Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 261: Q.2 - Chương 261: Quyển 3 - Chương 85: Âm mưu thay nhau nổi lên (2)




Cô cũng không có ý kiến, dù sao khi đi học, cô có rất nhiều cử động khác thường khiến thầy trò toàn trường đều cảm thấy tập mãi thành thói quen.

Ngược lại là Cổ Nguyên, mỗi khi cô bị đuổi ra khỏi lớp học, anh đều cố ý đổi sang ngồi ở bên cửa sổ phòng học, nhìn cô đứng bên ngoài phòng học, không có chuyện gì đá vách tường.

Cổ Nguyên còn từng cố gắng bổ túc giúp cô.

Cổ Nguyên học lịch sử rất tốt, không biết có phải do trong nhà kinh doanh đồ cổ hay không, cha mẹ lại là giảng viên đại học, chuyên nghiên cứu văn học cổ này, trong nhà nồng đậm hơi thở văn học khiến cho anh trong vô tình bị tiêm nhiễm, rất nhiều khi đều cảm thấy, Cổ Nguyên chính là từ trong sách cổ đi ra, hào hoa phong nhã, tao nhã lịch sự.

Thật ra thì cho đến bây giờ, cô đều không hiểu, một người con trai yên tĩnh sạch sẽ như vậy đơn thuần như vậy nội liễm như vậy, sao lại thích cô một đứa chỉ thích cãi nhau không yên phận, giống như một đứa con hoang nhặt được ra từ bãi rác!

Khóe miệng cô bỗng nhiên cười một tiếng.

Cười đến, hơi cô đơn.

Một khắc kia, cô đột nhiên nghĩ đến Cổ Nguyên và Cố Tử Nhan…

Cô không thích Cổ Nguyên, không có tình yêu.

Đối với khổ sở của Cổ Nguyên, cô có lúc cũng không tim không phổi làm như không thấy.

Nhưng mà.

Cô mím môi, vẫn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, nhìn sắc trời chiều nồng đậm dần trở nên ảm đạm.

Tròng mắt khẽ nhúc nhích, cô lấy điện thoại di động ra, gọi, “Cổ Nguyên.”

“Ừ.” Bên kia truyền đến giọng phái nam quen thuộc, nghe giống như giọng nhàn nhạt.

“Đang làm gì?”

“Tan việc về nhà.”

“Không phải nói muốn ăn mừng sao? Hiện giờ được không?”

Bên kia do dự một chút, rất nhanh đáp lại, “Được, ở đâu?”

“Đều có thể.”

“Vậy đi Khê Thủy Nhân Gia đi, tôi gọi món, cùng Bối Địch sao?”

“Tôi gọi điện thoại cho cô ấy.”

“Ừ.”

Nói xong, bên kia cúp máy.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, bên tai hình như còn vang vọng âm thanh nhẹ nhàng của Cổ Nguyên, lời nói không hề có giọng điệu, cô khẽ điều chỉnh cảm xúc của mình, cầm điện thoại di động lên gọi cho Diêu Bối Địch, “Đã nói ăn mừng lần đầu tiên cho Cổ Nguyên, bây giờ bà đang ở đâu?” die~nd a4nle^q u21ydo^n

“Tôi ở…” Diêu Bối Địch đột nhiên dừng lại một chút, hình như không biết giải thích làm sao, cô lại nói, “Bà nói thẳng chỗ.”

“Khê Thủy Nhân Gia, hiện giờ Cổ Nguyên đã gọi món, tôi nhiều nhất mười phút, bà bao lâu.”

“Không hơn nửa giờ.”

“Được, chờ bà.”

“Ừ.” Diêu Bối Địch cúp điện thoại.

Cô đảo mắt, nhìn Tiêu Dạ vẫn nằm úp sấp trên giường trong phòng, có phần không nhịn được.

Thân thể Tiêu Dạ khôi phục coi như rất nhanh, vết thương roi đánh nghiêm trọng như thế, cẩn thận một chút, có thể đổi lại phương thức ngủ, không cần vẫn nằm như vậy.

“Tiêu Dạ, em đi ra ngoài một chuyến.” Diêu Bối Địch nói.

Tiêu Dạ đảo mắt nhìn cô.

“Kiều Tịch Hoàn hẹn em ăn cơm.” Diêu Bối Địch giải thích.

Sắc mặt Tiêu Dạ không phải đặc biệt tốt, nhưng cũng không đặc biệt tệ.

