Edit: Nại Nại
____
Đến công ty game, Lý Nhiễm dừng xe cách công ty mấy trăm mét, cô liếc nhìn xung quanh một lượt.
“Anh xuống xe trước đi.”
“Hả?”
“Anh xuống từ xe tôi, nếu truyền vào công ty thì không biết sinh ra bao nhiêu scandal.”
Cái từ 'scandal' này vừa mới mẻ lại vừa kích thích, Hạ Nam Phương cảm thấy hứng thú hỏi: “Người trong công ty em không biết quan hệ của hai ta sao?” Anh vừa nói vừa nhấn mạnh hai chữ 'hai ta'.
Rõ ràng trong trong sạch sạch, lại bị anh nói như thể có điều giấu giếm.
Vẻ mặt Lý Nhiễm đứng đắn: “Hai ta có mối quan hệ gì?”
Cô kéo dài giọng, như đang tìm từ thích hợp: “Đơn thuần...”
Gò má Hạ Nam Phương thoáng dựa lại gần, giữa mày tràn đầy vẻ nghiêm túc, nhưng không nhúc nhích, lẳng lặng nghe cô nói tiếp.
Lý Nhiễm hiểu ý, giật mình một cái phản ứng lại, đây là đang đào hố cho cô nhảy sao?
Thuận thế sửa miệng: “Mối quan hệ quen biết đơn thuần.”
Hạ Nam Phương nín thở ngưng thần đợi cô nói tiếp, đột nhiên nghe thấy từ hợp lý như thế, bỗng dưng cười rộ lên: “Mối quan hệ quen biết anh thừa nhận, còn đơn thuần hay không đơn thuần...”
“Thì khó mà nói.”
Lý Nhiễm đẩy khuôn mặt đang dán sát lại gần mình ra: “Nghĩ cái gì đấy? Xuống xe cho tôi!”
Rõ như ban ngày, mọi thứ đều rõ ràng.
Xe cộ tấp nập, người đến người đi.
Hạ tổng bị đuổi xuống xe, một người đứng ở trên đường cái rộng lớn, chiếc xe Maybach không xa không gần đi theo sau tới gần.
Sau khi chậm rãi dừng lại, bóng người đứng trên đường cái biến mất không thấy.
Lý Nhiễm gửi xe vào gara dưới tầng hầm của công ty, ấn thang máy lên tầng.
Sau khi ký hợp đồng game [Phục Ma Truyện], Lý Nhiễm thoáng nghe thấy một số vấn đề nội bộ bên trong dự án trò chơi này, ví dụ kinh phí ban đầu của trò chơi là 200 triệu, theo dự tính lúc đó thì trong vòng hai năm sẽ hoàn vốn.
Nhưng đã ba năm trôi qua kể từ khi trò chơi này phát hành bản hoàn chỉnh công khai ra thị trường đầu tiên, 200 triệu không những không thu hồi về được mà còn biến mất như bọt biển.
Ở bên ngoài khua chiêng gõ trống tưởng chừng như một game rất hot, nhưng bên trong nội bộ lại loạn thành một cục.
Đây cũng là chỗ Lý Nhiễm không hiểu, theo lý mà nói thì đây chắc chắn là một công việc kinh doanh chỉ có chi mà không có thu, tại sao Hạ Nam Phương lại đột nhiên đầu tư vào đó.
Cô không cảm thấy Hạ Nam Phương là một nhân vật dễ bị cảm xúc cá nhân ảnh hưởng.
Anh là một doanh nhân luôn hướng đến lợi nhuận, không thể nào thấy cái hố lớn như vậy mà còn nhảy vào.
Phòng họp trên tầng mười tám của bộ phận dự án [Phục Ma Truyện], hiện giờ đang ồn ào đến long trời lở đất.
Từ rất xa đã nghe thấy tiếng gầm rú như tiếng chuông lớn phát ra từ trong phòng họp.
“Tôi không đồng ý, cái dự án này nhìn là biết tốn rất nhiều tiền, cậu còn bảo cổ đông chúng tôi đầu tư nữa à?”
