Hào Môn Quân Sủng Hôn

Chương 47: Chương 47




Mặc cho những ánh mắt của xung quanh nhìn họ, hai người tiêu sái bước trên đại sảnh khách sạn.

Mị nhãn lơ đễnh chợt lướt qua phía cô liền lập tức bị con mèo lông trắng đáng yêu ngồi trên người cô hút ánh nhìn.

“Mạc thiếu anh nhìn xem con mèo đó thật đáng yêu!” Tiêu Điềm Điềm nở nụ cười quyến rũ nhìn người đàn ông tuấn mỹ kế bên mình.

Người đàn ông tóc bạc có vẻ lười biếng, quét mắt qua con mèo sau đó thu hồi tầm mắt.

“Em thích, có thể cho em một con!”

“Nhưng em lại thích con kia hơn!” Cô ta nũng nịu nói, ngón tay mảnh mai nâng lên chỉ về phía Tiểu Nặc Nặc đáng yêu ngồi trong lòng cô.

“Chỉ là một con mèo lông trắng, anh sẽ cho người đi mua một con y hệt, giành đồ của người khác là không tốt!” Người đàn khẽ nâng khóe môi, thanh âm trầm thấp nói.

“Ân vậy người ta nghe lời anh!” Tiêu Điềm Điềm mị nhãn càng thêm yêu mị, ngoan ngoãn đáng yêu nói.

“Như vậy mới ngoan!” Người đàn ông cất giọng tà mị khẽ khen.

Hai người đi đến quầy lễ tiếp tân trả phòng, trong lúc chờ đợi, người đàn ông tóc bạc xoay người lười biếng dựa lưng vào bàn đá hoa cương.

Trong lúc lơ đễnh lại quét mắt nhìn sang phía cô, đôi mắt tím thần bí lãnh đạm không chút gợn sóng bỗng như phát hiện cái gì đó mà khẽ động.

“Vân tiểu thư, là sợi dây chuyền này đúng không ạ?” Quản lý mỉm cười nhìn cô hỏi.

Vân Tịch cầm sợi dây chuyền trên tay cẩn thận xem xét coi có chỗ nào sứt mẻ hay không, khi nhìn thấy nó hoàn toàn bình thường liền thở phào nhẹ nhõm gật đầu.

Cô hướng quản lí mỉm cười: “Là nó, làm phiền anh rồi!”

“Không không, xin cô đừng nói như thế, đây cũng chỉ là trách nhiệm của chúng tôi!”

Vân Tịch không nói thêm gì, chỉ nhẹ nâng khóe môi sau đó ôm Tiểu Nặc Nặc rời khỏi khách sạn, ngồi đây nãy giờ chắc anh trai cũng xong việc rồi.

Phía quầy lễ tiếp tân, Tiêu Điềm Điềm quay mặt nhìn sang người bên cạnh thì thấy hắn bỗng thất thần nhìn về hướng nào đó, cô ta nghi hoặc nhíu mày nhìn theo.

“Mạc thiếu, anh đang nhìn gì vậy?”

Nhìn người người qua lại tới lui tại đại sảnh, tuy đã nhìn theo hướng ánh mắt hắn nhưng cô ta vẫn là không nhìn thấy hướng anh ta nhìn rốt cuộc là có cái gì.

Mạc Trạch Thần cũng không có vì câu hỏi của Tiêu Điềm Điềm mà dời mắt, mắt tím dõi theo hướng cô rời khỏi, sau khi bóng lưng khuất khỏi tầm mắt hắn mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Sợi dây chuyền đó.

Lẽ nào là cô gái đó?

Trong đầu bỗng không tự chủ hiện lên một bóng người quyến rũ, nàng xinh đẹp nhưng cũng thật lãnh huyết vô tình, hắn còn nhớ tuy khi ấy chỉ gặp được mới hai lần và dung mạo tuy không nhìn rõ lắm nhưng loại khí chất hấp dẫn mê người đó trên cô dường như đã khắc sâu vào trong tâm trí khiến hắn không thể nào quên được.