Diêu Bối Địch thật ra cũng không hiểu, nét mặt hiện giờ của anh là đồng ý hay không đồng ý.

Cô cắn môi, tiếp tục nói, “Em sẽ cố hết sức về sớm chút.”

Tiêu Dạ quay đầu, không đặt tầm mắt trên người cô, giọng điệu lạnh lùng nói, “Kiều Tịch Hoàn nợ tôi hai mươi vạn tiền phí vệ sĩ, giúp tôi thúc giục nợ nần một chút.”

“…” Diêu Bối Địch nhìn chằm chằm vào anh.

“Tôi không thích người khác thiếu tiền của tôi!” Tiêu Dạ vẫn lạnh lùng nói.

Diêu Bối Địch xấu hổ.

Có lúc tiếp xúc lâu với Tiêu Dạ, cũng sẽ phát hiện một chút, một chút rất nhỏ bé, hành động ngây thơ.

“Buổi tối anh nhớ ăn cơm, nếu như không thích người giúp việc cho ăn, liền tự mình ăn.” Diêu Bối Địch tự nhiên nói.

Sắc mặt Tiêu Dạ khựng lại một chút.

Diêu Bối Địch hình như cảm thấy mình có phải rất tự nhiên không, rất tự nhiên bại lộ ý đồ Tiêu Dạ hết sức che giấu không muốn tự ăn cơm, khóe miệng cô cười một tiếng, cầm giỏ xách lên, khom lưng ấn lên trán anh một nụ hôn, đôi môi đến gần lỗ tai anh, nhẹ giọng nói: “Đừng đói bụng mình.”

Giọng nói như vậy, rõ ràng mập mờ đến không xong.

Thân thể Tiêu Dạ căng thẳng. die nda nle equ ydo nn

Diêu Bối Địch cười cười, mở cửa phòng rời đi.

Cô đi xuống lầu, ở phòng khách đụng phải ông cụ Tiêu.

Ông cụ Tiêu nhíu mày một cái, “Giờ ăn cơm, con đi đâu vậy?”

“Bạn có hẹn, con đi ra ngoài lập tức trở lại.” Diêu Bối Địch giải thích.

Ông cụ Tiêu khẽ gật đầu, sau đó tự nhiên đi qua bên cạnh cô.

Cô không nhịn được thở phào một ngụm khí lớn, cô thật ra thì rất sợ ông cụ Tiêu sẽ ngăn cản, nhất là buổi trưa nay lúc bác sỹ Mạc rời đi, kinh tâm động phách như vậy, đoán chừng nếu lá gan bác sỹ Mạc nhỏ thêm một chút nữa, đã bị vẻ mặt của ông cụ Tiêu hù chết đi.

Cô hít sâu, đi ra khỏi biệt thự.

Ở cửa đã đậu một chiếc xe hơi cao cấp màu đen, ngoài cửa có một âu phục màu đen đứng, cung kính nói với cô, “Đại thiếu phu nhân, đại thiếu gia kêu tôi đưa người đi.”

“A.” Diêu Bối Địch gật đầu.

Cô thật ra có lái xe tới, nhưng mà… Nếu là Tiêu Dạ sắp xếp, khóe miệng cô cười một tiếng, không từ chối.

Cô đi về phía cửa xe, tài xế lễ phép mở cửa cho cô.

Cô ngồi vào.

Tài xế vòng qua xe trở về ghế lái, mới vừa ngồi vào, bên ghế phụ lái có một âu phục màu đen tới ngồi, bởi vì là xe Lincoln phiên bản dài, chỗ ngồi phía sau có hai hàng ghế, vị trí ngồi đối diện cô, cũng đi lên hai âu phục màu đen, vô cùng cung kính.

Diêu Bối Địch kinh ngạc nhìn người trước mặt, có phần đả kích quá mức.

Một âu phục màu đen vội vàng giải thích: “Đại thiếu gia ra lệnh cho chúng tôi nhất đinh phải bảo vệ an toàn cho đại thiếu phu nhân, người có thể coi như chúng tôi không tồn tại.”

Mấy người các anh lớn như vậy, khôi ngô như vậy, tôi coi các anh không tồn tại như thế nào?!

Cô cắn môi, không chớp mắt nhìn bọn họ.

Hai vệ sĩ này làm như không thấy, dưới quan sát của Diêu Bối Địch, mặt không biến sắc tim không đập mạnh, rõ ràng đã quen đến vô cùng.

