Edit: Nại Nại
____
Thích và thích không giống nhau, cho dù là hai người yêu nhau cũng không hề bình đẳng.
Lý Nhiễm vì đã trải qua rất nhiều chuyện rồi cho nên vô cùng hiểu rõ đạo lý đó, đối với yêu cầu thích anh nhiều hơn một chút của Hạ Nam Phương, cô cũng có thể đồng ý, nói với anh rằng mỗi ngày sau này cô sẽ thích anh nhiều hơn một chút, vuốt phẳng sự bất an trong lòng anh, sau đó hai người cứ tiếp tục ở chung như thế.
Nhưng trong lòng chỉ có một mình cô biết rằng tình yêu không phải là chia kẹo, muốn chia nhiều là có thể chia nhiều, muốn chia ít là có thể chia ít.
Người nào yêu rồi đều sẽ trở nên tham lam.
Lý Nhiễm do dự một chút, gật gật đầu: "Vâng."
Hạ Nam Phương như đang vạch vết thương của mình ra cho cô xem để cô nhìn thấy nó, rồi khi được Lý Nhiễm dán băng keo cá nhân lên vết thương cho anh rồi thì anh không sao nữa.
"Chuyện này là do em không tốt, em bảo đảm từ đây về sau có bận việc nữa cũng sẽ không không nhận diện thoại của anh."
Hạ Nam Phương ừ một tiếng, rũ mắt thưởng thức ngón tay của Lý Nhiễm.
"Kỳ thật... chuyện đó cũng không phải rất quan trọng." Hạ Nam Phương sờ sờ ngón tay mềm mại của cô rồi xoa xoa lòng bàn tay cô: "Những lời anh nói em không cần quá để trong lòng."
"Cũng không phải em không tốt."
Anh càng như vậy trong lòng Lý Nhiễm càng tự trách hơn: "Xin lỗi anh. Ðáng ra em không nên chỉ lo công việc mà bỏ qua cảm nhận của anh."
Hạ Nam Nam nhấp nhấp môi, độ cung của đường viền cằm được mạ ánh sáng mờ ảo càng thêm dịu dàng: "Không sao hết. Chỉ cần là chuyện em thích làm, anh đứng sau nó cũng không có vấn đề gì."
Lý Nhiễm tự khinh bỉ bản thân mình trong lòng, cô cầm tay Hạ Nam Phương: "Em bảo đảm nếu sau này có làm việc đi nữa thì một ngày ít nhất gọi cho anh một cuộc điện thoại, gọi đến khi nào anh nhận mới thôi. Được không anh?"
Hạ Nam Phương cong cong môi, cuối cùng ánh mắt không còn tia đau thương nữa, lộ ra ý cười nhàn nhạt: "Được. Anh muốn em nói được phải làm được."
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Lý Nhiễm cực kỳ buồn ngủ.
Cô vừa nằm đắp mặt nạ trên sofa vừa cầm Ipad xem các tác phẩm dự thi mà trợ lý vừa mới gửi tới.
Mí mắt cứ díu vào nhau, tay cầm Ipad cứ thế buông thỏng xuống đất, Ipad rơi xuống thảm vang lên một tiếng vang nhỏ.
Tự cô tự mình làm mình giật mình.
Hạ Nam Phương đi đến nhặt Ipad trên đất lên, sờ má Lý Nhiễm: "Nghỉ ngơi đi."
Lý Nhiễm ngồi dậy đi vào toilet rửa mặt, cúi người tìm máy sấy.
Hạ Nam Phương cũng chen vào toilet, mặt người đàn ông phản chiếu trên tấm gương, anh chống một tay lên bồn rửa mặt rồi khom lưng xuống lấy máy sấy trong ngăn tủ ra: "Ở đây. Anh giúp em sấy tóc nhé."
Lý Nhiễm ngáp một cái, gật gật đầu: "Vâng."
Mí mắt càng ngày càng nặng, bên tai lại vang lên tiếng máy sấy đều đều không quá ồn ào, chờ đến khi sấy xong tóc thì cô cũng đã ngủ mất rồi.
Hạ Nam Phương bật cười, xem ra đêm nay không thể làm gì hết rồi.
