Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
___
Buổi tối cùng ngày, huyện Hà Hạ đến rất nhiều xe hơi từ nơi khác đến. Các hộ gia đình ngước đầu từ dưới mái hiên nhà mình nhìn xem, những chiếc xe nghiền nát những hòn đá xanh trên đường, vô cùng chỉnh tề mà thong chả chạy qua, lưu lại âm thanh dư chấn rầm rầm ù ù.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Đột nhiên đến nhiều chiếc xe từ nơi khác đến như thế?” Người nhìn không chớp mắt là vợ chồng mở nhà trọ trên trấn trên của huyện Hà Hạ.
Bà chủ trọ ôm đứa nhỏ ở cửa nhìn xung quanh, bị trận thế này dọa sợ tới mức lùi vào trong vài bước.
Ông chủ trọ vừa tính toán hóa đơn trong tay vừa trấn an hai mẹ con bọn họ: “Có người không tốt sao?”
Bà chủ trọ gật gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý, vì thế đặt đứa bé vào trong xe đẩy chuẩn bị ra cửa.
“Em đi đâu thế?”
“Em đi đến nhà trưởng huyện hỏi thăm tình hình thế nào.”
“Đi rồi về sớm, phòng của cô gái kia thuê còn chưa dọn dẹp.”
Hoàng hôn dần dần xuất hiện ở đường chân trời, bên ngoài nhà của trưởng huyện tụ tập những ông chủ nhà trọ làm ăn tương đối khắm khá, tập trung ở trước cây đa, bàn tán sôi nỗi.
“Mấy chục chiếc xe, chắc phải có hơn 100 người đến?”
Trấn trên tới nhiều người bên ngoài như vậy đương nhiên làm cuộc sống của những người nông dân buôn bán nhỏ lẻ vui vẻ
“Nhanh nhanh nhanh, huyện trưởng đến rồi.”
Mười mấy người vây xung quanh trấn trưởng huyện: “Huyện trưởng, sao bọn họ lại dừng chân ở đây? “
Huyện trưởng đẩy đẩy mắt kính: “Những người đó đến huyện Hà Hạ của chúng ta để khảo sát và khai phá thị trường, một trăm sáu mươi người. Khách sạn ở trấn trên không nhiều lắm, không đủ để bọn họ ở, chắc phải ở trọ lại nhà người dân chúng ta.”
“Huyện trưởng, ở lại nhà của tôi đi! Nhà tôi vừa lớn vừa sạch sẽ.”
“Huyện trưởng, nhà của tôi phòng nhiều ở hơn hai mươi người cũng không thành vấn đề.”
Bà chủ trọ ôm đứa bé lẳng lặng nghe xong một lát, nhỏ giọng nói: “Huyện trưởng, nếu không thì chia những người đó ra đi?”
Trấn trưởng gật đầu: “Để bọn họ tự chọn nhà mình muốn ở lại.”
Vừa nói xong, mọi người đều trở về nhà quét tước nhà cửa.
Ông chủ trọ ở trên lầu dọn dẹp lại phòng mà cô gái kia đã thuê, phát hiện có một vali hành lý, bên trên vali dán hai chữ “gửi lại”, ông chủ trọ lập tức đem nó xuống lầu.
Hai vợ chồng chủ cùng nhau quét dọn nhà cửa lại lần nữa, khi đang ngồi nghỉ ngơi, tiếng chuông gió ngoài cửa vang lên, tiến vào là một người đàn ông.
Nhìn không giống người địa phương, dáng người cao ráo đỉnh đạt, toàn thân mặc đồ vest màu đen. Lớn lên nhìn không tồi, nhưng lạnh như băng làm người ta không dám tiếp cận.
Khổng Phàn Đông đi ở phía sau Hạ Nam Phương, vừa tiến vào cửa liền bắt đầu quan sát nhìn xung quanh khắp nơi, anh ta lấy ra số điện thoại Lý Nhiễm gọi cho cha Lý vào buổi sáng gọi điện đi.