Diêu Bối Địch thở ra một hơi, đột nhiên được Tiêu Dạ coi trọng như vậy, rốt cuộc là tốt, hay là không tốt?!

Cô nhìn ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời đã dần đen thui.

Lần đầu tiên của Cổ Nguyên…

Cô đã từng cho rằng, Cổ Nguyên sẽ bảo vệ mình hoàn mỹ, chờ đến ngày cảm động được Hoắc Tiểu Khê.

Bây giờ nghĩ lại, thật ra thì trên thế giới này, cũng không có cái gì thiên trường địa cửu, vĩnh hằng không thay đổi.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa phòng bao Phượng Hoàng các ở Khê Thủy Nhân Gia ra, Cổ Nguyên đã ngồi ở bên trong.

Vẫn là dáng vẻ như vậy, ôn hòa lịch sự, yên tĩnh ngồi ở đó, khi nhìn cô, trên mặt hiện lên nụ cười khẽ, chính là tiếp đón lễ phép mà thôi. d1en d4nl 3q21y d0n

Kiều Tịch Hoàn đặt mông ngồi bên cạnh Cổ Nguyên, tùy tiện.

So sánh với Cổ Nguyên hào hoa phong nhã, Kiều Tịch Hoàn cảm thấy mình chính là, không hợp thời

Không hợp với đám người.

Trên bàn cơm trong phòng bao còn chưa lên món ăn, ngược lại đặt hai chai rượu đỏ.

Nhân viên phục vụ quy củ đứng trong góc phòng bao, tùy thời chờ sai khiến.

“Khi nào Diêu Bối Địch đến?” Cổ Nguyên hỏi cô.

“Nói là nửa giờ.” Kiều Tịch Hoàn nhàn nhạt đáp lại, dùng ánh mắt chỉ điểm nhân viên phục vụ, ý bảo khui rượu.

Nhân viên phục vụ liền vội vàng gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn đảo mắt nhìn Cổ Nguyên, nói, “Sao lại đột nhiên buông ra rồi, tôi còn tưởng rằng ông sẽ tuổi già cô đơn cả đời.”

Nụ cười của Cổ Nguyên nhạt nhòa một chút, “Tôi không vĩ đại như em tưởng tượng.”

“Xem ra là tôi đánh giá cao ông.” Kiều Tịch Hoàn không hề kiêng kỵ nói.

Cổ Nguyên bàng quan cười một tiếng, “Ừ, thật ra thì tôi có rất nhiều ích kỷ nhỏ mon, ví dụ như dưới áp lực trùng trùng của cha mẹ ông nội, tôi cũng sẽ thỏa hiệp, nghĩ tới có lẽ nên kết hôn rồi, trải qua cuộc sống của người bình thường, có lẽ sẽ quên rất nhiều chuyện đã từng như thế nào cũng không thể buông bỏ được, tôi nghĩ tôi phải là một người đàn ông có trách nhiệm.”

Cho nên, liền vì phần trách nhiệm kia, cũng sẽ để cho mình bỏ xuống rất nhiều, rất nhiều thứ cho dù không buông bỏ được, cũng sẽ không khiến cho mình lại đi hy vọng chuyện xa vời.

Kiều Tịch Hoàn gật đầu, yên lặng gật đầu.

Lúc này, nhân viên phục vụ đã khui rượu đỏ ra, rót cho bọn họ mỗi người một ly.

Kiều Tịch Hoàn cầm ly rượu lên, “Vừa uống vừa chờ Diêu Bối Địch đi.”

Cổ Nguyên gật đầu, chạm ly với Kiều Tịch Hoàn.

Tiếng ly rượu đụng vào nhau thanh thúy vang lên.

Rượu đỏ bên trong ly yên lặng lay động, có màu sắc như hoa hồng màu máu, nhiều vẻ tươi đẹp như vậy.

Kiều Tịch Hoàn uống không còn một giọt.

Cô quen uống rượu như vậy.

Có lúc Cổ Nguyên sẽ ghét bỏ cô, nói rượu đều bị cô lãng phí như vậy.

Rượu đỏ để thưởng thức, không phải lấy ra để trút như vậy.

Muốn trút vậy liền uống bia đi.

Nhưng cô từ nhỏ đã là một người lãng phí, từ nhỏ đã không hiểu được quý trọng. Hơn nữa từ nhỏ cô đã không phải là người sẽ uất ức mình. Đối với rượu đỏ vị ngon, cô nuốt vào trong bụng, cô cảm thấy thoải mái, tại sao cô lại phải uống bia giống như nước thối trong rãnh nước?!

