Hào Môn Nhất Kiếm

Chương 21: Chương 21: cố cựu tình thâm




Chẳng ngờ Hoa Vân nhanh như cắt vung tay chộp cổ hắn ấn đầu quật lại gằn giọng :

- Con lừa! Thiếu gia hỏi ngươi nghe không hử?

Gã đạo sĩ “Ai da!” một tiếng quay người lại đứng chẳng ra đứng, quỳ chẳng ra quỳ mặt nhăn nhó đau đớn nói :

- Nhị vị... vừa hỏi gì ạ?

Hoa Thiên Hồng trầm giọng gặn hỏi lại :

- Ta hỏi ngươi Trung Nguyên quán này do ai trụ trì, sao không thấy ra mặt?

Gã đạo sĩ nghe hỏi thì bình tĩnh lại, giữ giọng cao ngạo nói :

- Chủ trì bổn quán chính là Trung đàn chủ của Thông Thiên giáo, pháp hiệu Huyền Linh chân nhân danh chấn giang hồ.

Hoa Vân tức giận thét cắt ngang :

- Chớ lảm nhảm lắm mồm, hắn đâu?

Đột nhiên nghe bên kia một tiếng rú thảm kinh tâm động phách, quay đầu nhìn mới một gã đạo sĩ bị Bành Bái dùng sợi xích đánh văng kiếm rồi quất nguyên cả sợi xích vào mặt, khiến mặt hắn máu lẫn thịt bầy nhầy lăn trên đất chết tốt.

Hai gã đạo sĩ còn lại ứng cứu không kịp, người lại Bành Bái đắc thủ thì càng phấn chấn cất tiếng cười dài như cuồng, sợi xích trong tay bết máu cứ múa lên nghe rợn người.

Hai gã đạo sĩ nhìn thấy cái chết đồng bọn thì rung động tâm can, hồn tiêu phách tán, kiếm trong tay đã chẳng còn chiêu thức thứ lớp, bị sợi xích trong tay Bành Bái rít lên đến quýnh tay quýnh chân vừa đánh vừa chạy.

Hoa Thiên Hồng vốn định ngăn cản, nhưng lại nghĩ Thông Thiên giáo là tà giáo trước giờ hành ác tác ngược gây tội ngất trời. Bành Bái vì bị giam cầm làm nhục nên phẫn khí dâng cao, giờ ra được như con mãnh hổ sổng chuồng, cứ mặc cho hắn tung hoàng hả hận.

Nghĩ rồi chàng quay lại nhìn gã đạo sĩ nói :

- Ngươi nhìn thấy đồng bọn ngươi mệnh vận ra sao rồi chứ? Nhanh nói đi, Huyền Linh đạo nhân ở đâu?

Gã đạo sĩ giờ nhìn thêm một cái chết tàn khốc của đồng bọn thì hồn tiêu phách tán, nghe hỏi lại run giọng đáp :

- Giáo chủ truyền pháp dụ xuống triệu hồi giáo chúng, Quán chủ hồi hôm qua đã xuất lĩnh môn chúng về Lâm An.

Hoa Vân nghe thì liền nói :

- Xem tình hình này thì chuyện Phong Vân hội hưng sư Nam chinh đã bị Thông Thiên giáo nắm tin.

Hoa Thiên Hồng gật đầu nói :

- Đương nhiên, Thông Thiên giáo chẳng phải là tổ chức hữu danh vô thực.

Lại thêm hai tiếng rú thảm xé tai vang lên, ngoái đâu nhìn đã nhận ra Bành Bái thanh toán xong hai tên đạo sĩ còn lại, tên nào cũng vỡ đầu vỡ óc bạo tử.

Bành Bái cũng không quay người lại, phóng chân chạy nhanh vào trong hội quán, Hoa Thiên Hồng đầu mày kiếm nhíu lại thầm nghĩ: “Xem ra hắn con chưa hả hận hay sao?”

Chàng quay hỏi gã đạo sĩ :

- Bên trong còn ai không?

Gã đạo sĩ run giọng đáp :

- Chỉ còn hai đạo đồng.

- Nội quán có bố trí cơ quan mai phục không?

Gã đạo sĩ lắc đầu đáp :

- Không!

Hoa Thiên Hồng nhìn thấy mặt hắn không còn chút sắc huyết, biết hắn đã sợ đến khiếp hồn, trong lòng bất giác cũng mềm lại nói :

- Nhanh rời xa khỏi nơi này, sửa lỗi làm người lương thiện. Nếu không lần sau ta bắt gặp lại thì ngươi khó toàn mạng như hôm nay!