“Trịnh Huyền Lang, cậu đừng tưởng chúng tôi không biết cậu có âm mưu gì, cậu định kéo chúng tôi xuống nước rồi bản thân thoải mái xoay người đi ư?”
Lý Nhiễm đứng ở ngoài cửa, dừng chân.
Nghiêng người thoáng nhìn vào trong, vừa lúc nhìn thấy Trịnh Huyền Lang ngồi trên ghế chính giữa màu đen, hắn mặc áo sơmi màu đen, mười ngón tay đan vào nhau chống trán.
Người bên trong không có động tĩnh gì, sau một lúc mới nghe thấy có người nói chuyện: “Dương tổng, tôi có âm mưu gì được?”
Lý Nhiễm nhìn thấy Trịnh Huyền Lang đứng lên, cô cũng không phải muốn nghe lén, chỉ là bây giờ mà đi vào thì hình như không ổn lắm.
“Lúc trước tôi làm dự án này, vài vị các người...” Hắn nhìn vài người trên bàn họp, cười lạnh: “Dương tổng, từng người các người ở đây. Ai cũng đã đến cửa xin tôi đến đầu tư cái dự án này.”
Trịnh Huyền Lang chống tay lên mặt bàn, ngón tay gõ gõ: “Làm sao? Bây giờ kinh tế của dự án bị hoãn, các vị đến tìm tôi tính sổ à?”
Cầm đầu là Dương tổng, bao gồm cả mấy người ngồi trên ghế, hai mặt nhìn nhau không lên tiếng nữa.
Trịnh Huyền Lang ngồi xuống ghế lần nữa, giọng nói mang theo mấy phần lười biếng: “Cuộc họp hôm nay có nhà đầu tư mới, các ông yên tâm đi.”
Dương tổng không tin: “Hiện tại trò chơi này bị gác lại thành như vậy, ai mà còn đến đầu tư?”
Trong đầu Lý Nhiễm quanh quẩn mấy câu nói đó của bọn họ, nhẹ nhàng lui về sau hai bước, trở lại văn phòng.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô nhậm chức, bộ phận của họ và bộ phận thiết kế ở chung một văn phòng, khi Lý Nhiễm còn chưa đến thì toàn bộ văn phòng đều do bộ phận thiết kế quản lý.
Bây giờ Lý Nhiễm nhậm chức, trở thành giám đốc nghệ thuật chung của cả hai bộ phận.
Lúc cô tiến vào, người trong văn phòng đang cãi cọ ồn ào, hơn ba mươi người ở đại sảnh như học sinh trung học, tốp năm tốp ba tụ tập thành nhóm.
Lý Nhiễm liếc nhìn.
Bọn họ đang lướt Taobao.
Cô ho nhẹ một tiếng, mọi người lập tức như chim vỡ tổ vội vàng bay đi.
Chào hỏi mọi người xong, Lý Nhiễm vào văn phòng riêng của mình, gọi điện thoại cho Hạ Nam Phương.
Cô dựa vào thành ghế, vừa uống trà vừa nhìn động tĩnh bên ngoài, việc nhiều người thiếu mà chẳng có mấy ai chân chính làm việc.
Cô đè tia không vui trong mắt xuống, xem ra cô nhặt phải cục diện rối rắm rồi.
Điện thoại được kết nối, Hạ Nam Phương bên kia cũng vừa tiến vào thang máy: “Alo?”
Lý Nhiễm nói hai ba câu ở trong phòng họp vừa rồi cho anh biết: “Anh thật sự muốn đầu tư trò chơi này?”
Hạ Nam Phương ừ một tiếng: “Ừ, lát nữa anh sẽ đi gặp Trịnh Huyền Lang. Mọi chuyện còn lại em không cần lo lắng.”
Lý Nhiễm cúp điện thoại, trong lòng suy đoán có lẽ Hạ Nam Phương có kế hoạch riêng của mình nên không để ý đến nữa.
Đổi đôi giày thoải mái, đi pha một tách cà phê.
Còn chưa đến phòng nghỉ đã nghe bên trong truyền đến cười cợt, cúi đầu nhìn đồng hồ, còn một tiếng rưỡi nữa mới đến giờ tan làm.