Quan điểm của cô luôn tùy hứng như vậy.

Tùy hứng đến Cổ Nguyên không có cách nào phản bác, ngược lại bị cô đồng hóa.

Cô nhìn cái ly của Cổ Nguyên không còn một giọt, không nhịn được cười một tiếng.

Rất nhiều khi, tiếp xúc được với người quen đã lâu, liền tự nhiên quen với phương thức của đối phương như vậy. dinendian.lơqid]on

Hoắc Tiểu Khê rất biết cảm hóa người khác, giống như nu cười của cô, nhìn qua không chịu để tâm, lại xán lạn đến làm cho người ta chói mắt.

“Không có tôi, hai người cứ uống như vậy sao?” Ở cửa, đột nhiên truyền đến giọng nói của Diêu Bối Địch.

Kiều Tịch Hoàn đảo mắt nhìn cô ấy, cười trêu ghẹo, “Tôi nghĩ bà sẽ triền miên với Tiêu Dạ nhiều hơn.”

Mặt Diêu Bối Địch lập tức đỏ lên.

Đỏ đến rõ ràng như vậy, còn đáng yêu như vậy.

“Bà ngượng ngùng như vậy, Tiêu Dạ chịu được sao?” Kiều Tịch Hoàn lại không nhịn được trêu ghẹo.

Diêu Bối Địch ngồi bên cạnh Kiều Tịch Hoàn, “Hôm nay đến chúc mừng Cổ Nguyên, bà đừng nói tôi.”

“Để chúc mừng bà lại bổ nhào vào Tiêu Dạ, không tồi.”

“Kiều Tịch Hoàn, không được nói nữa!” Mặt Diêu Bối Địch đã đỏ đến cực kỳ.

Kiều Tịch Hoàn không nhịn được cười to.

Nụ cười rực rỡ như vậy, “Bà nói bà như con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, Tiêu Dạ con sói xám lớn này, không ăn bà đến xương cốt cũng không thừa?!”

“Kiều Tịch Hoàn bà còn nói!” Diêu Bối Địch khó chịu, cô hơi tức giận, nói với nhân viên phục vụ, “Rót rượu cho tôi, tôi muốn chuốc say cô ấy!”

“Tôi ngược lại thật ra rất chờ mong.” Kiều Tịch Hoàn tỏ vẻ xem thường.

Diêu Bối Địch rót đầy một ly, suy nghĩ một chút, “Hay là trước uống chung đi.”

Kiều Tịch Hoàn cầm ly lên, Cổ Nguyên cũng cầm lên.

“Cái đó dù như thế nào, chúc mừng.” Diêu Bối Địch nói.

“Đúng vậy, chúc mừng.” Kiều Tịch Hoàn phụ họa.

Ba người cạn ly, uống rươu.

Kiều Tịch Hoàn một ngụm lớn uống cạn, đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Lại nói Cổ Nguyên ông có phải nụ hôn đầu đêm đầu tiên tất cả đều cho Cố Tử Nhan rồi không?!”

“Nụ hôn đầu không phải.” Cổ Nguyên cũng không giấu giếm hai người.

“Nụ hôn đầu cho ai?” Kiều Tịch Hoàn thật tò mò.

Thứ hàng này không phải thừa dịp lúc mình ngủ thiếp đi, đánh lén mình chứ?!

“Diêu Bối Địch.”

“Phụt.” Diêu Bối Địch đang phồng má uống rượu, tửu lượng của cô không tốt, phương thức sạch sẽ không còn một mống như vậy phải ngậm trong miệng cô thật lâu mới nuốt xuống được.

Giờ thì hay rồi, toàn bộ rượu đỏ trong miệng cô đều ói ra, ói đầy bàn đều là rượu.

Cô trố mắt nhìn Cổ Nguyên.

Nhớ tới lần đó là vì tức Tiêu Dạ.

Kiều Tịch Hoàn cũng kinh ngạc, mày nhíu lại lại nhíu, “Hai người có mờ ám từ khi nào?”

“Đừng nghĩ nhiều, là bởi vì tình huống đặc biệt, Cổ Nguyên giúp tôi mà thôi.” Diêu Bối Địch vội vàng nhận lấy khăn giấy Cổ Nguyên đưa tới, lau chùi khóe miệng, quay đầu lại nói với Cổ Nguyên, “Lại nói đó là nụ hôn đầu của ông, ngượng chết…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.