_____
Hai người trở về thành phố N cùng nhau, Lý Nhiễm muốn nhanh chóng trở về tham gia hôn lễ của Vu Hiểu Hiểu.
Lý Nhiễm là phù dâu cho nên phải qua Vu gia trước một ngày chuẩn bị.
Trước hôn lễ một ngày, thành phố N có tuyết đầu mùa, Vu Hiểu Hiểu gọi điện cho cô bảo cô qua ăn cơm chia tay ngày tháng độc thân.
Mấy người bạn thân cùng nhau tụ tập.
Lý Nhiễm đồng ý, sau khi tan làm cô gọi điện cho Hạ Nam Phương trước, Hạ Nam Phương cũng vừa chuẩn bị rời khỏi công ty.
"Tối nay em không về nhà ăn cơm đâu nha."
Nụ cười trên mặt Hạ Nam Phương phai nhạt đi: "Ừ, em đi đâu thế?"
Lý Nhiễm nói Vu Hiểu Hiểu mời cô đến Vu gia ăn cơm cho Hạ Nam Phương biết, trong điện thoại có chút trầm mặc.
Có lẽ là gợi lên hồi ức không mấy vui vẻ của Hạ Nam Phương, bọn họ có một lần cãi nhau ở đầu hẽm nhà Vu gia đó.
"Ði về sớm một chút nhé." Cuối cùng anh cũng không nói thêm gì, chỉ cẩn thận gặn dò cô một phen.
"Ðêm nay có khả năng tuyết rơi đó, nếu muộn quá thì gọi điện cho anh, anh đi đón em."
Lý Nhiễm nhẹ gật đầu, có lẽ là do ngữ khí của Hạ Nam Phương bình tĩnh quá mức, hoặc có lẽ là do anh quá dung túng cô, cho nên cô nhẹ giọng hỏi: "Anh đi với em không?"
Cô có chút không chắc chắn, ngày xưa Hạ Nam Phương vẫn luôn không thích Vu gia, vì Vu Hồng Tiêu và Hạ Nam Phương vốn không hợp nhau cho nên cô luôn cố gắng để hai người bọn họ không chạm mặt nhau.
Nhưng bây giờ khác với hồi xưa, Vu Hồng Tiêu cũng đã kết hôn với Ôn Trường Ninh rồi.
Mà cô và anh lại một lần nữa quay về bên nhau.
Hạ Nam Phương gật đầu: "Được, anh lái xe qua đón em."
Mùa đông đến rồi, bên ngoài những bông tuyết nhỏ bay đầy trời.
Hạ Nam Phương lái xe đến dưới lầu công ty Lý Nhiễm, Lý Nhiễm nhanh chóng xuống lầu, bông tuyết rơi xuống dừng trên bờ vai cô.
Xe ngừng ở bên cạnh bể phun nước trước công ty, khi Lý Nhiễm đi đến, cửa xe tự động mở ra, vừa lên xe đã cảm nhận được không khí ấm áp, thân thể bị lạnh cóng dần dần ấm lại.
"Lạnh lắm sao?"
Tay Hạ Nam Phương vươn đến vô cùng tự nhiên nắm tay cô đặt vào trong lòng bàn tay to của mình, nhiệt độ cơ thể của cô lúc nào cũng rất thấp, đặc biệt là mùa đông.
Bây giờ đã vào đông rồi, thời tiết càng ngày càng lạnh hơn.
"Không lạnh nữa."
Lý Nhiễm cười cười, rút tay lại.
Hạ Nam Phương đưa bình giữ ấm qua: "Ừ, cho em."
Từ sau khi cô về thành phố N, những đơn thuốc không còn uống nữa từ khi rời khỏi Hạ gia lại một lần nữa bắt đầu lại.
Tuy rằng nhằm vào bồi dưỡng thân thể của Lý Nhiễm, bác sĩ ra vài loại phương án trị liệu, nhưng mỗi một loại phương pháp đều cực kỳ thống khổ.
Nước ngoài có loại kỹ thuật tiên tiến nhất, chu kỳ trị liệu là một tháng, trong một tháng đó cô phải nằm viện không thể xuống giường, càng sâu hơn nữa là cô cần phải cắm ống dẫn tiểu.