Gã đạo sĩ trẻ gật đầu vâng dạ lia lịa, Hoa Vân thấy vậy buông tay ra, gã đạo sĩ được tha như sống lại trong cõi chết hớt hải phóng chân chạy một mạch ra ngoài đạo quán biết mất tăm.

Hoa Thiên Hồng quay đầu nói với Hoa Vân :

- Chúng ta nhanh vào trong xem, Bành Bái hành động ít suy nghĩ rất dễ gây họa lớn.

Chàng nói chưa dứt câu, đột nhiên từ trong nội quán nghe có tiếng khốc, tiếng la hét ầm ĩ, rồi tiếp đó một đoàn nam nữ thanh niên áo quần thốc thết ùn ùn từ trong chạy ra nhiều phải đến bảy tám mươi người.

Đám thanh niên nam nữ tiều tụy phờ phạc, trong đó nhìn cũng nhận ra không ít thiếu nữ xinh đẹp, nhưng thần thái hoảng hốt thất thần trông đến tội nghiệp.

Một điều có thể nhận thấy rõ bọn họ đều là những người dân thường không biết võ công, khi này vừa đùn nhau chạy ra vừa kêu khóc í ới.

Hoa Vân là người lịch duyệt giang hồ, chỉ nhìn qua đám nam thanh nữ tú ở độ tuổi thanh xuân bị giam cầm trong nội quán này thì đã hiểu ra chuyện gì.

Nhìn cả bọn nháo nhào chạy loạn xạ chẳng biết lối ra, lão liền lớn tiếng nói :

- Chớ nên chạy bậy, theo ta ra hướng này!

Hoa Thiên Hồng ban đầu ngớ người chưa hiểu ra chuyện gì, nhưng rồi cũng nhận ra vấn đề, tự nhiên thấy giận bọn tặc đạo Thông Thiên giáo.

Chàng chợt nghĩ đến một điều liền nói :

- Lão Vân, ngươi nhanh vào trong xem chúng có tiền vàng gì thì lấy ra phân phát cho những người này làm kế sinh nhai.

Hoa Vân nghe vậy liền thét lớn :

- Tất cả đứng yên đây chờ ta!

Nói rồi lão phóng người nhanh vào trong, chợt nhìn thấy nội quán ánh lửa cháy bừng lên, Bành Bái chính đang ra sức phóng hỏa.

Hoa Thiên Hồng đứng ngoài nhìn thấy lửa cháy biết Bành Bái định hủy toàn bộ đạo quán này, định chạy vào xem sao.

Bỗng thấy Bành Bái từ trong phòng ào ra lao về hướng dãy lầu viên khác, chàng gọi lớn :

- Bành đại ca...

Bành Bái như chẳng nghe tiếng chàng cứ cắm đầu chạy, chốc lát khuất dạng Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ: “Ở đây cũng chẳng còn tên cao thủ nào đáng ngại, mặc hắn làm gì thì làm!”

Lúc này tòa lầu viện cháy từ dưới lên ánh lửa rừng rực, chợt thấy bóng Hoa Vân thò ra trên tầng lầu thứ hai gọi lớn :

- Thiếu chủ, tiếp lấy!

“Vèo vèo” hai chiếc bao lớn từ trên bay xuống, Hoa Thiên Hồng tiếp lấy mở ra xem mới thấy đầy cả châu báo và tiền vàng, chàng liền mở ra phân phát hết cho tất cả mọi người.

Hoa Vân từ trên nhảy xuống lớn tiếng quát :

- Chớ nên khóc la, chớ nên chen lấn!

Lúc này trong Trung Nguyên quán nhiều nơi đã bốc cháy, thế lửa hiệp nhau càng lúc càng mạnh.

Hoa Vân nghiến răng nói :

- Bọn tặc đạo không tội ác nào không làm, tiểu tử này chịu nhiều thống hận mới ra tay tận tuyệt như vậy!

- Bành đại ca khí dũng ngất trời, giận mà hủy đạo quán này cũng là trừ hại cho thương sinh.

Hoa Vân quét mắt nhìn đám người vừa được Bành Bái giải cứu nói :

- Tặc đạo chú trọng thuật tăng bổ âm dương, bắt những nam thanh nữ tú này hành tội, đạo quán của chúng khắp nơi đều là như thế.

Hoa Thiên Hồng đanh giọng nói :

- Xem ra Thông Thiên giáo tác ác hành ngược còn hơn cả Phong Vân hội và Thần Kỳ bang!