Nửa giây qua đi, tiếng chuông điện thoại bàn vang lên.
“Lão đại, chính là nhà này.”
Hạ Nam Phương nhìn nơi phát ra âm thanh, trên gương mặt lãnh khốc như có một tia buông lỏng.
Anh đánh giá bốn phía, bước dài chân, ngồi đối diện hai vợ chồng chủ trọ, từ trên di động đưa ra một bức ảnh: “Biết cô ấy không?”
Bà chủ trọ nhìn thấy ảnh của Lý Nhiễm, khó nén vẻ kinh ngạc nhìn chồng của cô ta nói: “Đây không phải...”
Ông chủ trọ cầm tay bà xã nhà mình, giọng nói kiên định: “Không biết.”
Ánh mắt bà chủ trọ nghi hoặc, nhưng không nói chuyện nữa.
Hạ Nam Phương bình tĩnh thu hồi lại ảnh chụp, đôi tay đan xen, ánh mắt trầm tư.
Không nói lời nào mà chỉ nhìn bọn họ.
Ông chủ trọ căng da đầu ngồi đối diện với anh: “Bọn tôi không quen biết. Du khách mỗi ngày nhiều như vậy sao có thể biết ai ở ai đi.”
Câu nói dối này của ông ta thật sự vụng về, diện mạo của Lý Nhiễm bất luận là đặt ở đâu trong biển người, chỉ cần gặp qua cô nhất định sẽ nhớ rõ.
Thấy hai vợ chồng họ mạnh miệng, Khổng Phàn Đông vừa định dùng chiêu vừa dụ dỗ vừa đe dọa thì âm thanh từ lục lạc truyền đến, từ xa tới gần.
Sau khi hoàn hồn, bên chân Hạ Nam Phương nhiều thêm một chiếc xe tập đi.
Đứa nhỏ không lớn còn chưa biết đi, đứng chập chững trong chiếc xe tập đi. Thằng bé vốn dĩ đứng kế bên mẹ của nó nhưng mẹ nó bởi vì quá khẩn trương, đã buông lỏng tay xe tập đi, thì thấy thằng bé chập chững đi đến bên Hạ Nam Phương.
Răng mọc được hai cây ở hàm dưới, khỏe mạnh kháo khỉnh, một bên miệng vừa chảy nước miếng, một bên bàn tay béo béo nhỏ nhỏ kéo kéo Hạ Nam Phương ê a ê a. Bàn tay mập mạp nho nhỏ cầm chặt bánh bao nhỏ, ở trong không trung không biết có ý đồ gì mà múa may lung tung.
Lực chú ý của Hạ Nam Phương bị thằng bé hấp dẫn, ngây người ngồi đó, đối mặt với đứa nhỏ đang cùng anh “chào hỏi” thân thiết kia, Hạ Nam Phương cầm tay bé nhỏ đáng yêu.
Đại khái bởi vì khí chất của Hạ Nam Phương nhìn thật sự không giống người tốt, trái tim của bà chủ trọ thiếu chút nữa ngừng đập, môi trắng bệch nhìn anh: “Anh đừng chạm vào nó.”
Hạ Nam Phương mắt điếc tai ngơ, bế đứa nhỏ từ trong chiếc xe tập đi ôm vào lòng, đặt nó ngồi lên đùi.
Bà chủ trọ kinh hồn táng đảm, trên môi không ngừng run rẩy, vội vàng nói: “Tôi biết, tôi biết! Cô ấy... cô ấy đã đi rồi.”
Hạ Nam Phương ôm đứa nhỏ trong lòng, ngữ khí thanh đạm: “Đi đâu?”
Bà chủ trọ gắt gao nhìn chằm chằm con trai của mình: “Không... không biết.”
