Không đầu cũng không đuôi, Vân Tịch rốt cuộc cũng không hiểu lời mà bác Diên muốn nói đến với mình là gì, đang định mở miệng bỗng nghe từ phòng khách vọng ra tiếng nói chuyện, rốt cuộc cô cũng vứt chuyện ấy ra sau đầu, toàn bộ dồn sự chú ý đến căn phòng trước mặt kia.
Bác Diên nhìn ra sự phấn khích của cô, ông cũng không nói thêm, bỏ qua chuyện vừa rồi, hai người tiếp tục tiến đến phía trước.
Càng đến gần, tiếng mọi người nói chuyện càng ngày càng rõ ràng hơn, Vân Tịch rốt cuộc đã có thể nhận ra đại khái bên trong có không ít người.
Vân phu nhân hiện tại chính là Tương Mịch, từ khi bước chân vào Vân gia, bà ta quả nhiên đã chăm chuốt ăn diện hơn rất nhiều, trên người từ trên xuống dưới đều là đồ hiệu, mặc dù đã ngoài ba mươi, nhưng vì bảo dưỡng tốt nên trên gương mặt kia không chút nếp nhăn, với nhan sắc hiện giờ cũng không khó để mọi người hình dung ra thời tuổi xuân của bà ta như thế nào.
Tương Mịch mỉm cười: “Cứ quyết định như vậy đi, trước hết đính hôn, sau rồi mới kết hôn? “
Câu nói vừa dứt, một thanh âm ôn hòa lễ phép cất lên, có vẻ giọng nói này không quá lạ lẫm gì so với cô, chỉ là sáu năm đã trôi qua, giọng nói này cũng chẳng còn gì đặc biệt ngoài hai chữ bình thường đối với cô.
“Vâng ạ, còn về phần đính hôn, nếu mọi người không có ý kiến, con mong mình sẽ có thể tự tay sắp xếp!”
Vân Tịch nghe đến đây, bước chân từ chậm rãi cũng ngưng lại, lông mày hơi nhướng lên, hửm, đính hôn? Hình như cô về quá đúng lúc đi?
Cũng tốt, vậy thì cứ chào hỏi luôn “em rể tương lai” một thể, chỉ là hình như cô nhớ không nhầm, em gái này bây giờ chỉ mới có mười tám tuổi đi?
Đang mãi mê suy nghĩ thì cô bỗng cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình, Vân Tịch theo bản năng quay đầu vừa vặn đối mặt với gương mặt già nua của bác Diên, ông lo lắng đến nỗi đã không còn giữ được sự nghiêm túc và lạnh lùng của ngày thường trên gương mặt, không cần lên tiếng cô cũng biết ông là đang lo lắng cho cô.
Cô khẽ mỉm cười nói: “Không cần lo lắng, là con đá hắn, không phải hắn đá con. “
Sự thật thì lúc chia tay từ sáu năm về trước là hắn đá cô.
Lam Cẩn Hi cũng được xem như là trúc mã của cô, khi còn nhỏ cô không biết đại khái lúc ấy mình bao nhiêu tuổi, nhưng mẹ luôn dẫn cô sang Lam gia chơi, thường thì ngoài dính lấy anh trai, Lam Cẩn Hi là người thứ hai bị cô quấn lấy đùa nghịch.
Từ khi còn nhỏ cho đến lớn quan hệ của cả hai vẫn rất tốt cho đến khi lên trung học năm cuối thì cả hai mới bắt đầu một mối quan hệ rõ ràng, năm anh ta hai mươi tuổi phải sang nước ngoài du học, cô cũng đi theo, chỉ là mỗi lần bên nhau đều không thiếu một cái bóng đèn, nay đi du học dĩ nhiên vị lục trà nữ này không thể không thiếu.
Cô vốn dĩ cũng không lấy làm lạ gì hay thậm chí là để tâm Vân Nhạc đi theo bọn họ, nhưng cho đến một ngày cô bỗng phát hiện mối quan hệ của bọn họ ngày một có cái gì đó không đúng, không phải mối quan hệ của cô và Lam Cẩn Hi mà là quan hệ của Lam Cẩn Hi và em gái cùng cha khác mẹ của mình - Vân Nhạc.