Chưa luận về nhan sắc hay thân thủ, chỉ có mỗi khí chất kia hoàn toàn khiến hắn bị hấp dẫn, nàng chính là sự kết hợp của hai loài hoa anh túc và tuyết liên, không chỉ có cao quý mà còn mang theo độc dược chí mạng, có hai loại khí chất đối lập không ai có thể dung hòa được nhưng nàng hiển nhiên lại kết hợp được cả hai thứ, khiến sự kết hợp đối lập trở nên dung hòa đến hoàn mỹ.

Tiêu Điềm Điềm ở bên cạnh nhìn thấy hắn lâm vào suy nghĩ, bên môi còn treo lên nụ cười nhạt tà mị khiến biết bao cô gái ở đây nhìn thấy điều đỏ mặt say mê ngắm nhìn.

Cô ta hung hăng trừng mắt những người xung quanh mới khiến họ thu hồi ánh mắt, nhưng là vẫn không thể ngăn cản được họ khi lúc lâu lại cứ nhìn trộm người đàn ông bên cạnh khiến tâm tình buồn bực trong lòng.

Cắn môi, bàn tay bỗng luồn qua ôm lấy cánh tay người bên cạnh quyến rũ nũng nịu.

“Mạc thiếu anh sao vậy? Không chịu để ý người ta gì hết?” Tuy là nũng nịu nhưng trong lời nói lại cố ý lộ ra một chút hờn dỗi.

Nếu là ngày thường thì Mạc Trạch Thần có lẽ đã dỗ dành mỹ nhân, nhưng giờ phút này làm gì còn tâm trạng hơi đâu mà quản.

Hắn rút tay mình ra khỏi người Tiêu Điềm Điềm, mặc cho sự ngạc nhiên của mỹ nhân, lạnh lùng buông một câu sau đó sải bước ra khỏi khách sạn.

“Một lát nữa sẽ có người đến tìm cô, xem như là phí chia tay, muốn bao nhiêu cứ nói!”

Tiêu Điềm Điềm ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn bóng lưng thẳng tắp kiêu ngạo của người đàn ông mà trong lòng bỗng dâng lên cảm giác không cam tâm.

Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ? Rõ ràng mọi chuyện vốn dĩ đang tốt đẹp kia mà!

Khó khăn lắm, vất vả lắm cô ta mới có thể cố gắng duy trì được đến ngày hôm nay, những cô gái từng qua lại với Mạc Trạch Thần nhiều nhất cũng chỉ được một tuần! Mà cô ta lại là người ngoại lệ ở bên cạnh hắn tận hai tháng!

Là hai tháng a.

Tuy rằng đối với người khác có vẻ không nhiều nhưng mà quen biết hay biết đến Mạc Trạch Thần, thời gian này quả đủ lâu!

Vậy thì tại sao chớp mắt đã công dã tràng rồi?

Tiêu Điềm Điềm tức giận cắn môi, phẫn hận không thôi nhưng cũng không thể làm được gì vì người đàn ông này vừa có quyền có thế dĩ nhiên không dễ chọc càng đừng nói đến là đến day dưa với hắn. Chỉ sợ tự mình tìm khổ thôi nên cho dù có không cam tâm cũng phải chấp nhận!

...

Vân Tịch sau khi rời khỏi khách sạn liền hướng đến địa điểm kế tiếp.

Ngồi trên xe một lớn một nhỏ, một mèo một người chơi đùa.

Tài xế đang lái xe bỗng nhìn thấy cái gì phía trước liền hạ tốc độ xuống, Vân Tịch tự nhiên cũng cảm thấy tốc độ chậm lại liền ngẩn mặt.

“Sao thế? Xe xảy ra vấn đề gì ư?”