Bác sĩ vẫn luôn nói với cô đó là kỹ thuật trị liệu tiên tiến nhất ở nước ngoài, đối với bệnh tình của cô có trợ giúp rất lớn.
Lý Nhiễm đem phương án trị liệu về nhà, cô cũng không phải quá động tâm.
Chỉ là, cầm cái phương án này giống như tất cả mọi chuyện đều còn có hy vọng vậy.
Kết quả buổi tối khi trở về, bị Hạ Nam Phương nhìn thấy nên Lý Nhiễm dứt khoát thương lượng với anh chuyện đó thử xem.
Cô lượt bỏ tất cả các tính nguy hiểm đi, chỉ nói loại phương án trị liệu tốt bao nhiêu, hiệu quả thế nào mà thôi.
Nhưng Hạ Nam Phương không phải kẻ ngốc, anh không tin lời Lý Nhiễm nói, loại chuyện gì cũng sẽ có mặt trái của nó, tự anh một mình chạy đến thư phòng tìm tư liệu.
Mãi cho đến nửa đêm, Lý Nhiễm đã ngủ rồi, anh mới ra khỏi thư phòng.
Lý Nhiễm vừa mở đôi mắt buồn ngủ ra đã đối diện với ánh mắt tràn ngập đau lòng của Hạ Nam Phương.
Anh trực tiếp nói với cô: "Anh không đồng ý."
Lý Nhiễm ngủ đến mơ màng mông lung, bị anh hôn tỉnh lại, mở cánh môi mềm mại như bông hỏi: "Không đồng ý cái gì?"
Hạ Nam Phương không nói chuyện, anh nhẹ nhàng mổ mổ cánh môi cô: "Không được trị liệu, quá đau."
Bây giờ Lý Nhiễm mới nhớ tới lúc nãy anh cầm hồ sơ phương án trị liệu đến thư phòng, cô nghiêng đầu, giọng nói ngọt ngào hỏi: "Xem xong rồi?"
"Ừ."
"Bác sĩ nói cũng không đau lắm, nhịn một chút là xong rồi. Hơn nữa đây là kỹ thuật tốt nhất, làm bốn năm lần cơ bản sẽ có hiệu quả."
"Bốn năm lần?"
Hạ Nam Phương kiên quyết không đồng ý: "Một lần cũng không được."
Lý Nhiễm mím mím cánh môi, không muốn tranh chấp với anh nữa: "Được rồi."
"Không được giấu anh lén đi làm."
Cô gật gật đầu, đẩy đẩy anh: "Em biết rồi mà, anh ngủ đi."
Hạ Nam Phương đem phương án điều trị cùng với một loạt hồ sơ bệnh án gì đó của bệnh viện đều khóa vào két sắt.
Giống như khóa lại rồi, mấy vấn đề đó sẽ không tồn tại nữa vậy.
Lý Nhiễm mặc kệ hành động trẻ con của anh, đầu nghiêng sang một bên ngủ ngon lành.
___
Thấy Hạ Nam Phương đưa đồ qua, Lý Nhiễm yên lặng nhận lấy, cô ở Hạ gia ăn uống nhiều đồ bổ như vậy cho nên sớm ngán đến tận cổ rồi.
Bất luận món ngon nào mà bỏ thuốc nào rồi thì đều biến thành một hương vị mà thôi.
Cô cau mày ngửa đầu uống canh trong bình giữ ấm, Hạ Nam Phương ở một bên nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, mãi cho đến khi cô uống xong ngụm cuối cùng, anh mới lộ ra nụ cười hài lòng.
Lý Nhiễm trả lại bình giữ ấm cho anh: "Em thật sự không muốn uống nữa."
Hạ Nam Phương không đáp lời cô, cất bình giữ ấm rồi rút tờ khăn giấy lau tay cho cô.
"Uống cái này đối với em có chỗ lợi. Không giống như thuốc tây, cái này không có tác dụng phụ."
Lý Nhiễm nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng: "Em thà tình nguyện uống thuốc tây còn hơn. Còn dễ chịu hơn được chút."