Hạ Nam Phương bế đứa nhỏ đứng lên, bà chủ trọ như là chim sợ cành cong, như muốn ngay lập tức xông đến.
Ông chủ trọ gian nan mở miệng: “Cô ấy... Để lại một cái vali, ở trong ngăn tủ.”
“Lấy lại đây.”
Ông chủ trọ lấy hết can đảm: “Anh... trước hết anh để con trai tôi xuống đã.”
Hạ Nam Phương sờ sờ bàn tay mềm mại của đứa bé, có chút ngứa, đứa nhỏ khanh khách cười rộ lên, ánh mắt trong suốt tinh khiết vừa nhìn đã yêu.
Anh nhìn thoáng thất thần, đột nhiên nhớ đến cặp mắt kia của Lý Nhiễm, trước kia khi cô đối xử với anh, ánh mắt cô ngây thơ trong sáng xinh đẹp, tràn ngập tình yêu.
Hoài tưởng lại cảm xúc chợt lóe qua, anh lạnh mặt: “Đừng nói điều kiện với tôi.”
Ông chủ trọ đành phải đi lấy vali ra, sau đó giao cho người đàn ông thoạt nhìn hung thần ác khí này.
Hạ Nam Phương khom lưng, một lần nữa đặt đứa trẻ vào trong chiếc xe tập đi, đang chuẩn bị đứng dậy, liền thấy thằng bé lôi kéo nút thắt của áo khoác của anh, chơi vô cùng vui vẻ.
Bà chủ trọ cắn răng, giọng nói gấp gáp: “Bảo bảo ngoan, buông tay ra đi con.”
Thằng bé cười chảy cả nước miếng, nhưng vẫn như cũ lôi léo không bỏ.
Hạ Nam Phương lên tiếng: “Lấy kéo.”
“Không cần!” Bà chủ trọ vừa nghe nói lấy kéo, vội vàng ôm con trai mình vào trong lòng, liều mạng mà bẻ tay của đưa nhỏ.
Thằng bé bị sức lực của mẹ nó làm cho có chút đau, oa oa khóc toáng lên, buông lỏng tay ra, bà chủ trọ nhanh chóng lui về sau mấy bước.
Trong lòng Khổng Phàn Đông một bên vừa nghĩ lão đại của anh ta có phải hay không điên rồi, ngay cả một đứa trẻ con cũng không tha, một bên lại ngoan ngoãn lấy kéo đưa tới.
Chỉ thấy Hạ Nam Phương cầm kéo, cắt nút áo của chiếc áo khoác, sau đó... đặt ở trước bệ ăn của xe tập đi.
Người phía sau đều kinh sợ, Khổng Phàn Đông và Lý Ngải liếc mắt nhìn đối phương một cái, ánh mắt không thể tưởng tượng được.
Boss của bọn họ... Nhu tình dịu dàng?
Sau khi Hạ Nam Phương làm xong những hành động làm cho người ta sợ hãi, lấy theo hành lý của Lý Nhiễm một mình bước lên lầu.
“Đêm nay ở đây. Còn nữa, bố trí cho tôi gian phòng của Lý Nhiễm từng ở.”
Hai vợ chồng chủ trọ sau khi kinh hồn chưa định thần lại, ánh mắt nhìn Hạ Nam Phương như nhìn bệnh nhân tâm thần!
________
Ban đêm, tất cả phòng trong nhà trọ “Tiểu Phu Thê” đều sáng đèn.
Hạ Nam Phương đang ở trong phòng của Lý Nhiễm nghiên cứu vali của cô, Khổng Phàn Đông báo cáo lại kết quả ban đầu điều tra lại cho anh.
“Chủ trọ nói Lý tiểu thư rời khỏi từ buổi sáng, lúc gần đi chủ trọ có hỏi cô ấy muốn đi đâu, Lý tiểu thư nói cô ấy đi Phượng Tê Sơn chơi.”
Phượng Tề Sơn rất xa, cách thành phố N hai tỉnh thành nữa.