Lúc ấy phát hiện họ ngày một càng thân, cô cũng chỉ nghĩ có lẽ là mình quá đa nghi nên cũng không để ý nữa mà bỏ qua, cô còn nhớ khi ấy mình ngu ngốc tin tưởng đến nỗi còn mắt nhắm mắt mở dung túng cô ta quấn lấy Lam Cẩn Hi không chút nghi ngờ, bây giờ thì xem đi, nhờ sự nhân từ thiện lương của cô mà lại biến thành ngu ngốc chấp tay dâng bạn trai lên cho Vân Nhạc.
Năm ấy vì ngây thơ và cũng nhờ sự bạch liên hoa của Vân Nhạc mà cô lại ngoan ngoãn tin tưởng Vân Nhạc gần như vô điều kiện, khi cô cùng Lam Cẩn Hi bắt đầu mối quan hệ yêu đương thời còn đi học, Vân Nhạc đã nói rất nhiều điều nhằm muốn mối quan hệ của cô và Lam Cẩn Hi quen nhau trong bí mật, nào là cái gì họ nên yêu nhau trong thầm lặng, đừng để người ngoài biết chắc chắn sẽ gây đến phiền toái không đáng có. Lam Cẩn Hi vốn dĩ có vẻ ngoài đẹp mắt cùng tính tình ấp ám dễ gần đã khiến không ít cô gái sinh lòng thầm thương mến mộ trong trường, nếu như để những cô gái đó biết được quan hệ của hai người chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị ghen ghét cùng ganh tị của nữ sinh, dù cho họ không làm ra mặt thì cũng chắc chắn sẽ ở trong chỗ tối tìm thời cơ ra tay, dù sao học đường là như thế không ai nói trước được điều gì, Vân Nhạc lúc ấy cũng bày ra một bộ nỗi khổ tâm vì lo cho chị mình nên buộc Vân Tịch phải ủy khuất một chút, Lam Cẩn Hi yêu cô như thế chắc chắn cũng sẽ nghĩ như thế, yêu nhau trong thầm kín cũng chỉ là một thời gian mà thôi, đợi đến khi tốt nghiệp công khai cũng chưa muộn, ai biết chừng đến lúc đó có khi họ còn cưới hỏi luôn không chừng.
Với độ mồm mép miệng lưỡi của cô ta, Vân Tịch cuối cùng cũng tin lời và ngoan ngoãn làm theo, nghĩ rằng Vân Nhạc suy cho cùng cũng là em mình, tuy khác mẹ nhưng vẫn cùng cha, suy nghĩ vì chị gái là cô đây cũng không lấy làm lạ gì.
Thế là mối quan hệ của cô và Lam Cẩn Hi ngoài Vân Lam gia biết ra, bên ngoài không ai là không biết họ yêu nhau, mà Lam Cẩn Hi ba lần bốn lượt đều không muốn như thế này. Quan hệ bí mật? Tại sao lại phải bí mật chứ, này công khai cũng có sao? Thậm chí nhiều lần cùng Lam Cẩn Hi nói chuyện, Vân Tịch cũng suy nghĩ lại việc này thì hai mẹ con Vân Nhạc lại ở sau lưng dở trò nên vẫn là không có công khai mối quan hệ này.
Cô còn nhớ năm mình cùng Lam Cẩn Hi ra nước ngoài du học cùng, hai năm ở đó cho đến khi anh ta lên tuổi hai mươi hai phải về Trung Quốc để tiếp nhận Lam thị do Lam gia gọi đến thì trước khi đi chính là cùng cô kết thúc mối quan hệ này sau đó mới cùng Vân Nhạc quay về nước, mà cái làm cho cô không ngờ đến chính là lúc bọn họ về nước đã lập tức công khai mối quan hệ, lúc đó cô mới nhận ra, mình vốn đã bị Lam Cẩn Hi xoay vòng vòng như một con ngốc mà Vân Nhạc cùng Lam Cẩn Hi vốn dĩ đã qua lại với nhau từ lâu!
Giờ nghĩ lại cũng thật nực cười, bản thân cô cũng ngu ngốc phết, bị người ta xem như con ngốc như thế mà cũng không biết. Nhưng cũng phải cảm ơn các người nữa, vì có những chuyện này xảy ra mà cô đã trưởng thành hơn trong cuộc sống này.
“Chúng ta vào thôi!”
Bên trong phòng khách, mọi người ai nấy đều vui vẻ nói chuyện về hôn sự của Lam Cẩn Hi cùng Vân Nhạc, riêng chỉ có hai người là không tốt mấy nhưng vẫn gắng nặn ra nụ cười, hai người này chính là cha và anh trai Vân Tịch - Vân Huân và Vân Tử Luân.