Gần đây Hạ Nam Phương tương đối mẫn cảm, đặc biệt là sau khi Lý Nhiễm nói phương án trị liệu kia cho anh nghe thì anh thường xuyên kiểm tra túi của cô.
Có một lần cô bị đau họng nên mua một hộp kẹo ngậm, bị Hạ Nam Phương tìm ra.
Hỏi cô nửa ngày, thậm chí còn tự nếm thử một viên, mới tin đó là kẹo ngậm đau họng.
Tóm lại, bây giờ ngoại trừ đến công ty ra thì cơ bản anh đều ở nhà.
Xe chạy vào trong sân Vu gia, Vu Hiểu Hiểu mặc áo choàng đỏ rực đứng bên ngoài đón người, nhìn thấy Lý Nhiễm xuống xe liền chạy nhanh đến.
Toàn bộ Vu gia tràn ngập không khí vui mừng, năm Vu Hồng Tiêu kết hôn cô không tham dự được, lần Vu Hiểu Hiểu kết hôn, cô mới nhìn thấy Vu gia vui vẻ như vậy.
Vu Hiểu Hiểu ôm lấy cánh tay của Lý Nhiễm kéo cô đi sang một bên, vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi: "Sao Hạ Nam Phương cũng đến vậy? Đêm nay tớ tính chỉ có mấy đứa mình liên hoan ở nhà thôi à, ba mẹ tớ không có ở nhà, cậu gọi Hạ Nam Phương đến tớ chiêu đãi làm sao nổi đây?"
Vu Hiểu Hiểu nói ra vấn đề này Lý Nhiễm mới nhận ra mình suy nghĩ còn chưa chu toàn.
Hạ Nam Phương đến Vu gia và Lý Nhiễm đến Vu gia là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Cô đến Vu gia hoàn toàn có thể coi như là cuộc họp mặt gia đình hoặc là bạn bè tụ tập lại với nhau.
Nhưng Hạ Nam Phương đến Vu gia lại là một loại tín hiệu thân thích.
Ở thành phố này, mỗi ngày đều có nhiều chuyện gió nổi mây phun, đặc biệt là nhóm người thuộc tầng lớp như Hạ Nam Phương bọn họ.
Bọn họ đứng ở đỉnh cao nhất của ngọn sóng, cho dù chỉ là một tư thế, một cử chỉ, một ánh mắt thôi thì cũng là một dấu hiệu nào đó.
Cũng không phải một cuộc họp mặt gia đình tuỳ tiện là có thể chiêu đãi.
Vu Hiểu Hiểu nửa thở dài nửa bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Cậu đó, sao không nói trước với tớ chứ."
Lý Nhiễm bấy giờ mới nhận ra bản thân đã làm ra quyết định lỗ mãng lớn cỡ nào: "Thật xin lỗi cậu, tớ không nghĩ nhiều như vậy."
Vu Hiểu Hiểu lắc đầu, quay đầu lại nhìn liếc mắt một cái: "Không sao hết, Tề Thịnh có thể tiếp đãi Hạ Nam Phương trước rồi tớ gọi điện cho ba mẹ với anh tớ quay về."
Lý Nhiễm áy náy xin lỗi: "Nếu không tớ bảo anh ấy đi về?"
Vu Hiểu Hiểu nựng nựng má của Lý Nhiễm một chút: "Nhiễm Nhiễm, cậu được Hạ Nam Phương cưng chiều đến độ đầu óc trở nên hồ đồ rồi hả?"
"Hả?"
Vu Hiểu Hiểu hận sắt không thành thép, mấy năm nay cô nàng đã trải qua nhiều chuyện hơn Lý Nhiễm, mà mấy năm đó Lý Nhiễm toàn ở trường học lại dưỡng tính tình càng thêm đơn giản.
Vu Hiểu Hiểu giải thích: "Hạ Nam Phương đến Vu gia, đương nhiên là chuyện tốt. Là anh ta chủ động đến cùng cậu sao?"
"Không phải, là tớ muốn anh ấy đến."
Vu Hiểu Hiểu hiểu rõ: "Được thôi, là nể mặt cậu."
Lý Nhiễm không hiểu nội tình chính trị sâu xa như Vu Hiểu Hiểu: "Rốt cuộc là có ý gì thế?"