Hạ Nam Phương gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Khổng Phàn Đông tiếp tục nói: “Vừa rồi tôi có tra camera theo dõi, ngay tại cổng của nhà ga xe giao thông công cộng có thấy Lý tiểu thư đang đợi xe, cho nên chắc là rời đi rồi.”
Hạ Nam Phương vẫn luôn thử mở khóa mật mã vali của Lý Nhiễm, nhưng trước sau không đúng.
Khổng Phàn Đông không biết anh có nghe hay không, giọng điệu thương lượng hỏi: “Lão đại, nếu không chúng ta đi Phượng Tê Sơn tìm cô ấy?”
Rốt cuộc Hạ Nam Phương ngừng động tác trong tay, bởi vì mật mã sai quá nhiều lần, nên vali tạm thời bị khóa lại. Sau một lúc hết hy vọng, không hề ôm hy vọng mật mã may mắn.
Hạ Nam Phương nói lại: “Cô ấy không có đi.”
Khổng Phàn Đông ngẩn ngơ: “Cái gì?”
“Đi lấy cưa với rìu đến.”
Khổng Phàn Đông: “...” Lão đại nhà anh ta đang làm chuyện mà con người có thể làm, đêm hôm khuya khoắc như thế này mở cái vali của người ta ra làm cái gì? Có hiểu cái gì gọi là quyền riêng tư của người ta không?
Khi Lý Ngải cầm hai công cụ lên lầu, thấy Hạ Nam Phương đang ngồi ở ban công ở lộ ở ngoài trời... hóng gió. Không biết đang thưởng thức cái gì ngoài đó, vẫn luôn chuyển động ngón tay.
Lý Ngải thận trọng hỏi một câu: “Hạ tiên sinh, nếu không để cho tôi xem mật mã một chút được không?”
Hạ Nam Phương hoàn hồn: “Cô biết?”
Lý Ngải lắc đầu: “Không xác định, thử mới biết được.”
Vừa rồi thử lỗi mật mã, cái vali bị khóa nửa giờ, hiện tại chỉ có một lần nữa làm lại.
Lý Ngải nửa nghi nửa hoặc mà bấm vào 4 số, chỉ nghe lạch cạch một tiếng, cái vali được mở ra.
Tầm mắt Hạ Nam Phương liếc tới, nhấp khóe miệng, khó kiềm nén kinh ngạc: “Sao cô lại biết mật mã?”
Lý Ngải tìm lời dễ nghe một chút nói: “Tất cả mật mã của Lý tiểu thư, đều là sinh nhật của Ngài.”
Hạ Nam Phương hừ lạnh một tiếng, tâm trạng thoải mái được chút đỉnh.
Anh từ ban công đi vào, ngay sau đó đặt đồ vật trong tay bỏ lên cái khăn lông màu trắng.
Lý Ngải nhìn lướt qua, phát hiện anh vẫn luôn ngồi đó đùa nghịch... tóc?
Tóc rất dài, cỡ khoản 10 sợi, bị anh vân vê thành một nhúm, vòng ở trên ngón tay.
Lý Ngải: “???”
Cho nên lúc nãy Boss lớn nhà mình muốn ở phòng của Lý Nhiễm từng ở... chính là vì tìm mấy sợi tóc của cô ấy sao?
Đây không phải biến thái thì là cái gì?
Trong lòng Lý Ngải có hàng ngàn con ngựa chạy lung tung, nhưng cái gì cũng không dám nói ra khỏi miệng...
Đồ được lưu lại trong vali đó, như suy đoán của Hạ Nam Phương lúc nãy, Lý Nhiễm còn ở Hà Hạ, không hề rời đi. Đồ vật trong vali rất nhiều, ngoại trừ giấy chứng minh nhân dân và tiền mặt, còn lại đều bỏ ở đây.