Lam Cẩn Hi vừa cùng Tương Mịch bàn xong chuyện đính hôn, chợt nghĩ đến điều gì, anh ta mím môi, có vẻ ngập ngừng lại khó xử mở miệng: “Mọi người...đã liên lạc được với Tiểu Tịch hay chưa?”
Cả căn phòng phút chốc vì câu hỏi này mà lâm vào bế tắc, im lặng tức thì không một ai mở miệng, riêng chỉ khuôn mặt của Vân Tử Luân là vô cùng khó coi, bàn tay để dưới bàn từ khi nào đã cuộn chặt lại thành nắm tay.
Vân Nhạc ngồi bên cạnh ngoài mặt tuy không có chuyện gì, nhưng trong lòng lại âm thầm nghiến răng nghiến lợi: Lại là Vân Tịch? Nó chẳng phải đã chết về sáu năm trước rồi hay sao? Còn sống được mới là quỷ huống hồ Vân gia có liên lạc lại được hay không.
Lam Cẩn Hi vốn chỉ muốn hỏi thăm về cô một chút, nào ngờ lại khiến bầu không khí lâm vào bế tắc thế này cũng có chút ngượng ngùng.
Tương Mịch thấy bầu không khí lâm vào bế tắc, cười gượng mấy tiếng, định mở miệng nói lách sang chuyện khác bỗng từ bên ngoài vọng vào một tiếng gõ cửa, theo đó là một giọng nói của lão quản gia - Bác Diên vọng vào.
“Lão gia, đại thiếu gia, hai người có khách ạ!”
Vân Huân cùng Vân Tử Luân không hẹn mà đưa mắt nhìn nhau, Vân Tử Luân ôm quyền nói: “Cho vào!”
Cánh cửa được mở ra, đằng sau bỗng xuất hiện một bóng dáng mảnh mai của một cô gái, cô gái này có dung mạo vô cùng xinh đẹp, từng đường nét trên gương mặt đều chính là sắc sảo đến hoàn mỹ khiến cho những cô gái khi nhìn vào đều phải than bất công vì sao ông trời lại thiên vị đến như thế, gương mặt nhỏ nhắn nổi bật nhất chính là đôi mắt thủy linh xinh đẹp kia, hàng mày lá liễu cùng mi mắt cong xòe liễm diễm như cánh quạt, môi hồng phấn nộn, mũi nhỏ cao gọn trên gương mặt, càng làm người ta ngạc nhiên hơn chính là gương mặt nhỏ nhắn này hoàn toàn là tự nhiên! Nếu nói có hay không động vào lớp phấn son thì ngoài làn da gương mặt căng bóng mịn màng chỉ phủ lên một lớp phấn mỏng cùng son dưỡng lên môi thì không nhiều hơn thứ gì.
Vân Tịch hôm nay mặc trên người chiếc váy ren dài đến đầu gối, tông màu xám tro có tay áo ngắn, mái tóc mang màu hạt dẻ như những cơn sóng nhỏ được xõa dài trên đôi vai nhỏ gầy của cô. Cô chính là càng lớn lên càng xinh đẹp khiến ai nấy trong căn phòng gần như phải ngơ ngác mà nhìn.
Vân Nhạc ngẩn ngơ nhìn cô, lúc sau cô ta là người tỉnh táo lại đầu tiên, một cỗ căm tức bỗng dâng lên trong người, phụ nữ chính là chú trọng về cái đẹp của bản thân nhất, mà khi bản thân mình chạm phải vào một người phụ nữ khác đẹp hơn mình dĩ nhiên họ sẽ cảm thấy ghen tức cùng căm hận vô cùng.
Vân Tịch chính là có nét sắc sảo cùng quyến rũ nhưng không tục, bốn chữ phong hoa tuyệt đại có thể hình dung ra cô, còn Vân Nhạc tuy rằng xinh đẹp nhưng cũng không tính là xinh đẹp quá mức so với bốn chữ quốc sắc thiên hương hay khuynh quốc khuynh thành, chỉ là xinh đẹp mang theo một chút nét thanh tú cộng thêm vẻ ngoài đáng yêu ngoan ngoãn như những nữ nhân thời trung cổ, mềm yếu ngây thơ tựa như một tiểu bạch thỏ chọc người ta bỗng sinh lòng yêu thương.