Hoá ra văn phòng tám không đủ, nên đến đây mở tiệc trà.
“Không sai, là Lý Nhiễm kia.”
“Không ngờ thật sự là cô ta, chuyện lúc trước cô ta và vị Hạ gia kia loạn đến dư luận xôn xao, ồn ào huyên náo.”
“Cái gì, vậy mà các cô không biết sao? Trời ạ, ba năm trước chuyện đó là tin tức lớn đó!”
“Các cô đừng nhìn cô ta là giám đốc nghệ thuật bây giờ ra hình ra dáng, mạnh mẽ cương quyết như thế mà nhầm, các cô chưa nhìn thấy dáng vẻ lúc trước cô ta quấn lấy vị Hạ gia kia đâu. Ở Hạ gia suốt tám năm, tận tám năm đó!”
“Kết quả là còn không phải bị Hạ gia đuổi ra khỏi cửa sao?”
“Lì lợm la liếm khiến Hạ Nam Phương đính hôn với cô ta, kết quả bị Hạ gia từ hôn trước mặt mọi người, không còn mặt mũi nào ở thành phố N nên mới đi du học, sau đó ở Pháp học gì làm gì, ai biết cô ta có mấy cân mấy lượng bản lĩnh chứ?”
Vừa nghe nấy câu này Lý Nhiễm trực tiếp bị chọc cười, những người này nói chuyện xưa thì thôi đi, lại còn không phân biệt trắng đen, đảo ngược hết mọi chuyện.
Cho đến nay, cô chỉ muốn vẽ vời đơn thuần, không muốn đối phó với những quan hệ phức tạp giữa người thế này, thật sự nghĩ tới nghĩ lui là đau đầu.
Nhưng cũng không có cách nào, bị người người gièm pha như thế mà ngay cả dũng khí đứng ra cũng không có thì uổng phí cô trưởng thành nhiều năm như vậy.
Cô nhẹ nhàng lắc ly cà phê, xuất hiện ở cửa phòng nghỉ.
Có người nhìn thấy cô lập tức im miệng, nhưng có người không biết gì vẫn còn đang hăng say nói chuyện.
Cô cầm ly cà phê đứng ở cửa: “Thích tám chuyện như vậy à?”
“Hay là thế này đi, bên bộ phận tuyên truyền gần đây rất bận rộn, nghe nói nhân lực không đủ, không bằng tạm thời điều các cô qua đó nhé?”
Về đề cao mức độ nổi tiếng, gần đây [Phục Ma Truyện] đang mở những buổi tuyên truyền thuận tiện tìm kiếm nhà đầu tư trên toàn nước, nhân lực thiếu rất nhiều.
Một câu này của cô doạ choáng váng tất cả các cô gái nhỏ như hoa như ngọc trong phòng.
Bộ phận tuyên truyền khổ như vậy, ai mà thèm đi!
Lý Nhiễm không nhanh không chậm nói tiếp: “Giữ các cô ở bộ phận thiết kế quá lãng phí tài năng ăn nói, tám chuyện thì nên ở đúng vị trí chức vụ của nó, ở đây chỉ dành cho những người có tài năng.”
Cứ như vậy, giám đốc nghệ thuật mới được bổ nhiệm là Lý Nhiễm oanh oanh liệt liệt chọn ra ba khu bận rộn nhất, phát 6 người cho bọn họ.
Sau đó, bộ phận thiết kế bên này đều biết giám tốc nghệ thuật mới tới không dễ chọc.
10 giờ hôm sau, cô đúng giờ lên lầu mở họp.
Cô đến tương đối sớm, phòng họp chỉ có lác đác vài người. Vị trí của cô ở bên ngoài, không thuộc khu vực trung tâm cuộc họp.
Hơn 10 giờ, các cổ đông và nhà đầu tư lục tục tiến vào.
Hạ Nam Phương là người cuối cùng đến, phía sau anh đi theo hai trợ lý, một người là Khổng Phàn Đông một người là Vương Ổn.