Bấy giờ phân phát xong của cải cho bọn thường dân, hai người liền dẫn bọn họ ra ngoài theo lối cửa sau rồi để cho bọn họ tự tìm đường mà chạy.

Đám lương dân bái lạy tạ ân rối rít, Hoa Thiên Hồng khoát tay nói lớn :

- Các vị không phải là người trong giang hồ võ lâm, tốt nhất nhanh tìm đường trở lại quê quán sinh sống, chớ chậm trễ ở lại đây mà nguy!

Khi đám nam nữ thường dân chạy hết rồi, trong đạo quán tình thế đại loạn.

Toàn thành nhân thấy lửa cháy trong Trung Nguyên quán nên đều kéo đến xem, thiện nam tín nữ của đạo quán tìm cách cứu hỏa, nhưng thế lửa cháy rất mạnh cuối cùng chẳng cứu vãn gì nổi.

Bọn Hoa Thiên Hồng chủ bộc được đưa đám người kia chạy rồi bèn trở vào định tìm Bành Bái, chẳng ngờ vừa trở vào nội viện đột nhiên bóng người loáng thoáng lướt tới song phương chạm mặt nhau bất ngờ đều khựng người.

Nguyên bốn bóng người xuất hiện bất ngờ chạm đầu với bọn chủ bộc Hoa Thiên Hồng chính là Ngũ Âm chân nhân, Thanh Hư Tứ, Hồng Diệp đạo trưởng và Ngọc Đỉnh phu nhân.

Bọn họ vốn sau khi chủ bộc Hoa Thiên Hồng theo chân người Phong Vân hội đi Lâm An, thì cả bọn liền ngầm trong bám theo.

Khi vừa đến đây thì chợt thấy hướng Trung Nguyên quán có lửa bốc cháy biết đã xảy ra chuyện mới liền kéo nhau đến đây.

Hồng Diệp đạo trưởng nhìn thấy Hoa Thiên Hồng thì lửa giận lúc trước dâng lên, cất tiếng cười gằn nói :

- Có phải ngươi phóng hỏa hủy Trung Nguyên quán không?

Hoa Thiên Hồng cười nhạt nói :

- Đúng thì sao?

Ngọc Đỉnh phu nhân cười điềm nhiên nói :

- Ngươi nói bậy gì chứ? Cả một toàn đạo quán nguy nga thế này cớ gì lại hủy đi?

Ngọc Đỉnh phu nhân con người kín đáo đến khó hiểu, tợ hồ như trời sụt đất lở dưới chân vẫn không khiến nét mặt bà ta thay sắc đổi nét.

Hoa Thiên Hồng đanh giọng nói :

- Trong đạo quán này giam cầm vô số nam nữ lương dân, làm chuyện hoen ố thần linh, tiểu đệ nhìn không quen mắt nên mới phóng hỏa hủy nó, thư thư thấy sao chứ?

Ngọc Đỉnh phu nhân cười như không chuyện gì xảy ra nói :

- Chớ nên nói ngang với thư thư, ta dám đánh cuộc đạo quán này quyết không phải do ngươi phóng hỏa!

Chợt nghe Ngũ Âm chân nhân lên tiếng nói :

- Hoa huynh đệ, ngươi ta cũng có duyên gặp nhau đôi lần, bần đạo nguyện nghe một lời đáp thực đạo quán này bị người nào thiêu hủy?

Hoa Vân nhìn thấy thiếu chủ đứng ra gánh nhận chuyện này thì trong lòng không vui, nhân lúc ấy chen vào nói một câu :

- Chúng ta không khi nào bán đứng bằng hữu, các ngươi muốn tìm người phóng hỏa thì cứ tự đi mà tìm!

Chỉ một câu này cũng đủ nói lên chuyện này không phải do họ làm.

Ngọc Đỉnh phu nhân cười lên ha hả nói :

- Các vị đạo huynh, phóng hỏa thiêu đạo quán còn không phải người của Phong Vân hội ra tay thì còn ai vào đây? Chúng ta nhanh đi lục soát chung quanh có thể nhận ra được ít nhiều manh mối!

Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ: “Bành Bái không thể là địch thủ của mấy nhân vật này, ta đã đáp lời Chu tiền bối bảo hộ hắn ta, lẽ nào không làm đến cùng?”

Nghĩ rồi chàng lớn tiếng nói :

- Thư thư như tìm được người phóng hỏa thì làm gì chứ?

Ngọc Đỉnh phu nhân đầu mày liễu nhíu lại giọng đanh lại nói :

- Ngốc tử, Nhậm Huyền đâu phải là người dễ giao du, ngươi sao nhất định đứng cùng phía hắn chứ?

