩy xe lăn rời đi.

Lỗ tai lộ ra bên ngoài, rõ ràng rất đỏ rất đỏ…

Cửa phòng bị đóng lại, cô chuyển mắt sang hướng khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.