Vu Hiểu Hiểu giải thích không rõ ràng lắm: "Tóm lại Hạ Nam Phương đến nhà tớ, đối với ba và anh tớ, đối với toàn bộ Vu gia mà nói là một chuyện tốt. Ngày mai tớ gả cho Trần Tề Thịnh rồi, đơn giản mà nói cậu đưa anh ta theo cũng có nghĩa là cho tớ thêm một chỗ dựa."
Vu Hiểu Hiểu đơn giản nói hai câu rồi vào nhà đi gọi điện thoại.
Không bao lâu, cha Vu và Vu Hồng Tiêu tất cả đều đã quay lại.
Năm nay cha Vu còn nhậm chức nhưng mùa thu sang năm sẽ về hưu.
Vu Hồng Tiêu bởi vì chuyện của Ôn gia nên chặt đứt tiền đồ.
Ban đầu Vu Hiểu Hiểu và Trần Tề Thịnh là môn đăng hộ đối, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện đó, vốn dĩ bọn họ cùng đẳng cấp dần dần Vu gia biến thành trèo cao.
Cũng may Trần Tề Thịnh không hề quan tâm đến điều đó, hắn lúc nào cũng trầm mặc ít nói, tiến lui có chừng mực, luôn biểu hiện rằng bản thân hắn muốn chính là Vu Hiểu Hiểu chứ không phải gia thế sau lưng cô nàng.
Cho dù Vu gia có chút xuống dốc, hắn vẫn kiên trì muốn kết hôn với Vu Hiểu Hiểu.
Lý Nhiễm kinh ngạc nghe Vu Hiểu Hiểu phân tích, nói thật từ trước tới giờ cô chưa từng suy nghĩ nhiều tới như vậy.
Lại nhìn về phía Vu Hiểu Hiểu, ánh mắt nhiều thêm vài phần phức tạp: "Cậu..."
Vu Hiểu Hiểu cười khổ: "Có phải cậu muốn hỏi vì sao tớ có thể suy xét nhiều như vậy không?"
Lý Nhiễm gật gật đầu, cô luôn luôn không thích xử lý quan hệ giữa người với người, nhưng hiện tại quan hệ của ba nhà Vu, Trần, Ôn này rắc rối phức tạp, một vòng quấn một vòng, nghe thấy thế cô nhận thức con người Vu Hiểu Hiểu lại một lần.
Vu Hiểu Hiểu lắc đầu, cô nàng kinh ngạc tính tình của Lý Nhiễm càng ngày càng đơn giản như thế.
"Cậu đó, đi du học một chuyến mà càng học càng trở về."
Lý Nhiễm cảm thấy câu đó thật sự không phải câu gì hay ho, vì thế không hé răng.
Vu Hiểu Hiểu tò mò hỏi: "Chẳng lẽ từ trước giờ Hạ Nam Phương không nói những chuyện này đó với cậu à? Mạng lưới quan hệ của Hạ gia, chắc chắn không thể đơn giản hơn Vu gia mới đúng, anh ta không cần cậu xử lý những mối quan hệ xã giao đó ư?"
Vừa nghe Vu Hiểu Hiểu hỏi như vậy, Lý Nhiễm càng cảm thấy ngu ngơ: "Không có. Những chuyện đó phần lớn đều do anh ấy xử lý hết, không thì cũng có Khổng Phàn Đông lo rồi, dưới còn có quản gia Lưu Lật nữa."
Vu Hiểu Hiểu trầm mặc một lát: "Tớ thật sự không biết nên nói cậu như nào nữa."
Vốn dĩ chỉ là buổi liên hoan giữa bạn bè với nhau, kết quả vì Hạ Nam Phương đến nên lập tức thăng cấp thành buổi họp mặt long trọng.
Đoàn người đi đến biệt viện của Vu gia, tuyết bên ngoài càng rơi càng to.
Người nhiều lên đương nhiên phải sắp xếp thành hai bàn, Lý Nhiễm và Vu Hiểu Hiểu, Ôn Trường Ninh và các người bạn khác của họ ở cách vách.
Hạ Nam Phương, cha Vu, Vu Hồng Tiêu còn có mười mấy người Trần Tề Thịnh ở bên trong phòng khác.