Hoa Thiên Hồng cười đáp :

- Không dám nói dối thư thư, phóng hỏa hủy quán không phải là Nhậm Huyền.

- Ha ha ha... đương nhiên là không, Nhậm Huyền thân đứng đầu một phái, khi nào lại tự thân làm chuyện này. Chư vị đạo huynh, chúng ta đi!

Hồng Diệp đạo trưởng gặp lại Hoa Thiên Hồng thì lòng ghen đố đã dâng lên tận đầu, giờ thấy Hoa Thiên Hồng trước sau vẫn ái hộ chàng thì lửa giận càng dâng cao liền sấn tới chỉ tay thét lớn :

- Hoa Thiên Hồng, ngươi đáp thực đi! Có phải chính ngươi phóng hỏa không?

Hoa Thiên Hồng nộ khí khởi trong lòng cười mỉa nói :

- Ta đã nói qua, người phóng hỏa chính là Hoa mỗ, ngươi điếc hay sao mà không nghe chứ?

Hôm trước chính Hồng Diệp đạo trưởng mắng chàng câu này, giờ chàng nhân cơ trả đũa.

Hồng Diệp đạo trưởng cười gằn nói :

- Ba vị đạo hữu, tiểu tử họ Hoa cuồng ngạo tác ngược, bần đạo hôm nay quyết lấy mạng hắn mới thôi!

Lão nhân trong lòng căm tức Hoa Thiên Hồng nên đã quyết động thủ với chàng mới chịu. Lúc này tuy trong lòng bán tín bán nghi chuyện Hoa Thiên Hồng dám nhận phóng hỏa, nhưng chỉ cần vin vào một câu này cũng đủ để lão có cớ ra tay.

Nói rồi thét lớn một tiếng, cả người nhào tới vung chưởng đánh vào ngực chàng.

Ngọc Đỉnh phu nhân hơi sững người, nhưng chợt nghĩ đến công lực Hoa Thiên Hồng phi phàm nên mới không còn lo.

Hoa Vân đứng bên cạnh chàng thấy thế không đợi chàng kịp ra tay đã vận Thiếu Dương cương khí vào hữu chưởng sấn tới nghênh tiếp, miệng quát lớn :

- Tặc đạo vô lễ. Xéo!

Chỉ nghe “bình” một tiếng dữ dội, cả người Hồng Diệp đạo trưởng băng lùi sau cả trượng miệng rỉ máu tươi đủ thấy thương thế không nhẹ.

Ngược lại Hoa Vân bình chân như vạc khiến bọn người Thông Thiên giáo còn lại thất sắc.

Trong đạo quán lửa cháy hừng hực càng lúc càng dữ dội, khắp bốn hướng chỉ thấy là lửa.

Hoa Vân đẩy chưởng đánh lùi Hồng Diệp đạo trưởng xong liền nói :

- Thiếu chủ, lửa cháy bít lối ra rồi, chúng ta nhanh rời khỏi đây!

Hoa Thiên Hồng biết chuyện đã không ổn, đưa mắt dò xét Ngọc Đỉnh phu nhân nhưng bà ta vẫn thản nhiên như không.

Ngũ Âm chân nhân và Thanh Hư Tử thì trong đầu biết chuyện nội tình có căn cơ khác, lại thấy Ngọc Đỉnh phu nhân không có địch ý với Hoa Thiên Hồng nên chưa ra tay, lúc ấy chỉ đến chăm sóc cho Hồng Diệp đạo trưởng.

Ngọc Đỉnh phu nhân nhìn Hoa Thiên Hồng cười nhạt nói :

- Ngươi gây địa họa thế này, khiến ta không biết ăn nói thế nào với Giáo chủ?

Hoa Thiên Hồng mỉm cười nói :

- Thư thư nếu như có tâm cải ta quy chính, tiểu đệ lập tức lấy mạng Hồng Diệp đạo trưởng, xem như tuyệt lộ hồi sơn của thư thư!

Ngọc Đỉnh phu nhân nghe thì đổi sắc cười gằn quát :

- Ngốc tử! Thế nào gọi là cải tà quy chính hả? Kẻ tốt thế nào vẫn tốt, kẻ xấu thế nào cũng xấu, thư thư ta xưa nay chưa từng làm chuyện gì xấu mặt với thiên hạ!

Hoa Thiên Hồng thở dài nói :

- Thư thư chấp mê bất ngộ, tiểu đệ thâm tình đến đâu cũng khó tương trợ!