Bọn họ nhìn thấy Lý Nhiễm, hơi hơi gật gật đầu chào hỏi.
Tuy Lý Nhiễm là giám đốc nghệ thuật, nhưng cô không thuộc về người điều hành công ty, cho nên khi mình xuất hiện ở trong trường hợp cao cấp này có chút kỳ lạ, bản thân cô cũng rất khó hiểu.
Thẳng đến khi nghị quyết của cổ đông được công bố, cô mới hiểu được là vì sao.
“Dự án [Phục Ma Truyện] toàn bộ kết thúc, không thể kéo dài nữa.”
Lý Nhiễm ngẩng đầu nhìn Hạ Nam Phương, thấy ánh mắt anh rất bình tĩnh, giống như đã sớm biết chuyện này.
Kết thúc buổi họp, Hạ Nam Phương bị người ta vây quanh, Hạ gia ở thành phố N là thương nghiệp số một số hai, chỉ cần Hạ Nam Phương đồng ý, thì dự án này muốn sống lại cũng không thành vấn đề.
Lý Nhiễm muốn tìm anh hỏi rõ ràng chuyện này cũng không có có hội, cô đứng một bên đợi một lát.
Hạ Nam Phương bị mọi người vây quanh đi lên tầng, Lý Nhiễm ở phía sau đi theo hai bước, điện thoại trong túi run lên một cái.
Cô mở tin nhắn ra: [Trưa 12 giờ, lên nhà hàng Sky Garden trên tầng.]
Trong lòng cô nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần có thể nhìn thấy người là được.
Thật vất vả mới chờ được tới 12 giờ trưa, Lý Nhiễm lên nhà hàng trên tầng tìm anh.
Nhà hàng giống như cái tên của nó, toàn nhà hàng như được xây dựng trên mây, cửa sổ rộng rãi sát đất có thể nhìn toàn cảnh xinh đẹp của thành phố N.
Vương Ổn đã sớm đứng ở bên ngoài chờ cô, nhìn thấy Lý Nhiễm, anh ta cười tiến lên: “Boss ở bên trong.”
Lý Nhiễm gật gật đầu.
Hạ Nam Phương đang cúi đầu nghiên cứu thực đơn, nhân viên phục vụ bên cạnh không ngừng nói với anh gì đó, hình như đang giới thiệu món ăn.
Lý Nhiễm không có tinh thần ăn uống, đổi thành ai thì cũng sẽ không ăn vào. Mới vừa đi làm ngày thứ hai, đại hội cổ đông quyết định dừng lại dự án [Phục Ma Truyện] kia.
Vậy cô còn đến công ty làm gì?
Đảm nhiệm vị trí linh vật sao?
Vậy nhóm của cô thì sao? Mới vừa đi làm đã thất nghiệp?
“Anh gọi một ít rồi, em muốn ăn gì?”
So sánh với khuôn mặt đầy lo âu của Lý Nhiễm thì Hạ Nam Phương lại thảnh thơi hơn nhiều.
Lý Nhiễm nói thẳng vào chủ đề: “Vì sao muốn ngừng dự án của chúng tôi lại?”
Hạ Nam Phương rót nước cho cô, giọng điệu trấn an: “Anh nói... không phải anh cho dừng, em có tin không?”
Lý Nhiễm lập tức gật gật đầu.
Hạ Nam Phương nói không phải, cô tin.
Vì cô không tìm ra lý do anh làm vậy.
Hạ Nam Phương cười cười, cũng không biết là bởi vì Lý Nhiễm tin anh không hề do dự, hay là hôm nay bàn hạng mục tương đối thành công.
“Dừng lại dự án [Phục Ma Truyện], ba tháng trước anh đã từng thương lượng với Trịnh Huyền Lang rồi, chẳng qua lúc đó hắn không đồng ý.”
“Ba tháng trước? Lúc đó tôi còn chưa có nhậm chức.”
“Không sai, [Phục Ma Truyện] là tâm huyết ba năm của Trịnh Huyền Lang, cho dù anh nghĩ nó không kiếm được tiền, thì cũng không phải nói dừng là dừng được, một khi đã như vậy... anh lập tức thẳng thắng chân thành nói cho hắn biết, không ngừng dự án lại, anh sẽ không đầu tư nữa.”