Hạ Nam Phương tìm kiếm đồ vật trong vali lại một lần, sau khi tìm một ít dấu vết để lại, bảo người lấy vali đi.
“Ngày mai phái người tiếp tục ở huyện Hà Hạ tìm người, mỗi một chỗ đều không thể bỏ qua.”
____
Đường chạy trốn của Lý Nhiễm cùng suy đoán của Hạ Nam Phương không khác nhau lắm, sau cô nói chuyện điện thoại với cha Lý xong, lập tức cảm thấy tình hình có gì đó không đúng.
Để phòng trừ nguy hiểm, cô rời khỏi phòng trọ.
Lo lắng Hạ Nam Phương sẽ đến đây tìm cô nên trước khi rời đi cô còn cố ý nói với vợ chồng chủ trọ, tung tin tức giả bảo mình muốn đi Phượng Tê Sơn, nhưng trên thực tế cô còn ở huyện Hà Hạ.
Đầu tiên cô ngồi phương tiện công cộng đi huyện thành, sau đó một lần nữa ngồi phà quay trở lại một cái đảo không xa huyện Hà Hạ lắm.
Hạ Nam Phương tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ đén Lý Nhiễm sẽ giấu mình trên một cái đảo.
Lý Nhiễm có tật xấu, vô cùng sợ nước. Lúc nhỏ thì sợ không dám ở trong hồ bơi tắm, lớn thì không dám ngồi thuyền. Tật xấu này là khi còn nhỏ xém bị chết đuối để lại đến bây giờ, Hạ Nam Phương vẫn luôn biết chuyện này.
Anh biết Lý Nhiễm rất sợ nước, không dám ngồi thuyền.
Ở lì trên phà cho đến khi trời chuyển sang đen kịt, hơn nữa ở bên ngoài trốn đông trốn tây lâu như vậy, Lý Nhiễm cơ hồ là gầy chỉ còn da bọc xương.
Hơn hai giờ ngồi tàu, rốt cuộc thuyền cũng cập bến, bước chân cô như bước vào hư không, tập tễnh từ trên boong tàu bước xuống. Cảm giác muốn ói mãnh liệt đi đến cùng với cảm giác ghê tởm làm trước mắt cô biến thành màu đen.
Nhưng vì né tránh Hạ Nam Phương, cô lại mua vé tàu của cả ngày mai.
_____
Thủ hạ của Hạ Nam Phương tìm ở huyện Hà Hạ hết cả một ngày, không tra được chút tin tức nào của Lý Nhiễm cả.
Buổi tối, Khổng Phàn Đông uyển chuyển khéo léo khuyên bảo lão đại nhà anh ta: “Tôi cảm thấy chúng ta nên đi Phượng Tê Sơn.”
Nhưng Hạ Nam Phương rất có can đảm: “Tiếp tục tìm.”
Sáng sơm ngày hôm sau, huyện trưởng mời Hạ Nam Phương đi du lịch ở nơi khác của huyện, Hạ Nam Phương vui vẻ đáp ứng.
Dọc theo đường đi, huyện trưởng đều cực lực đề cử địa điểm du lịch trong huyện: “Hà Hạ của chúng tôi địa điểm tuyệt nhất, nổi tiếng nhất chính là Vọng Đỉnh, nge nói bảng hiệu của Vọng Đỉnh là do thời Đường được một vị đại sư giỏi thư pháp viết nên.”
Hạ Nam Phương như có hứng thú, thuận miệng hỏi: “Vọng Đỉnh ở đâu?”
“Vọng Đỉnh không ở trong huyện Hà Hạ, mà ở đảo kế bên huyện, nó tọa lạc ở một mảnh bị hồ nước vây quanh trên hòn đảo đó.”
Hạ Nam Phương đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Trên đảo?”
Khổng Phàn Đông nhận được điện thoại của lão đại nhà mình, chỉ nhận được có ba chữ “Đi Vọng Đỉnh.”