Nói đến đó, chàng quyết định dứt khoát, quay người ra hiệu cho Hoa Vân nói :

- Chúng ta đi!

Hai người sóng vai phóng chạy ra hướng tiền viện, bỗng thấy một người đứng bên lối đi chính là Bành Bái, Hoa Thiên Hồng vui không tả nắm vội lấy tay hắn kéo chạy luôn thể.

Lúc này toàn Trung Nguyên quán đã thành biển lửa, ánh lửa cháy sáng rực như ban ngày. Ba người chạy xuyên qua những dãy đình viện ra đến thành ngoài thì cả người đổ mồ hôi như tắm vì hơi nóng.

Đột nhiên có tiếng cười cười lớn hỏi :

- Hoa lão đệ, vị thư thư của ngươi và ba con lừa kia đâu rồi?

Bọn Hoa Thiên Hồng giật mình ngước mắt nhìn mới phát hiện ra trên đầu thành ngoài đạo quán một hàng người đứng sừng sững chính là người của Phong Vân hội.

Trong đó ngoài Nhậm Huyền, Tra Thanh, Tả Văn Khôi ra còn có thêm bốn mươi tay trong “Kim đao thân vệ” ánh đao loang loáng rợp cả không gian khí thế vô cùng.

Hoa Thiên Hồng chỉ hơi kinh ngạc, song chẳng hề hoảng sợ, chân vẫn không dừng lại cứ phóng chạy tới rồi nhún mình lên hướng Nhậm Huyền.

Hoa Vân chạy kề ngay sau Hoa Thiên Hồng, hai tay ngầm vận Thiếu Dương cương khí, chỉ cần Nhậm Huyền trở mặt là lão ra tay ngay.

Nhậm Huyền cười kha khả, đứng né người sang tránh một khoảng trống cho chàng.

Hoa Thiên Hồng cùng Bành Bái nhảy người đứng lên đầu bờ tường mới dừng chân lại, quay đầu nhìn cũng đã thấy Thanh Hư Tử hai tay ôm ngang người Hồng Diệp đạo trưởng, Ngọc Đỉnh phu nhân và Ngũ Âm chân nhân thì chạy hai bên hộ tống.

Nhận Huyền đảo nhanh mắt nhìn bọn người Thông Thiên giáo thoáng hiện nụ cười đắc ý nói :

- Hoa lão đệ, đã không làm thì thôi, làm thì làm cho đáo để. Chúng ta lưu chân bọn người này lại đây chứ?

Đột nhiên nghe bốn mươi tay đại hán “Kim đao thân vệ” đồng thanh thét lớn :

- Đứng lại!

Ngũ Âm chân nhân lên tiếng hỏi trước :

- Nhậm đương gia định làm gì đây?

Nhậm Huyền ngửa cổ cười nhạt nói :

- Oan gia hẹp lộ, lão phu đương nhiên muốn giữ người!

Nói rồi lão đưa mắt nhìn Hoa Thiên Hồng hỏi lại lần nữa :

- Hoa lão đệ ý thế nào?

Hoa Thiên Hồng ngửa mặt cười ha hả, trong lòng thầm nghĩ: “Cứ để lão ta ra tay diệt hết lũ yêu đạo thì cũng là chuyện hay, chỉ ngại một điều chính là vị thư thư khó hiểu này...”

Một câu hỏi dồn của Nhậm Huyền khiến bao nhiêu ánh mắt đều tập trung vào người chàng.

Hoa Thiên Hồng tính nhanh trong đầu rồi đáp :

- Chuyện Phong Vân hội và Thông Thiên giáo khúc mắc với nhau, tại hạ không nhúng tay vào, Nhậm đương gia như muốn giữ người thì cứ tự nhiên hành động!

Trong khi nói chàng cố tình đánh mắt ra hiệu cho Ngọc Đỉnh phu nhân, thị ý bà ta có thể đột vây theo mình.

Ngọc Đỉnh phu nhân trí tuệ tinh anh nhìn thì hiểu nhưng đổi giọng lạnh lùng nói :

- Tiểu quỷ đầu, đại trượng phu dám làm dám chịu. Ngươi có can đảm thì đứng ra bảo hộ thư thư, bằng không thì chớ nhúng vào, ta không cần lén lút hành động!

Hoa Thiên Hồng đỏ mặt khựng người, chốc lát nghiêm mặt nói :

- Tiểu đệ xưa nay không kể đến danh dự cá nhân, chẳng lộ anh hùng cũng không làm hảo hán. Tiểu đệ bảo hộ thư thư khỏi đây cũng được, nhưng chỉ mong thư thư tự trọng mình, không phụ tấm lòng tiểu đệ!