Mấy cô gái bên này ăn lẩu, hơi nóng và hơi cay hoà quyện vào nhau tạo nên không khí náo nhiệt vui vẻ.
Ôn Trường Ninh ngồi đối diện Lý Nhiễm, nhiều lần Lý Nhiễm muốn mở miệng nói chuyện nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
Những chuyện trong quá khứ đó đều đã qua rồi, cô không thể lấy danh nghĩa bạn bè vạch vết thương của Ôn Trường Ninh ra được.
Sau khi bọn họ dùng bữa xong rồi, Khổng Phàn Đông đi đến bảo phòng cách vách còn chưa kết thúc, bảo bọn họ chờ một lát.
Vu Hiểu Hiểu bèn dẫn theo mấy cô gái đi spa rồi đưa bọn họ đi ca hát.
Mấy cô gái nhỏ hoàn toàn hưng phấn, ríu rít nối đuôi nhau chơi rất vui.
Lý Nhiễm nhìn thoáng qua Ôn Trường Ninh, đúng lúc Ôn Trường Ninh cũng nhìn về phía Lý Nhiễm.
Hai người đều nhìn ra thấy vẻ có chuyện muốn nói trong mắt đối phương.
Phòng hát quá ồn, Lý Nhiễm lấy áo khoác và khăn quàng cổ ra khỏi căn phòng, Ôn Trường Ninh cũng đi theo ra ngoài.
Vừa đi đến đại sảnh lập tức cảm nhận được luồng không khí lạnh lẽo, nhiệt độ bên trong và bên ngoài quá chênh lệch, Lý Nhiễm kéo chặt áo khoác, quấn chặt khăn quàng cổ.
Ôn Trường Ninh đi theo phía sau cô, hai người gặp nhau ở hành lanh bên ngoài đại sảnh.
Trong nền tuyết trắng tinh, hai cô gái nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó cười rộ lên.
Ôn Trường Ninh giang hai cánh tay ra trước, Lý Nhiễm cười cười vươn tay ra đi đến ôm lấy Ôn Trường Ninh, giống như lúc trước ở Pháp hai người nằm lười trên ghế sofa vậy.
Trong lòng Lý Nhiễm có ngàn lời muốn nói, lại không biết nên an ủi từ đâu.
Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Ôn Trường Ninh im lặng không nói gì.
Ôn Trường Ninh cũng không nói gì, sau đó Lý Nhiễm nghe thấy tiếng thút thít nứt nở nho nhỏ rồi tiếng khóc càng ngày càng lớn hơn.
Giọng của Ôn Trường Ninh rất khàn, giống như khóc rất nhiều lần cho nên khàn hẳn đi, tiếng khóc vừa tuyệt vọng vừa mất mát.
Lý Nhiễm ôm Ôn Trường Ninh, mãi cho đến khi cô ấy phát tiết xong, tiếng khóc dần dần thu nhỏ lại.
Ôn Trường Ninh hơi xấu hổ, dựa vào vai Lý Nhiễm: "Ngại quá, làm ướt khăn quàng cổ của cậu rồi."
Lý Nhiễm cười cười: "Không sao hết."
Ôn Trường Ninh vẫn luôn không nói chuyện, cứ dựa vào vai Lý Nhiễm như thế, Lý Nhiễm cũng cứ như vậy ở bên cạnh cô ấy.
Qua một lúc lâu sau, cho đến khi chân Lý Nhiễm tê rần, một trận gió lạnh thổi đến hành lang đâm vào đầu gối cô, vừa lạnh vừa đau: "Chúng mình vào đi thôi?"
Ôn Trường Ninh lại đột nhiên lên tiếng: "Nhiễm Nhiễm, tớ muốn ly hôn với Hồng Tiêu."
Vừa rồi khi Ôn Trường Ninh khóc Lý Nhiễm đã cảm nhận được cô ấy có chuyện gì đó, bởi vì tiếng khóc cô ấy quá tra tấn người ta, không chỉ có tra tấn Lý Nhiễm, càng là tra tấn chính bản thân cô ấy.