“Vậy sau đó sao anh lại...”
“Hai tháng trước, Trịnh Huyền Lang tìm được anh, hắn rất cần anh đầu tư, đồng ý dừng dự án [Phục Ma Truyện] lại, dùng server cùng mức độ nổi tiếng có sẵn tạo ra trò chơi mới.”
Cũng đúng, lúc trước server của game [Phục Ma Truyện] lấy toàn cầu làm tiêu chuẩn, nó có đủ thời gian để chuẩn bị rộng có thể chứa hàng trăm triệu người.
Lý Nhiễm nghĩ nghĩ: “Hai tháng trước là lúc tôi ký hợp đồng [Phục Ma Truyện].”
“Chuyện phía sau em đều đã biết, bởi vì em có trong nhóm dự án [Phục Ma Truyện], cho nên Trịnh Huyền Lang mới đánh cuộc anh có thể dừng lại dự án này hay không.”
Lý Nhiễm nghiến răng: “Cho nên hai chúng ta bị Trịnh Huyền Lang đào hố?”
Hạ Nam Phương không tức giận như Lý Nhiễm, thậm chí còn lộ ra nụ cười thoả mãn: “Cũng không đúng lắm, anh không ngờ em sẽ đến [Phục Ma Truyện], còn anh lại thành nhà đầu tư của em.”
Giọng nói mê hoặc hỏi: “Công việc không thể tách rời khỏi anh, vậy có phải anh quan trọng như công việc của em không?”
Lý Nhiễm không nghĩ tới lúc này anh còn có tâm tư nói đùa: “Đừng quậy. Đây là chuyện nghiêm túc.”
Cô thật sự sợ dự án này bị ngừng, có chút lo lắng hỏi: “Vậy anh nghĩ sao? Anh có muốn dừng dự án lại không?”
“Trịnh Huyền Lang chắc chắn anh sẽ không dừng nó lại, cho nên...”
Lý Nhiễm có chút khẩn trương chờ câu nói tiếp theo của anh.
“Như em mong muốn, sẽ tiếp tục.”
Thật ra Lý Nhiễm không bất ngờ khi Hạ Nam Phương quyết định như thế.
Cô đã sớm phát hiện, tham vọng về tiền bạc và sự nghiệp của Hạ Nam Phương không còn mạnh mẽ như những năm tháng còn trẻ nữa. Giống như chuyện ngày hôm nay, anh hoàn toàn có thể suy xét lợi ích, dừng dự án này lại.
Anh thiếu một chút tiền kiếm được trong dự án đó sao? Anh không thiếu, nhưng anh thiếu cách nhìn của cô.
Như bây giờ, Lý Nhiễm biết rõ Hạ Nam Phương vì cô, đưa ra quyết định gây ra tổn thất lớn bao nhiêu, căn bản không phù hợp với bản chất lấy lợi nhuận làm trọng của doanh nhân, đáng lý ra cô nên từ chối.
Nhưng khi nghĩ đến mười mấy người trong nhóm của mình dựa dự án này mà sống, bản thân cô cũng muốn làm trò chơi này cho tốt, lời từ chối không thể nói ra khỏi miệng.
Hạ Nam Phương như không để chuyện này trong lòng, anh làm mọi chuyện cũng vì cho cô.
“Đừng suy nghĩ nhiều làm gì, đó hoàn toàn là tư tâm của anh.”
“Tựa như trước kia khi em thích anh vậy, chỉ cần anh tốt với em là được, còn lại mọi chuyện em không cần lo.”
Không cần lo là không thể nào, ví dụ như bây giờ.
Tim của cô ngay bây giờ không chịu khống chế lệch khỏi quỹ đạo, phát triển tới một nơi vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Xa lạ là vì cô đã hơn hai năm chưa từng rung động với Hạ Nam Phương.
Quen thuộc là vì, cảm giác tim đập nhanh này là cảm giác thật lâu trước kia cô khắc cốt ghi tâm không thể nào quên.
____