Ngọc Đỉnh phu nhân cười nhạt hỏi lại :

- Giả như thư thư chấp mê bất ngộ, nhất định xuất lực vì Thông Thiên giáo thì sao?

Hoa Thiên Hồng chau mày kiếm phát uy giọng khẳng khái nói :

- Chỉ sợ người lấy mạng thư thư chính là tiểu đệ!

- Ngươi dám!

Ngọc Đỉnh phu nhân ré giọng lên tức tối, đánh mắt cho Ngũ Âm chân nhân chuẩn bị đột vây.

Nhậm Huyền đột nhiên lên tiếng :

- Hãy chậm! Hoa lão đệ, vị thư thư của ngươi đi rồi, chẳng hóa ra Trung Nguyên quán là do người Phong Vân hội thiêu hủy?

- Ha ha... Phong Vân hội và Thông Thiên giáo đã thành thế đối địch ra mặt, chuyện nhỏ này há đáng để Nhậm đương gia bận lòng!

Chợt nghe Bành Bái cất tiếng ồm ồm như chuông vỡ nói :

- Chính ta hủy Trung Nguyên quán, kẻ nào không phục thì tìm Bành Bái ta nói chuyện.

Mọi người đưa mắt nhìn gã đại hán cao lớn thô lỗ áo quần bết đất, trên cổ còn y nguyên cả sợi xích to tướng thì bất giác đều phì cười.

Bành Bái tính tình nóng nảy, thấy mọi người nhìn mình cười giễu thì tức giận gầm lên như sấm :

- Muốn cười thì cười cho lớn, có giỏi thì bước ra ngoài!

Hoa Thiên Hồng biết võ công Bành Bái không cao cường lắm, chỉ có thể đơn đấu độc chiến với một vài tên trong “Kim đao thân vệ” sợ hắn gây sự phiền hà mới nắm tay kéo lại cắt ngang :

- Bành đại ca, chỉ là chuyện nhỏ, chớ để tâm!

Rồi chàng quay nhìn người Thông Thiên giáo nói tiếp :

- Ngũ Âm chân nhân, xin chuyển cáo một lời với quý Giáo chủ, chuyện này tại hạ chịu trách nhiệm!

Ngũ Âm chân nhân gật đầu đáp :

- Bần đạo nhớ!

Hoa Thiên Hồng lại chuyển ánh mắt nhìn Nhậm Huyền xem lão ta xử trí thế nào tiếp.

Nhậm Huyền trong đầu lại nghĩ chuyện này chính Hoa Thiên Hồng ba mặt bảy lời gánh chịu, cứ để bọn người này về bẩm báo lại thì tiểu tử họ Hoa hết đường sống!

Nghĩ rồi cảm thấy đắc chí cười ha hả nói :

- Nhậm mỗ là người thế nào chứ, trước khi chưa giáp mặt Thiên Ất giáo chủ, quyết không so đo với đám tay chân của lão ta!

Hoa Thiên Hồng thấy lão ta nhân cớ đề cao mình thì cười thầm trong bụng, quay đầu nhìn Ngọc Đỉnh phu nhân nói :

- Thư thư bảo trọng, chúng ta hội ngộ tại Lâm An!

Ngọc Đỉnh phu nhân cười nhạt nói :

- Chỉ sợ ngươi sống không tới được Lâm An thì đã trúng tên ngầm của Nhậm đương gia rồi!

Bát Bích Tu La Tra Thanh trong lòng cay cú căm hận bà ta và Hoa Thiên Hồng chẳng kém gì nhau, lúc ấy gằn giọng nói :

- Phu nhân nhanh sớm về Lâm An, nếu còn lởn vởn trước mắt người Phong Vân hội, chỉ sợ tên ngầm phát động đối với phu nhân trước tiên!

Ngọc Đỉnh phu nhân cất tiếng cười ngặt nghẽo rồi phất tay ra hiệu cho Ngũ Âm chân nhân, đoạn tự mình phóng đi trước vượt ra ngoài ngang qua nơi Hoa Thiên Hồng đứng.

Hoa Thiên Hồng đưa mắt nhìn thấy Hồng Diệp đạo trưởng trong tay Thanh Hư Tử khóe miệng còn rỉ máu, mặt trắng như tờ giấy thì thầm nghĩ: “Thiếu Dương cương khí quả lợi hại, ta cần phải luyện mới được!”