Có lẽ nội tâm cô ấy cực kỳ dày vò, có lẽ cô ấy đưa ra quyết định này rất lâu rồi, cũng giấu ở trong lòng rất lâu, cho đến khi nhìn thấy Lý Nhiễm mới có dũng khí nói ra.
Lý Nhiễm ổn định giọng nói, bình tĩnh hỏi: "Cậu bàn bạc với anh Hồng Tiêu chưa?"
Ôn Trường Ninh lắc đầu, cô ấy lấy mái tóc đen tuyền che lấy nét mặt của mình, mặc dù hai mắt đang nhắm lại nhưng hàng lông mi đang run nhè nhẹ bán đứng đáy lòng lo lắng và bất an kia: "Chưa nói. Mình không biết nên mở miệng như thế nào nữa."
Lý Nhiễm khuyên Ôn Trường Ninh: "Cậu suy nghĩ kỹ chưa?"
Ôn Trường Ninh gật đầu: "Mình không muốn sống trong nước nữa, gần đây mình thường xuyên nhớ đến khoảng thời gian chúng ta đi học ở Pháp, nếu như lúc ấy mình không về nước... không gả cho Hồng Tiêu... thì có phải sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy không?"
Lý Nhiễm biết, trên đời này căn bản không có "nếu như".
Ôn Trường Ninh lâm vào gút mắt lúc trước, rõ ràng có xu thế muốn trốn tránh.
Lý Nhiễm không dám quả quyết khuyên ngủ điều gì: "Có chuyện gì cậu cứ nói chuyện thẳng thắng với anh Hồng Tiêu được không? Anh ấy là chồng của cậu, cho dù có ly hôn hay không, có đi du học hay không thì anh ấy nhất định sẽ đứng về phía cậu, vì cậu mà suy xét."
Bọn Lý Nhiễm vẫn luôn đợi đến hơn 10 giờ, mà bên phía bọn Hạ Nam Phương vẫn không có động tĩnh gì.
Khổng Phàn Đông mang theo vài người canh giữ ở bên ngoài, khi Lý Nhiễm đi qua, Khổng Phàn Đông cười cười: "Lão đại nói còn phải đợi trong một lát nữa mới xong được, lão đại dặn nếu Lý Nhiễm tiểu thư mệt rồi thì gọi người lái xe đưa cô về trước."
Lý Nhiễm lắc đầu: "Không vội."
Cô và Vu Hiểu Hiểu đi vòng qua hàng lang, vừa chuẩn bị đi ngâm nước nóng thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Cô nhìn thoáng qua phía sau, vậy mà gặp phải Phí Huyên.
Vu Hiểu Hiểu thấy mặt Lý Nhiễm hơi sai sai, nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy? Cậu quen biết anh ta hả?"
Lý Nhiễm gật đầu: "Anh ta là Phí Huyên."
"Phí Huyên? Phí...? Ở thành phố N không có gia tộc hiển hách nào họ Phí mà nhỉ. Nhưng trên thủ đô đúng là có một nhà."
Lý Nhiễm gật gật đầu: "Chính là anh ta. Từ Bắc xuống Nam, ở thành phố N tự mình lập nghiệp."
Vu Hiểu Hiểu kinh ngạc: "Là anh ta thật sao? Anh ta đến làm gì?"
Lý Nhiễm lắc đầu, cô nhìn bóng dáng Phí Huyên suy nghĩ gì đó, chỉ sợ bọn người Hạ Nam Phương đêm nay cũng không phải là cùng ăn một bữa cơm đơn giản như vậy.
Vẫn luôn chờ đến gần 12 giờ đêm, Khổng Phàn Đông mới đi đến thông báo: "Bên trong xong rồi."
Mười mấy cô gái chỉ còn lại có ba người các cô. Lý Nhiễm gọi Vu Hiểu Hiểu và Ôn Trường Ninh: "Về nhà thôi."
Tuyết bên ngoài càng lúc càng rơi lớn hơn, đèn đuốc bên trong và bên ngoài biệt viện vẫn sáng trưng.
Dưới ánh đèn trong sân, bông tuyết bay lả tả, Hạ Nam Phương đi đến tìm cô, ở chỗ ngoặt hành lang đụng phải các cô.