Vân Tử Luân là người thứ hai tỉnh táo lại và cũng là người đứng lên đầu tiên, Vân Tịch bước chân vào đến giờ, trong mắt cũng chỉ để ý đến anh trai cùng cha của mình, những người khác căn bản một cái khóe mắt cũng không để vào chứ đừng nói gì đến để họ vào trong mắt mà để ý đến.
Cô mỉm cười, một nụ cười xinh đẹp lại ngọt ngào khiến Lam Cẩn Hi càng thêm ngơ ngác mà ngồi nhìn: “Cha, anh hai. “
Giây phút mọi người còn đang ngây ngốc nhìn một người xinh đẹp bỗng dưng xuất hiện nơi đây, lại còn thắc mắc không biết cô là ai thì bởi hai tiếng gọi của cô cũng trợn mắt kinh ngạc.
Cha...Anh hai?
Vân Tịch?
Vân Huân đánh giá người trước mặt, lát sau lại thầm kinh ngạc.
Giống, giống quá rồi!
Nếu đây thật sự là Vân Tịch vậy thì con bé quả thật lớn lên càng ngày càng xinh đẹp giống với...người đó!
Nhìn thấy Vân Huân không có phản ứng, Vân Tử Luân nghĩ rằng ông chính là không nhận ra cô.
“Cha, là Tiểu Tịch, con bé trở về rồi!” Vân Tử Luân trầm ổn cất giọng, đứng bên cạnh cô nâng tay xoa đầu Vân Tịch.
Tiểu Tịch...
Haiz, cũng may, cũng may vì hắn đã không còn, nếu như không không biết con bé sẽ ra làm sao.
Có lẽ...họ cũng sắp trở về rồi!
“Công chúa nhỏ giờ mới chịu trở về sao?” Vân Huân nửa trách mắng nửa vui đùa nhìn cô nói.
“Cha, người ta bây đã trở thành một đại cô nương rồi! Không còn là trẻ con hay...công chúa nhỏ nữa.” Cô bĩu môi, câu nói cuối cùng vì có chút xấu hổ nên nói nhỏ, khi còn nhỏ ông vẫn hay gọi cô là công chúa nhỏ như thế, nhưng bây giờ lớn rồi gọi như thế có hơi kỳ.
“Hahaha!” Vân Huân thấy cô ngượng ngùng liền cười vui vẻ, từ khi cô đi, sáu năm rồi ông không được vui như thế này.
Nhìn ông vui vẻ, nụ cười bên môi khẽ nâng, Vân Tịch nói lách sang chuyện khác, mỉm cười đưa những thứ đồ mình cầm trên tay lên trước mặt: “Con không chỉ về có một mình tay không đâu! Quà của mọi người nha.”
Vân Tử Luân cười khẽ xoa đầu cô, trong mắt chính là chỉ có sự nuông chiều, nào ngờ Vân Tịch bỗng nhào vào lòng anh ôm, cô ôm chặt đến nỗi phải khiến Vân Tử Luân luôn trầm ổn cũng nhịn không được xin tha.
Vân Tịch vừa buông Vân Tử Luân ra, đối mặt với Vân Huân ông bỗng ban nãy còn vui mừng, chớp mắt cái đã bắt đầu lên tiếng trách móc cô: “Con bé này, sáu năm đi đâu mà không liên lạc về với chúng ta? “ Nói là nói trách móc như thế, nhưng thật ra ông cũng rất vui vẻ, chính là giọng điệu nửa hờn nửa cưng chiều đối với cô.
“Con sao? Cái này thì... “ Ngừng một chút, đôi mắt cô bỗng khẽ dời lên người hai mẹ con Vân Nhạc đứng cách đó không xa, khóe môi nâng nhẹ như ẩn hiện chút hàm ý gì đó khiến họ không hẹn mà cùng nhau rùng mình.
Không hiểu tại sao, mà ngay lúc này họ thật sự nhìn thấy Vân Tịch trước mặt này cùng Vân Tịch trước kia chính là hai con người khác nhau, con nhỏ này chẳng những xinh đẹp lên, mà đã không còn dáng vẻ ngu ngốc và nhu nhược như năm xưa nữa, thay vào đó chính là sự khôn ngoan khiến họ bỗng thấy bất an đáng sợ lạ thường.