Nhậm Huyền thấy người Thông Thiên giáo đi rồi, khoát tay nói :

- Hoa lão đệ, chúng ta về khách điếm rồi nói chuyện!

Hoa Thiên Hồng gật đầu, cả bọn kéo nhau trở lại khách điếm.

Hoa Thiên Hồng nắm tay Bành Bái đi sau cùng, vừa đi vừa hỏi :

- Nghe nói Bành đại ca vốn không nhà cửa thân bằng quyến thuộc, nếu vậy chúng ta kết bạn đồng hành bôn tẩu giang hồ thấy thế nào?

Bành Bái ngớ người nói :

- Bản lĩnh ngươi lớn, bản lĩnh ta nhỏ, làm sao có thể đi cùng nhau?

- Ha! Bằng hữu lấy nghĩa tương giao, chỉ cần chí đồng đạo hợp, quan hệ gì đến võ công cao hay thấp!

Bành Bái lắc đầu nói :

- Ta bản lĩnh thì nhỏ mà tính khí thì hùng đại, đi cùng ngươi nhất định gây họa cho ngươi thêm mà thôi.

Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ: “Con người này tự biết mình không phải ngu xuẩn, chỉ có tính bộc trực nóng nảy, chung quy là người còn hiểu biết”.

Nghĩ vậy tự nhiên có hảo cảm với hắn, lại nghĩ đến năm xưa phụ thân cũng từng kết giao với bằng hữu đạo nghĩa, sao ta lại không thể chứ?

Khi ấy nắm chặt tay Bành Bái hơn nói :

- Bành đại ca, chúng ta đều là hậu nhân của các bậc hào hiệp có thể kết nghĩa Kim Lan, đồng sinh cộng tử gầy dựng sự nghiệp!

Bành Bái nhìn chàng bằng ánh mắt xúc động vô cùng, nhưng rồi lại lắc đầu nói :

- Không được.

- Tại sao?

- Ta lớn tuổi mà bản lĩnh lại nhỏ, ngươi nhỏ tuổi mà bản lĩnh lại lớn. Một khi kết huynh đệ, ta là huynh, ngươi là đệ, ta không có bản lĩnh bằng người làm sao nói ngươi nghe.

Hoa Thiên Hồng thấy Bành Bái nghĩ sao nói vậy, người không nghĩ tinh tế chi tiết chàng nghiêm túc nói :

- Tiểu đệ đã nói bằng hữu lấy tình cảm tương giao, chỉ cần sống trung nghĩa với nhau một lòng một dạ không kể đến võ công thế nào!

Bành Bái vẫn lắc đầu nói :

- Ta nói bản lĩnh, không nói đến võ công!

Hoa Thiên Hồng ngạc nhiên hỏi :

- Bành đại ca nói như vậy nghĩa là sao?

Bành Bái tợ hồ như không biết dùng lời thế nào để giải thích, trầm ngâm một lúc mới nói :

- Ngươi còn nhỏ tuổi, võ công cũng không thể gọi là xuất chúng tuyệt thế, vậy mà người Phong Vân hội đối với ngươi chẳng dám coi thường, người Thông Thiên giáo thì lại coi bộ sợ ngươi. Theo ta thấy thì đó mới chính là bản lĩnh!

Hoa Thiên Hồng chợt hiểu nghĩ: “Muốn người ta phục đâu hoàn toàn bằng vào võ công!”

Nghĩ vậy bèn nói :

- Thì ra là chuyện này, tiểu đệ nhân có lão Vân luôn đi bên cạnh cho nên bọn chúng mới không dám động đến!

Chàng chỉ đáp vậy cho qua, kỳ thực thế nào thì Bành Bái cũng chẳng thể hiểu được nội tình.

Vừa đi vừa nói chuyện một lúc thì đã về đến khách điếm.

Hoa Thiên Hồng nói :

- Bành đại ca, chuyện kết kim bằng gác lại, trước mắt ở cùng tiểu đệ hàn huyên một lúc được chứ?

Bành Bái gật đầu nói :

- Đương nhiên, nếu ngươi khiếm khí thì ta đi thôi!

Hoa Thiên Hồng cười ha hả, ba người vào phòng, cả buổi vật lộn trong biển lửa nóng rát người, Hoa Thiên Hồng nắm lấy ngay bình trà rót ra chén mời :

- Bành đại ca, xin mời dùng chén trà!

Bành Bái trong người nóng bức, gặp chén trà lạnh giải khát thì cực tuyệt. Lúc ấy chẳng chút khách khí nắm chén trà lên ngửa cổ uống cực một hơi hết sạch.