Tài xế hướng kính chiếu hậu nhìn qua cô nói: “Dạ không thưa tiểu thư, nhưng mà phía trước hình như xảy ra chút chuyện!”

Vân Tịch nhường mày không nói, phía trước xảy ra chuyện gì mà chặng luôn đường đi vậy?

Vì sợ phải để Vân Tử Luân đợi nên cô hỏi tài xế có đường tắt để đi hay không, vừa vặn nhà hàng cô đến có một đường tắt thông qua đến đó nên họ mới chuyển hướng để đi, nào ngờ vừa đi được một đoạn lại bị chặn đường?

Tài xế quan sát phía trên xong sau đó nói: “Tiểu thư, là phía trước dường như có vụ ẩu đả ạ, chúng ta có cần giúp họ hay không?”

Ẩu đả?

Việc này vốn không liên quan đến cô nên chắc cũng không cần quá quan tâm.

“Không cần, chuyện người ta không nên quản, đường không bị chặn cứ đi tiếp!” Vân Tịch lười biếng phân phó sau đó lại tiếp tục đùa nghịch cùng con mèo.

“Meo meo!” Tiểu Nặc Nặc nghe cô nói thế bỗng kêu lên hai tiếng, ô ô mặc dù biết chủ nhân luôn lười xen vào việc người khác nhưng thấy giúp mà không cứu có phải là quá nhẫn tâm hay không?

Tài xế có vẻ không ngờ cô lại nói thế, mà hắn cũng có chút không đành lòng nói: “Tiểu thư nhưng người phía trước bị bao vây trong đó có một là phụ nữ trung niên, một là một lão phụ nhân a, chúng ta thật sự...?”

Nhưng nghe vậy Vân Tịch lại vẫn không chút mảy may động tâm, trái lại có chút không kiên nhẫn lạnh lùng nói: “Chúng ta còn chưa có biết chuyện gì đang xảy ra với họ, ngộ nhỡ giúp không được còn chuốc thêm phiền vào thân thì tính sao? Hơn nữa quanh đây dù ít người qua lại nhưng chí ít không đến nỗi vắng vẻ, những người khác đi qua tự nhiên sẽ có người giúp, không cần cứ phải không trâu bắt chó đi cày!” Lời nói hết sức uy nghiêm lại cộng thêm khí thế trên người cô khiến tài xế thoáng cái không lạnh đã run, thầm thở dài tiểu thư thật sự nhẫn tâm a, tuy lời cô nói không có sai nhưng hắn dù sao vẫn là có chút không nhẫn tâm.

“Meo meo!” Ngay cả Tiểu Nặc Nặc nghe cô nói thế cũng vươn cao cái đuôi trừng mắt nhìn cô, chủ nhân thật đáng giận! Đủ nhẫn tâm a.

Vân Tịch cũng không cảm thấy mình sai chỗ nào, nhẫn tâm thì nhẫn tâm, dù sao thế giới vẫn luôn là như thế, tuy sự hiền lành không có gì là sai nhưng nếu nhân từ quá mức cũng sẽ trở thành sự ngu ngốc tự mình hại mình, cô luôn ghi nhớ điều này trong lòng vì đại sư huynh nói sự lương thiện luôn là con dao hai lưỡi và cô cũng đã từng trải qua lưỡi dao do mình tạo ra một lần nên liền không muốn nghĩ sẽ nếm qua lần hai.

Tốt hơn vẫn là nên an phận thì hơn, người ta cũng không quan hệ thì cớ gì cô phải giúp? Ngộ nhỡ lại kéo lấy luôn phiền phức vào mình thì sao?

Cho nên không giúp tức là không giúp, cùng lắm thì...

“Gọi cảnh sát là được!”

“Nhưng tiểu thư, cảnh sát đến cũng đã muộn, họ cũng đã bị bọn chúng “xơi” luôn rồi a!” Tài xế nhanh mồm nói lại bị cô ném cho ánh mắt sắc lạnh liền thức thời ngậm miệng.