"Xong rồi sao?" Ánh mắt Lý Nhiễm dò hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Ngữ khí của Hạ Nam Phương rất bình đạm, giống như không có chuyện gì lớn: "Không có."
Nghe anh nói không có, Lý Nhiễm mới yên tâm. Cô duỗi tay che miệng ngáp một cái: "Về nhà thôi."
Ở dưới trời đêm tuyết rơi lạnh lẽo, hai chữ "về nhà" đặc biệt mê người.
Hạ Nam Phương ôm lấy bả vai cô: "Được, về nhà."
Năm sáu chiếc xe cùng sáng đèn trong trời tuyết to, động tác nhất trí khiến đêm tuyết càng thêm đẹp đẽ mỹ lệ.
Lúc gần đi, Khổng Phàn Đông nhỏ giọng nói bên tai Hạ Nam Phương: "Thủ trưởng Vu và Vu Hồng Tiêu ở bên ngoài."
Hạ Nam Phương gật đầu, cửa sổ xe hơi hạ xuống.
Cha Vu cách cửa sổ, hơi hơi khom lưng: "Cảm ơn cậu, Hạ tiên sinh."
Vu Hồng Tiêu cũng hơi hơi gật đầu.
Hạ Nam Phương khách sáo nói: "Không có gì, chỉ là giật dây bắt cầu mà thôi, Ngài không cần khách khí như vậy."
Giật dây bắc cầu? Có nghĩa là gì?
Xe chậm rãi khởi động, lái trên nền tuyết không nhanh lắm, nhưng rất ổn định.
Lý Nhiễm hỏi: "Các anh ở bên trong âm mưu bí mật gì thế?"
Hạ Nam Phương như cực kỳ mệt mỏi, anh duỗi tay ôm Lý Nhiễm vào trong ngực: "Anh trai của Phí Huyên ở bộ đội, khoảng thời gian trước lúc ra ngoài làm nhiệm vụ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Phí gia người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Anh trai Phí Huyên là con trai duy nhất của bác cả cậu ấy, sau khi người không còn thì bác cả cậu ấy cũng không còn ai nối nghiệp. Phí Huyên không có hứng thú với con đường chính trị quân đội đó, mà mấy đứa nhỏ cùng lứa với Phí Huyên cũng chỉ có Phí Huyên và anh trai cậu ấy."
Nghe đến đó, hai mắt Lý Nhiễm sáng rực lên: "Anh nói giật dây bắc cầu có nghĩa là đem Vu gia... và Phí gia..."
Hạ Nam Phương gật gật đầu: "Nhưng chuyện này có thành hay không còn phải xem Phí gia như thế nào nữa. Lý lịch cá nhân của Vu Hồng Tiêu cũng không tồi, sinh ra từ hình cảnh, lại được nhiều lời khen như thế."
"Anh lên kế hoạch đó bao lâu rồi? Huống chi loại chuyện đó chắc không hề đơn giản như vậy đúng không? Vu gia không cần trả giá gì sao?"
"Chuyện này do anh và Phí Huyên cùng lên kế hoạch lâu rồi, xem như Vu Hồng Tiêu được hưởng ké. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bác của Phí Huyên từ chức cũng là lửa sém lông này, ở trong lúc mấu chốt này không có ai hiểu tận gốc rễ và càng thích hợp hơn Vu Hồng Tiêu hết."
Lý Nhiễm nhớ đến lúc trước hai người bọn họ không hề ưa nhau: "Anh tin tưởng anh ấy như vậy sao?"
Hạ Nam Phương nhíu mày: "Vu Hồng Tiêu là một người vì con mình mà mất đi tiền đồ. Là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa."
Lý Nhiễm lại nghĩ đến chuyện của Ôn Trường Ninh: "Ôn Ninh nói muốn ly hôn với anh Hồng Tiêu."
Hạ Nam Phương nâng nâng mắt: "Ở thời điểm mấu chốt này chỉ sợ không thể ly hôn được. Sau này, hai người bọn họ có thể chính là quân hôn."
____
Chương này quá nhiều chữ! Sức cùng lực kiệt!
Phải hôn hôn Nại Nại bảo bối của các cậu mới có thể tốt lên!
Mọi người vào follow tiktok cho Nại với. Ahihihi