Hoa Thiên Hồng ngược lại vừa nhắp một ngụm trà trong miệng cảm thấy vị đắng khác thường thì giật mình, thoạt trông đã thấy Bành Bái nắm bình rót chén thứ hai định uống chàng vội đưa tay cản lại

Trong phòng khách điếm vốn chỉ chuẩn bị hai chén trà, Hoa Vân định đi lấy thêm cái nữa, chợt nhận ra vẻ khác thường trên mặt Hoa Thiên Hồng buột miệng hỏi :

- Thiếu chủ, trà không hợp khẩu vị sao?

Hoa Thiên Hồng mỉm cười nói :

- Cũng khá! Ngươi nhanh đến chỗ Nhậm đương gia bảo là trong lúc khát nên uống mấy chén suýt hoại cả dạ dày, phiền lão ta trao cho hai viên giải dược.

Hoa Vân đầu mày nhíu lại nói :

- Dược vật của Nhậm Huyền làm sao có thể tin tưởng uống được, hay là để lão bộc đi tìm một vị lang y...

- Không cần! Sao có thể bỏ gần cầu xa, ngươi nhanh đến Nhậm đương gia là được.

Hoa Vân tức mình, nhưng chỉ biết lắc đầu thở dài đi ra khỏi phòng.

Hoa Thiên Hồng ngưng mắt nhìn vào trong chén trà không phát hiện ra gì khác lạ, lại nhìn Bành Bái vẫn bình thường không có biểu hiện gì trúng độc, nắm nấy chén trà của gã nếm thử thì vị chát đắng đến khó chịu không thể nuốt xuống cổ.

Bành Bái thô kệch nhưng không đến nỗi ngu ngốc, nhìn thì đã hiểu chuyện gì tức giận nói :

- Chẳng lẽ Nhậm Huyền dám đánh độc trong bình trà này?

- Bành đại ca thấy vị trà thế nào?

- Trà vẫn là trà, không có mùi vị gì khác lạ!

Hoa Thiên Hồng thầm hiểu chàng vì trong người tiềm ẩn Đan Hỏa Độc Liên, bách độc bất xâm, cho nên chỉ cần ăn uống có độc vào miệng là sinh ra vị khác thằng ngay

Lúc ấy nắm bình tra lên xem xét rồi dùng miệng ngậm vòi bình trà hút một hơi, thấy vị trà ngọt chát bình thường thì đã hiểu ra độc dược được bôi sẵn trên hai chiếc chén.

Vừa lúc này Hoa Vân đã quay trở lại trong tay nắm hai viên dược hoàn bọc sáp trao cho chàng nói :

- Thiếu chủ, hai viên giải dược này không khác gì viên giải dược mà Tần Ngọc Long đã uống.

Hoa Thiên Hồng trong lòng cười thầm nghĩ: “Lần này ta nhìn ra độc kế của hắn, khiến hắn phải khiếp mà không còn dám bày trò quỷ!”

Tuy nghĩ vậy nhưng chàng cũng cẩn thận sợ Nhậm Huyền bày kế thi độc liên hoàn nên liền bóc ra một viên cho vào miệng cắn một miếng nhỏ nhai thử.

Khi ấy mùi thảo dược thơm thơm xông lên mới yên tâm trao viên còn lại cho Bành Bái nói :

- Bành đại ca phục viên giải dược này đi!

Bành Bái tiếp lấy viên thuốc giải, vội nhai nuốt, rồi buông tiếng tức giận chửi

- Mẹ kiếp tên sất phu Nhậm Huyền chỉ thẹn danh kẻ đứng đầu đại bang phái!

Hoa Vân tỏ ra lo lắng nói :

- Thiếu chủ, giáo ngay dễ tránh tên lén khó lường, hay là chúng ta tách khỏi bọn Nhậm Huyền thì tốt hơn?

Hoa Thiên Hồng trầm ngâm suy nghĩ rồi lắc đầu nói :

- Đồng hành với Nhậm Huyền chúng ta chỉ phòng một mình hắn. Nhưng nếu tách ra thì chúng ta phải phòng người Thông Thiên giáo...

Bành Bái đôi mày sâu róm hoành ngang như hình chữ nhất, gằn giọng rít lên :

- Hoa huynh đệ nói không sai, Bành Bái sẽ dắt ngựa tháp tung ngươi. Lão tặc Nhậm Huyền còn giở trò lần nữa thì để xem Bành Bái ta!

Tiếng nghiến răng trèo trẹo của Bành Bái chừng như cả khách điếm đều nghe thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.