Vân Tịch không nhanh không chậm lên tiếng: “Đi!”

Tài xế khẽ thở dài đáp một tiếng sau đó đi tiếp, nhưng là trước khi đi lại không quên nhanh nhẹn gọi báo cảnh sát sau đó mới khởi động xe đi.

Vân Tịch an nhàn ngồi vuốt ve con mèo trong lòng, mắt thì hướng phía ngoài quan sát, con đường phía ngoài hơi lớn được trải dài, tuy có chút vắng vẻ nhưng vẫn có vài người vài xe đi ngang qua, hai bên đều có những căn nhà nhỏ và cây trải dài.

Đôi mắt bỗng chẫm rãi hướng lên phía trên nơi tài xế nói có ẩu đả nhìn thử.

Phía trên con đường lớn trống vắng, ở một bên có một tốp mười mấy người vây quanh gần như kín nghìn nghịt khiến cô không thể nhìn thấy được rốt cuộc là có những ai bị bao vây.

Nhìn mãi vẫn là chẳng thấy được gì thú vị nên thu hồi tầm mắt, đúng lúc này điện thoại lại gửi đến tin nhắn của Vân Tử Luân, Vân Tịch xem xong cũng không đáp, khóe môi chỉ nâng nhẹ sau đó cất điện thoại.

Điện thoại vừa cất xong thì phía ngoài bỗng thất thanh kêu lên một tiếng khiến sự chú ý của cô bị kéo đến, ngay cả tài xế phía trên cũng sốt ruột nói.

“Tiểu thư mau nhìn!”

Vân Tịch nhíu mày, rốt cuộc thì cũng nhìn thấy phía bên trong người bị vây quanh quả thật có người, là hai người phụ nữ lớn tuổi cùng một người đàn ông có vẻ là tài xế bị tốp người đàn ông ác lang ác hổ kia vây quanh.

Ánh mắt cô chợt nhắm đến hai phụ nữ trung niên kia không khỏi bị chú ý, kia, hai người này hình như có chút quen mắt!

Hình như đã gặp đâu rồi.

Lúc trước thăm quan trong văn phòng của Cố Duật Hiên cô có nhìn thoáng qua thấy trên bàn làm việc có để một khung hình sáu người.

Cô tò mò cầm khung hình lên thì chỉ nhận ra trong số những gương mặt lạ lẫm là chỉ có hai gương mặt mình quen thuộc chính là một Cố Duật Hiên, một còn lại thì là Cố Duật Phi.

Nhìn hai người cùng bốn người còn lại có thể đoán ra đây là một bức hình gia đình thì Cố Duật Hiên đang ngồi lười nhác trên ghế hướng cô nói.

“Gia đình gia đó, sao hả, có phải là mọi người ai ai cũng rất đẹp không?” Lời nói hết sức tự mãn cùng tự hào khiến khóe môi Vân Tịch chợt co rút.

Không đợi cô phản ứng Cố Duật Hiên liền tiếp tục tự hào cùng kiêu ngạo hướng cô chỉ từng người từng thân phận trong bức hình: “Người đàn ông đẹp trai kia chính là nhân vật hoàng kim cha tôi, người phụ nữ đẹp như tiên nữ kia chính là mẹ tôi, có thấy gia hay không? Ừ, đúng rồi, kế bên tay trái gia chính là Cố Khải Trạch, kế bên tay phải đẹp trai mà lạnh lùng chính là Cố Duật Phi, còn người đứng cuối cùng kế Cố Duật Phi chính là bà nội của gia. Sao hả có phải ai ai cũng là tuấn nam mỹ nữ hay không? Tuy ba người họ đã không còn tuổi xuân nhưng nhìn vẫn xinh đẹp!” Ba người trong miệng mà Cố Duật Hiên nói ở đây tức là chỉ hai vợ chồng Cố Duật Hành và bà Hạ Lan Du.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.